Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Chương 11
K
hoảng hơn bảy giờ tối hôm sau, Dax ra khỏi taxi trước toà nhà ở nông thôn của Ngài Robert.
"xin chào ông", người quản gia mở cửa, xách vali cho Dax. Ngôi nhà vắng lặng kỳ lạ, so với số người được mời mà nó biết.
"Mọi người đâu cả rồi?"
"Ông là người đầu tiên ạ. Các tiểu thư sẽ đến vào lúc mười giờ. Ngày mai ngài Robert sẽ về cùng với khách ạ".
Ông ta mở cửa phòng cho Dax rồi đặt vali xuống. "Ông có muốn tôi dỡ đồ cho ông không?"
"Không, cảm ơn. Tôi tự lo. Cũng chẳng có gì mấy".
"Thưa ông, ông muốn ăn tối vào lúc mấy giờ?"
Bỗng Dax thấy đói. "Tôi chỉ cần tắm một cái. Tám giờ là vừa".
Nó ăn nhanh và ngấu nghiến, nửa tiếng là xong bữa. "Radio trong phòng làm việc của ông chủ", người quản gia thông báo. "Cả báo chí nữa".
Dax gật đầu. Nó bật radio, ngồi tụt vào chiếc ghế bành bọc da mềm mại. Rồi nó đến bên bàn, cầm báo lên. Một lá thư để ngỏ rơi xuống sàn. Nó trễ nải nhặt lên, đặt lại trên bàn thì chợt nhận ra thư viết bằng tiếng Tây Ban Nha. Vì để ngỏ nên nó hờ hững liếc qua, nhưng chữ ký cuối thư đã bắt mắt nó.
Ramirez. Chỉ có thế thôi cũng đủ để nó đọc tất cả.
"Một lần nữa tôi mong muốn được chúc mừng ông vì tầm nhìn xa trông rộng của ông trong việc giành bốn chiếc thương thuyền Nhật Bản và vì vậy, không để chúng rơi vào tay kẻ thù của chúng ta. Thông tin tôi nhận được từ đồng bào tôi ở nhà cho thấy chính phủ đang phải chịu đựng những áp lực cực hạn nên phải tìm kiếm sự cứu viện tức thời".
Dax cảm nhận luồng ớn lạnh nơi xương sống mặc dù lửa đang bùng bùng trong lò sưởi. Đây là thứ người gì, khi mà một tay thì dành cho anh sự hữu ái, sang trọng và chào đón anh vào nhà mình, trong khi tay kia thì giúp các kẻ thù để triệt hạ anh? Nó đọc tiếp.
"Cuộc nổi dậy ngày càng lớn mạnh. Nhưng, như ông đã biết, chúng tôi thiếu vũ khí một cách trầm trọng. Hơn nữa, chi phí để có được những đồ quốc cấm này cũng rất cao: hàng được buôn lậu qua Andes từ các nước láng giềng. Vậy nên, tôi lại miễn cưỡng phải đề nghị thêm kinh phí. Tôi rất e ngại khi cứ phải đặt thêm gánh nặng lên sự hào phóng vốn sẵn có trong ông, nhưng mười ngàn bảng là sự cần thiết tức thời, nếu muốn các kế hoạch của chúng ta thành công như tất cả chúng ta đều mong đợi. Nếu như ông không dành được cả khoản này thì thậm chí năm ngàn cũng giúp ich rất lớn".
Mồm Dax méo xệu đi vì cay đắng. Không hiểu Ramirez sẽ tuồn vào túi hắn bao nhiêu trước khi còn chút nào đó đến được cái được gọi là đồng bào của hắn.
"Tôi sẽ rất biết ơn nếu như được tin ông vào thời điểm sớm nhất thuận tiện cho ông và, cho đến khi đó, xin nhận ở đây lòng biết ơn của bản thân tôi và đồng bào tôi, vì sự viện trợ của ông trong cuộc đấu tranh chung của chúng tôi, nhằm lật đổ bọn cướp bạo ngược đã thống trị đất nước nghèo khổ của chúng tôi".
Ramirez. Nếu Dax không quá giận dữ thì nó đã cả cười rồi. Ramirez, tên ăn cắp, tên hèn hạ. Ramirez, tên phản bội. Dax nhìn chằm chằm xuống bức thư. Cha nó phải được biết về lá thư này. Cả Nam tước nữa.
Bỗng một ý nghĩ vụt qua đầu nó, có thể Nam tước đã biết rồi chăng? Có thể chính cả nó nữa, cũng là một phần của âm mưu? Nó không biết còn tin ai được nữa. Nó gấp bức thư rồi nhét vào túi. Nó phải nhắc nhở bố nó.
Dax cáu bẳn ra khỏi phòng. Nó có thể đi Paris ngay đêm nay. Rồi nó dừng lại. Như vậy thật là sai lầm. Ngài Robert có thể nghĩ ngợi về sự ra đi đường đột này, và điều đó chỉ gây thêm sự chú ý về bức thư đã bị mất. Nên ở lại vào cuối tuần, thậm chí lâu hơn.
Nghĩ xong vậy, Dax quay lại ghế. Khi quản gia vào báo các tiểu thư đã đến thì Dax đang bình lặng ngồi đọc báo.
Hai đứa giống nhau như sinh đôi, mặc dù không phải. Con chị Enid mười tám và Mavis, con em, kém một tuổi. "Thấy không, em đã bảo là tối nay anh ấy đến mà", một đứa nói.
Dax cầm tay nó. "Chào Enid".
Nó cười. "Em là Mavis".
Dax tủm tỉm. "Tôi sẽ không thể nào phân biệt được hai cô".
"Bố mẹ đến chưa?"
Dax lắc đầu. "Chưa. Ông quản gia bảo là ngày mai ông bà mới về".
"Hay lắm" Enid nói. "Thế thì tối nay ba chúng ta có cả một ngôi nhà".
"Chúng ta sẽ có một tiệc riêng của mình" Mavis nói thêm. Nó nhìn chị. "Chúng mình có thể kêu ai đến nữa nhỉ?"
"Để làm gì?" Enid nhìn Dax. "Em cho là ba chúng ta cũng có nổi một đêm hết sẩy rồi".
"Tiệc tùng?" Dax cười. "Đấy là tất cả những gì các cô nghĩ à? Tôi thì quá mệt và chỉ còn nghĩ được một điều là tắm nước nóng rồi ngủ một giấc ngon lành đến sáng".
"Lúc nào anh cũng phải nghiêm chỉnh thế à? Anh không bao giờ nghĩ về vui chơi à?"
"Mai, ngày mai tôi sẽ nghĩ về việc vui chơi".
Nó ngả người xuống chiếc bồn cẩm thạch khổng lồ rồi nhắm mắt. Hơi nước bốc lên đầy mặt làm nó thư giãn hẳn. Bỗng nó nghe thấy những âm thanh lí nhí. Nó mở mắt, nhìn ra phía cửa về phòng mình. Không có ai. Nhưng âm thanh lại xuất hiện. Biểu hiện bối rối thoáng qua mặt nó.
Bất thình lình, cửa bật mở và hai chị em đứng đấy, cùng với luồng gió lạnh thổi từ dãy hành lang trống không phía sau hai đứa.
"lạy Chúa, đóng cái cửa chết tiệt ấy lại!" Dax la lên, giơ tay túm chiếc khăn bông. "Các cô muốn tôi chết cóng à?"
Nhưng Mavis nhanh hơn, nó lôi chiếc khăn bông ra trước khi Dax túm được rồi cười ngặt nghẽo trong khi Enid đóng cửa lại. Dax trân trân nhìn hai đứa, cố che thân bằng hai tay. Một lát sau thì cũng đành buông xuôi. Hai đứa vẫn ngặt nghẽo cười. "Có gì vui đâu? Bồn tắm của các cô hỏng à?"
Enid ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh bồn tắm. "Bọn em nghĩ.. Vì anh mệt quá nên ít nhất thì cũng có thể làm cho anh một trong những bài tắm trị liệu của chúng em".
"Trị liệu?"
"Vâng, rất thú vị. Tất cả bọn con gái ở trường đều làm".
Con bé thò tay ra mở vòi nước lạnh.
Dax như nhảy ra khỏi bồn tắm khi nước lạnh băng trào vào lưng. "Các cô đều điên thật rồi!" Dax la lên.
Hai đứa con gái đẩy nó lại vào bồn tắm.
"Ngồi im, đừng có nhõng nhẽo. Đây, uống đi". Enid nói, đưa một cái chai ra.
"Cái gì thế?" Dax hỏi, giọng nghi ngờ.
"Brandy".
Dax cầm chai giơ lên nhìn. Chỉ còn một nửa. "Các cô lấy cái này ở đâu đấy?"
"Từ tủ rượu của bố".
"Chỉ còn một nửa?"
"Chúng em buồn quá", Mavis nói. "Thế anh cho là chúng em làm cái gì? Anh thì không thích tiệc tùng".
"và chúng em nẩy ra ý định làm cho anh một bài tắm trị liệu" Enid nói thêm."Cô Purvis ở trường vẫn bảo rằng đây là trị liệu tốt nhất cho mệt mỏi cơ bắp đấy".
Thế là đủ hiểu. Cả hai đều đã sương sương. Dax nhún vai rồi làm một tợp brandy. Ít nhất thì rượu cũng làm cho nó ấm lên.
Mavis thò tay xuống nước. "Em cho là đủ lạnh rồi đấy. Chị thấy thế nào?"
Enid thò các ngón tay xuống. "Đủ lạnh".
Dax làm một tợp brandy nữa, nằm ngả xuống bồn, chịu thua. "Gì nữa đây?"
"Anh sẽ thấy", Mavis nói. "Ra khỏi bồn".
"Được rồi. Đưa tôi cái khăn bông".
"Không", nó giơ chiếc khăn vượt xa tầm với của Dax. "Ra khỏi bồn đã".
"Không".
"Không thật à?" Enid khúc khích. Nó chợt mở vòi nước lạnh.
Dax vọt khỏi bồn trước khi dòng nước lạnh oà vào người. Nó đứng đấy run cầm cập, hai đứa con gái cứ lấy thứ khăn thô Thổ Nhĩ Kỳ mà quật. "Này thôi, đau quá đi!"
Hai đứa quật mạnh hơn. Dax nhẩy quanh, cố tránh những cú quật, đồng thời giữ được chai brandy. Cuối cùng nó cũng lách được ra, chạy ù về phòng ngủ, lao lên giường, trùm kín chăn.
Hai đứa đứng ở chân giường, hai cặp mắt cú vọ theo dõi nó.
"Thế là vui rồi, sao hai cô không về đi ngủ đi?"
Hai đứa trao đổi một cái nhìn bí ẩn. "Được thôi", Mavis nói. "Trả bọn em cái chai đi".
Dax làm một tợp nữa. "Tại sao lại phải trả?" nó cảm nhận luồng nóng ấm lan toả. "Tôi nghĩ là m`inh cũng được hưởng một cái gì đó sau tất cả những gì đã phải chịu đựng chứ. Tôi thi có thể gục vì nôn đấy".
"Bọn em không đi nếu anh không trả brandy".
Giờ thì Dax bắt đầu hưng phấn. "Nếu muốn thì các cô phải tự mà lấy".
Hai đứa tiến lên, như kịch nghệ vậy. Dax dúi cái chai dưới gối rồi ngồi khoanh tay trước ngực. Bất thần, hai đứa giật phăng chiếc chăn ra, còn lại Dax trần như nhộng trên giường. Lần này, nó không che thân nữa. "Nào, giờ thì các cô làm gì nào?"
"Em đã thấy cái gì đẹp một cách khủng khiếp thế này chưa?" Enid thì thào với giọng đầy thán phục khi cởi khuy áo ngủ của nó.
