I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
lex, Katie và bọn trẻ đạp xe tới lễ hội vì hầu như không thể đỗ xe được ở trung tâm thị trấn. Khi xe cộ bắt đầu tỏa ra mà cố trở về nhà thì thậm chí còn tệ hơn.
Những sạp trưng bày tranh ảnh và đồ thủ công xếp dọc hai bên đường, không khí ngạt ngào mùi xúc xích và bánh kẹp, bỏng ngô và kẹo bông. Trên sân khấu chính, một ban nhạc địa phương đang chơi bài “Little Deuce Coupe” của Beach Boys. Có cuộc thi nhảy bao bố và một biểu ngữ giới thiệu về cuộc thi ăn dưa hấu diễn ra vào chiều muộn. Có cả trò chơi may mắn nữa - phi tiêu vào trái bóng, tung vòng qua cổ chai, ném bóng vào rổ ba lần để nhận được một con thú nhồi bông. Bánh xe đu quay nằm ở phía cuối công viên cao vọt lên tất cả mọi thứ, soi sáng các gia đình như một chiếc đèn hiệu.
Alex đứng xếp hàng mua vé trong khi Katie theo sau bọn trẻ, đi tới chỗ chơi xe điện đụng và tàu đu quay. Đâu đâu cũng thấy những hàng người dài. Các ông bố bà mẹ nắm chặt tay con nhỏ, còn các cô cậu tuổi teen thì tụ tập thành nhóm. Không gian ồn ã với tiếng ầm ầm của máy móc và tiếng lách cách rào rào của các loại vòng đu quay quay tròn lên lên xuống xuống.
Mất một đô la để được xem con ngựa cao nhất thế giới. Thêm một đô la nữa để được sang rạp bên cạnh - chuồng của con ngựa bé nhất thế giới. Bầy ngựa con, đang đi vòng tròn và bị buộc vào một bánh xe, tỏ ra nóng và mệt mỏi, đầu chúng cúi thấp.
Bọn trẻ sốt ruột muốn chơi tất cả các trò, thế nên Alex tốn kha khá tiền mua vé. Vé hết nhanh vèo vèo, vì hầu như trò đu quay nào cũng đòi ba bốn vé. Số vé đã sử dụng cộng lại nhiều đến buồn cười, thế nên Alex phải cố giữ ít vé lại, khăng khăng yêu cầu bọn trẻ chơi những trò khác nữa.
Họ quan sát một anh chàng ném con ky và cổ vũ một con chó đi thăng bằng trên một sợi dây. Buổi trưa họ ăn pizza tại một tiệm ăn trong vùng, ăn trong nhà để tránh nắng, và nghe một ban nhạc đồng quê miền Tây chơi hàng loạt bài hát. Sau đó, họ đi xem người ta đua xuồng máy trên sông Cape Fear rồi lại quay lại chơi các trò đu quay. Kristen muốn ăn kẹo bông còn Josh muốn miếng dính hình xăm.
Và cứ thế thời gian trôi đi nóng đến hoa mắt, trong tiếng ồn ào và những niềm vui của thị trấn nhỏ.
o O o
Hai giờ sau Kevin thức giấc, người hắn nhớp nháp mồ hôi, bụng thắt lại vì chuột rút. Những giấc mơ do cái nóng mang lại thật sống động và đầy màu sắc, hắn khó lòng nhớ nổi mình đang ở đâu. Hắn cảm thấy đầu mình như bị bổ làm đôi. Hắn lết ra khỏi phòng ngủ, vào trong bếp, uống nước thẳng từ vòi để làm dịu cơn khát. Hắn chóng mặt, kiệt quệ và thấy còn mệt hơn cả lúc bắt đầu nằm ngủ.
Nhưng hắn không thể nấn ná thêm nữa. Lẽ ra từ đầu hắn không nên ngủ, hắn bèn đi vào phòng ngủ dọn giường để cô không biết hắn từng ở đó. Hắn toan bỏ đi thì sực nhớ ra món cá ngừ kho trong tủ lạnh hắn phát hiện ra lúc nãy, khi lục lọi bếp nhà cô. Hắn đói cồn cào, và hắn nhớ rằng cô không làm bữa tối cho hắn bao nhiêu tháng rồi.
