Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Những Thứ Bế Tắc
M
ẹ biết sao không?” tôi nói với mẹ khi mẹ đi làm về, “Ông-già-hay-cười không hoàn toàn bị điên đâu. Ông ta chỉ là một NGĐ thôi.”
“NGĐ là gì?”
“Người Giả Điên.”
“Con đang nói chuyện gì thế?”
“Hôm nay con cho ông ta một cái sandwich. Ông ta có vẻ rất bình thường.”
“Con cho ông ta một cái sandwich à?”
“Chỉ là cái sandwich thừa ở tiệm Jimmy thôi.”
“Trời ạ, Mira, sao con lại cho ông ta cái sandwich thế?”
“Sao thế? Con tưởng mẹ sẽ đồng ý?”
“Con tưởng mẹ sẽ đồng ý cho con quan hệ với một người có vấn đề thần kinh sao?”
“Quan hệ gì cơ? Con chỉ cho ông ta một cái sandwich thôi mà!”
“Chúng ta đã nói chuyện này rồi, Miranda. Mẹ tưởng con biết cách tự lo thân. Đó là lý do duy nhất mẹ để con đi lang thang một mình!”
“Con chỉ đem một cái sandwich cho một người vô gia cư! Mẹ mới là người làm việc cho những kẻ tội phạm và chơi với những người tù mang thai.”
“Không phải mọi người bị buộc tội đều là tội phạm, con biết mà. Ngoài ra, mẹ không phải là một đứa trẻ mười hai tuổi.”
Tôi chỉ vào áo mẹ có in một chiếc cầu vồng: “Mẹ mặc đồ như một đứa trẻ mười hai tuổi!” Cảm thấy nước mắt sắp trào ra, tôi chụp hai gói khoai tây chiên mà bác Louisa mang đến, chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Vài phút sau, mẹ gõ cửa rồi bước vào: “Mẹ xin lỗi. Con đã làm một việc tốt. Mẹ không nên la con như thế?”
“Thế tại sao mẹ lại la con?”
Mẹ ngồi xuống giường kế bên tôi: “Mẹ không biết. Có lẽ mẹ muốn điên lên khi nghĩ tới việc con tự gây nguy hiểm cho mình. Mẹ muốn con luôn luôn được an toàn, nhưng không bao giờ có chuyện đó cả, phải không? Mẹ rất tin con, Miranda ạ. Mẹ muốn con biết điều đó. Chỉ là... mẹ không muốn phạm sai lầm nữa. Mẹ không thể chịu nổi dù chỉ một sai lầm nào nữa.”
“Mẹ đang nói gì thế? Sai lầm nào?”
Mẹ cười: “Trời ạ, mẹ nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Mẹ đã phạm hàng triệu sai lầm. May mắn thay, con vượt trên hầu hết tất cả những sai lầm đó.”
“Hầu hết tất cả? Là bao nhiêu?”
Mẹ cười: “Mẹ không biết. Chắc là chín trăm chín mươi chín ngàn...”
“Như vậy vẫn còn... sao cơ... còn đến một ngàn sai lầm nữa!”
“Chú Richard muốn dọn đến đây,” mẹ nhẹ nhàng nói, “Chú ấy muốn cưới mẹ.”
Thật bất ngờ. Chú ấy muốn ư? Tôi bỗng có cảm giác nhẹ hẫng. Tôi cảm thấy một niềm vui lạ lùng. Tôi bảo mẹ: “Thế thì tuyệt!”
“Con nghĩ thế à?” mẹ lại cười trong một thoáng, rồi giọng mẹ chùn xuống, “Mẹ không biết. Mẹ chỉ không thể... Mẹ không biết làm thế có đúng không.”
“Mẹ không yêu chú ấy à?”
“Có... Nhưng mẹ không biết làm như thế, đối với con, có đúng không.”
“Vì vậy nên mẹ không cho chú ấy chìa khóa nhà... Vì con phải không?”
Mẹ chầm chậm lắc đầu: “Mẹ không biết. Mẹ cảm thấy bế tắc, như thể mẹ sợ phải đi bước nữa, lỡ mẹ bước sai thì sao? Mẹ cần thêm thời gian để suy nghĩ.” Mẹ đứng lên: “Chắc nước sôi rồi. Mười phút nữa ra ăn spaghetti nhé.”
Lại spaghetti. Tôi nhận ra chúng tôi cũng đang bế tắc. Về rất nhiều mặt.