Số lần đọc/download: 2391 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Hồi 35 - Quần Ma Tan Lạc
C
ổ Bà vừa muốn thốt lời thì Trương quản lý chợt từ ngoài bước vào:
- Cổ Bà ở đây làm gì?
Thạch Bảo Kỳ nghe nói sửng sốt lên, liền vận công lên hai ngọn chưởng giới bị.
Cổ Bà trấn tĩnh tinh thần:
- À, Trương quản lý, lão nhân đến đây dọn nhà cho vị thiếu hiệp này.
Trương quản lý chỉ qua nhà bên kia:
- Khách đã đến rồi, hãy mau chuẩn bị dọn tiệc.
Cổ Bà gật đầu vâng lời, ngấm ngầm ra dấu cho Thạch Bảo Kỳ chớ có hành động táo bạo, rồi liền theo Trương quản lý ra đi.
Không bao lâu tiệc đã dọn xong, tòa nhà đối diện kia lại nghe tiếng họ uống rượu hò hét vui cười.
Thạch Bảo Kỳ ăn uống xong xuôi đứng bên cửa sổ ngắm nghía một chập, trong lòng chàng chợt nghĩ đến:
- Giết người trả thù phải trả thật đúng lúc, ta phải nắm chặt cơ hội này.
Rồi chàng thoáng mình lên phóng ra ngoài cửa chuẩn bị thi triển ra một trận đấu sanh tử với bọn Phong Lâm Cư Sĩ.
Đột nhiên trong lúc ấy...
Ở nơi cửa sổ phía sau đưa đến một giọng rất là quen thuộc:
- Thạch công tử, chớ có làm càn như thế!
Thạch Bảo Kỳ ngơ ngác quay mình mở cửa sổ ra nhìn chỉ thấy trăng sáng sao thưa, không bóng người, bất giác ngạc nhiên nói:
- Ai nói đây?
Một giọng nói như là muỗi kêu từ nửa lưng trời đưa xuống:
- Ta là Minh Nữ đây!
- À, Châu cô nương... Xin mau hiện ra cho gặp mặt!
- Không cần đâu, lúc này ta phải tranh thủ thời gian, không còn thời giờ để trì hưởn nữa.
- Châu cô nương phen này có chuyện quan trọng không?
- Chẳng qua là vì chuyện của công tử!
- Vì ta à? Quả là chuyện gì đây?
- Cách đây không lâu, tiểu muội được lệnh sư phụ biết công tử đơn thân độc mã xông vào hổ huyệt, bảo tiểu muội đến ngăn cản nhưng công tử đã đến đây, nay đã vào chốn hiểm nghèo rồi.
- Cô nương có phải muốn khuyên tại hạ lui ra khỏi Thất Hổ giáo à?
- Đã đến đây rồi e sợ muốn ra cũng không thể được nữa, sự tình đã diễn ra như thế chỉ tạm yên, chớ có táo bạo, hãy tính kỹ lại mới có thể tồn tại được.
- Ý của cô nương là...?
- Tiểu muội hy vọng công tử chớ có khiêu khích sáu ma đầu trong lúc này, không đem lợi ích gì cho công tử cả.
- Nhưng Châu cô nương không thấy đây là một cơ hội hiếm có hay sao?
- Bọn hắn thế mạnh người đông, chỉ có một mình công tử khó mà ứng phó đấy.
- Tại hạ đã có tính sẵn trong lòng, muốn đánh phá bọn hắn từng người một!
- Thạch công tử, chớ có quên đám người này từ khi liên minh ở thành Nam Xương họ đều sống chung với nhau, không có xa lìa, nên đối với Vô Địch chưởng đều thấy tiến bộ khá nhiều, dù công tử có thể lừa họ xa lần từng người không thì cũng không dễ gì mà hạ thủ, lại huống hồ ở đây là vùng đất quan trọng của Thất Hổ giáo, nếu sơ ý một tí thì phải mang họa, đâu có thể mưu tính như thế được, xin công tử nghĩ lại tận tường.
- Vậy thì Châu cô nương có diệu kế gì để ứng phó với kẻ địch không?
- Kẻ đến đây không phải là nhân vật dễ khinh bỉ, bọn Phong Lâm Cư Sĩ hôm nay đã dám đến đây thì họ chắc sớm đã có kế hoạch gì chu đáo. Nếu tiểu muội không có đoán lầm thì đêm nay bọn ma đầu này chắc có hành động.