Trong cái lều ngột ngạt này nhiệt độ hẳn phải lên tới năm mươi độ, và khi mở tủ lạnh, hắn đứng yên hồi lâu trong làn khí lạnh tràn ra. Hắn lấy cá ngừ kho ra rồi sục sạo khắp các ngăn kéo cho tới khi tìm thấy một cái nĩa. Mở giấy bọc, hắn ăn một miếng rồi thêm miếng nữa. Ăn không giúp làm dịu cơn đau đầu nhưng bụng dạ thì cảm thấy ổn hơn hẳn, và những cơn quặn thắt bắt đầu dịu xuống. Hắn có thể ăn hết sạch bọc cá ngừ kho, nhưng hắn cố kìm chỉ ăn thêm một miếng nữa rồi cất trở lại vào tủ lạnh. Cô sẽ không thể biết hắn đã ở đây.
Hắn rửa cái nĩa, lau khô, rồi đặt lại vào ngăn kéo. Hắn vuốt phẳng khăn lau rồi kiểm tra giường lần nữa, đảm bảo nó trông y nguyên như lúc hắn vào.
Hài lòng, hắn rời ngôi nhà và bước đi trên con đường sỏi, trở lại cửa hàng tạp hóa.
Trần xe chạm vào cũng đủ bỏng tay, và khi mở cửa hắn thấy xe nóng như lò nung. Không có ai trong bãi đỗ xe. Quá nóng để ở ngoài trời. Ngột ngạt, không một gợn mây hay làn gió. Chúa ơi ai mà lại muốn sống ở một nơi như thế này cơ chứ?
Trong cửa hàng, hắn lấy một chai nước rồi đứng uống trước dàn thùng lạnh. Hắn trả tiền cho cái lon rỗng, bà già liền vứt nó đi. Bà hỏi hắn xem hắn có thích buổi hội không. Hắn nói với bà già lắm lời là hắn thích.
Trở lại xe, hắn uống thêm vodka, không bận tâm đến chuyện giờ trời đang nóng như cốc cà phê mới pha. Miễn rượu làm dịu cơn đau là được. Quá nóng để có thể nghĩ được gì và nếu Erin ở nhà thì hắn đã có thể trên đường trở về Dorchester được rồi. Có thể khi hắn đưa được Erin về và Bill nhận thấy họ đang vô cùng hạnh phúc bên nhau thì ông ta sẽ phục hồi công tác cho hắn. Hắn là một điều tra viên giỏi và Bill cần hắn.
Khi hắn uống, nhịp thình thịch trong thái dương bắt đầu giảm xuống, nhưng hắn bắt đầu thấy mọi thứ nhòa thành hai hình trong khi hắn biết đáng lẽ chỉ có một hình. Hắn cần giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng cơn đau và cái nóng khiến hắn phát ốm rồi và hắn không biết phải làm gì.
Hắn khởi động xe và trở lại đường lớn, tiến về trung tâm Southport. Rất nhiều tuyến đường đã bị rào và hắn phải lượn lờ mệt nghỉ mới tìm thấy một chỗ đỗ xe. Hàng dặm quanh đây chẳng có lấy một bóng râm, chỉ thấy nắng và cái nóng ngột ngạt bất tận. Hắn cảm thấy sắp nôn ra tới nơi.
Hắn nghĩ về Erin, nghĩ xem lúc này cô có thể ở đâu được. Quán Ivan? Ở chỗ hội hè? Lẽ ra hắn phải gọi hỏi xem hôm nay cô có đi làm không, đáng lẽ đêm qua hắn phải nghỉ lại ở khách sạn. Không cớ gì mà phải vội, vì cô không ở nhà, nhưng lúc ấy hắn đâu biết điều đó, và hắn tức điên cuồng khi nghĩ có lẽ cô cũng đang cười vào mặt hắn. Cười cợt không ngớt gã Kevin Tierney đáng thương trong lúc cô phản bội hắn để đi với một gã đàn ông khác.
Hắn thay áo, giắt súng vào thắt lưng quần jean và bắt đầu đi về phía bờ biển. Hắn biết đó là nơi hắn sẽ tìm thấy quán Ivan, vì hắn đã tra tìm nó trên mạng. Hắn biết đi tới đó là liều lĩnh và hai lần hắn đã định từ bỏ, nhưng hắn phải tìm ra cô, phải chắc chắn cho được cô vẫn còn tồn tại thực. Hắn đã vào nhà cô, đã hít mùi hương của cô nhưng như thế chưa đủ.
Những đám người đông đúc có mặt mọi nơi. Những con phố này gợi hắn nghĩ tới một hội chợ của hạt, có điều không có lợn, ngựa và bò. Hắn mua một cái xúc xích và cố ăn, nhưng bụng hắn lại gào réo nên hắn bèn ném cái xúc xích còn gần nguyên đi. Len lỏi giữa biển người, hắn nhìn thấy bờ biển xa xa, rồi đến quán Ivan. Chặng đường vượt qua các đám đông diễn ra chậm chạp đến khổ sở. Khi tới được cửa tiệm ăn thì miệng hắn đã khô khố
Quán Ivan đông nghẹt, người đứng chờ bàn la liệt bên ngoài lối vào. Lẽ ra hắn nên mang theo mũ và kính râm, nhưng hắn đã không nghĩ ra. Hắn biết cô có thể nhận ra hắn ngay lập tức, nhưng dù thế hắn vẫn đi qua cửa bước vào trong.
Hắn nhận ra cô phục vụ, nhưng cô ta không phải Erin. Thấy một người nữa, nhưng cũng không phải Erin. Cô chủ quán rất trẻ và đang tất bật, cố nghĩ xem nên xếp cho nhóm thực khách tiếp theo ngồi chỗ nào. Không gian ồn ã - tiếng người nói chuyện, nĩa va vào đĩa, tiếng cốc va vào khay thức ăn leng keng. Ầm ĩ và hỗn độn nên tiếng nện thình thịch trong đầu hắn không thể biến mất. Bụng hắn như đang bị thiêu đốt.
“Hôm nay Erin có đi làm không?” hắn gọi cô chủ quán, cao giọng để át tiếng ồn.
Cô ngơ ngác chớp mắt nhìn hắn. “Ai cơ?”
“Katie,” hắn nói. “Katie ấy mà. Katie Feldman.”
“Không,” cô chủ quán hét đáp lại. “Chị ấy nghỉ. Nhưng mai chị ấy có ca đấy.” Cô hất đầu về phía cửa sổ. “Có lẽ chị ấy đang ở đâu đó ngoài kia, cùng với mọi người. Tôi nghĩ lúc nãy tôi có thấy chị ấy đi ngang qua đây.”
Kevin quay người rẽ trái, đâm bổ vào người ta khi bước đi. Bất chấp. Bên ngoài, hắn dừng lại chỗ một người bán hàng rong ven đường. Hắn mua một cái mũ bóng chày và một đôi kính râm rẻ tiền. Rồi hắn lại tiếp tục bước đi.
o O o
Bánh xe đu quay quay tròn lên xuống, Alex và Josh ngồi một ghế còn Kristen và Katie ngồi ghế khác, gió nóng lùa vào mặt họ. Katie vòng tay quanh vai Kristen, biết rằng dù mỉm cười nhưng con bé đang căng thẳng sợ độ cao. Khi ghế họ xoay đến đỉnh cao nhất, mở ra bức tranh toàn cảnh thị trấn, Katie nhận ra rằng dù không hẳn thấy sợ độ cao nhưng cô lo lắng nhiều về chính cái bánh xe đu quay. Thứ này trông như được lắp ghép lại từ kẹp tóc và lưới thép mảnh vậy, dù có lẽ sáng nay nó đã được kiểm tra kỹ lưỡng.
