When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
mily ngồi ở bên lề đường cao tốc ven biển ở Diamond Head. Đôi mắt cô hướng lên bầu trời đầy sao, tìm kiếm dấu hiệu của thần Jupiter. Cô không nghe được phản hồi nào từ Pele. Vậy hẳn là vị thần Hawaii này đã không tôn trọng thỏa thuận bảo vệ những người dân của xứ Olympus nữa. Giờ họ phải tự lực cánh sinh. Hy vọng cuối cùng của cô là Bộ ba Quyền lực.
Emily nấp vội mỗi khi có xe cộ đi qua. Một vài chiếc xe bọc thép quân đội lướt qua chỗ cô trốn, nhưng họ không phát hiện ra.
Emily chìm trong nỗi lo âu. Cô lo cho bạn bè của mình, điều gì đã xảy ra với Paelen? Pegasus đang ở đâu? Và suy nghĩ của cô lại hướng về Joel. Cô nhớ cậu, nhớ tới mức cô liên tục cầu nguyện rằng cậu sẽ ổn. Cô cần cậu ở đây hơn bao giờ hết. Thời gian trôi qua, Emily càng chìm sâu hơn trong nỗi sợ hãi, cho đến khi cô nghe được một âm thanh. Tiếng hí dài vang lên trong bóng đêm tựa như khúc nhạc tiên với Emily vậy. “Pegasus!!” Con tuấn mã chao người vòng qua sườn núi lửa, bộ lông trắng tinh sáng lên giữa bầu trời đêm. Pegasus lượn xuống và tiếp đất nhẹ nhàng bên cạnh Emily. Emily lao tới, ôm chặt lấy cần cổ mạnh mẽ của cậu. Cô hôn lên bờm tóc và không chịu buông cậu ra.
“Emily,” tiếng nức nở của Fawn vang lên từ sau lưng Pegasus. “Em nghĩ Lorin đã giết chết Pele rồi.”
“Cái gì?” Emily sững sờ. “Bao giờ? Bằng cách nào?”
Fawn trượt xuống khỏi lưng ngựa và ôm chầm lấy cô. Mặt con bé phồng rộp vì bỏng, đôi tay trầy xước và rỉ máu.
Emily hoảng hồn “Chị đã nghe kể về những gì chúng đã làm với em, chị xin lỗi!”
“Em sẽ lành sớm thôi”, Fawn nói và giải thích những gì xảy ra ở vườn thú. “Paelen đã sẵn sàng xả thân vì chúng ta. Anh ấy muốn đi cùng với Lorin nếu cô ta buông tha cho chúng ta. Nhưng anh ấy bị thương khi Pele tấn công Lorin, em không biết anh ấy có ổn không nữa.”
Emily sững sờ “Paelen bị thương và Pele đã chết?”
Pegasus gật gật đầu và hí nhẹ. “Pele rất mạnh.” Fawn dịch lời của Pegasus, “nhưng Lorin còn mạnh hơn, Pegasus tin rằng kẻ chiến thắng là Lorin. Cô ta biết chị đang ở đây và sẽ sớm tới đây cướp đi sức mạnh của chị và Riza.”
“Nhưng cô ta sẽ hại chết Riza nếu tách rời bọn chị.”
“Em không nghĩ là cô ta quan tâm đến điều đó đâu. Chị đã đúng, cô ta nhìn có vẻ bằng tuổi chị, nhưng thực ra chỉ là một đứa trẻ lớn xác mà thôi. Trẻ con và ngỗ nghịch, cô ta đòi bằng được thứ mình muốn mà không chịu hiểu hậu quả của nó. Cô ta chưa học được sự kiên nhẫn.”
Emily ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cầu nguyện rằng Bộ ba Quyền lực sẽ đến kịp trước khi quá trễ. “Chị không còn một chút sức mạnh nào để đấu cùng cô ta nữa.”
