"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2173 / 20
Cập nhật: 2015-12-01 17:44:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
au khi rời khỏi bệnh viện Nhân Ái, Tăng Tử Kiều không muốn quay về nhà, nghĩ một hồi, cô gọi taxi đến thẳng K.O.
K.O vẫn chưa mở cửa làm việc, Lạc Thiên không có ở đây, thế nhưng người trong quán ba này gần như đều quen mặt Tăng Tử Kiều. Họ cũng chẳng hỏi han nhiều, nhanh chóng làm một ly nước hoa quả cho cô. Cô ngồi một mình trên sô pha, lặng người đi một hồi lâu.
Mãi lúc sau, Lạc Thiên bê theo một ly rượu đến cho Tử Kiều rồi nói: “Thực ra anh không thích mời phụ nữ uống rượu, có điều thấy bộ dạng thất thần của em lúc này, anh đành phá lệ. Nào, uống một ly đi, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy!”
Tăng Tử Kiều nhìn vào ly rượu trong tay anh rồi nói: “Tối nay cho dù em uống bao nhiêu, anh cũng không được ngăn cản, có được không?”
“Được, uống đi, say rồi anh sẽ đưa em về.”
“Cảm ơn anh. Anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em.”
“Được thôi, hi vọng sau đêm hôm nay, tất cả mọi chuyện không vui đều sẽ tan theo mây khói.” Lạc Thiên nhận ra tâm trạng không vui của Tử Kiều, cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ nhắc nhở bartender (1) nếu pha rượu cho cô thì chú ý đến nồng độ.
Uống xong mấy ly rượu, Tăng Tử Kiều vẫn cảm thấy đầu óc tỉnh táo, đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai cô rồi nói: “Tiểu Kiều, muộn thế này rồi mà cô còn chưa về, tại sao lại ngồi uống rượu một mình ở đây thế?”
Người này chính là Vệ Tần.
Tăng Tử Kiều mỉm cười nói: “Lại đây, uống rượu cùng tôi.”
Cùng lúc đó, Vệ Tần thấy hai người bạn đi cùng mình mỉm cười đầy ám muội, tự giác tìm một chỗ cách xa ngồi xuống.
Bạn bè đi rồi, Vệ Tần mới lên tiếng cằn nhằn: “Những người phụ nữ khác đều biết chăm sóc bản thân, cô mau nhìn lại đôi mắt lờ đờ của mình đi! Có phải cô muốn quảng cáo đồ trang sức với bộ dạng này không? Tôi đã nói với cô bao lần rồi, nếu cô làm hỏng buổi họp báo đó, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên lành đâu.”
“Anh yên tâm đi, tôi đảm bảo là tuần sau sẽ xinh đẹp trở lại.” Tử Kiều đáp lời anh một cách bất cần.
“Rốt cuộc cô lại làm sao thế? Có phải giữa cô với hắn ta lại sảy ra chuyện gì rồi không?” Vệ Tần ngồi đối diện với Tử Kiều.
Bàn tay cầm ly rượu của Tăng Tử Kiều khẽ run run, nhưng nhanh chóng sau đó đã trở lại bình thường: “Không hề, chỉ là muốn uống rượu thôi, anh không biết rằng phụ nữ mỗi tháng sẽ có mấy ngày khác thường sao?”
Tăng Tử Kiều liền đặt ly rượu bên miệng, vừa định uống liền bị Vệ Tần đoạt mất: “Tăng Tử Kiều, cô không thể lừa nổi tôi đâu. Trước đây, mỗi lần cô bị anh ta chọc tức, cũng luôn là bộ dạng bán sống bán chết này, hút thuốc, uống rượu, âu sầu như cả thế giới sắp sụp đổ vậy. Đàn ông trên thế giới này chết cả rồi ư? Tại sao cô cứ phải nhất định bám lấy hắn như một con ruồi vậy?”
“Vệ Tần, anh có biết cái miệng của mình rất độc địa không? Trước đây đã độc, bây giờ càng cay độc hơn. Anh không chọc vào vết thương của tôi, không thấy tôi đau lòng thì không được sao? Tôi nói không phải thì là không phải, chỉ là tôi muốn uống rượu. Hầy, thôi bỏ đi!” Hôm nay, có Vệ Tần ở đây, Tử Kiều đừng mong uống rượu đến mức say mèn. Còn nữa, hôm khác cô phải nói với Lạc Thiên, kĩ thuật pha chế rượu của bartender ở K.O có phần giảm sút, tại sao uống mãi mà chẳng say nổi.
Tăng Tử Kiều đứng lên, quyết định về nhà.
“Cô định đi đâu thế?”
“Đương nhiên là về nhà rồi!” Ở nhà dù cô có uống đến chết thì cũng chẳng có ai quấy nhiễu cả.
“Đi thôi, tôi sẽ đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi cảm thấy bình thường.”
“Cô ngậm miệng lại cho tôi.”
Tử Kiều nhún vai, không phản bác thêm nữa. Vệ Tần cũng không nói thêm gì nữa kéo tay cô ra ngoài.
“Anh đang định đi đâu đây? Nhà tôi ở phía tây cơ mà, anh đi phía đông làm gì?” Sau khi lên xe, Vệ Tần đi thẳng về phía đông, Tăng Tử Kiều thực sự không hiểu anh định làm gì.
“Đưa cô đi dạo mát, Trước kia mỗi lần uống rượu xong, chẳng phải cô thường thích lên đỉnh núi la hét sao?” Vệ Tần nói.
“Anh có thể đừng tận tâm như vậy được không?” Điều này khiến Tử Kiều bất giác nhớ đến một người khác. “Anh cũng nói đến trước kia sao? Không nhất định trước kia muốn làm những gì thì bây giờ cũng như vậy.”
Vệ Tần nhìn Tử Kiều đầy khác lạ, cảm thấy tối nay cô như biến thành một người khác, giống như quay lại trước kia, nhưng lại không hoàn toàn là cô nữa. Nhân lúc chờ đèn đỏ, anh liền châm điếu thuốc.
Khi về đến khu nhà, Tử Kiều quay sang nói cùng Vệ Tần: “Anh quay về cẩn thận, chúc ngủ ngon.”
“Ừm!” Vệ Tần hít một hơi thuốc thật sâu.
Tăng Tử Kiều xuống xe, nhanh chóng đi vào tòa nhà, sau đó ấn mật mã vào cửa. Tiếng mở cửa vang lên, cửa kính sau đó cũng mở ra, Tử Kiều đang định bước vào thì đột nhiên thấy Vệ Tần xuống xe, dập thuốc, rồi chạy nhanh đến chỗ cô, hổn hển lên tiếng: “Này, Tăng Tử Kiều, làm bạn gái của tôi được không?”
Tăng Tử Kiều ngây lặng người, vài giây sau, cô từ từ quay người lại, nhìn anh đầy kinh ngạc rồi nói: “Không nhắc chuyện trước kia nữa. Hiện nay, chúng ta mới chính thức xây dựng quan hệ bạn bè, hơn nữa cũng mới gặp mặt có ba lần thôi!” Kể từ sau khi mất trí nhớ, tính cả lần này, hia người mới gặp nhau đúng ba lần.
Vệ Tần phiền não vò đầu bứt tai: “Ba lần đã quá nhiều rồi, có thể coi là tình yêu sét đánh. Nếu ông trời đã an bài mất đoạn kí ức đau khổ trước kia của cô, giúp cô bắt đầu một cuộc đời mới, vậy thì tại sao lại không yêu thương một người khác? Tôi, Vệ Tần, một kẻ vô công rồi nghề, có được không?”
Tăng Tử Kiều nhìn anh, thật sự không biết nên nói những gì, im lặng một hồi lâu, cô mới lắp bắp lên tiếng: “Việc… việc này… thực sự quá đột ngột” Vào ngày hôm nay, cô vừa âm thầm tiễn đưa một tình yêu đã lưu luyến bao năm nay, buổi tối cùng ngày lại bắt đầu ngay một cuộc tình mới, cô thực sự chưa có khả năng thích ứng mạnh mẽ như vậy.
“Có lẽ đối với cô hiện nay mà nói thì là quá đột ngột, thế nhưng sau này sẽ từ từ thích ứng thôi, không còn thấy bất ngờ nữa. Tuy rằng tôi không phải một người đàn ông tốt, cũng không phải một người đàn ông thuần khiết, thế nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi tuyệt đối không phải là người khiến cô phải khóc lóc. Cô có muốn thử hay không, khi yêu thương một người khác?” Vệ Tần nghiêm túc nói với Tử Kiều.
Là một người đàn ông tuyệt đối khiến cô không phải khóc lóc… Lời nói đó thực sự khiến người khác cảm động biết bao.
Tử Kiều mím chặt môi, do dự một hồi rồi nói: “Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi… tạm thời chưa muốn yêu đương, tôi… Này, hai người chúng ta làm bạn chẳng phải rất tốt ư? Tại sao cứ nhất thiết phải là loại quan hệ yêu đương nam nữ? Không thể là mối quan hệ bạn bè thuần túy được sao?”
“Bạn bè? Cô đã thấy người đàn ông nào xây dựng mối quan hệ bạn bè thuần túy với phụ nữ chưa? Giữa đàn ông và phụ nữ không bao giờ có mối quan hệ bạn bè thuần túy cả.” Vệ Tần bực bội lên tiếng.
Tăng Tử Kiều trợn to mắt nhìn Vệ Tần, mím chặt môi lại. Vệ Tần thấy cô cắn môi như vậy, đột nhiên tiến về phía trước, kéo cô vào vòng tay của mình.
Tăng Tử Kiều ngây lặng người đi, chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên trước mắt đen sầm lại, đôi môi anh tiến tới mà không hề báo trước. Đợi đến khi cô kịp phản ứng, anh đã buông ra rồi nói: “Em không cần phải trả lời anh ngay lúc này, đến khi nào em nghĩ thông rồi, hãy thử đổi một người đàn ông yêu thương xem sao. Tôi, Vệ Tần, mãi mãi chờ đợi em, lúc nào cũng chào mừng em đến bên tôi. Tôi về trước đây, chúc ngủ ngon.”
Vệ Tần thậm chí còn không cho cô cơ hội từ chối, lập tức quay người rời khỏi. Tăng Tử Kiều nhìn vào bóng dáng dần biến mất của anh, lặng người một hồi lâu. Cô do dự đư tay chạm vào môi, lúc nãy, cô đã bị cưỡng hôn.
Người đàn ông này… không thể nào dịu dàng hơn được sao? Tình yêu đâu phải thứ dễ dàng có được.
Tình yêu đầu tiên trong đời, Tăng Tử Kiều đã trao cho người đàn ông làm anh trai cô hơn hai mươi năm nay. Đến sau cùng, đổi lại chỉ là những vết sẹo đau đớn, thậm chí, còn khiến cô mất đi rất nhiều kí ức. Hiện nay, cho dù đã nhớ lại toàn bộ, thế nhưng cô vẫn thấy đau đớn vô cùng. Cô thực dự còn chưa chuẩn bị cho lần yêu thứ hai.
Điều khiến Tăng Tử Kiều bất ngờ nhất chính là lúc nghe những lời tỏ tình cùng nụ hôn đường đột của Vệ Tần, cô chỉ lặng người đi, không hề tức giận và cũng chẳng thưởng cho anh cái bạt tai nào. Nếu đổi lại là Tăng Tử Ngạo, cô nhất định đã đánh cho anh ta một trận rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Tử Kiều khổ não than dài một tiếng, quay người kéo cửa kính, nhưng cô lại thấy cửa dường như đã khóa lại từ lâu. Khi đang định ấn lại mât mã thì bóng đen đột nhiên xuất hiện sau của kính khiến cô giật mình, lúc ngước mắt lên nhìn, cô chợt lặng người đi.
Đứng cách một lớp của kính, cô với Tăng Tử Ngạo đều lặng nhìn nhau, lúc này thời gian dường như ngưng đọng lại.
Đây không phải lần đầu tiên Tăng Tử Ngạo đợi chờ, thế nhưng cảm giác của ngày hôm nay thực sự chưa từng có trong đời. Kể từ khi tan làm về, anh đã nấu cơm nước đâu vào đấy, mắt không ngừng nhìn vào đồng hồ treo tường đang từ từ chuyển động. Khi tiếng chuông đồng hồ vang lên, báo hiệu lúc này đã là mười hai giờ đêm, anh vẫn ngồi trong phòng khách đợi Tử Kiều. Đến tận giờ này rồi mà nha đầu chết tiệt kia vẫn chưa về. Kể từ khi tan làm đến giờ, anh đã ngồi trong căn phòng này đợi cô suốt bốn tiếng đồng hồ.
Buổi trưa nay, với bộ dạng quyết không làm việc, thà chết cũng xin nghỉ của Tử Kiều khiến anh ý thức được rằng, nhất định cô đã xảy ra chuyện gì đó. Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, muộn như vậy mà cô còn chưa về, gọi di động thấy cô không nhấc máy, sau cùng còn tắt mày luôn. Anh hỏi Chi Chi, cô ấy cũng bảo không ở cùng Tử Kiều, không biết cô đã đi đâu?
Nha đầu ngốc nghếch này, có biết đã khiến anh lo lắng đến mức độ nào không?
Khoảng thời gian trước, anh cố tình bắt Tử Kiều phải làm công việc của bộ phận nhân sự, để cô phải làm thêm giờ, mục đích cũng là không muốn cô có thời gian đi hẹn hò cùng người khác. Cả sự việc lần trước, anh bắt cô đi cùng đến Công ty Thời trang Hâm Thụy cũng vì mục đích như vậy. Tuy rằng lần đó đã xảy ra chút sai sót, thế nhưng anh vẫn cảm thấy hành động đó là đúng đắn.
Con gái rất dễ bị lừa, huống hồ Tiểu Kiều xinh đẹp, quyến rũ như vậy, dễ khiến người khác muốn phạm tội. Nếu anh không thể bảo vệ cô thật tốt thì thực sự có lỗi với bố mẹ đã khuất nơi hoàng tuyền.
Tăng Tử Ngạo chợt phát hiện ra, bản thân càng lúc càng giống một người già. Anh chẳng khác nào một phụ huynh đang lo lắng cho cô như với đứa con vừa bước vào tuổi trưởng thành. Mặc dù bây giờ cô đã hai bảy tuổi rồi nhưng anh vẫn sợ cô sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Thế nhưng cứ tiếp tục quản lí cô như vậy cũng không phải là kế sách lâu dài, đến ngày nào đó cô cũng yêu người khác, kết hôn và rời khỏi anh. Có điều vừa nghĩ đến việc cô kết hôn với người đàn ông khác, không hiểu tại sao trái tim anh lại đau nhói từng cơn.
Những người khác liệu có lo lắng, quan tâm, yêu thương và bảo vệ Tử Kiều như anh không thì quả thực rất khó nói. Thông thường chỉ cần là đàn ông, lần đầu tiên thấy Tăng Tử Kiều đều kinh ngạc trước sắc đẹp và thân hình tuyệt vời của cô. Anh không thích cảm giác ấy, không thích người đàn ông khác nhìn Tử Kiều bằng ánh mắt háo sắc, nông cạn đó.
Đàn ông? Trong đầu Tăng Tử Ngạo lập tức hiện lên khuôn mặt của Vệ Tần. Anh nhướng cao đôi mày, nghĩ tới khả năng có thể xảy ra, anh quyết định xuống nhà đợi cô.
Chính vì quyết định này, Tăng Tử Ngạo đã kiểm nghiệm được mọi suy đoán trước đó của mình. Vừa bước chân ra khỏi thang máy, anh đã thấy Tiểu Kiều đang nói chuyện cùng Vệ Tần. Cách tấm cửa kính, Tử Ngạo không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện đó. Chỉ trong nháy mắt, anh thấy Vệ Tần kéo Tử Kiều vào lòng tôi ôm hôn cô.
Theo bản năng, Tử Ngạo định xông ra dạy cho tên khốn đáng chết đó một bài học, thế nhưng khi đến gần cửa, anh lại dừng chân, bởi vì anh nhận ra một sự thực khiến anh đau lòng. Tử Kiều không từ chối nụ hôn đó và cô cũng không hề đẩy Vệ Tần ra.
Chú thích
(1) bartender là danh từ để chỉ những người pha chế (chủ yếu là cocktail) ở quầy ba. Một bartender bình thường làm việc với rượu, hoa quả, chai, bình lắc rượu và ly. Nói là nghề pha chế, nhưng một bartender thường phải thành thục các ngón nghề biểu diễn bình shaker-một loại dụng cụ được coi là ‘vật bất ly thân’ với bartender.
Như Chưa Từng Quen Biết Như Chưa Từng Quen Biết - Hoa Thanh Thần Như Chưa Từng Quen Biết