Thỉnh thoảng trong đêm, một trong hai chị em lại ra ngoài để lấy brandy nữa, nhưng Dax chẳng biết là đứa nào. Và chúng nó lại luôn luôn đổi chỗ nên Dax càng lẫn lộn. Chỉ có điều Dax biết chắc là đây không phải lần đầu chúng nó cùng chơi trò này.
Giờ thì Enid - hay là Mavis? Làm một tợp trong chai.
"Em cũng không nhớ la đã có một cú chơi hay thế này từ bao giờ nữa". Nó thở dài, nhìn xuống mặt Dax trên đùi mình. "Mà chứ nghĩ là bọn em đã chơi một tay pêđê".
Mavis - hay là Enid? - ngẩng mặt từ đùi Dax lên và nhận thấy biểu hiện bối rối trên mặt Dax. "Anh biết không - đồng tính nam, thật là lạ, đồng tính luyến ái".
Dax cười. "Tại sao các em lại nghĩ thế?"
"Ối đứa thích thế. Cư xá đại học đấy. Chúng nó chơi nhau quá nhiều, nên bắt đầu khoái như vậy".
"Với các cô gái như các em xung quanh?" Dax hỏi, đưa tay với chai rượu.
"Đấy là cách duy nhất một số đứa có thể làm được". Mavis trả lời. "Chúng bảo như vậy hay hơn". Nó lăn đến, lấy chiếc chai từ tay Dax. "Lần sau chúng mình sẽ thử kiểu ấy".
"Hết sẩy" Enid khúc khích nói.
Dax tỉnh dậy khi ánh bình minh đầu tiên lọt vào phòng. Nó quờ tay, chạm phải đám thịt trần ấm áp. Ngồi lên, nó với qua Enid để lấy chiếc đồng hồ đeo tay trên chiếc bàn đầu giường. Năm giờ sáng. Nó nhìn xuống các cô gái đang ngủ. Người Pháp nói đúng về phụ nữ Anh. Họ không có sắc đẹp quyến rũ của phụ nữ Pháp, nhưng ở trên giường thì họ là vô song, họ có những bản năng tình dục như những con mèo hoang.
Dax đưa tay lắc hai đứa. Mavis mở mắt. "Sáng rồi", Dax thì thầm. "Tốt hơn là các em nên về phòng mình đi".
"Ô", nó ngồi dậy, vươn vai. "Enid dậy chưa?"
Nhưng mắt Enid cứ nhắm nghiền và cuối cùng thì hai đứa phải khiêng nó về phòng. Dax quẳng nó lên giường rồi quay đi.
Mavis túm cánh tay nó. "Dax".
Nó nhìn xuống con bé. "Gì cơ?"
"Một đêm vui phải không?"
Dax mỉm cười. "Cực kỳ!"
Con bé ngập ngừng, cái liếc của nó gặp cái liếc của Dax. "Sẽ có lần sau chứ?"
"Tất nhiên".
Nó nhìn vào mắt Dax, nói "Cuối tuần này, nhà đông lắm. Thật là tệ vì anh không đến Brighton vào cuối tuần được. Bọn em có căn hộ riêng gần trường".
"Ai bảo là anh không đến được? Anh đưa thêm một người bạn nữa có được không?"
"Tất nhiên" rồi nó nhìn Dax, thoáng ngại ngần. "Nhưng... "
"Cậu ấy ổn mà, biết cách giữ mồm giữ miệng. Em cũng biết cậu ấy. Sergei. Cậu người Nga cùng chơi polo trong đội Pháp với anh".
"Thế thì hết sẩy". Nó cười. "Bao giờ các anh đến?"
"Đêm thứ hai, nếu các em không bận gì".
Gần trưa hôm ấy, trước khi mọi người đến, Dax xuống làng, gọi điện cho Sergei trong khách sạn ở London. Như một phần thưởng vì đã thắng, toàn đội được ở lại. Sergei thì chẳng phải sợ là không đến. Vì nó chỉ chờ có thế.