“Chẳng ai trong chúng ta đủ mạnh”, Fawn nói. “Cô ta không nhận rằng mọi người đang cố giúp cô ta. Chiron cố giải thích tại sao chị lại cần mảnh vỡ đó, nhưng cô ta không chịu nghe, còn phóng lửa về phía ông ấy. Pele đã cứu mạng Chiron.”
“Chị cứ nghĩ Pele đã bỏ rơi chúng ra,” Emily nói mà lòng nặng trĩu cảm giác áy náy. Đặc biệt là khi dường như Pele đã hy sinh để bảo vệ cho họ.
Fawn lắc đầu. “Không, Pele đã bảo vệ tụi em khi Lorin tấn công. Bà ấy đã hy sinh mạng sống vì chúng ta!”
Ở bên kia đường cao tốc, phía xa ngọn hải đăng ở chân núi Diamond Head, biển bắt đầu rúng động. Nước dâng lên và cuộn trào, bọt nước bắn tung lên và cầu vồng dần xuất hiện. Một bóng người hiện ra bên trong cột nước.
“Là Na-maka-o-Kahai” Emily cảnh báo. “Chúng ta phải đi ngay! Leo lên Pegasus!” Khi cư dân bóng đêm đã yên vị trên lưng chú tuấn mã, Emily leo lên ngồi đằng sau. “Bay đi Pegasus, đem chúng ta ra khỏi đây!”
“Cô bé, dừng lại!” Na-makai-o-Kahai gọi. Đứng trên cột nước, bà ta còn đẹp hơn lần cuối cùng Emily nhìn thấy. Màu sắc sặc sỡ phát ra từ đám bọt nước làm bà sáng lên lấp lánh, nhuộm màu lên cả những chú cá đang len lỏi bơi lội bên trong chiếc váy làm từ tảo biển. “Tôi không có ý xấu, Pegasus, tới đây, làm ơn, chúng ta cần nói chuyện.”
“Đừng, Pegs, đây là một cái bẫy đó!” Emily nói “Bà ta bẫy chúng ta y như những gì đã làm với Joel.”
“Ta thề đây không phải là một cái bẫy”, vị nữ thần của đại dương lên tiếng “Làm ơn hãy tin ta, cậu trai kia đang ở chỗ ta, hoàn toàn nguyên vẹn không hề bị tổn thương chút nào.”
Pegasus hí dài và lượn qua đường cao tốc, tới bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận và vườn hoa bao quanh ngọn hải đăng. Cậu đáp xuống và hướng đầu nhìn ra biển.
Cột nước xoáy di chuyển gần hơn tới chỗ họ. “Em gái của ta đã bị con bé Titan hoang dại đó làm bị thương nặng.”
“Ta tưởng bà sẽ vui vì điều đó chứ?” Emily nói với giọng mỉa mai.
Vị nữ thần lắc đầu “Ta có thể không ưa gì em gái của mình, cũng chẳng đồng ý với những gì nó đã làm, nhưng ta không muốn nó bị thương, đặc biệt bị thương dưới tay một ả Titan. Ta biết Pele đã làm gì ở vườn thú, ta biết những gì nó làm cho đám người Olympus và Joel đã giải thích cho ta biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây. Thế nên ta đến để giúp đỡ. Ta sẽ rút nước khỏi miệng núi Diamond Head, nhưng ta không có sức mạnh phù hợp để mở ra miệng núi lửa và giải phóng “mảnh vỡ”. Pele phải làm điều đó dù bị thương hay không, hoặc Jupiter phải làm nếu ông ta tới kịp.”
Pegasus hí vang và cúi đầu cảm ơn vị nữ thần đại dương.
“Giờ thì lên đỉnh núi lửa đi, ta sẽ gặp lại cô trên đó và đóng lại dòng suối mà Pegasus đã khơi ra.
Khi nữ thần biển định đi, Emily chợt gọi với theo “Chờ đã, còn Joel thì sao?”
“Ta sẽ đem theo cậu ấy”. Và cũng nhanh như khi vừa xuất hiện, xoáy nước dừng lại và tan ra, và mặt biển cũng yên bình trở lại.