- Đúng vậy! Tại hạ cũng nghĩ như thế.
- Nhưng mà Thất Hổ giáo cũng chắc có triển ra một cuộc hoạt động trước khi nhóm đại hội.
- Cô nương nói đúng, tại hạ cũng nghĩ như vậy.
- Bởi thế chúng ta có thể cùng đoán là giữa bọn ma đầu này tất phải sanh ra một cuộc xung đột kịch liệt với nhau không sao tránh khỏi.
- Chính vì thế nên tại hạ muốn lợi dụng cơ hội này cho bọn chúng một bài học võ công đích đáng nội trong đêm nay.
Minh Nữ âm thầm:
- Cơ hội đương nhiên là phải lợi dụng nhưng mà tiểu muội không đồng ý với công tử thi hành như thế.
Thạch Bảo Kỳ trầm giọng lên:
- Cao kiến của Châu cô nương là...
- Công tử hãy nên lấy cuộc biến mà ứng cuộc vạn biến, chờ cơ hội phát động.
Thạch Bảo Kỳ cau mày ngẫm nghĩ rồi tán đồng:
- Kế này thật chu đáo.
Tiếng nói âm u của Minh Nữ vẫn sát bên tai Thạch Bảo Kỳ tuy không thể phát giác dạng hình.
- Công tử đã cho là phải vậy thì tiểu muội thành khẩn yêu cầu công tử lập tức lên giường điều chỉnh tinh thần, công lực để rồi chiến đấu cùng quần ma. Yến Linh em tự nguyện hộ vệ cho công tử và mật thiết giám thị hành động của quần ma, nếu có gì lạ lùng, khẩn bách thì tiểu muội sẽ cho hay lập tức để kịp thời đối phó tình hình.
Thạch Bảo Kỳ cảm kích:
- Hay lắm nhưng lại rất phiền phức cho cô nương rồi đây. Tại hạ chẳng bao giờ muốn vậy.
Minh Nữ nói:
- Công tử chớ nên quan tâm một điểm, tiểu muội không đáng phải nói, giờ hãy gấp rút tịnh dưỡng là hay.
Thạch Bảo Kỳ cảm tạ rồi tĩnh tọa trên giường hành công, điều hòa lại các huyệt đạo cho lưu thông.
Phen này hành công lâu dài cho nên mãi đến gần sáng Thạch Bảo Kỳ mới tỉnh dậy.
Vừa mở chàng mắt đột nhiên đã nghe một loạt tiếng giao đấu đưa vào tai Thạch Bảo Kỳ.
Bất giác chàng kinh hãi lên, liền nhảy xuống giường mở cửa sổ phía sau cất tiếng gọi thật trầm:
- Châu cô nương ở đâu rồi?
Thạch Bảo Kỳ chưa dứt tiếng. Trên không gian liền đưa đến giọng nói âm thầm của Minh Nữ lọt vào tai của Thạch Bảo Kỳ:
- Thạch công tử, em vẫn ở bên công tử đây!
Thạch Bảo Kỳ khẩn cấp:
- Châu cô nương! Bọn ma đầu đã ra trận chiến đấu rồi à?
Minh Nữ đáp mau:
- Đúng vậy, bọn ma đầu bên kia đã ác chiến vào lúc nửa đêm.
Thạch Bảo Kỳ gấp lên:
- Chiến trận ra sao Châu cô nương?
Minh Nữ như luồng gió thoảng:
- Vì cách quá xa, tiểu muội lại phải hộ vệ cho công tử, lại không dám lìa khỏi căn phòng này vì sợ bị hại cho nên chẳng rõ gì. Nhưng cứ theo sự lắng nghe từ nơi chiến đấu mà phán đoán có thể tương đương thảm liệt, đã có cuộc tử vong nghiêm trọng giữa hai bên rồi.
Thạch Bảo Kỳ rúng động:
- Châu cô nương, vậy thì tại hạ phải chuẩn bị tiến đến bải chiến ra tay là vừa.
Minh Nữ vội ngăn:
- Xin khoang phát động để tiểu muội đi xem tình hình ra sao rồi trở lại báo tin.
Thạch Bảo Kỳ nóng nảy:
- Chúng ta đi cùng nhau không được hay sao?
