Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
hỉ có bóng tối và sự tĩnh lặng khi Emily và Mike hiện ra từ Dòng Mặt Trời. Ngay khi Dòng Mặt Trời vừa mở ra, Emily và con chó bị ném bay ra ngoài và Dòng Mặt Trời đóng lại hoàn toàn phía sau họ. Bất kể là ai hay bất kể điều gì đã bắt giữ họ từ Tartarus thì cũng đã di chuyển nhanh hơn là cô có thể tưởng tượng. Cô không có thời gian để nhìn rõ kẻ đã tấn công cô, chứ đừng nói là đánh trả. Tất cả những gì cô đã thấy là một thứ gì đó to lớn màu đen.
Cô cũng không thể nhìn thấy Joel. Sự sợ hãi bóp nghẹt trái tim cô rằng cậu ấy đã bị bắt tới nơi nào đó khác rồi.
“Joel!” Emily hét lên. “Joel, cậu ở đâu?”
Cô chỉ nghe được tiếng rên rỉ của Mike bên cạnh mình mà thôi.
Emily quỳ xuống và vỗ về con chó. Cô nâng cánh tay kia của mình lên và gọi Ngọn lửa. Nhưng bất kể Ngọn lửa bốc lên lớn cỡ nào, cũng không xua đuổi được bóng tối ngột ngạt. Bên dưới cô là nền đá lạnh, nhưng cô không nhận thấy hay cảm thấy sự hiện diện của những bức tường. Không có gió, không âm thanh. Chỉ có bóng tối bao trùm.
“Ổn cả thôi, cậu bé,” cô trấn an Mike. “Chúng ta sẽ thoát khỏi đây.”
Emily đứng dậy và bắn ra một luồng ánh sáng laze. Cô chạy theo ánh sáng đó khi nó đi xuyên bóng tối tới khi nó mờ đi trong khoảng không. Chẳng rõ vì sao, nơi này dường như mênh mông vô tận. Rồi cô lại cố gắng nâng mình và Mike lên để bay ra khỏi nơi này. Vô ích. Dường như bóng tối là bất tận.
“Hãy để ta ra khỏi đây!” Emily gào thét. Cô bắn một luồng năng lượng mạnh mẽ hơn nữa vào bóng tối. Nó chẳng có tác dụng gì. Cô quay tròn trong không trung, phóng những luồng lửa ra khắp mọi hướng.
“Emily, dừng lại,” Riza khẽ gọi. “Đừng nói to với ta; chúng đang nghe đấy. Hãy chỉ hạ xuống mặt đất và lắng nghe ta.”
Emily ngừng bắn lửa và hạ cánh xuống mặt sàn tối om.
“Ngồi xuống bé con, và hãy lắng nghe. Em đang ở trong một nhà tù rất đặc biệt có tên Phòng Tiêu trừ năng lượng. Ta không thể nhớ rõ ở đâu hay khi nào, nhưng có người thân thiết với ta đã bị bẫy vào một nơi giống như thế này. Họ phát hiện ra rằng họ càng sử dụng nhiều năng lượng thì cái bẫy trở nên lớn hơn và mạnh hơn. Nó giống như một cái lỗ đen. Năng lượng đi vào đó nhưng không bao giờ thoát khỏi.”
“Nhưng... “, Emily cất lời.
“Suỵt…” Riza chặn lời. “Đừng để chúng nghe thấy em nói. Hãy chỉ nghe thôi. Chỉ có một cách thoát ra khỏi một Phòng Tiêu trừ năng lượng. Nhưng điều này có vẻ bất khả thi đối với người giống như em.”
Emily muốn hỏi xem như thế nào. Hiểu được những suy nghĩ của cô, Riza tiếp tục.
“Emily, em cảm nhận mọi thứ rất sâu sắc. Nhưng ở đây, trong nhà tù này, cảm xúc của em chính là kẻ thù lớn nhất đối với em. Giống như sức mạnh của em, cảm xúc nuôi dưỡng cái bẫy. Những lo lắng của em dành cho Joel làm những bức tường mạnh mẽ thêm. Nỗi đau đớn của em về Pegasus và Paelen làm cái trần thêm vững chắc. Lo lắng cho những người Olympus nuôi dưỡng những cái khóa càng siết chặt hơn. Tất cả những suy nghĩ này kìm hãm em ở đây. Các Titan chẳng cần làm gì cũng đánh bại được em. Em đang tự thua thôi.” “Làm sao để em chiến đâu lại chúng được?”
Emily nghĩ.
“Đây là nơi sẽ khó trốn thoát. Em phải từ bỏ những cảm xúc của mình và khóa sức mạnh của mình sâu bên trong mình. Chỉ nghĩ đến những điều mà nó cho em cảm giác yên tĩnh. Tinh thần hướng đến một nơi hòa bình, nơi mà cảm xúc của em là tĩnh lặng nhất.”
Riza đã đúng. Trong một nơi tối tăm và đáng sợ này, tìm được một cách để yên tĩnh và thư thái sẽ là bất khả thi trong lúc cuộc chiến đấu đang đang diễn ra ác liệt mà không có cô.
“Khi đó thì các Titan đã chiến thắng.”
“EMILY.” Đó là giọng nói tàn nhẫn mà cô nghe được ở Tartarus.
Mike bắt đầu gầm gừ và sau đó sủa vang lên. “Ngươi là ai?” Emily gặng hỏi.
“Một vài người gọi ta là Cronus. Còn ngươi biết đến ta với tên gọi Saturn.”
“Hãy thả ta ra khỏi nơi này!” Emily hét lên. Cô đứng dậy và cố gắng tìm nguồn phát ra giọng nói.
Phía trên đầu, tia ánh sáng nhỏ nhất dường như lóe lên và chiếu sáng thành hình hài một con người. Nhưng nó không đặc - mà giống như một hình ảnh mờ nhạt thu được từ một trạm phát sóng vô tuyến có tín hiệu yếu ớt. Hình ảnh đó to lớn và oai nghiêm. Nhưng khuôn mặt lại quen thuộc. Cô có thể thấy lờ mờ bóng dáng các thần Jupiter, Neptune và Pluto khi về già.
Mike tấn công Saturn nhưng chỉ là chạy xuyên qua hình ảnh đó. Cuối cùng nó quay lại bên cạnh Emily, gầm gừ khe khẽ.
“Ta sẽ không thả ngươi ra trừ khi ngươi nói cho ta biết ngươi là ai và từ đâu đến.”
Emily cau mày. “Làm thế nào mà ông lại nói được ngôn ngữ của ta?”
“Một ngôn ngữ bí mật không thể tồn tại trong bí mật nếu có những gián điệp giỏi,” Saturn trả lời nhát gừng. “Và ta có những người giỏi nhất.”
“Họ không giỏi đến mức đó đâu vì họ không hề biết ta là ai.”
“Có lẽ là không,” Saturn đồng tình. “Vì vậy, ngươi là ai, vì sao ngươi lại ở đây?”
“Ta ở đây để giúp những người Olympus,” Emily trả lời. “Nhưng lẽ ra ta không cần phải làm điều đó. Họ là con cháu của ông. Tại sao ông lại cố giết họ cho bằng được chứ?”
“Đúng, chúng nó là con cháu của ta!” Saturn gắt lên trong khi khuôn mặt ông ta co rúm lại vì giận dữ. “Nhưng chúng cho ta thấy sự bất trung. Chúng mưu toan lật đổ ta và muốn thấy ta bị giam giữ ở Tartarus.”
“Chẳng phải đó là nơi ông đã giam giữ họ sao?”
“Ngươi không biết ngươi đang nói về điều gì đâu,” Saturn ngắt lời một cách thô bạo. “Ta sẽ đánh bại chúng chỉ đơn giản như ta đã đánh bại ngươi mà thôi.”
“Ông chưa hề đánh bại được ta,” Emily đáp lại. “Ông chỉ nghĩ là ông đã thắng thôi, nhưng ông sai rồi.”
Hình ảnh kia lờ mờ và lóe lên. Emily biết cơn giận dữ của ông ta đang lớn dần.
“Nhóc con, đừng có thử thách sự kiên nhẫn của ta,” Saturn cảnh báo. “Ta biết ngươi quan tâm tới thằng bé con người như thế nào. Ta sẽ không ngần ngại để làm nó tổn thương đâu.”
“Ta cảnh cáo ông, Saturn,” Emily thách thức, “bọn nữ thần tóc rắn đã từng đe dọa những người ta yêu quý. Ta đã nấu chảy một kẻ và thiêu cháy kẻ khác thành tro đấy. Nếu ngươi làm tổn thương Joel, ta thề sẽ làm tương tự như thế với ngươi!”
“Những lời đe dọa của một đứa trẻ!” Saturn cười ngạo nghễ.
Emily khó có thể căm ghét được ông ta khi khuôn mặt ông ấy quá giống với khuôn mặt của thần Jupiter. “Không, Saturn,” Emily điểm tĩnh đáp lại. “Một lời hứa của một người Xan!”
“Không, Emily.” Riza chặn lời cô. “Em không được phép nói cho ông ta bất cứ thông tin gì nữa.”
“Xan ư?” Trong chốc lát, hình ảnh Saturn lập lòe. Sau đó ông ta bật lên tiếng cười chói tai.
“Chẳng có người Xan nào hết. Chúng là chuyện thần thoại được tạo ra bởi những bậc tiền bối của chúng ta để dọa chúng ta mà thôi.”
“Ồ, thật thế sao?” Emily tiếp tục.” Và ta cho rằng Ngọn lửa mà ông sử dụng để tạo ra các Titan Ảo ảnh là do ông chà xát hai que củi vào nhau chắc?” “Nó đến từ một ngôi sao khô hạn đã đâm vào Titus,” Saturn đáp lại, “chẳng có gì hơn thế.”
“Nó đến từ chính ta!” Emily hét lên. Ngọn lửa lóe lên trong tay cô sáng rực. “Thứ này trông có quen thuộc không?”
Emily có thể cảm thấy nỗi đau khổ của Riza và nghe thấy lời cảnh báo của cô ấy. Nhưng cô và Riza là những người khác nhau đến từ hai thế giới rất khác nhau. Riza đến từ Xanadu, một thế giới êm đềm và hòa bình. Emily được sinh ra và lớn lên trên những con phố sầm uất của thành phố New York. Không ai đe dọa các bạn của cô mà thoát được với điều đó. Thậm chí nếu điều đó đến từ chúa tể của các Titan.
“Ngươi đang nói dối,” Saturn khăng khăng.
“Ta không biết ngươi là ai hoặc từ đâu đến, nhưng ngươi không phải là người Xan - chúng chỉ là câu chuyện huyền thoại mà thôi.”
“Ông có dám mạo hiểm không?” Emily gặng hỏi. “Ta không muốn làm ông bị thương, nên ta đang cho ông một cơ hội. Hãy đưa Joel lại cho ta. Thả chúng ta ra và kết thúc cuộc chiến tranh xấu xa này đi.”
“Hoặc?” Saturn hỏi lại.
“Hoặc ta có thể mất bình tĩnh và mọi thứ sẽ nhanh chóng trở nên vô cùng tồi tệ.”
Saturn do dự, nhưng chỉ trong chốc lát. Hình ảnh của ông ta trở nên đậm lại. “Nếu ngươi đúng là người Xan, năng lượng của ngươi sẽ giữ ngươi mắc kẹt ở đây mãi mãi. Ta sẽ đưa cho ngươi thằng bé như là một món quà để cho ngươi thấy ta có thể là người rộng lượng. Nhưng ta sẽ không thả các ngươi hay kết thúc cuộc chiến tranh này. Những đứa con bội bạc của ta sẽ bị trừng phạt vì sự bất tuân của chúng. Ta sẽ kích hoạt vũ khí của ta chống lại chúng và kết thúc cuộc chiến. Sau đó chúng ta sẽ thảo luận xem ngươi sẽ phục vụ ta như thế nào.”
Hình ảnh của Saturn tan biến.
“Phục vụ ngươi?” Emily hét lên một cách giận dữ. “Không bao giờ!” Cô bắn hết luồng năng lượng này đến luồng năng lượng khác vào bóng tối, cố gắng hủy diệt giọng nói.
“Emily, dừng lại!” Riza hét lên.”Em chỉ đang làm cho những bức tường nhà tù của em vững chắc hơn thôi. Bây giờ hãy kiểm soát tâm trí của em trước khi quá muộn!”
Tâm trí của Emily bừng lên khi cô nghĩ về Riza, “Em biết chị nói em đừng hủy diệt một người Titan. Nhưng em thề, nếu Saturn kích hoạt vũ khí chống lại những người Olympus, thì đó sẽ là điều cuối cùng ông ấy có thể làm được!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus