Số lần đọc/download: 3274 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:14:55 +0700
Chương 35
P
hòng bệnh cao cấp nhưng đáng tiếc giường cho người nhà bệnh nhân chỉ có một, sô pha cũng rất nhỏ, đối với chiều cao của Trác Siêu Việt mà nói là cực kỳ khiêm tốn.
Vì đem chiếc giường duy nhất đó tặng cho Trác Siêu Việt, Mộc Mộc chỉ có thể làm hết phận sự ngồi trực bên giường bệnh. Cũng vì không cho phép hai mắt của mình liếc về phía người không nên nhìn, cô đành phải chằm chằm không chuyển mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trác Siêu Nhiên, trong tâm trí cô luôn hiện lên khuôn mặt giống như đúc kia, sau đó, cô nhìn càng nhập tâm, cho nên hoàn toàn không để để ý đến có một đôi mắt khác càng sâu kín, càng thâm thúy đang nhìn mình...
Thời gian cứ thế trôi qua, Mộc Mộc ngồi trên ghế, dần dần mệt mỏi, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Vừa ngủ gật, chân bị chuột rút, đau như sắp đứt, cô ôm chân đau nhức, cắn răng, không dám điều chỉnh tư thế, cũng không dám thở mạnh, sợ đánh thức Trác Siêu Nhiên.
Một bóng người ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng cởi giầy, hai tay nâng bàn chân cô lên, giúp cô massage. Bàn chân ấm dần, đau đớn rất nhanh biến mất, làm cho cô cảm nhận một sự tê dại quen thuộc.
Hắn vén cao ống quần cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân cô, đến khi hô hấp của cô dần dần mất đi tiết tấu.
Trác Siêu Việt ngẩng đầu, sườn mặt vì bóng tối mà trở lên nhu hòa, ánh mắt cũng theo đó mà sâu thẳm.
"Đỡ hơn chút nào không?" Trác Siêu Việt hỏi nhỏ giống như chỉ có một luồng khí dao động.
Chân không còn rút gân, nhưng dường như mỗi chỗ trong lòng đều bị, càng cần thêm sự an ủi của hắn.
Cô đặt hắn ở mỗi ngõ ngách trong lòng, không hy vọng xa vời gì, nhưng hắn vẫn ở gần cô như vậy, dùng ánh mắt sâu thẳm quyến rũ cô, cô thật chống cự không được. Ngay lúc cô đang suy nghĩ xem có nên bỏ cuộc hay không, cơ thể Trác Siêu Nhiên khẽ động, hai tay chống giường muốn ngồi dậy.
Mộc Mộc vội vàng rút chân về, nhanh chóng đi giầy tất, đưa tay đỡ lấy anh, giúp anh ngồi dậy.
"Anh muốn..." Giọng Trác Siêu Nhiên xấu hổ, "Muốn đi toilet..."
Mặt Mộc Mộc hơi đỏ, nhưng nghĩ đến trách nhiệm của mình, không do dự giúp anh xuống giường, hướng phía toilet.
"Để tôi." Người nào đó khoanh tay đứng nhìn rốt cuộc có lương tâm, đi đến.
Trác Siêu Nhiên nghe thấy giọng nói của hắn, bất ngờ: "Siêu Việt? Cậu còn chưa đi?"
"Em không yên tâm!"
"Có Mộc Mộc ở đây làm y tá là đủ rồi."
Người nào đó lại nghiêm trang trả lời, "Em lại càng không yên tâm."
Trác Siêu Nhiên bật cười, "Vậy mai để cho cô ấy về, cậu ở trong này hầu hạ tôi."
"Đề nghị không tồi, đáng để suy nghĩ."...
Từ toilet đi ra, Trác Siêu Nhiên nằm trên giường đã không còn buồn ngủ, đầu cũng không còn đau. Trong lúc vô ý đụng đến một bàn tay, nhỏ bé lại mềm mại, đầu ngón tinh tế, nghĩ đến đôi tay này là của Mộc Mộc, người con gái của mình, trong lòng lại lo lắng, anh cẩn thận nắm lấy.
Có người thật sự nhìn không được, đi ra cửa...
Nhìn chằm chằm phía ngoài chờ hai giờ sau, Mộc Mộc không kiềm chế được, liếc mắt nhìn Trác Siêu Nhiên đang mê man, thấy anh ngủ yên, liền nhẹ nhàng rút tay, không tiếng động đi ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang có mấy bóng đèn nhỏ, ánh sáng hơi mờ, bóng Trác Siêu Việt bị kéo rất dài, trông vô cùng ảm đạm.
Cô đi đến, trong ánh mắt của hắn, cô đơn, còn có trống rỗng.
Cô không làm phiền, cùng hắn ngắm bầu trời sao, không biết thế nào, sao hôm nay rất sáng.
"Tôi nghĩ..." Trác Siêu Việt nói, "Nếu người trên giường không phải là anh trai tôi, tôi sẽ nói với em, đây là thời cơ hai người chia tay tốt nhất. Lúc anh ấy cần em nhất, em lại ra đi, anh ấy tuyệt đối sẽ không nhớ thương tới người phụ nữ "vô tình" như em, sẽ quên em triệt để. Em không cần cảm thấy có lỗi, không yêu anh ấy, cũng không phải lỗi của mình."
Cô nghe, không nói gì.
"Em biết không? Nếu bây giờ em ở lại chăm sóc anh ấy, sẽ chỉ càng làm anh ấy thêm cảm động, càng thêm yêu em, càng thêm không quên được em." Hắn thu lại tầm mắt, nhìn cô, "Em lừa gạt anh ấy, đó mới là điều không thể tha thứ."
"Đáng tiếc, anh ấy lại là anh trai anh." Mộc Mộc nói sự thật.
"Cho nên, tôi chỉ có thể nói với em, người đàn ông như anh ấy, em bỏ lỡ, sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được."
Cô cười khổ, "Nói đi nói lại, anh vẫn hy vọng em và anh ấy cùng nhau."
"Tôi không hy vọng! Không ai hy vọng gọi người phụ nữ đã từng chung giường với mình là chị dâu."
Lúc này đây, Trác Siêu Việt coi cô thành người "đã từng chung giường", mà không phải là "Người đàn bà vì năm vạn đồng mà bán thân".
Cô mơ hồ nhận thấy trong sự thay đổi này một cảm giác khác biệt, giống như là... ghen tuông.
Trong lòng cô nói: Anh có thể không gọi, chẳng ai ép anh cả!
Thận trong suy nghĩ một hồi, cô mở miệng: "Anh yên tâm, chờ anh ấy khỏe lại, em lập tức sẽ chia tay."
o O o
Ngày hôm sau, bệnh viện làm kiểm tra lại cho Trác Siêu Nhiên, chuyên gia ở phòng họp thảo luận cả buổi chiều, cuối cùng đưa ra một kết luận làm tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Mắt Trác Siêu Nhiên chỉ là bị ánh sáng mạnh kích thích, giác mạc sung huyết, võng mạc không bị tổn thương gì, nói cách khác, anh chỉ bị mù tạm thời, trị liệu tốt là thị lực có thể hồi phục, hơn nữa không để lại di chứng.
Trác Siêu Việt còn không tin, trực tiếp cầm kết quả kiểm tra của chuyên gia cố vấn, thấy đúng là như vậy mới yên tâm, mua một đống đồ bổ về cho Trác Siêu Nhiên tĩnh dưỡng.
Mộc Mộc đang nấu cháo ngân nhĩ, thấy người nào đó mang một đống đồ đến, đầu to ra hỏi, "Tại sao anh mua nhiều thuốc bổ như vậy?"
"Đây là tôi mua cho hai người, em cũng rất gầy, cũng uống đi."
"Em đang giảm béo mà." Mộc Mộc mở miệng không tiếng động.
"Giảm béo?" Trác Siêu Việt nhìn eo cô, lại nhìn ngực cô, "Em định làm cho nơi duy nhất có thịt trên người mình cũng không còn sao?"
Mộc Mộc nhất thời không phản ứng được, người nào đó đang uống canh ngân nhĩ cũng khó khăn nuốt xuống, ho khan một tiếng, cùng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng cười ám muội.
Trác Siêu Việt nhìn qua, ngạc nhiên đi đến, "Trở về lúc nào?"
Một người nhìn rất đẹp trai, khí chất làm người ta không thể nắm bắt được đi bào phòng bệnh, "Vừa về tối qua, nghe ba mình nói quân khu S xảy ra chuyện."
Trác Siêu Nhiên vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức nhận ra là ai, anh cúi đầu nói với Mộc Mộc: "Mộc Mộc, đi hỏi y tá giúp anh xem khi nào thì tiêm?"
Mộc Mộc gật gật đầu, đi ra ngoài.
Trước khi đóng của, cô nghe thấy anh ta hỏi, "Bồ cậu sao? Không tồi, một năm không gặp, thẩm mĩ cũng tăng lên nhiều rồi."
Trác Siêu Việt lạnh lùng trả về một câu, "Ăn nói cho cẩn thận, cô ấy là chị dâu tôi!"
"..."
o O o
Đương nhiên Mộc Mộc hiểu Trác Siêu Nhiên cố ý để cô tránh đi, nên không tìm y tá, một mình cúi đầu đi dạo ngoài hành lang, nhân tiện đoán xem người vừa rồi là ai, vì sao Trác Siêu Nhiên lại muốn cô tránh mặt.
Không chú ý, cô thiếu chút nữa đâm vào người đàn ông từ trong phòng bác sĩ đi ra.
"Mộc Mộc?" Tiếng gọi cực kỳ quen thuộc.
Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Kiêu, đầu tiên là kích động nắm lấy tay anh, không biết nên biểu đạt thế nào cho tốt. Nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, nụ cười của cô cứng lại, vội vàng lấy ra di động đánh chữ cho anh xem, "Tại sao anh ở đây? Anh bị bệnh?"
"Không phải."
Tô Kiêu thở dài, lôi cô đến ghế chờ, nói tỉ mỉ ngọn nguồn.
Thì ra một năm trước bác cả cô bỗng nhiên bị suy thận, Tô Kiêu bỏ việc ở nước ngoài, về nước. Một năm này, bệnh của bác cả ngày càng nghiêm trọng. Trước mắt, ngoài việc thay thận đã không còn cách nào khác.
Đáng tiếc, những người bên nhà Tô Kiêu xét nghiệm đều không phù hợp, mà bây giờ nguồn thận lại khó tìm. Cho nên, Tô Kiêu vì tìm nguồn thận mà bôn ba khắp nơi. Lần này đến bệnh viện quân đội cũng là vì hỏi thăm xem có bệnh nhân nào bệnh tình nguy cấp đồng ý hiến thận hay không.
Mộc Mộc ngồi ngây ở ghế dài, đầu trống rỗng. Cô thậm chí còn nghi ngờ chính mình phải là người xui xẻo hay không, đi đến đâu cũng làm cho người bên cạnh gặp tai nạn.
Tô Kiêu hỏi cô: "Mộc Mộc, hôm đó, ba mẹ anh đối với em thật quá đáng, em đừng trách họ, chẳng qua là..."
Cô hết sức lắc đầu, cho dù bác cả oán hận cô, nguyền rủa cô thế nào, ở trong lòng cô, ông vĩnh viễn cũng là người bác từ ái dễ gần, là người nhà của cô!
Kể xong nỗi buồn khổ, Tô Kiêu mới nhớ ra hỏi tình hình gần đây của cô, "Em sống có tốt không?"
Cô gật đầu.
"Người đàn ông lần trước đi cùng em là ai? Bạn trai em sao?"
Cô lắc đầu, đánh chữ trên điện thoại, "Chỉ là một người quen biết đã lâu."
Hàn huyên một lát, Tô Kiêu nhìn đồng hồ, nhớ tới còn hẹn với một bác sĩ ở bệnh viện trong thành phố, vội vàng đưa danh thiếp cho cô, dặn cô sau này rảnh nhớ gọi cho mình.
Sau khi Tô Kiêu đi rồi, Mộc Mộc tựa vào ghế dài, ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà màu trắng. Nhìn đến khi trước mắt dần dần mơ hồ, cô rốt cuộc quyết định, lấy ra tờ giấy ghi chép viết rành mạch một đoạn, lê đôi chân cứng ngắc, đi đến phòng bác sĩ, gõ cửa.
Hai ngày nay chăm sóc Trác Siêu Nhiên, địa đa số các bác sĩ ngoại khoa đều gặp qua cô, bác sỹ Trương trong văn phòng cũng nhận ra, vừa thấy cô vào cửa đã cực kỳ nhiệt tình, "Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Mộc Mộc đem tờ giấy ghi chép đã chuẩn bị đưa đến, sau khi bác sỹ Trương xem xong, vẻ mặt kinh ngạc, "Cô muốn hiến thận? Cô muốn hiến thận cho cha của Tô Kiêu?"
Mộc Mộc gật gật đầu.
"Hai người có quan hệ gì?"