Minh Nữ cương quyết:
- Tốt hơn hết là công tử ở yên đây, nếu tình thế có lợi thì tiểu muội lại báo cho công tử bằng không thì phải nhẫn nại một tí, nếu ra chốn đấu trường lúc thời cơ chưa có chắc chắn phải bị quần ma vây đánh công tử, nên biết số Huyết Châu Hồn trên mình công tử quá lớn, Càn Khôn lục tuyệt cùng Thất Hổ giáo chủ cũng đều có quyết tâm đoạt lấy, cho nên công tử đã hiển nhiên trở thành cái điểm chính cho bọn chúng ngay từ lúc này.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt:
- Lời Châu cô nương chí lý nhưng chẳng lẽ...
Lời nói của Thạch Bảo Kỳ chưa dứt thì thấy ở trên nóc nhà bắn đi một chiếc bóng thướt tha như một làn khói tiêu tan đi.
Đó là chiếc bóng của Minh Nữ ẩn hiện tợ hồn ma bóng quế.
Thạch Bảo Kỳ ngẫm nghĩ còn chưa biết tính phải làm thế nào thì lúc ấy nghe tiếng đấu la thét lại đột nhiên ngưng lại.
Bầu không khí trở lại im lặng đến lạnh lùng.
Thần sắc của Thạch Bảo Kỳ chợt khẩn trương lên, tự nhủ:
- “Lạ thay, sao trận đấu lại đột nhiên ngừng đi, không lẽ là bọn chúng đã thanh toán xong chiến trường”
Nhưng Thạch Bảo Kỳ chưa kịp nghĩ thêm thì cánh cửa đã đẩy ra, chỉ thấy Gia Cát Yến mặt mày tái ngắt chạy vào nói thật mau:
- Thạch công tử, sự tình biến đổi ngoài sức tưởng tượng, công tử hãy chạy trốn cho mau.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt lên:
- Gia Cát cô nương vừa rồi phát sanh ra chuyện gì đây? Tại sao tại hạ phải đi trốn?
Gia Cát Yến thở hào hển:
- Bọn Phong Lâm Cư Sĩ tâm thuật bất chánh, trong khi đêm tối bọn họ lên tập kích Tổng đàn của Thất Hổ giáo, đoạt lấy Huyết Châu Hồn đả thương nhiều cao thủ của bổn giáo, sau lại bị Giáo chủ hay tin, đốc xuất cao thủ rượt đi triển ra một loạt ác chiến.
Thạch Bảo Kỳ khẩn trương:
- Chuyện này tại hạ đã biết sơ qua nhưng không biết kết quả ra thế nào?
Gia Cát Yến tiếp:
- Trận đấu kết quả: Cuồng Trung Thánh La Huyền, Tửu Trung Tiên Lục Kiên chết tại trận, còn Phong Lâm Cư Sĩ, Tiếu Diện Diêm La, Mã Trung Quân cùng với Tà Trung Vương cũng đều bị thương tích khá nặng, bổn giáo cũng bị thương vài người.
Thạch Bảo Kỳ hăm hở:
- Vậy thì hay lắm, tại hạ rất hy vọng bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, cũng là điều may mắn.
Gia Cát Yến cau mày:
- Thạch công tử chớ quá mong mõi, hiện giờ trận bảo vũ này đã êm rồi, bọn Phong Lâm Cư Sĩ đầu hàng Thất Hổ giáo rồi...
Thạch Bảo Kỳ khinh bỉ:
- Hừ, bọn ma đầu này thật vô liêm sĩ hết sức nhưng biết đâu con cáo già Phong Lâm Cư Sĩ còn âm mưu gì nữa?
Gia Cát Yến rúng động:
- Tự nhiên như thế, Phong Lâm Cư Sĩ đầu hàng Thất Hổ giáo chắc có cuộc âm mưu gì nhưng hiện giờ thỏa thuận với nhau thì mũi tên đã chỉ thẳng vào công tử rồi đấy.
Thạch Bảo Kỳ sửng sốt:
- Cô nương nói rằng...
Gia Cát Yến đáp mau:
- Thất Hổ giáo đã sắp đặt xong lập tức đối phó với công tử và còn hứa sau khi được Huyết Châu Hồn thì chia nhau với bọn Phong Lâm Cư Sĩ.
Thạch Bảo Kỳ nghe nói run cả mình lên, cắn răng biểu lộ sự căm hờn vô tả:
- Hay lắm, để bọn hắn cùng đến, Thạch Bảo Kỳ ta còn hơi thở cuối cùng thì cũng tiếp bọn ấy đến cùng.
Gia Cát Yến nghe nói sắc mặt thảm biến liền tiếp:
- Thạch công tử chớ có làm như thế, bọn hắn đông người, Thất Hổ giáo chủ lại là tay tuyệt thế cao thủ, công tử có thể bị thiệt hại mà thôi.
Thạch Bảo Kỳ cương quyết:
- Tình thế đã xảy đến như vậy thì ta cũng liều chết với bọn hắn chớ không thể đầu hàng nhục nhã được.
- Chẳng phải như thế, người anh hùng nên tránh sự thiệt trước mắt, công tử hãy nghĩ kỹ.
Thạch Bảo Kỳ hỏi:
- Vậy cô nương bảo tại hạ chạy trốn à?
Gia Cát Yến gật đầu:
- Đúng thế, tình thế như vầy không trốn thì phải vong mạng, nay thừa lúc chưa hừng sáng lìa khỏi chốn này, tiểu muội chịu dẫn công tử ra khỏi núi.
Thạch Bảo Kỳ khích động:
- Mối thạnh tình của cô nương tại hạ xin ghi tạc vào lòng nhưng đã đến đây rồi thì tại hạ không lẽ khiếp sợ mà tháo lui?
Gia Cát Yến năn nỉ:
- Không tháo lui là vong mạng.
- Sanh tử do mạng, họa phước do trời, nhưng cũng không thế chưa chiến đấu mà tháo lui.
- Công tử... quả thật là người quật cường bất khuất đây, nhưng tự cường đến không tự liệu lực lượng.
Thạch Bảo Kỳ trợn mắt:
- Thôi, Gia Cát cô nương, chúng ta xin dứt lời ở đây, lòng ta như sắt đá không thể thay đổi được, cô nương ra ngoài cho kẻo bị bọn ma đầu sinh nghi. Xin chớ có quên Thất Hổ giáo cũng đồng là sanh tử thù nhân với cô nương vậy.
Gia Cát Yến cắn răng:
- Cũng vì thế tiểu muội mới đến cứu công tử, đồng thời nếu như tiểu muội được rõ thân thế rồi thì khi chuẩn bị phục thù cũng không phải như công tử, một cách xúc động như thế, xem thường sanh mạng của mình như thế đâu.
Lời của Gia Cát Yến chưa dứt thì trên không lại đưa đến giọng nói của Minh Nữ chỉ đủ cho Thạch Bảo Kỳ nghe:
- Thạch công tử, lời nói của cô nương này rất đúng, tình hình rất là nghiêm trọng, công tử nên lập tức chạy trốn là hơn.
Thạch Bảo Kỳ cắn răng dùng cách Truyền Âm Nhập Mật đáp:
- Không thể được, tại hạ tháo lui khỏi chốn này nhứt định chẳng có chỗ chôn thân, xin thứ lỗi tại hạ không nghe lời khuyến cáo của cô nương.
Gia Cát Yến thấy đôi môi của Thạch Bảo Kỳ nhấp động lên nhưng không có ra tiếng, biết là có chuyện gì lạ vội hỏi:
- Công tử đang nói chuyện với ai đây?
Thạch Bảo Kỳ còn chưa kịp trả lời chợt nghe ngoài cửa đưa lại một loạt tiếng giầy dép, Gia Cát Yến ngước mắt nhìn thấy là đại huynh Gia Cát Kiên, Nhị huynh Gia Cát Kiện, nàng khiếp đảm nói nhỏ:
- Hãy chạy mau đi kẻo muộn rồi đấy!
Chiếc bóng tha thước liền đó lắc lên, người như mũi tên bắn lên một loạt rồi tiêu mất.
Người nàng đã ở ngoài cửa sổ, còn khoát tay không ngớt có vẻ rất là hấp tấp.
Thạch Bảo Kỳ đã quyết tâm nên không thể nào chạy trốn theo Gia Cát Yến được.
Bộp! Chàng đóng cửa sổ phía sau lại.
Chợt có tiếng quát to:
- Thạch Bảo Kỳ, ai chạy trốn từ phía cửa sổ sau đấy?
Vừa dứt lời thì Gia Cát Kiên cùng em là Gia Cát Kiện phóng vào phòng như hai làn khói.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng lên, trả lời một cách khéo léo:
- Quý giáo phòng bị nghiêm nhặt, các hạ còn tưởng có ai lẩn vào được trong này mà phải hỏi đến tại hạ.
Gia Cát Kiên khô khan cười lên một tiếng:
- Đây cũng là sự thật, nghĩ cũng không thể có ai mà tự do ra vào trong bổn giáo vậy!
Thạch Bảo Kỳ ha hả cười lên:
- Các hạ đến đây để hỏi bấy nhiêu thôi à?
Gia Cát Kiên ứng tiếng trước:
- Gia nghiêm mời thiếu hiệp đến Thất Hổ đường tiếp chuyện.
Thạch Bảo Kỳ dựng mày:
- Hiện giờ đây phải chăng...
Gia Cát Kiên khẽ gật đầu:
- Đúng vậy!
Thạch Bảo Kỳ bốc cao hùng khí:
- Vậy thì phiền nhị vị dẫn đạo.
Chàng liền tiến bước ra phòng trước.
Hai anh em Gia Cát Kiên theo sát hai bên tả hữu Thạch Bảo Kỳ. Không bao lâu đã đến “Thất Hổ đường”.
Trong lúc ấy Phong Lâm Cư Sĩ, Tiếu Diện Diêm La Mã Trung Quân, Tà Trung Vương Tiêu Bằng, ai nấy ngồi trên Thất Hổ đường mặt mày tái ngắt, có vẻ mang thương tích khá nặng chưa lành.
Đối diện bọn hắn, một loạt sáu người đứng ngang hàng theo thứ tự là:
Gia Cát Kiên, Gia Cát Kiện, Gia Cát Cẩn, Gia Cát Yến và Gia Cát Ngọc, chỉ vắng mặt Gia Cát Điền, ờ dưới bóng buổi sáng ai nấy đều có vẻ kiêu ngạo.
Ở chính giữa có một chiếc ghế to, không lão nhân tóc bạc, mắt to, mặc áo vàng, tinh thần quắc thước rất là oai phong đang ngồi chểm chệ trên đó.
Phía sau lão nhân có bốn tên cao thủ đứng hầu. Lão nhân áo vàng đứng dậy nói:
- Ngươi chính là Thạch Bảo Kỳ à?
- Đúng vậy, xin các hạ cho tại hạ biết cao danh quí tánh trước đã.
Lão nhân áo vàng kiêu căng:
- Lão phu là Gia Cát Trường Phong!
Thạch Bảo Kỳ vòng tay lạnh lùng:
- À, các hạ đây chính là Thất Hổ giáo chủ, thật là thất lễ!
Thất Hổ giáo chủ Gia Cát Trường Phong khô khan hừ lên một tiếng rồi cười lạnh lẽo nói với Thạch Bảo Kỳ:
- Xin cám ơn mối thạnh tình của thiếu hiệp nể tình đến phó hội, xin mời ngồi.
Thạch Bảo Kỳ xua tay:
- Không cần, xin hỏi mục đích của các hạ Đại hội Huyết Châu là thế nào?
Gia Cát Trường Phong đạm nhiên:
- Hiện giờ người dự hội chưa đến đông đủ, nói ra cũng quá sớm!
Thạch Bảo Kỳ cau mày:
- Các hạ mời những hạng người gì?
Gia Cát Trường Phong trầm lạnh vô cùng:
- Tất cả những người trên mình có hạt Huyết Châu Hồn cùng học qua võ công Vô Địch chưởng đều được mời dự hội hôm nay.
Đột nhiên Thạch Bảo Kỳ hỏi to:
- Vậy có gồm cả Huyết Châu lão nhân không?
Gia Cát Trường Phong rúng động nhưng rồi lại cười khà:
- Đương nhiên là phải có nhưng tiếc gì Thần Châu Quái Kiệt Dư Hạo Nhiên hành tung vô định, không có tìm được lão ấy.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng hừ lên một tiếng:
- Ha ha... chỉ e các hạ vốn không có ý định mời Huyết Châu lão nhân đó thôi chứ làm gì không biết rõ hành tung.
Gia Cát Trường Phong hết sức khó chịu, trợn mắt lên.
Thạch Bảo Kỳ nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Còn những người của Hận Thế môn có đến đây dự hội không?
Gia Cát Trường Phong sửng sốt lên:
- Thiếu hiệp nói là Hận Thế môn à?
Khã gật đầu, Thạch Bảo Kỳ đáp:
- Đúng thế, các hạ không nghe môn phái Hận Thế môn thành lập nơi chốn giang hồ hay sao?
Gia Cát Trường Phong âm hiểm:
- Bổn Giáo chủ gần đây được mật báo biết qua sơ lược chứ chưa rõ thân thế cho lắm.
- Nói vậy các hạ cũng có mời luôn Hận Thế lão nhân à?
- Bổn Giáo chủ thấy không cần mời lão ấy!
- Vậy thì lạ lắm, cho là phải mời tất cả những người học qua Vô Địch chưởng tại sao không đi mời phái Hận Thế môn?
Chợt nghe qua lời nói của Thạch Bảo Kỳ có ẩn ý gì đó nên Gia Cát Trường Phong vội nghiêm nghị lên, hỏi Thạch Bảo Kỳ:
- Như vậy không lẽ là người Hận Thế môn lại tập thành Vô Địch chưởng rồi à?
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng:
- Đúng không sai!
Gia Cát Trường Phong rúng động mạnh:
- Nhưng thiếu hiệp nghe ai nói đây?
Thạch Bảo Kỳ vênh mặt:
- Tại hạ thấy tận mắt!
Lời này thốt ra, cử tọa ai nấy đều biến đổi sắc mặt như không ngờ lại có sự tình như vậy.
Gia Cát Trường Phong tiếp:
- Theo bổn Giáo chủ điều tra thì tất cả những người có luyện tập qua Vô Địch chưởng chỉ có Càn Khôn lục tuyệt, Phong Lâm Cư Sĩ, Vạn Bác tiên sinh, Huyết Châu lão nhân cùng với Thạch thiếu hiệp mười mấy người đó thôi, bọn Hận Thế môn đâu có học được võ công này, có thể ngươi đã nhận lầm đấy chăng?
Theo ý của Thạch Bảo Kỳ vốn muốn thám thính xem Hận Thế môn có ai dự cuộc đại hội này không để ngấm ngầm dò xét, Thất Hổ giáo chủ đối với chuyện này không rõ gì, cả cử tọa các ma đầu cũng không ai chịu thốt ra lời nói.
Sau mối thất vọng, Thạch Bảo Kỳ lại hỏi sang chuyện khác:
- Vậy các hạ hiện còn đợi ai?
Gia Cát Trường Phong đáp:
- Ả Phấn Diện Đào Hoa cùng lão Vạn Bác tiên sinh là đủ con số bổn Giáo chủ đã dự định.
Ngay tong lúc ấy chợt thấy Gia Cát Điền phóng mình vào Thất Hổ đường, cung tay nói lớn:
- Kính thưa lệnh phụ, trong nửa tháng nay con tìm khắp nơi đều không thể gặp ả Phấn Diện Đào Hoa nên quay trở về phục lịnh.
Gia Cát Trường Phong sửng sốt:
- Hừ, ta nghe nói lối bí công Cửu Cửu huyền công của Phấn Diện Đào Hoa nay đã gần thành tựu, nếu để cho thành công được bí công đó thì sẽ là mối đại địch của bổn giáo đây, nhứt là còn một hạt Sanh Mỹ Châu trong tay lão bà này thì đối với cái kế hoạch Huyết Châu tụ họp không khỏi là một mối đe dọa trầm trọng, vậy bất cứ giá nào, chẳng quản thiên sơn vạn thủy, khó nhọc cách mấy cũng không nên bỏ qua chuyện này.
Gia Cát Điền nghe đến đây, nghiêm chỉnh sắc mặt, cung tay cất giọng sang sảng:
- Thưa lệnh phụ, chẳng phải con không tận lực đi tìm kiếm mà sự thật là trời đất rộng mênh mông, đi tìm một người thật là mò kim đáy biển, hơn nữa tung tích Phấn Diện Đào Hoa hiện nay khắp chốn giang hồ chẳng một ai được rõ.
Gia Cát Trường Phong khoát tay:
- Tìm không được thì thôi, đợi sau khi Đại hội Huyết Châu rồi cha sẽ tính lại, con hãy đi nghỉ đi.
Gia Cát Điền nghe nói liền hô vâng rồi xê lại đứng bên hàng ngũ mấy anh em họ Gia Cát trong Thất Hổ giáo.
Chợt khi ấy ngoài Thất Hổ giáo có nghe một loạt tiếng chuông vang lên, Vạn Bác tiên sinh tay cầm gậy có gắn những chuông nhỏ thong thả tiến vào Thất Hổ đường ngay chỗ quần hùng đang tề tựu đông đủ.
Vạn Bác tiên sinh quér mắt nhìn tả hữu thốt giọng ngạo đời:
- Ha ha... đã đầy đủ rồi đấy à?
Gia Cát Trường Phong liền chấp tay thi lễ:
- Bổn Giáo chủ rất hân hạnh được Vạn Bác tiên sinh đến dự đại hội. Hoan nghinh! Hoan nghinh!
Vạn Bác tiên sinh tươi cười:
- Đâu dám, được lời mời của Gia Cát đại hiệp lão phu hân hạnh vô cùng, lẽ nào không đến!
Vừa dứt lời thì lão này lại ngồi trên ghế kế bên Mã Trung Quân Ngô Cang, thần sắc rất an nhàn tự đắc, không có vẻ khẩn trương gì cả.
Thạch Bảo Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn qua quần ma rồi nói với Gia Cát Trường Phong:
- Gia Cát giáo chủ, hiện giờ người đã đến đủ rồi, chính là giờ Giáo chủ nên nói cái mục đích thật tế của đại hội này!
Gia Cát Trường Phong quét mắt nhìn quanh một vòng trong Thất Hổ đường nói với giọng trầm nặng vừa khủng bố oai nghiêm tột bực:
- Hôm nay chư đại hiệp quang lâm, cái mục đích chủ yếu đây là vì Huyết Châu Hồn mang đến cho võ lâm một cái sát kiếp vô biên, e sợ nếu kéo dài nữa chắc có thể tạo nên cuộc chiến họa liên miên ở chốn giang hồ, khiến cho ngươn khí của giới võ lâm tổn thương quá nhiều, vì vậy lão phu mới định mời chư đại hiệp đây để bàn về việc cứu vãn cái kiếp vận võ lâm.
Khe khẽ ngửng lên rồi lão nhân lại tiếp:
- Bổn Giáo chủ cho là nếu chư vị đều chịu đem tất cả Huyết Châu Hồn ra, do các người trong cử tọa tố chức thành một “Huyết Châu hội”, cử ra một vị Hội trưởng, một Phó hội trưởng, cộng đồng quản lý hạt Huyết Châu, nghiên cứu môn Vô Địch chưởng chung nhau.
Chẳng bao lâu đây chẳng những trong cử tọa ai ấy đều thành đấng cao thủ tột bực mà chắc có thể hướng dẫn giới võ lâm tiến lên một bước nữa là khiến cho cuộc chiến đấu vì Huyết Châu Hồn mấy trăm năm nay chưa được yên tĩnh lại được tiêu tan đi trong vô hình.
Nghe nói những lời trái tai, Thạch Bảo Kỳ ngầm nghiến răng:
- Hừ, nói sao mà quá dễ!
Ngưng đi một chập cho bầu không khí thêm phần trầm nặng, Gia Cát Trường Phong tiếp:
- Lẽ đương nhiên, bổn Giáo chủ có giữ hạt Huyết Châu Hồn cũng phải hiến ra cho Huyết Châu hội, về sau này những công việc của Thất Hổ giáo đều có thể do đại hội này cai quản, chẳng biết chư vị đại hiệp có ý định thế nào?
Thạch Bảo Kỳ dựng cặp mày kiếm lên, vừa muốn đứng dậy trả lời thì bị Phong Lâm Cư Sĩ chận chàng lại, cất giọng hào hùng nói trước:
- Gia Cát giáo chủ nhân phong hiệp cốt đâu đâu cũng vì chốn võ lâm mà lo đến, quả thật là không thẹn là một bá chủ của một cõi đất trời, họ Triệu ta chịu tán thành ngay để cho việc nghĩa cử này mong sao đạt thành.
Bọn quần ma sớm đã có tính ngầm rồi, nay cũng như cuộc hát sân khấu, sau khi Phong Lâm Cư Sĩ dứt lời thì Mã Trung Quân Ngô Cang, Tiếu Diện Diêm La Bành Thiếu Huy và Tà Trung Vương Tiêu Bằng cũng nói hùa theo tán thành việc xúc tiến thành lập Huyết Châu hội.
Gia Cát Trường Phong ha hả cười lên, lúc ấy lão nhân lại nói:
- Còn Vạn Bác tiên sinh có chịu gia nhập Đại hội Huyết Châu Hồn hay không xin cho biết cao ý.