Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35/51
ừ khi gởi lá thư cho Quỳnh, ở nhà Minh thường lấy chiếc vòng cẩm thạch ra lau chùi, ngắm nghía. Ở trường, ngày nào Minh cũng theo dõi từng cử chỉ, thái độ của cô bạn học. Và khi ra về, anh luôn luôn tìm 1 chỗ riêng để chờ đợi. Quỳnh thì thường vội vã hơn, và khi ngang qua chỗ Minh đứng, bao giờ cô cũng đi thật nhanh.
Hôm nay, nhìn thấy Quỳnh dắt xe đạp đi ra 1 mình, lòng Minh dâng lên 1 niềm hy vọng. Và tim anh đập rộn ràng. Quỳnh đi chậm lại, có ý nhường 1 vài người bạn còn lại ra trước. Còn Minh thì không nhìn Quỳnh nữa, anh vờ quay sang nói chuyện với Hà.
Ðến chỗ Minh, Quỳnh dừng lại mở cặp lấy ra 1 quyển sách và trao vội cho Minh, cô nói:
- Quỳnh gởi trả... bạn quyển sách, cám ơn...
Rồi cô vội vã đi nhanh ra cổng. Minh hồi hộp đón nhận quyển sách mà anh đã chờ đợi hơn nữa tháng nay. Anh run run để rơi quyển sách. Trong 1 thoáng Minh nhìn Hà, nghĩ rằng lá thư sẽ rơi ra. Nhưng rồi không có. Với chút hy vọng anh cúi xuống nhặt quyển sách lên, và phát hiện 1 phong thư. Minh cất vội vào cặp rồi giục Hà lên xe, đạp đi. Có 1 thanh niên từ nãy giờ vẫn theo dõi mọi chuyện. Ðó là Chữ. Chữ đứng từ 1 góc vắng được che khuất bởi các tàn lá cây dày. Khi tất cả đi rồi, Chữ rời chỗ, buồn bã.
Vừa chở Hà về Minh vừa huýt sáo. Thấy bạn vui, Hà hỏi:
- Bạn ấy mượn sách của bồ?
- Ờ.
- Truyện hả?
- Truyện.
- Hay chứ? Cho mình mượn đi.
- Ðược thôi nhưng để mình đọc xong đã. Ta ghé quán uống cà phê đi.
- Bồ bao?
- Chứ sao!
Minh tấp xe vào quán. Anh kéo ghế cho Hà ngồi rồi hăng hái đến tận quầy gọi 2 tô hủ tiếu và 2 ly cà phê đá.
Hà nhìn bạn ngần ngại:
- Mình không ăn đâu.
- Yên chí, mình vừa được ông bà già gởi tiền lên tiếp tế.
- Mình không uống cà phê đâu.
- À, mình quên mất.
Rồi Minh đến quầy đổi lại cho Hà ly sinh tố, anh nói:
- Thỉnh thoảng mình mới uống cà phê để thức khuya học bài.
- Mình uống có 1 lần mà không ngủ được.
Rồi Hà im lặng như suy nghĩ 1 điều gì. Anh đã quên đi chuyện bị bỏ rơi ở dọc đường, hỏi Minh:
- Hỏi thật bồ, có buồn gì mình không?
- Không, tại sao?
- Dạo này mình thấy bồ có gì buồn?
- À... mình hết tiền xài... thế thôi. Nhưng bây giờ thì có rồi.
- Hỏi thật bồ, bồ với Quỳnh thế nào?
Minh ngập ngừng 1 lát rồi đáp:
- Bạn thôi...
- Lớp đồn bồ "kết" với Quỳnh.
Minh vừa thấy hãnh diện vừa ngượng ngùng. Anh không biết có nên nói thật cho bạn hay không, anh nghĩ đến lá thư của Quỳnh trong cặp. Anh đã giấu mọi việc, ngay cả Hà nữa, chỉ có 1 mình Kỳ là biết việc anh viết thư cho Quỳnh.
- Mình mến bạn ấy, và bạn ấy cũng mến mình, thế thôi.
Hà im lặng. Anh muốn khuyên bạn 1 điều gì đó về mối quan hệ với Quỳnh, nhưng chính anh, anh cũng không biết phải nói như thế nào.
Ðôi bạn ăn xong. Minh gọi tính tiền rồi đứng lên:
- Ta về thôi - Rồi anh đỡ Hà đứng dậy.
Bước lên xe, Hà nói:
- Gần thi học kỳ rồi, bồ cố gắng học...
Minh cảm thấy bực mình, nhíu mày đáp:
- Rõ rồi, điều đó mình thừa biết. Nghĩ đến lá thư của Quỳnh chưa được đọc, Minh đạp nhanh hơn đưa Hà về nhà. Hai người bạn không nói gì với nhau nữa.
Ðến đầu hẽm Minh để Hà xuống, rồi không về nhà, anh đạp đi, ghé 1 quán cà phê vắng.
Minh gọi 1 ly cà phê đen, hai điếu thuốc rồi lấy thư Quỳnh ra đọc.
Ðọc xong thư Quỳnh, Minh thẩn thờ. Thôi, thế là hết! Quỳnh không hề yêu anh. Quỳnh chỉ xem anh như 1 người bạn bình thường, như những người bạn khác! Tại sao có thể như thế được? Tại sao cô ấy mau thay đổi như thế? Có phải lòng dạ của con gái là như thế? Không lẽ nào 1 người dịu dàng và đẹp đẽ như Quỳnh lại đi phản bội? Không, không nên nghĩ xấu cho cô ấy. Tại mình chăng? Nhưng mình đã làm gì cho cô ấy giận đâu? Kỳ bảo rằng cô ấy kiêu hãnh, có đúng như thế không? Cô ấy học giỏi ư? Ðúng đấy, Quỳnh đã được điểm cao tất cả các môn học, đã được thầy chủ nhiệm khen. Nhưng tất cả đã chấm dứt rồi. Bây giờ thì cô ấy cũng như mình thôi, cũng sụt. Vừa rồi toán chỉ có 7 và Văn chỉ được 6. Cô ấy đẹp ư? Ðúng đấy, nhưng có phải đâu chỉ 1 mình cô ấy đẹp?
Nhớ lại lúc Quỳnh cho anh ấy mượn viết, nhớ lúc Quỳnh đi bộ, anh đạp xe đến và ngỏ ý chở cô đến trường... Tưởng tượng ra hình ảnh Quỳnh với nụ cười hồn nhiên... Rồi sau đó bỗng dưng Quỳnh thay đổi, trở nên hờ hững, lạnh nhạt, Minh cảm thấy đau xé trong tim... Anh vùng đứng lên, gọi tính tiền rồi lên xe đạp đi. Anh đạp như bay trên con đường vắng. Ðạp mãi, đạp mãi. Anh quẹt phải 1 người đi đường, làm người này quay lại trố mắt nhìn anh. Ðến 1 ngã tư, 1 xe con thắng gấp lại kịp lúc khi anh vừa vượt qua. Minh đạp như 1 cái máy cho đến khi anh thấy mệt mỏi, mồ hôi ướt lưng áo anh mới đạp chậm lại. Ðược 1 quãng nữa với đầu óc trống rỗng, Minh mới nhận ra là mình đã đi quá xa. Hai bên đường là cánh đồng lúa, gió thổi hiu hiu, bầu trời xanh trong, mây trắng trôi giữa trời, nhàn nhã, thư thái... Lòng Minh dịu xuống, anh quay trở về.
Trên đường về, những câu hỏi quay trở lại trong đầu óc anh. Phải chăng có 1 trở lực nào đó ngăn cản Quỳnh? Và Minh nhớ lại cách đây không lâu, thầy chủ nhiệm đã đến nói chuyện với anh. Lúc đó, vừa ra chơi, anh đang đứng ở 1 góc sân thì thầy Sơn đến. Thầy thân mật hỏi 1 vài câu, rồi nói:
- Ta vừa đi vừa nói chuyện, thầy muốn nói với em 1 vài điều...
Họ cùng đi dọc theo dãy hành lang lớp để ra sân trường.
- Dạo này em có điều gì lo buồn phải không?
- Thưa thầy...
- Thầy được biết không phải chỉ có môn văn em sa sút mà cả toán, sử, lý, hoá, tất cả các môn khác... Em có thể nói cho thầy biết việc gì đã xảy ra với em được chứ?
- Dạ...
- Thầy muốn biết về gia đình, ba mẹ em ở dưới quê vẫn khỏe, vẫn gửi tiền cho em đều đặn chứ?
- Dạ, vẫn khỏe, vẫn đều.
- Nghĩa là không phải vì gia đình. Thế còn bạn bè, em và Hà có gì buồn nhau không?
- Dạ không.
- Có đấy, tuy nhiên chuyện đó không quan trọng lắm phải không?
- Dạ.
- Minh này, tình trạng giữa em và Quỳnh vẫn tốt đẹp?
- Dạ, vẫn tốt ạ.
- Thầy không muốn can thiệp sâu vào tình cảm của các em đâu. Nhưng thầy muốn nói là nếu các em có giận nhau thì cũng không có gì là lạ lắm, bạn bè mà... Thầy cũng không ngăn cấm nếu giữa các em nẩy nở 1 tình cảm xa hơn là tình bạn, em hiểu chứ? Nhưng thầy muốn em hiểu là tất cả tình cảm cao đẹp đều nâng cao con người, khiến cho ta ngày càng tốt hơn, hoàn thiện hơn, em đồng ý?
- Dạ.
- Vậy thì ta thoả thuận như thế này nhé: Các em hãy nói với nhau những gì cần phải nói để hiểu nhau hơn, xóa bỏ đi bất đồng, hiểu lầm về nhau, nếu có. Rồi sau đó hãy cố gắng giúp nhau trong học tập để cùng lấy lại những điểm số đã mất, lấy lại thứ hạng cao trong lớp. Thầy cho rằng nếu các em không chú tâm học hơn thì kết quả cuối năm sẽ làm cho các em ân hận, hối tiếc. Ðừng để tình cảm làm trở ngại cho mục đích tốt đẹp trong cuộc sống tốt đẹp của mình, em hiểu chứ?
- Dạ...
- Thôi, em về lớp đi.
Thầy chủ nhiệm nói thế có nghĩa là thầy ngăn cản tình bạn giữa anh và Quỳnh? Phải rồi, sau đó thầy cũng đã gọi Quỳnh lên văn phòng. Có lẽ thầy ấy cũng nói với Quỳnh như thế chứ gì. Nhưng sao thầy lại cấm...?
Chợt có tiếng còi ré lên. Minh giật mình. Người cảnh sát ra hiệu cho anh xuống xe và đẩy vào lề. Người phụ nữ đi xe đạp trước anh cũng dừng lại vì nghĩ là cảnh sát hỏi mình. Nhưng anh cảnh sát đã ra hiệu cho chị ta đi. Minh xuống xe thầm nghĩ: "Lại cái thằng cha cảnh sát này"
Sau khi chào Minh, người cảnh sát hỏi:
- Cậu biết cậu vi phạm điều gì chứ?
Minh bỗng cau có:
- Không.
Người cảnh sát lấy từ trong túi xách ra cuốn biên lai, nói với thái độ nghiêm khắc:
- Cậu đã vượt đèn đỏ, yêu cầu nộp phạt!
- Tôi không nộp gì hết.
Người cảnh sát cười gằn:
- Ðược rồi, yêu cầu cho xem chứng minh nhân dân.
Minh móc túi lấy thẻ học sinh đưa cho người cảnh sát, anh ta cầm lấy và ra hiệu cho Minh:
- Cậu để xe và đứng đó chờ.
- Tại sao tôi phải chờ?
- Phải có thì giờ để giải thích cho cậu thế nào là vượt đèn đỏ. À, cậu là học sinh phải không?
Anh ta nhìn phù hiệu trên áo Minh và chợt nhớ ra:
- À, à... lần này thì cậu đáng nộp phạt lắm... Thế lần này cậu không năn nỉ nữa, mà lại tính gây gỗ hả?
- Xin lỗi, gây với ông là lẽ thường thôi!
- Này, tôi nói cho cậu hay, cậu không đủ tư cách để sừng sộ với tôi đâu.
- Ông là người đại diện cho pháp luật mà lại không công bằng.
- Tại sao không công bằng?
Minh đưa tay chỉ, lớn giọng nói:
- Thằng cha kia sao ông cho đi? Còn tôi sao ông bảo là vượt đèn đỏ?
Người cảnh sát cố giữ giọng kiềm chế:
- Tôi không tranh cãi với cậu nhưng tôi cho cậu biết, người kia đi trước cậu, anh ta qua nửa đường thì đèn vàng nên qua luôn. Còn cậu, cậu đã vượt đèn đỏ! Cậu đã ngoan cố, còn định gây sự hả?
Người cảnh sát nhìn vào mặt Minh:
- Ðược rồi, cậu cứ đứng đó - Nói xong, anh ta bỏ đi đến chỗ đèn tín hiệu.
Ðứng chờ hơn ba mươi phút, Minh đến bên người cảnh sát:
- Tôi không có thời gian để đứng khơi khơi ở đây. Yêu cầu ông trả thẻ học sinh cho tôi.
Người cảnh sát không nhìn Minh, anh ta nói với giọng giận dỗi:
- Tôi sẽ không để cho cậu đi khi nào cậu chưa nhận ra lỗi của mình.
Minh không biết làm gì hơn, đứng im lặng thừ người ra bên người cảnh sát. Chờ đợi thêm chừng 15 phút nữa, Minh lại nói:
- Ðược rồi, tiền đây, bao nhiêu?
Người cảnh sát liếc Minh, mặt đỏ bừng:
- Yêu cầu cậu nói lịch sự, đứng đắn 1 chút. Cậu là học sinh mà!
Anh ta lại bắt Minh chờ thêm 10 phút nữa mới đưa biên lai ra:
- Yêu cầu cậu ký biên bản vi phạm.
Sau khi được trả lại thẻ học sinh, Minh nhảy lên xe, đạp thẳng.
Trên mặt đường nhựa bỗng nổi lên 1 cơn lốc, xoáy bụi mù mịt. Gió cuốn tung lá cây và giấy rác. Trời sụp tối đi nhanh chóng. Mưa bắt đầu rơi.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp