Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 35
T
iếng thằng bé khóc ré lên khiến Quỳnh Như giật mình. Nàng sờ trán con, sờ khắp cả mình mẩy nó, nhưng không có gì khác thường. Chắc là thằng bé ngủ mơ! Trẻ con cũng có những giấc mơ như người lớn kia mà. Nghĩ vậy nên nàng yên tâm đặt thằng bé xuống giường.
Lạ chưa? Sao nó lại cứ cẵn nhẵn thế này? Thấy con cứ trằn trọc không ngủ được, Quỳnh Như lại kiểm tra một lần nữa. Vẫn chẳng có gì khác thường. Hay nó đói? Nhưng bụng vẫn còn no căng đây mà.
Thằng bé không chịu ngậm vú. Nó quay đi khóc nằng nặc như tức tưởi điều gì.
Bên ngoài, bà Hân đã bật đèn trở dậy:
-Làm sao mà nó quậy phá con vậy?
Quỳnh Như bế con bước ra ngoài:
-Con cũng không biết. Tự dưng nó bỗng khóc ré lên.
Mẹ nàng đón lấy cháu, xem qua một lượt rồi cũng kết luận.
-Chắc là thằng nhỏ nằm chiêm bao giật mình.
Bà ôm cháu vào lòng đi tới đi lui ru cho nó ngủ. Lát sau thằng bé đã ngủ thiếp đi.
-Thấy chưa? Mẹ nói có sai đâu? -Bà Hân nhìn con gái vẻ am hiểu.
Quỳnh Như nhìn đồng hồ. Mới hơn 11 giờ một chút nhưng thằng bé đã làm cho nàng tỉnh ngủ hẳn. Nàng đón lấy con, bế nó trở vào phòng.
Nàng ngồi nhìn con ngủ, Quỳnh Như bỗng thấy nhớ Huy lạ lùng. Chiều hôm qua và cả chiều hôm nay nàng đều không thấy Huy đi làm về...Chẳng lẽ anh đang làm việc với Huy sao? Nếu đúng như vậy thì khi gặp lại Thiên Kim anh sẽ như thế nào? Chắc là bỡ ngỡ lắm.
Hôm qua, lúc Phong đến báo tin sẽ nghỉ bán một tuần cho nhân viên đi nghỉ mát, Quỳnh Như đã bảo anh:
-Khi nào mở cửa trở lại, cho em đi làm nghen?
-Đã được sáu tháng đâu mà em đòi đi làm! -Phong ngạc nhiên.
-Nhưng em thấy trong người khỏe lắm rồi.
-Này, mắt Phong bỗng sáng lên. Em có muốn lên văn phòng công ty của ba anh làm việc không?
-Làm gì hả anh?
-Làm kế toán bán buôn. Ba anh đang cần một người thông minh, tháo vát giống như em vậy.
Nghe Phong nói, Quỳnh Như phì cười. Nàng nhớ có lần Huy cũng đã bảo mình "thông minh cực kỳ"so với những người có trình độ lớp 3 khác.
-Thế nào? Có đồng ý không? -Phong hỏi lại.
-Em thích bán ở cửa hàng hơn...-Quỳnh Như lưỡng lự.
-Thôi được. Cứ suy nghĩ kỹ đi, khi nào anh về rồi sẽ trả lời. Phong đứng dậy lấy trong túi áo ra xấp tiền- Đây là tiêu chuẩn ở nhà của em. Ai cũng có phần cả, em đừng ngại.
Rồi không để Quỳnh Như có thời gian trả lời, anh đã trao mẹ nàng rồi bỏ đi một nước.
-Cái thằng thiệt dễ thuơng -Bà Hân chép miệng- Không biết nó với con Minh ra sao rồi?
Quỳnh Như cười:
-Chắc thế nào cũng tới...La Mã thôi mẹ à.