Pegasus lùi khỏi bụi hoa, cánh vỗ mạnh và cậu nhún mình phóng lên không trung. Ngay khi Pegasus hạ cánh xuống khoảng đất trống trên đỉnh núi, những người lính đóng quân ở đây đã ngay lập tức di chuyển về phía cậu. Nhưng trước khi họ kịp tới nơi, cột nước xoáy cuộn trào ầm ầm phóng ra từ hồ nước đen thẫm trong miệng núi.
“Nghe ta đây!” Na-maka-o-Kahai kêu gọi - Tiếng bà ta vang vọng trong không gian. “Những binh sĩ loài người, rời khỏi đây ngay lập tức. Cuộc chiến lần này không có phần của các người. Ở lại là các người sẽ bỏ mạng một cách vô ích đấy. Các người có một phút để rời đi, bằng không ta sẽ quẳng tất cả ra khỏi Diamond Head!”
Cách Pegasus không xa, một người lính ngồi xuống và giương súng về phía Na-maka-o-Kahai”
“Không! Đừng!” Emily la lên.
Thêm một người lính nữa nổ súng về phía vị nữ thần của biển.
Na-maka-o-Kahai lặng thinh, bà ta quay về phía đám lính và vẫy tay. Một cột nước phóng lên bắn trúng hai người lính một cách chính xác phi thường. Hai người họ bị đánh bay khỏi thành miệng núi lửa, trong khi những người còn lại không chút hề hấn gì.
“Đi ngay!” Na-maka-o-Kahai ra lệnh. “Biến ngay lập tức, bằng không các người sẽ có cùng số phận với hai kẻ kia!”
Chẳng cần bà ta nhắc lại đến lần thứ hai, đám lính ngay lập tức chạy tới chỗ những bậc thang xuống núi.
Na-maka-o-Kahai lại một nữa nhấc tay. Theo bàn tay bà, hồ nước sâu trong lòng núi lửa Diamond Head bỗng nhiên cuộn trào và mực nước rất nhanh liền hạ xuống. Emily nghĩ đến hình ảnh khi người ta xả nước nhà vệ sinh, dòng nước cũng cuộn xoáy y như vậy. Chả mấy chốc, cả miệng núi lửa đã cạn khô và bóng dáng Na-maka-o-Kahai cũng biến mất theo dòng nước.
“Nhìn kìa, là anh Joel!” Fawn hét lên.
Tim Emily đập mạnh, nhưng mắt cô không thể nhìn xuyên qua bóng tối bên dưới. Pegasus hí vang và lao xuống từ đỉnh núi. Cậu lượn xuống miệng núi lửa và hạ cánh xuống nền đất ướt. “Joel”, Emily thổn thức. Nhìn thấy bóng dáng Joel đang chờ đợi mình dưới miệng núi, Emily xúc động hơn bao giờ hết. Họ đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng dù thế nào, giờ đây có Joel ở cạnh bên, Emily chợt có dũng khí để đối mặt với bất cứ điều gì sắp tới. Mái đầu Joel ẩm ướt và dính bết về phía sau, quần áo thì ướt sũng nước biển, nhưng gương mặt cậu tỏa sáng rạng rỡ.
Emily trượt xuống khỏi Pegasus và lao về phía cậu.
Joel đưa tay ôm chặt lấy cô “Tớ nhớ cậu nhiều lắm!”
“Cậu có ổn không?” Emily hỏi, đôi mắt cô chăm chăm nhìn Joel từ trên xuống dưới xem cậu có bị chút tổn thương nào không. “Bà ta có làm hại cậu không?”
“Không, tớ vẫn ổn. Em, đó là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tớ! Tớ đã ở dưới đáy biển nhưng vẫn thở được bình thường! Cứ như mình là một phần của biển cả vậy. Tớ nhìn thấy cá voi lưng gù và đủ loại sinh vật kỳ quái. Nhưng tớ thật sự rất lo cho cậu. Cậu có ổn không?”
Emily gật đầu “Lorin đã tới đây và Paelen bị thương rồi!”
“Tớ biết, Na-maka đã kể cho tớ biết mọi chuyện đang xảy ra”, Joel nói. “Bộ ba Quyền lực cần phải tới đây nhanh. Cô nàng Lorin đó rất nguy hiểm.”
“Họ sẽ không tới kịp được đâu.”
Hai người quay đầu lại và nhìn thấy Pele khập khiễng bước về phía họ. Tà váy hoa xinh đẹp của bà giờ rách tả tơi, mái tóc thì rối bù trong khi một chân bị bỏng nặng.
“Pele!” Emily kêu lên. Cô chạy tới chỗ vị nữ thần “Bà sao rồi?”
Pele xoa đầu cô “Con nhóc đó quả thật rất khó nhằn! Ta được sinh ra từ trong lửa, vậy mà cô ta có thể làm ta bị bỏng đến tàn tạ thế này và hình như xương chân ta cũng rạn luôn rồi.”
“Cô ta có sức mạnh của người Xan”, Emily nói. “Ta không biết nên gọi nó là gì”, Pele nói. “Nhưng quyền năng của cô ta vượt ngoài sức tưởng tượng của ta, và cô ta có ý định làm hại cô.”
“Tôi biết,” Emily nói.
“Emily là hy vọng duy nhất của chúng ta. Nhưng chỉ khi quyền năng của cô ấy hồi phục cô ấy mới có thể chống lại Lorin”, Joel lên tiếng. “Mảnh vỡ ở ngay đây, ngay dưới chân chúng ta. Bà giải phóng nó và Emily sẽ có đủ sức mạnh để đối mặt với Lorin.”
“Ta sẽ làm, nhưng với điều kiện trận chiến của các người sẽ diễn ra ở Olympus hoặc Titus, bất kỳ đâu trừ nơi đây. Ta không muốn đặt những hòn đảo của ta vào cảnh nguy hiểm!”
“Tôi hứa”, Emily nói. “Chúng tôi thậm chí còn không muốn chiến đấu. Chính Saturn mới là kẻ gây nên tất cả mọi chuyện”.
“Ta không quan tâm ai là kẻ gây chuyện, ta chỉ mong mọi người tránh xa khỏi những hòn đảo của ta. Và giờ thì Pegasus, đưa Fawn và Joel tránh xa chỗ này, ta không muốn ngộ thương bọn họ. Emily, cô ở lại đây với ta.”
Joel cúi xuống và dịu dàng hôn Emily: “Cẩn thận, tớ sẽ ở ngay đây nếu cậu cần.”
Emily vòng tay quanh người Joel và ôm cậu thật chặt. Cô nhón chân thì thầm vào tai cậu. “Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Joel, hãy luôn nhớ rằng tớ rất yêu cậu.”
Cô hôn cậu thêm một lần nữa trước khi bước tới chỗ Pegasus “Giữ cho hai người họ an toàn nhé Pegs. Nếu thấy tình hình không ổn em phải bay đi ngay lập tức. Đừng mạo hiểm bản thân vì chị.” Cô đưa tay gạt đám bờm lòa xòa khỏi mắt Pegasus “Chị sẽ sớm gặp lại em.”
Pegasus hí lên và dụi đầu vào người cô.
“Emily!” Pele thúc giục, “Lorin đang đến và chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu.” Emily nhìn Pegasus chở theo Joel và Fawn vượt khỏi miệng núi lửa, “Lại đây!” Pele nói. “Chỉ cho ta vị trí của Mảnh vỡ.”
“Hướng này!” Emily đỡ Pele đi trên nền đất ướt. Bề mặt chằng chịt vết nứt nẻ từ sau lần đầu tiên họ cố gắng triệu hồi mảnh vỡ. Cả lòng núi nhìn như vừa bị một cơn lũ quét qua với cây cối ngổn ngang và đá vụn. Cấu trúc của miệng núi lửa đã bị tổn hại khá nhiều.
Cô dừng lại ở nơi cảm ứng của cô với mảnh vỡ trở nên rõ ràng nhất. “Ở đây.”
“Cô đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi.” Emily nói. “Sau khi bà mở lòng núi lửa nhớ đứng lùi lại. Tôi biết mảnh vỡ rất lớn, nhưng không biết được nó lớn tới mức nào.”
Pele nâng gậy và dận mạnh xuống nền núi lửa. Ban đầu, họ có thể nghe thấy tiếng vang trầm thấp vọng ra từ trong lòng ngọn núi lửa cổ xưa. Sau đó âm thanh rạn vỡ vang lên khi bề mặt lòng núi lửa nứt ra từng khe hở. Nhiệt độ, khói và tro bụi phun ra từ kẽ hở.
Mặt đất xung quanh sáng lên màu cam như dung nham, thứ dung nham đã nguội lạnh từ rất lâu rất lâu trước kia, giờ lại bắt đầu nóng chảy một lần nữa. Emily có thể cảm nhận được mảnh vỡ từ dưới dòng dung nham, một luồng sóng nhiệt bùng lên thổi mái tóc cô bay phần phật về phía sau khi cô giơ tay ra lệnh cho mảnh vỡ hiện lên.
“Không!”
Lorin lao xuống lòng núi, khi cô chạm đất, một luồng sóng xung kích làm mặt đất rung chuyển và hất văng Emily. Emily vất vả đứng lên và lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy cô gái xứ Titan đang cuồng nộ kia. Cô ta khác xa với những gì Emily đã tưởng tượng.
Lorin nhìn chỉ khoảng tầm tuổi Emily. Chiều cao họ xấp xỉ nhau nhưng Lorin có mái tóc dài màu vàng óng tết thành lọn và đôi mắt màu xanh nhạt rực sáng. Nếu như không phải do đám quần áo tàn tạ và vẻ giận dữ đến vặn vẹo phá hủy đi hình tượng, không có từ nào có thể hình dung Lorin đầy đủ hơn hai chữ “xinh đẹp.”
“Mảnh vỡ là của ta”, Lorin hét lên.
“Lorin, làm ơn”, Emily kêu gọi “Chúng ta không cần phải chiến đấu với nhau, không có Mảnh vỡ, Riza sẽ chết. Quyền năng chúng ta đang có là của cô ấy.”
“Đồ dối trá! Tôi đã luôn có nó!” Lorin nhào tới. “Cô không được cướp chúng khỏi tôi”. Lorin nhấc tay và tung đòn.
Pele xông tới chắn trước người Emily và đánh bay Ngọn lửa. Đối mặt với Lorin, bà liếc qua vai mình và nói với Emily “Lấy mảnh vỡ đi, ta sẽ cầm chân cô ta.”
Pele nhấc gậy chỉ về phía Lorin, một dòng lửa và dung nham bắn từ đầu trượng và bắn thẳng vào ngực Lorin nhưng dường như nó không mấy tác dụng.
Lorin vung tay bắn trả Pele, vị nữ thần của quần đảo Hawaii trúng đòn và bị đánh văng ra xa vài mét. Bà ngã xuống đất, quyền trượng văng sang bên cạnh vẫn tiếp tục phun lửa và dung nham, đồng thời khiến cho mặt đất dưới chân họ rung chuyển và nứt ra.
Emily chỉ còn vài giây ngắn ngủi. Không có mảnh vỡ, cô quá yếu ớt trước Lorin. Thế nhưng giờ cô cũng không đủ mạnh để triệu hồi nó. Cô đã không còn lựa chọn nào khác. Vết nứt dưới chân cô đang ngày càng mở rộng, dung nham sôi sục đang đang lên, Emily hướng mắt nhìn Pegasus lần cuối “Chị yêu em, Pegs…”
Cứ như đọc được suy nghĩ của cô. Khi cô quay lưng lại, tiếng hét thất thanh của Joel xé tan màn đêm xung quanh “Emily, KHÔNGGGG!!!” Emily đưa hai tay lên quá đầu, và giống như vô số lần cô nhảy xuống dòng nước mát lạnh bên ngoài cung điện của Jupiter, cô lao mình xuống hồ dung nham nóng bỏng…
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan