Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 13
M
ike rời quyển sách để trước mặt, mệt mỏi đưa tay lên dụi mắt. Đôi mắt cay xé và anh có cảm giác nó bị sưng tấy lên. Anh nhìn ra cửa sổ. Tuyết vẫn còn rơi. Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở phòng bên cạnh và giọng nói của mẹ mình nói chuyện với ai đó. Anh cẩn thận gập quyển sách lại. Đã đến giờ phải đi làm. Tháng này anh trực ca đêm. Anh đứng lên và đi vào buồng tắm. Bộ dao cạo râu của anh đã nằm sẵn trên buồng rửa. Anh vừa quết kem cạo râu xong thì mẹ anh bước vào khung cửa sau lưng anh.
- Mẹ dọn đồ ăn cho con rồi đấy. Con trai của mẹ.
- Cám ơn mẹ! - Anh trả lời và bắt đầu cạo râu. Bà mẹ vẫn đứng đó quan sát anh.
- Con ngủ ít quá đấy! Lúc khoảng ba giờ mẹ đã nghe thấy con dậy rồi.
- Con không mệt - anh cãi - Vả lại con bận việc. Còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp trong cảnh sát rồi. Chẳng lẽ mẹ lại muốn con suốt đời chỉ lông nhông trên hè phố hay sao?
- Tất nhiên không - Bà trả lời - Nhưng tất nhiên là con phải như các thanh niên khác một chút chứ. Thỉnh thoảng đi chơi một lúc cũng tốt cho con đấy, hơn là lúc nào cũng chúi mũi vào mấy quyển sách. Con gái nhà Gallaghets, con biết rồi đấy, nhà bán tạp hoá đó, ngày nào mẹ cũng gặp ở ngoài phố và hầu như lần nào nó cũng hỏi thăm con đấy.
- Ôi dào, mẹ ơi! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi là con không có thì giờ cho phụ nữ - Anh sốt ruột cãi lại mẹ - Chuyện đó để về sau, còn khối thời gian rỗi. Trước mắt con bận nhiều việc lắm.
Bà mẹ bình tỉnh nhìn vào mắt anh trong gương.
- Kể mà đó là cái con Maria thì con có đủ thời gian đấy.
Mike cảm thấy mặt mình đỏ lên.
- Quên cô ta đi mẹ ạ! Con đã nói với mẹ là chuyện đó đã qua rồi cơ mà.
Đôi mắt bà mẹ chứa chan tình thương.
- Mẹ có thể quên được nó, con à! Bà nói và quay người đi - Nhưng còn con?
Anh nghe thấy tiếng bước chân của bà xa dần ngoài hành lang rồi ngước nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Chìm đắm trong suy nghĩ anh để dao cạo cứa một nhát vào má. Cơn đau sắc ngọt kéo anh trở lại thực tại.
- Quái quỷ! - Anh kêu lên và vớ lấy thỏi phấn để cầm máu. Anh ấn vội thỏi phấn vào vết thương rát như phải bỏng. Maria, anh nghĩ, ừ Maria. Anh tự hỏi mình, không biết mẹ nói có đúng không. Anh lau khô mặt mũi và bước đến bên cửa sổ. Tuyết vẫn rơi.
Maria đang làm gì đây?
Đồng hồ lớn trong phòng chỉ tám giờ khi Mary bước ra khỏi khách sạn. Tuyết phủ kín phố sá và nuốt hết tiếng động ồn ào của xe cộ. Cô quặt vào phố 49 và đi ra đại lộ số 6 quanh khu trung tầm Rockfeller chắc có nhiều chuyện hơn. Ở đó người ta bắt được khách tử tế hơn. Khách du lịch và các quan chức cao cấp ở khu này cho cũng khá tiền. Khu Broadway và đại lộ số 7 cả khu đại lộ số 8 nữa chẳng có gì hơn ngoài những mảnh nhỏ một, hai dollar. Ở đại lộ số 6 trái lại một cô gái có thể trông chờ từ năm đến mười dollar.
Bước vào quán cà phê ở góc phố, cô gọi một tách cà phê. Khoảng mười phút nữa buổi diễn sẽ kết thúc ở phòng hoà nhạc Music Hall. Ly cà phê của cô gần cạn khi nhưng người đầu tiên đã bước ra. Dòng người lần lượt đi qua.
Cô định bỏ đi thì theo bản năng cô nhìn lên. Một người đàn ông ở góc phòng bên kia đang nhìn cô. Mary vội liếc nhìn đôi giày một cái thật nhanh. Màu nâu. Như vậy anh ta thuộc diện coi như không có gì đáng ngại. Bọn người của cảnh sát thường đi giày đen. Cô lại nhìn vào mặt anh ta, nhưng vẫn thận trọng làm ra vẻ thờ ơ, lãnh đạm. Sau đó cô quay người đi và thong thả bước ra phố. Ở góc phố dưới cột đèn đỏ, cô dừng lại. Không cần quay lại Mary cũng biết là người đàn ông đang đi theo mình. Khi đèn hiệu đổi màu cô sang đường bước vào toà nhà RCA cô đi xuống một cầu thang nhỏ và dừng lại trước một tủ kính. Qua tấm kính trước mặt cô nhìn thấy người đàn ông đi ngang sau lưng mình. Anh ta dừng lại cách chỗ cô vài tủ kính. Cô thong thả đi qua chỗ anh ta, qua cửa quay rồi lên cầu thang. Cô đi qua bưu điện và dừng lại trước một nhà hàng. Mở cái sắc cô lấy một điếu thuốc. Vừa định châm lửa thì bên cạnh cô ngọn lửa của một chiếc hộp quẹt loé lên.
Bàn tay người đàn ông hơi run run khi cô ngước lên nhìn anh ta. Người đàn ông có gương mặt tròn, nhẵn nhụi với đôi mắt đen. Trông anh ta không có gì đáng ngại cả.
- Cám ơn! - Cô nói.
Anh chàng mỉm cười.
- Tôi mời cô uống một ly Drink được chứ? - Giọng anh ta như tắc nghẹn ở cổ, rất nặng nhọc. Cô nhướn đôi lông mày lên vẻ dò xét. Giọng cô vui vẻ không hề có gì là vẻ khó chịu.
- Thế anh chỉ muốn có vậy thôi ư?
Người đàn ông bối rối.
- Không phải - anh ta ngập ngừng - nhưng mà...
- Thế thì tại sao anh lại muốn thêm một khoản phí tốn vô ích nữa? - Cô mỉm cười hỏi tiếp.
Anh ta lẩm bẩm một mình rồi nhìn lên, như thể hy vọng rằng qua đó có cái vẻ đàn ông như bất kỳ người đàn ông nào khác trên đời này - B...B...Bao nhiêu?
- Mười dollar! - Cô vội vã đáp và chăm chú nhìn anh ta, trong đầu đã sẵn sàng xuống giá nếu như anh ta hoảng sợ từ chối.
- Được - Anh ta chỉ trả lời gộn lỏn.
Cô mỉm cười và khoác tay anh ta. Hai người đi bên nhau ra phố. Cô dẫn anh ta về khách sạn.
- Mùa đông không có gì đẹp hơn là tuyết - Cô bắt chuyện.
- Ừ! - Anh ta trả lời.
- Nhưng ở thành phố thì chẳng hay ho gì, chỉ toàn bùn lầy trông kinh tởm lên được.
Anh chàng tìm cách pha trò.
- Mặc dù vậy, hiện giờ tôi chẳng thấy kinh tởm gì hết.
Cô cười vang và ép cánh tay anh ta vào mình hơn. Anh ta cũng không đến nỗi tồi. Giờ thì họ đã gần về tới khách sạn. Cô gỡ tay mình ra khỏi tay anh ta.
- Bây giờ em vào đó - Cô nói - Anh cho em năm phút rồi lên phòng số 209. Anh nhớ chứ?
Anh ta gật đầu.
- Được rồi 209. Năm phút nữa nhé.
Cô vừa choàng áo ngủ vào người thì có tiếng gõ cửa. Cô chạy vội qua căn phòng và mở cửa. Người đàn ông đứng đó vẻ lưỡng lự.
- Anh vào đi! - Cô nói.
Anh ta rụt rè bước vào và đứng sững ở giữa phòng trong lúc cô đang gài cửa. Cô quay về phía anh ta.
- Đưa áo khoác của anh đây.
- À, vâng - Anh ta cởi áo măng tô ra và đưa nó cho cô, cô lồng chiếc mắc áo và treo nó lên cánh cửa. Khi cô quay lại anh ta đã bỏ chiếc áo vét đang tháo cà vạt.
Cô mỉm cười và ngồi xuống mép giường, đôi chân đung đưa. Cô quan sát anh ta trong khi anh ta cởi áo sơ mi những bắp thịt ở vai anh ta cuộn lên.
- Tên cô là gì?
- Mary!
Vì sao mà cô phải làm chuyện này, cô Mary? Anh ta lại hỏi - Thật ra trông cô hoàn cảnh như một cô gái tử tế...
Cô chán ngán ra mặt. Tất cả đều hỏi cô như vậy. Nhiều khi cô có cảm giác là bọn họ đến đây để nghe sự tình của cô nhiều hơn là chuyện kia. Cô nhún vai.
- Thì con gái cũng phải ăn chứ.
Anh ta bắt đầu tháo thắt lưng.
- Anh không quên gì chứ? - Cô hỏi.
Anh ta nhìn cô ngạc nhiên rồi hiểu ra.
- À - Anh ta nói và thọc tay vào túi rút ra một tờ và chìa cho cô. Cô cho nó vào sắc tay để trên bàn ngủ.
Rồi cô bỏ áo khoác của mình ra và quay lại giường. Hoàn toàn trần truồng cô nằm trên giường nhìn anh ta. Anh ta vẫn đứng đó quần chưa tụt ra và trố mắt nhìn cô.
- Anh lại đây - Còn chờ gì nữa?
Anh ta đưa lưỡi liếm đôi môi, từ từ cho tay vào túi lấy ra một cái hộp da nhỏ màu đen. Anh ta bật nắp. Cái phù hiệu dính lấp lánh. Anh ta quay mặt đi.
- Nhân viên điều tra Millersen cảnh sát gia pháp - Anh tao nói - Cô đã bị bắt. Mặc quần áo vào đi.
Cô nhỏm ngay dậy. Tim đập thình thịch. Chuyện này đã đến lúc đã xảy ra. Cô luôn biết như vậy. Nhưng không ngờ nó đến sớm như vậy. Cô gượng gạo nở một nụ cười.
- Lỗi tại em - Cô nói - Tất nhiên với anh thì không mất tiền rồi.
Anh ta lắc đầu.
- Cô mặc quần áo vào! - Anh ta tránh né đôi mắt cô.
- Là một cảnh sát trông anh dễ ưa lắm - Cô nói và tiến sát tới anh ta.
Người cảnh sát đã mặc xong áo sơ mi.
- Chẳng có ích lợi gì đâu - Anh ta cứng rắn đáp lại - Tốt hơn hết là cô mặc áo sơ mi vào đi.
Cô chậm rãi mặc quần áo.
- Người ta nhận được cái gì về chuyện này? - Cô hỏi.
- Đây là lần đầu tiên à?
Cô gật đầu và tìm cách gài cái móc ở sau lưng mình, nhưng những ngón tay cô run đến nỗi không làm sao móc lại được.
- Anh có thể cất cái phù hiệu kia đi một lát và cài hộ em cái móc này được không?
Anh ta bước ra sau lưng cô và cài móc lại.
- Ba mươi ngày - anh ta nói.
- Ba mươi ngày để làm gì? - cô hỏi và đã quên đi câu hỏi trước của mình rồi.
- Ba mươi ngày phạt giam với lần phạm tội đầu tiên - anh ta giải thích.
- À - cô thốt lên - thế hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ.
- 27 tháng hai.
Cô mở tủ lấy áo khoác.
- Vậy là mất đứt tháng ba - cô quay lại phía anh - anh cho em vài phút nữa để em sắp xếp đồ đạc chứ? Anh biết cái tổ chấy rận này rồi đấy. Sau ba mươi ngày em chẳng bao giờ nhận lại được quần áo của mình.
Anh ta gật đầu.
- Được rồi! Nhưng cô nhanh chóng lên cho.
Anh ta nhìn cô lấy từ trong tủ đứng ra chiếc va li xách tay. Cô chẳng có gì nhiều để sắp xếp. Tất cả vào vừa chiếc vali con. Cô đóng nó lại và nhìn anh ta.
- Em xong rồi, cám ơn anh!
Anh ta mở cửa và cùng cô ra khỏi phòng. Khi bước qua ngưỡng cửa cô quay lại nhìn vào mặt anh ta.
- Chắc phải có một cách kiếm sống đơn giản hơn thế này?
Anh ta ủ rũ gật đầu.
- Chắc chắn là có.
Cô khoác tay anh ta như thể là hai người bạn cũ đang đi dạo chơi với nhau. Giọng cô nhỏ nhẹ và như hết hơi.
- Em muốn nói là cho hai chúng ta cơ.