Nàng biết, không phải với ai Phong cũng "dễ thuơng" như thế! Các cô nhân viên khác, mỗi lần tính toán sổ sách mà không mạch lạc rõ ràng thì cứ là phải nghe chửi đầy tai. Ngày trước nàng cũng đã từng bị mắng như thế.
Vừa nghĩ đến đây, Quỳnh Như bỗng giật mình. Nàng đã nhận ra rồi. Sao tính của Phong và Huy giống nhau đến lạ vậy? Và nàng cũng đã tìm thấy câu trả lời: Vì họ đều là những ông chủ...Có lẽ đúng như thế thật.
Sáng hôm sau, Quỳnh Như bảo mẹ:
-Không biết tại sao bé Huy cứ trằn trọc suốt đêm mẹ ạ.
Bà Hân đón lấy cháu mỉm cười:
-Chắc là nó nhớ thằng cha nó.
-Hay là con ẵm cháu đi bác sĩ?
Nhưng mẹ nàng lắc đầu:
-Nó không bị gì đâu con. Chắc là tại trời nóng nực quá.
Quỳnh Như nghe mẹ nói yên tâm được phần nào, nhưng thật kỳ lạ: Cả ngày hôm đó thằng bé không chịu ngủ. Quỳnh Như đã hát đến khản cả cổ, đưa võng đến mỏi cả tay và phải chóng chọi với cơn buồn ngủ do chính những khúc hát ru của mình...Vậy mà hai mắt thằng bé vẫn mở thao láo. Dường như trung khu thần kinh điều khiển giấc ngủ của nó đã quên mất nhiệm vụ của mình.
Cuối cùng, Quỳnh Như đành phải bế con tới bác sĩ điều trị cho con mình. Không ngờ khi khám xong, ông ta lại tủm tỉm cười:
-Chắc là thằng bé nhớ bố của nó nên không ngủ được thôi -Ông đưa cho nàng một chai si- rô- Về đến nhà, cô cho cháu uống một muỗng cà phê, nó sẽ ngủ yên.
-Cám ơn bác sĩ- Quỳnh Như trả tiền thuốc rồi hấp tấp ra về.
Thành phố đã lên đèn. Nàng quấn con thật kín trong chiếc khăn bông rồi đón một chiếc xích lô. Tuy chẳng tin lời bác sĩ, nhưng đột nhiên nàng cũng thấy lo lắng trong lòng. Hai hôm qua, Huy đi đâu mà không thấy tới công ty? Làm sao để biết tin tức của anh bây giờ?
Về đến nhà, sau khi uống thuốc, thằng bé bắt đầu thiu thiu ngủ. Quỳnh Như bảo mẹ:
-Con ra đường một chút cho mát. Mẹ trông chừng cháu giùm con.
Trạm điện thoại ở ngoài đường lớn. Quỳnh Như vừa đi vừa suy nghĩ xem có nên gọi cho Phú không? Cuối cùng nỗi lo lắng cho Huy đã lấn át tất cả. Nàng gọi điện thoại cho Phú ở văn phòng công ty.
-Alô! Tôi nghe đây -Đầu dây bên kia lên tiếng.
Quỳnh Như hoảng hốt đứng im như phỗng.
-Alô! Ai gọi đó -Tiếng Phú sốt ruột giục.
-Phải anh Phú không? Em muốn biết tin tức của anh Huy -Quỳnh Như nói thật nhanh.
-Alô! Thiên Kim hả? -Giọng Phú sửng sốt.
-Không, em là Quỳnh Như đây.
-Trời ơi! Em ở đâu mà thằng Huy ra Nha Trang tìm em vậy Như? -Phú thảng thốt hỏi.
Quỳnh Như im lặng.Tại sao anh Huy lại ra Nha Trang tìm mình?
-Alô! Em còn đó không Quỳnh Như -Phú hỏi lớn- Thằng Huy với Thiên Kim ly dị rồi. Nó đi tìm em khắp nơi.
Cái ống nghe run run rời khỏi tay Quỳnh Như rơi đánh "cộp" xuống bàn. Nàng nhặt lên nhìn nó hồi lâu rồi gác máy. Cái tin Huy ly dị khiến nàng chuếch choáng như người vừa uống rượu say. Điều đó có nghĩa là sự hy sinh của nàng đối với Thiên Kim trở thành vô nghĩa. Đối với Huy lại càng vô lý hơn.
-Con sao vậy Như? -Vừa trông thấy con gái bước vô nhà, bà Hân đã hỏi ngay.
Quỳnh Như xoa xoa hai tay lên đôi má hãy còn tái xanh vì xúc động.
-Dạ...không có chi đâu mẹ.
-Không có gì mà mặt con xanh lét như vậy à? -Bà Hân nghiêm mặt.
-Mẹ! -Quỳnh Như ngồi sà xuống cạnh chiếc võng của con- Anh Huy với Thiên Kim ly dị rồi.
Qua phút giây sững sờ, bà Hân định thần lại hỏi con:
-Làm sao con biết?
-Con vừa gọi điện thoại cho anh Phú -Quỳnh Như thú thật- Anh ấy bảo anh Huy đi Nha Trang tìm con mấy ngày nay.
-Làm sao mà nó lại tìm con ở Nha Trang?
-Chính con cũng đang thắc mắc chuyện đó. Hay là...
Nàng định nói là do "Thúy Vân chỉ" nhưng rồi lại thấy không có lý nên bỏ lửng giữa chừng.
-Con có nói cho thằng Phú biết nhà mình không? -Bà Hân sực nhớ.
Quỳnh Như lắc đầu:
-Con không nói.
-Tại sao vậy? Bây giờ thằng Huy dã ly dị rồi kia mà?
-Nhưng...còn ba mẹ ảnh. Con sợ lắm -Quỳnh Như ngập ngừng.
Bà Hân trầm ngâm nhìn con. Quả là khó ăn khó nói. Bây giờ lại thêm thằng bé nữa, biết họ có nhận dâu, nhận cháu không mà nhìn.
-À, mẹ có nhớ anh Hải, bạn của Thiên Kim hồi trước không?
Bà Hân nhìn con gật đầu:
-Thằng Hải làm sao?
-Anh ấy đang làm việc ở công ty của anh Huy, mẹ à.
-Vậy à, ai nói mà con biết.
Bị mẹ bắt bí. Quỳnh Như đành thú thật:
-Mấy bữa con ngồi chờ anh Huy...thấy anh Hải ở trong đó đi ra.
Bà Hân nhìn con bằng ánh mắt cảm thông:
-Ra là vậy. Bây giờ con tính sao? Để nó đi kiếm hoài cũng tội nghiệp.
-Theo mẹ thì con phải làm sao bây giờ? -Quỳnh Như hỏi.
-Thì tụi con cứ gặp lại nhau đi rồi tính toán. Mẹ thấy cũng phải nên cho thằng Huy biết con của nó.
-Có...kỳ không mẹ? -Quỳnh Như ngại ngùng.
- Có gì đâu mà kỳ. Nó lặn lội đi tìm con như vậy chắc chắn là nó còn thương...Lại thêm chuyện nó ly dị Thiên Kim nữa. Con không việc gì phải ngại.
-Lúc nãy, khi biết là con, anh Phú có vẻ mừng lắm.
-Đó, mẹ nói có sai đâu -Bà Hân mỉm cười.
Nhưng bây giờ thì Phú đang bực mình lắm. Anh vừa tức Huy, vừa giận Quỳnh Như. Chúng nó cứ như đang chơi trò ú tim với nhau. Hôm qua tới giờ bà già cứ theo hỏi Huy mãi, làm Phú cũng không biết phải nói thế nào cho suông. Cái thằng...Thật là ngu. Đã bảo gọi điện thoại về cho nhà yên tâm, vậy mà nó lại mất biệt. Thử chờ đến mai xem sao.
Nhưng hôm sau, rồi hôm sau nữa vẫn chẳng có tin tức gì của Huy.
Ông Hiệp đã cuống cuồng lên:
-Con phải nói thật, mấy hôm nay thằng Huy đi đâu?
Đến nước non này thì còn gì nữa mà giấu giếm -Phú đành nói thật.
-Nó đi ra Nha Trang kiếm thằng Phong con của bác Hai.
-Chi vậy?
-Nghe đâu...Quỳnh Như đang làm việc ở chỗ thằng Phong ba ạ.
-Ai nói?
Phú kể lại chuyện tấm hình cho ông Hiệp nghe rồi bảo:
-Vì vậy mà thằng Huy sốt ruột không chờ được.
-Con với cái. Bộp chộp như nó là hỏng việc -Ông Hiệp có vẻ bực mình cậu quý tử- Con gọi sang bác Hai xem thằng Phong về chưa?
-Chắc chưa về đâu ba.
-Sao con biết?
-Bởi vì nếu thằng Phong về, thì thằng Huy cũng đã về rồi. Chắc chắn tụi nó sẽ gặp nhau ngoài đó mà.
-Nhưng tại sao nó lại không gọi điện thoại cho gia đình hay mà. Nó cũng biết là gia đình đang lo lắng cho nó kia mà.
-Có lẽ hắn sợ bị ba mẹ rầy nên im luôn đến khi về nhà nghe rầy luôn một thể.
Mặc dù đã cố gắng tìm đủ mọi lý lẽ để bênh vực cho Huy, nhưng trong thâm tâm Phú không thể ko lo lắng. Anh biết chắc chắn có chuỵện gì đó xảy đến cho Huy rồi, bằng không thì nó đâu lại im hơi kín tiếng như vậy?
Đến chiều Phong về tới vừa lúc Phú gọi điện thoại sang.
-Cậu Huy hả? Tôi không gặp. Cậu ấy đi đâu ngoài Nha Trang vậy? -Phong ngạc nhiên
-Nó đi tìm cậu. Này, cậu đến chỗ tôi một lát được không?
-Đến văn phòng công ty hả? Được rồi, tôi tắm rửa xong sẽ tới liền.
Nửa giờ sau, Phong có mặt trong phòng của Phú. Chàng không hề nén nỗii kinh ngạc khi biết Quỳnh Như là ai?
-Trời ơi. Vậy mà tôi đâu có biết. Quỳnh Như vào làm chỗ tôi cả năm nay rồi.
Qua phút giây ngạc nhiên sửng sốt thì nỗi lo lắng cho Huy lại ùa về:
-Nếu muốn kiếm thì không thể không gặp -Phong có vẻ đăm chiêu- Cậu ấy còn biết rõ hôm nay tôi về kia mà?
-Tôi linh cảm có chuyện không may rồi -Phú không giấu vẻ lo lắng- Hoặc là gặp tai nạn dọc đường, hoặc là ra tới Nha Trang rồi mới bị...Chắc chắn là tai nạn rồi.
Giờ đây, gần như Phú đã khẳng định được nguyên nhân khiến Huy mất tăm mấy ngày qua.Vụt nhớ ra, anh gọi điện thoại cho Hải. Cũng may là Hải còn nhớ rõ số xe Huy đã đi sáng hôm đó.
Ở bến xe miền Đông, người ta khẳng định là hôm ấy không có tai nạn nào xảy ra trên tuyến đường Sài Gòn – Nha Trang. Bằng chứng hùng hồn nhất là chiếc xe Huy đã đi có mặt trong bến chờ chuỵến trở ra Nha Trang vào sáng mai.
Trở về nhà, Phú gọi điện thoại cho Thúy Vân nhờ nàng đi tìm trong bệnh viện Nha Trang xem có tin tức gì của Huy không?
Còn Phong, trên đường về nhà, anh mới vỡ lẽ vì sao thằng bé có cái tên Gia Huy và lại còn giống mình nữa.