Cô tự hỏiAlex có nói thật về chuyện kiểm tra ấy không, hay anh đã nghe thấy cô bày tỏ sự quan ngại về độ nguy hiểm của nó. Giờ thì quá muộn để lo lắng chuyện đó rồi, cô nghĩ, thế nên thay vì vậy cô cố làm mình sao nhãng bằng cách quan sát kỹ những đám người đông đúc phía dưới. Hội càng đông hơn từ lúc sang chiều, nhưng ngoài chèo thuyền, không có nhiều thứ để chơi ở Southport. Đây là một thị trấn im lìm, và cô đoán chừng một sự kiện như thế này có lẽ đã là dịp đáng chú ý nhất trong năm.
Bánh xe đu quay chậm lại rồi dừng hẳn, họ là những người chơi đầu tiên được ra ngoài, và những người khác tiến vào. Bánh xe xoay một chút, và cô thấy mình đang nhìn chăm chú đám đông một cách kỹ lưỡng hơn. Kristen dường như đã thấy thoải mái hơn và cũng bắt chước làm theo.
Cô nhận ra một cặp đôi đang ăn đá bào là khách quen của quán Ivan, và cô tự hỏi không biết có bao nhiêu người khác đang ở ngoài này. Mắt cô bắt đầu lướt từ nhóm này qua nhóm khác, và vì lý do nào đó cô nhớ ra rằng hồi mới vào làm ở quán Ivan mình vẫn thường làm như thế. Hồi ấy cô canh chừng Kevin.
Kevin đi qua những sạp hàng trải dài hai bên đường, cứ lững thững bước đi và cố suy nghĩ như Erin. Lẽ ra hắn nên hỏi cô chủ quán xem cô ta có thấy Erin đi với gã đàn ông nào không vì hắn biết cô sẽ không đi chơi hội một mình. Khó khăn lắm hắn mới nhắc nhở mình liên tục được rằng giờ đây có khi cô đã có bộ tóc ngắn màu nâu vì cô đã cắt nhuộm. Lẽ ra hắn nên bảo gã cảnh sát ở sở khác ấy lấy một bản photo bằng lái xe, nhưng lúc ấy hắn đã không nghĩ được thế, mà giờ cũng chẳng quan trọng nữa vì hắn biết cô sống ở đâu rồi và hắn sẽ trở lại.
Hắn có thể cảm thấy khẩu súng trong thắt lưng đang ấn vào da mình. Nó gây cảm giác khó chịu, nó cứa vào thịt, và cái mũ làm đầu hắn nóng nực, nhất là từ khi nó được kéo chặt xuống thấp. Đầu hắn có cảm giác như nổ tung đến nơi.
Hắn đi vòng quanh những đám người đang xếp hàng. Tranh ảnh và đồ thủ công. Những cốc kem đá bào trang trí cầu kỳ, những khung ảnh kính màu, những chiếc chuông gió. Những đồ chơi kiểu cổ chạm khắc từ gỗ. Mọi người đều đang cắm cúi bên đồ ăn: bánh quẩy và kem, khoai tây rán, bánh bột quế nướng. Hắn thấy những đứa bé trong xe đẩy và lại nhớ về chuyện Erin muốn có con. Hắn quyết định sẽ cho nàng một đứa. Con gái hay con trai không thành vấn đề, nhưng hắn thích con trai hơn vì bọn con gái rất ích kỷ và sẽ không coi trọng cuộc sống hắn ban cho. Con gái đều thế c
Người ta nói chuyện và xì xào quanh hắn, hắn nghĩ vài người trong bọn họ chắc đang nhìn hắn lom lom, như Coffey và Ramirez vẫn thường nhìn. Hắn mặc xác họ, tập trung vào cuộc tìm kiếm của mình. Các gia đình. Những cô cậu thiếu niên khoác tay nhau. Một gã đội mũ rộng vành. Hai nhân viên tổ chức hội đứng gần cột đèn đường hút thuốc. Gầy, xăm mình, răng xỉn màu. Chắc là những kẻ dùng thuốc phiện, với lý lịch phức tạp. Chúng gây cho hắn cảm giác khó chịu. Hắn là một điều tra viên giỏi luôn biết cách đọc thấu tâm can người ta, hắn không tin chúng nhưng chúng chẳng làm gì khi hắn đi ngang qua.
Hắn hết rẽ sang trái lại sang phải, xăm xăm băng qua đám đông, nhìn ngó từng khuôn mặt. Hắn dừng lại khi một cặp đôi béo bự lạch bạch đi qua, họ đang ăn xúc xích ngô, mặt họ đỏ bừng nhem nhuốc. Hắn ghét người béo, hắn cho rằng họ bạc nhược và vô kỷ luật, họ là những người ưa kêu ca phàn nàn về bệnh cao huyết áp, bệnh đái đường, các vấn đề tim mạch và luôn cằn nhằn về giá thuốc, nhưng lại không lấy đâu ra đủ sức để bỏ cái nĩa xuống. Erin vốn gầy nhưng lại có bộ ngực đồ sộ, và giờ cô đang ở đây với một gã đàn ông khác, gã sẽ mơn trớn nó hằng đêm, ý nghĩ ấy khiến hắn sôi lên sùng sục. Hắn căm thù cô. Nhưng hắn cũng muốn cô. Yêu cô. Thật quá khó để nghĩ cho tách bạch. Hắn đã uống quá nhiều mà trời thì nóng như thiêu. Sao cô lại chuyển tới một nơi kinh tởm thế này cơ chứ?
Hắn lang thang giữa các trò đu quay và để ý thấy bánh xe đu quay ở trên đầu. Hắn bước tới gần hơn, đâm sầm vào một gã mặc áo ba lỗ, phớt lờ những lời rủa xả lầm bầm của gã. Hắn kiểm tra các ghế trên bánh xe, ánh mắt hắn lướt qua từng gương mặt. Erin không ở đó, mà cũng chẳng đứng xếp hàng.
Hắn bước tiếp, trong cái nóng giữa những người béo mập, tìm kiếm Erin mảnh dẻ và gã đàn ông đêm đêm mơn trớn ngực cô. Mỗi bước chân đi, hắn lại nghĩ tới khẩu Glock.
o O o
Trò vòng đu quay, quay theo chiều kim đồng hồ, được bọn trẻ rất thích thú. Nội trong buổi sáng chúng đã chơi hai lần, và sau khi chơi bánh xe đu quay Kristen và Josh lại năn nỉ chơi một lần nữa. Chỉ còn lại mấy tấm vé, Alex bèn đồng ý, giải thích rằng sau lần chơi cuối cùng này họ sẽ phải về nhà. Anh muốn có thời gian tắm rửa ăn uống và có thể nghỉ ngơi một lát trước khi phải lái xe tới Raleigh.
Dù cố hết sức quên đi, anh vẫn không thể ngừng nghĩ về lời nhận xét đầy khêu gợi của Katie ban sáng. Cô dường như hiểu được chiều hướng suy nghĩ của anh, vì đã rất nhiều lần anh bắt gặp cô nhìn anh chăm chú, một nụ cười khiêu khích nở ra trên khóe môi cô.
Giờ cô đứng bên cạnh anh, mỉm cười nhìn lên bọn trẻ. Anh tiến lại gần hơn, vòng tay quanh người cô, và cảm thấy cô dựa vào anh. Anh không nói gì, vì không cần phải nói thành lời, và cô cũng không nói gì. Cô chỉ nghiêng đầu ngả lên vai anh, và Alex chợt cảm động với ý nghĩ rằng trên đời này chẳng còn gì tốt đẹp hơn nữa.
o O o
Erin không chơi tàu đu quay, mê cung gương hay ngôi nhà ma ám. Hắn quan sát từ quầy vé, cố lẩn mình vào đám đông, muốn nhìn thấy cô trước khi cô phát hiện ra hắn. Hắn có lợi thế vì hắn biết cô đang ở đây còn cô thì không biết về sự có mặt của hắn, nhưng đôi khi người ta vẫn gặp may và những chuyện kỳ lạ cứ xảy ra. Hắn nhớ đến chuyện Karen Feldman và cái ngày cô ta hé lộ bí mật của Erin.
Hắn ước hắn đừng bỏ vodka lại trong xe. Dường như chẳng có chỗ nào để mua thêm rượu, quanh đây không thấy bóng dáng quán bar nào cả. Hắn thậm chí chẳng nhìn thấy sạp nào bán bia, dù không thích bia nhưng hắn sẽ mua nếu không còn lựa chọn nào khác. Mùi thức ăn khiến hắn vừa buồn nôn vừa đói cồn cào, hắn cảm thấy mồ hôi làm áo dính bết vào lưng và nách hắn.
Hắn đi qua khu trò chơi may mắn, trò này được điều khiển bởi những người siêu giỏi các trò tung ném. Thật phí tiền, mấy trò này đều là lừa đảo cả, thế mà những kẻ ngốc nghếch vẫn đứng chật cứng quanh khu đó. Hắn săm soi từng gương mặt. Không có Erin.
Hắn đi tới một khu đu quay khác. Có những đứa trẻ đang chơi xe điện đụng, mọi người đứng xếp hàng thì sốt ruột. Phía trên cao là trò vòng đu quay, và hắn bắt đầu nhìn theo hướng đó. Hắn huých một đám người ra, cố tìm một chỗ quan sát tốt hơn.
o O o
Vòng đu quay bất đầu chậm lại, nhưng Kristen và Josh vẫn cười hớn hở sung sướng. Alex đã đúng về chuyện anh cần phải nghỉ một ngày; cái nóng đã vắt kiệt sức lực của Katie và thật tuyệt nếu được hạ hỏa một lát. Nếu có một thứ gì không tốt ở căn nhà ấy - à, cô nghĩ thực ra là có nhiều hơn một thứ không tốt - thì chính là nó không có điều hòa. Cô đã dần quen để cửa sổ mở trong đêm, nhưng thế cũng không ích gì nhiều.
Vòng đu quay dừng hẳn, Josh tháo khóa an toàn rồi nhảy xuống. Kristen mất một lúc lâu hơn con bé tưởng, nhưng một lát sau, hai đứa trẻ cũng lê bước được lại chỗ Katie và bố chúng.
Kevin thấy vòng đu quay dừng lại và một bầy con nít nhảy ra khỏi ghế, nhưng đó không phải nơi hắn tập trung chú ý. Trái lại, hắn chú mục vào đám người lớn tụ tập phía trước vòng đu quay.
Hắn không ngừng bước, ánh mắt chuyển từ cô gái này sang cô gái khác. Tóc vàng hay tóc nâu không thành vấn đề. Hắn tìm kiếm thân hình mảnh dẻ của Erin. Từ góc này, hắn không thể thấy gương mặt những người đứng ngay trước hắn, thế nên hắn cứ chuyển hướng liên tục. Loáng cái thôi, bọn trẻ tới lối ra, mọi người sẽ lại tản mát khắp nơi.
Hắn đi nhanh. Một gia đình đứng trước hắn, tay cầm vé, cân nhắc xem nên đi đâu tiếp, tranh luận tùm lum. Lũ ngốc. Hắn đi quanh họ, cố nhìn cho được những khuôn mặt gần vòng đu quay.
Không có người phụ nữ mảnh dẻ nào, trừ một người. Một cô gái tóc nâu cắt ngắn, đứng bên cạnh một gã tóc muối tiêu, tay gã vòng quanh eo cô.
Là cô, không nhầm lẫn vào đâu được. Cũng đôi chân dài ấy, cũng khuôn mặt ấy, cũng cánh tay dẻo dai ấy.
Erin.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên