Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 34 - Nhật Ký Của Công Chúa Esmeralda
N
hật ký của công chúa Esmeralda được viết bằng nét chữ lượn sóng kiểu cổ giống như viết trang hoàng ở bìa sách. Mực màu đen và sắc nét - không khác gì câu chuyện bi thảm mà nó kể ra sau đây.
Ngày Mặt Trăng
Hôm nay là một ngày u buồn và khiếp hãi.
Theo lệnh của Mama (bắt mình phải lao dịch cực nhọc ở những nơi thấp kém trong Cung Điện để "cho con biết thế nào là lao động, Esmeralda"), hôm nay mình đến làm việc ở nhà bếp nấu thịt. Mình phải moi móc lòng mề ruột gan của heo bò cho ông đầu bếp nấu thịt, một người hay chửi tục tĩu và mồ hôi nhầy nhớp như miếng phó mát nẫu. Ông ta có bộ mặt cũng giống như cục phó mát, loại mà Mama hay ăn: trắng sáp và lỗ rỗ những vằng xanh da trời trên mũi. Mình nghĩ nếu Mama mà ăn cái mũi của ông đầu bếp nấu thịt thì chắc là bà cũng không biết sự khác nhau. Mà nếu Mama có biết đó là cái mũi của người đầu bếp nấu thịt, mình nghĩ, thì bà vẫn cứ ăn. Nhưng mình cấm không được viết về Mama, bởi vì đó là một việc vô cùng nguy hiểm.
Khi mình từ nhà bếp nấu thịt về lại phòng mình, người đầy tớ mang cho mình một chậu nước ngọt tinh khiết để mình rửa sạch máu và xương sụn ra khỏi móng tay mình, sau đó Mary đến gõ cửa phòng mình, thất kinh hồn phách như bị những mụ phù thuỷ Wendron từ Cánh Rừng đuổi ngay sát gót. Mary, ngưòi mình yêu thương gần bằng yêu các em gái của mình, ở trong tâm trạng kinh hãi nhất.
Mình hỏi bà, như mình luôn luôn hỏi, (bởi Mama không cho phép mình gặp các em gái yêu quý nhiều như mình muốn) hôm nay Cherubbs bé nhỏ của mình có khoẻ không? Thế rồi thì Mary đã khóc thét lên như con lợn rống khi trông thấy con dao chọc tiết của ông đầu bếp nấu thịt. Mình dìu bà ngồi xuống bên cái lò Fyre nhỏ xíu của mình (mà đầy tớ của mình đã ắn cắp một ít than cho mình đốt trong đó vào những đêm băng giá) và mình đun một ít nước, bởi vì hàm răng của Mary tội nghiệp đánh lát chát như ô kính cửa sổ xục xịch trước gió.
Mình lại hỏi về hai đứa em sinh đôi của mình một lần nữa, thú thật, với nỗi lo sợ nơm nớp trong tim. "Chúng mất rồi!" Mary gào khóc với trái tim tan nát đến nỗi ngài Hereward phải ù té chạy tới (à, trôi lềnh bềnh tới, mình có thể nói vậy) và hỏi chúng mình "Vì sao lại rơi nước mắt?" Đến lúc con ma yêu quý ở bên chúng mình thì Mary kể cho mình nghe sự thật về số phận của các em gái mình. Chúng mất rồi.
Sáng hôm nay, Mary đã đưa các em gái bé nhỏ của mình tới thăm Mama, bởi vì Mama ra lệnh như vậy. Mary được Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo bảo phải để lại bọn trẻ trong phòng Thiết Triều, đợi Mama. Chúng khóc ngằn ngặt đòi theo Mary và gọi toáng lên "Mary, Mary" nhưng Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo đã đẩy bà ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại.
Bây giờ cả Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo lẫn Mama đều quả quyết là Mary không bao giờ mang lũ trẻ đến phòng Thiết Triều và rằng bà đã làm lạc mất chúng rồi. Đôi chân của Mary tội nghiệp giống như bọng đái của con heo mập, sưng vù lên vì suốt ngày chạy xất bất xang bang khắp Cung Điện để tìm chúng, và mình tin là bà ấy bị mất trí rồi. Mình lo sợ cho sức khoẻ của Mary. Và không biết các em gái của mình ra sao rồi?
Ngày Đế chế Tir
Một ngày khủng khiếp tang thương nhất. Tinh thần mình xuống thấp. Không có tin tức gì về các em gái của mình, còn Mary thì không thấy tăm hơi. Mình cô đơn trên thế giới này.
Ngày thần Woden
Hôm nay mình không còn là mình. Tâm trí mình hoảng loạn. Mình trở về phòng mình sau một ngày rã rời trong nhà bếp nấu thịt và cảm thấy có gì đó không ổn. Mình không biết nó là cái gì. Mình có linh cảm khủng khiếp về cái chết.
Ngày thần sấm Thor
Lúc bình minh ngày Hereward đi gọi anh trai yêu quý của mình đến. Suốt đêm qua mình nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu gào thảm thiết đằng sau ván ốp tường suốt nhiều giờ. Đó là tiếng khóc của các em gái mình. Mình không quan tâm anh trai mình và ngài Hereward nói gì, nhưng mình chắc chắn đó là tiếng các em gái mình khóc. Mình nài nỉ anh trai tháo dỡ ván ốp tường và anh sợ mình phát điên nên đã làm. Không có gì ở đó, nhưng thậm chí đến bây giờ mình vẫn nghe thấy tiếng chúng đòi mình phải cứu chúng ra.
Ngày nữ thần Freya
Anh trai mình đến. Mình ở bên anh một lát. Mình rất biết ơn anh vì mình không thể chịu nổi phải nghe tiếng khóc thêm nữa. Ban đầu Mama không cho phép, nhưng anh ấy đã cầu khẩn bà. Mình sẽ được đến thăm anh vào chiều nay và mình sẽ mang theo quyển nhật ký của mình.
Ngày thần khổng lồ Loki
Hôm nay Mama cho đòi anh trai yêu kính của mình đến diện kiến, bởi vì giữa họ có công việc quan trọng nào đó. Anh trai mình cứ phập phồng vì lệnh đòi này, bởi vì anh ấy nói với mình, "Anh sẽ không làm đâu, Esmeralda. Mặc dù anh mong ước Mama khỏe mạnh, bình an, vì anh là con trai bà mà, nhưng anh không ước bà sống vĩnh cửu." Mặc dù mình không hiểu anh nói gì - làm sao một người có thể sống vĩnh cửu được? - nhưng mình đáp lại rằng đó cũng là điều mà mình không mong ước nhất. Cả hai chúng mình cùng cười phá lên. Ôi, được cười lớn với anh trai mới hạnh phúc làm sao.
Ngày Mặt Trời
Ngày hôm nay Mama lại đến. Anh trai khoá cửa phòng riêng của anh và bảo với mình: "Em về đi, Esmeralda, bởi vì đây không phải là việc em nên nghĩ tới." Nhưng đáng lý ra phải vâng lời anh trai yêu quý thì mình lại không. Mình đã nghe lỏm ở ngoài cửa, mặc dù mình không cần phải áp sát tai vào, vì giọng của Mama cứ khoan vào tai mình qua cánh cửa gỗ sồi to lớn, tựa như mỏ con chim gõ kiến gõ vào đấy. "Ta đã bảo ngươi rồi, Marcellus, ta sẽ không nghỉ cho đến chừng nào ta có nó!" Mama rống lên thật sự. Mình không nghe thấy tiếng anh trai đáp lại vì Mama không ngưng tuôn ra những lời giận dữ.
Khi bà đi khỏi, sinh vật của bà, cái vật sẽ cắn tất cả những ai làm bà phật ý để khiến cho họ bệnh và chết, đã cắn con mèo nhỏ của mình. Tối nay Puss xíu xiu lăn ra ốm, rên rỉ thảm thương.
Ngày mặt trăng
Phong riêng của anh trai tối mù mịt và u ám do có một cơn bão lớn đang hú hét qua Lâu Đài, nhưng mình không màng đến nó, bởi vì nó phản ánh tâm trí mình. Con mèo xíu xiu của mình không còn nữa.
Mama lại đến lần nữa. Khi bà ra về cùng với đoàn tuỳ tùng của bà, gồm Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo và sáu tên lính trang bị vũ khí, anh trai yêu quý đến bên mình và tiết lộ hết tất cả với mình. Anh ấy bị ép buộc phải cung cấp cho Mama tiên dược làm người ta trẻ trung mãi mãi. Bà sẽ sống muôn đời. Mình phản đối điều đó và hỏi anh phải chịu những nguy hiểm gì? Mình KHÔNG MUỐN Mama sống muôn đời, bởi vì mình ước ao sẽ trở thành nữ hoàng một ngày nào đó, và làm sao mình có thể trở thành nữ hoàng nếu Mama không chết, như tất cả con người đều phải chết? Và anh trai mỉm cười nghiêm nghị và bảo rằng cho dù có tiên dược chăng nữa, thì nó cũng không dành cho bà, ha-ha! Mà là dành cho anh, và anh đã uống rất nhiều thứ tiên dược đó trong nhiều tháng qua rồi.
Ngày Đế chế Tir
Tại sao cả mình cũng không thể có thuốc trẻ trung mãi mãi? Như vậy không công bằng. Mình muốn sử dụng nó ghê gớm.
Ngày thần Woden
Hôm nay là ngày anh trai có một Đệ Tử mới. Mặc dù cậu ta có sắc mặt dễ mến nhưng cậu ta là một cậu bé kỳ dị nhất đời. Vừa mới trông thấy mình, cậu ta bỗng cười rú lên và thét gọi một cái tên là đời nào đó mà mình không biết. Mình thích nói chuyện với cậu ta nhất mặc dù cậu ta chỉ là một Đệ Tử bình thường. Nhưng khi mình nói chuyện với cậu ta thì cậu ta đã chạy trốn mất rồi. Anh trai mình vẫn còn tức giận lắm. Anh cứ lảm nha lảm nhảm rằng "Anh đã thấy mình trong tương lai. Anh đã thấy số mệnh kinh khủng của mình. Ôi, Esmeralda, anh thật là đồ ngu. Anh không thể đợi nổi. Anh đã làm gì thế này?" Nhưng mình không biết anh ấy đã làm gì, bởi vì anh ấy không nói.
Ngày nữ thần Freya
Một ngày báo hiệu điềm gở vô cùng. Mama đến tìm mình hôm nay. Mình cấm không được đến gặp anh trai yêu quý nữa, bởi vì bà nói, "Anh ngươi có việc quan trọng phải làm, Esmeralda, ngươi cứ mè nheo lẩn quẩn, làm cho nó xao nhãng nhiệm vụ của nó." Mình nài nỉ được ở lại với anh - và anh trai mình cũng nài nỉ, nhưng vô ích. Giờ đây mình đang ngồi trong căn phòng u ám của mình. Mama sắp sai Thùng Phi Mỡ kiêu ngạo tới đem mình đi vào lúc bình minh ngày mai. Mình sợ quá.
Tới đó thì quyển nhật ký kết thúc. Jenna thẫn thờ gấp quyển sách lại và ngồi thừ ra trên mép giường của Esmeralda, cố hiểu tất cả. Chuyện gì đã xảy ra với Esmeralda? Và điều gì - bởi vì bây giờ ai cũng nghĩ mình là công chúa Esmeralda - sẽ xảy ra với mình?