It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ọ đi bộ dọc theo bờ kênh, men theo quảng trường République, sau đó đi về phía Đông dọc đường Faubourg St-Denis, trong lúc ấy cô kể về công việc của mình. “Cuốn thứ hai là phần tiếp theo của cuốn trước. Trí tưởng tượng của mình tốt đến thế đấy. Mình hoàn thành được ba phần tư cuốn sách rồi. Julie Criscoll tham gia chuyến du lịch của trường đến Paris và yêu cậu bạn người Pháp này, hai người đã cùng nhau lao vào đủ các cuộc phiêu lưu, đầy ngạc nhiên, bất ngờ. Đó là lý do mình ở đây. Để ‘nghiên cứu’ ấy mà.”
“Và cuốn đầu tiên tiêu thụ tốt chứ?”
“Người ta bảo với mình thế. À, đủ tốt để họ trả cho mình viết thêm hai cuốn nữa.”
“Thật sao? Hai cuốn tiếp theo nữa?”
“E là thế. Julie Criscoll là thứ mà họ gọi là sản phẩm có thể nhượng quyền. Hình như đó là nơi tiền xuất hiện. Phải nhượng được quyền! Và họ sẽ bàn bạc với những người bên truyền hình. Về một chương trình gì đó. Một chương trình thiếu nhi, dựa trên những hình minh họa của mình.”
“Cậu đang đùa hả!”
“Mình biết, nghe ngốc nghếch phải không? Mình đang làm trong lĩnh vực ‘truyền thông’! Mình là Trợ lý Sản xuất!”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Chẳng có gì cả. Ý mình là mình không quan tâm. Mình thích công việc đó. Nhưng một ngày nào đó mình thích viết một cuốn sách cho người lớn. Đó là thứ mình luôn muốn viết, một cuốn sách lớn, một tuyệt tác tầm cỡ quốc gia đầy giận dữ, thứ gì đó phóng khoáng và phí thời gian, tiết lộ tâm hồn của con người, không phải những thứ ngớ ngẩn về việc vuốt ve, hôn hít đám con trai Pháp ở sàn nhảy.”
“Và không chỉ có thể phải không?”
“Có lẽ thế. Mà cũng có thể đó chỉ là điều tự nhiên; cậu bắt đầu bằng việc muốn thay đổi thế giới bằng ngôn ngữ, và cuối cùng lại nghĩ rằng chỉ cần kể vài câu chuyện vui là đủ. Ôi Chúa, nghe mình nói kia. Như đang viết hồi ký vậy.”
Cậu huých khuỷu tay vào cô.
“Gì thế?”
“Mình mừng cho cậu, vậy thôi.” Anh choàng cánh tay qua hai vai cô và siết chặt. “Một nhà văn. Một nhà văn thật sự. Cuối cùng cậu cũng làm được những gì cậu muốn.” Họ đi như thế, một chút ngượng nghịu và thiếu tự nhiên, túi xách ở tay kia của cô đập mạnh vào chân anh cho đến khi anh cảm thấy quá bất tiện và rút cánh tay lại.
Họ tiếp tục đi, và tâm trạng họ dần khá hơn. Đám mây xám đã tản ra và Faubourg St-Denis đang mang một diện mạo mới khi trời bắt đầu chuyển sang đêm. Ồn ào, huyên náo và chứa đầy âm thanh của cuộc sống, nhiều chỗ trông giống như những khu chợ Hồi giáo, Emma chốc chốc lại liếc nhìn Dexter, trông cô như một hướng dẫn viên du lịch đầy lo lắng. Họ băng qua Đại lộ Belleville rộng lớn ồn ào và tiếp tục đi về phía đông dọc đường 19 và 20. Leo lên đồi, Emma chỉ tay về những thanh chắn mà cô thích, nói một tràng về lịch sử địa phương, Piaf và Công xã Paris 1871, cộng đồng Nam Phi và Trung Hoa, trong khi Dexter nửa lắng nghe nửa băn khoăn điều gì sẽ xảy ra khi họ về đến căn hộ của cô. Nghe này, Emma, về những gì đã xảy ra...
”Nó kiểu như Hackney của Paris,” cô nói.
Dexter cười theo kiểu muốn chọc giận người khác.
Cô thúc khuỷu tay vào cậu. “Gì thế?”
“Chỉ có cậu đến Paris và thấy cái đó giống Hackney thôi.”
“Nó thú vị đấy chứ. Mình nghĩ thế.”
Cuối cùng, họ rẽ xuống một con phố tĩnh lặng và đến một nơi trông như cửa ga ra, nơi Emma ấn một mã số vào tấm bảng và dùng vai đẩy cánh cửa nặng trịch ra. Họ bước vào một cái sân nhỏ có tường rào bao quanh, trông bừa bộn, đổ nát, các phía đều bị che khuất bởi các tòa nhà gần đó. Quần áo được phơi trên những ban công gỉ sét, những chậu hoa tồi tàn rủ xuống trong ánh nắng chiều. Cái sân nhỏ vang vọng tiếng ồn của những chiếc tivi đang bật, tiếng trẻ em chơi bóng đá bằng quả bóng tennis, và Dexter cố kiềm chế cảm giác bực mình vừa thoáng qua. Nghĩ đến kỳ nghỉ này, anh đã hình dung về một quảng trường rợp bóng cây, những thứ này đều ổn, đều hợp thời dù theo kiểu công nghiệp, ngoại thành, nhưng không khí lãng mạn hẳn sẽ khiến cho mọi thứ dễ thở hơn một chút.
“Như mình đã nói, không có gì to tát đâu. Leo lên tầng năm nhé. Mình e là phải thế thôi.”
Cô bật công tắc đèn trên thiết bị bấm giờ, và họ bắt đầu leo lên chiếc cầu thang xập xệ bằng sắt, được thiết kế xoay dốc đứng và chiếc cầu thang như sắp bong khỏi các bức vách xung quanh. Emma bỗng nhận ra một điều rằng tầm nhìn của Dexter rơi đúng ngang lưng cô, và cô bắt đầu bồn chồn đưa tay ra sau váy để vuốt thẳng những nếp gấp nhưng đó là điều không cần thiết. Khi họ đến đầu cầu thang của tầng thứ ba, đèn của thiết bị bấm giờ phụt tắt và họ đứng trong bóng tối một lúc, Emma dò dẫm đằng sau để tìm bàn tay của Dexter, và dẫn anh bước tiếp lên cầu thang cho đến khi họ đứng bên ngoài một cánh cửa. Trong ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ, họ nhìn sau mỉm cười.
“Đây rồi. Chez Moi!(38)”
38. Về đến nhà rồi!
Từ túi xách, cô rút ra một chùm chìa khóa liểng xiểng và bắt đầu tìm cách mở một dãy khóa số phức tạp. Sau một hồi, cánh cửa mở ra, họ bước vào một căn hộ nhỏ nhưng thoải mái với sàn gỗ sơn xám đã bong ra, một chiếc ghế sofa lớn và một chiếc bàn nhỏ gọn gàng nhìn ra khoảnh sân nhỏ, bốn thành bàn đều chất đầy những cuốn sách tiếng Pháp trông có vẻ chân phương. Hoa hồng tươi và trái cây Pháp được đặt trên bàn trong một gian bếp nhỏ liền kề, và thông qua một cánh cửa khác, Dexter thoáng nhìn thấy giường ngủ. Họ chưa nói về chỗ ngủ, nhưng anh có thể thấy rằng đó là chiếc giường kỹ và cồng kềnh giống như nhà ở trang trại. Một phòng ngủ, một giường ngủ. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, như thể khẳng định điều mà anh nhìn thấy. Anh liếc nhìn chiếc ghế sofa xem nó có phải là loại có thể trải ra để dùng vào việc khác không. Không. Một chiếc giường độc nhất. Anh có thể cảm nhận được máu đang lưu chuyển mạnh mẽ trong ngực mình, mặc dù có lẽ đó chỉ là do vừa leo cầu thang.
Cô đóng cửa và cả căn phòng bỗng im phăng phắc.
“Vậy. Chúng ta đã đến nơi!”
“Nhà được đấy.”
“Ừ thì cũng được. Nhà bếp ngay đây.” Việc leo cầu thang, cộng với tâm trạng căng thẳng khiến Emma thấy khát nước, và cô bước đến tủ lạnh, mở cửa tủ lấy ra một chai nước có ga. Cô uống ngay, uống từng ngụm lớn, thì đột nhiên, Dexter đặt tay lên vai cô, và rồi không biết bằng cách nào, anh đã đứng trước mặt cô, và đang hôn cô. Miệng cô vẫn còn đầy nước sủi bọt, cô ngậm miệng thật chặt để nước không bắn vào mặt anh như một cái ống hút. Tựa người ra sau, cô chỉ tay vào hai má mình đang phồng lên như một cá nóc, đập tay ra hiệu rằng “đợi chút.”
Vẻ hào hiệp, Dexter lùi lại để cô nuốt hết nước xuống. “Mình xin lỗi.”
“Không sao. Cậu làm mình bất ngờ quá, vậy thôi.” Cô dùng mu bàn tay chùi miệng.
“Ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi, nhưng Dexter, mình phải nói với cậu...”
Và anh lại bắt đầu hôn cô, vụng về áp môi thật mạnh khi cô ngửa người lên bàn, khiến vài thứ đồ rơi xuống sàn nhà, vì thế cô phải xoay người để ngăn lọ hoa rơi xuống.
“Ôi.”
“Dex à, việc là...”
“Xin lỗi, mình chỉ...”
“Nhưng vấn đề là...”
“Hơi không tự nhiên...”
“Mình đang quen với một người.”
Anh lùi lại một bước.
“Cậu đã hẹn hò.”
“Một người. Một anh chàng. Mình đang qua lại với anh chàng này.”
“Một anh chàng. Được. Không sao. Thế là ai?”
“Mọi người vẫn gọi anh ấy là Jean-Pierre. Jean-Pierre Dusollier.”
“Người Pháp à?”
“Không. Dex, anh ấy là người xứ Wales.”
“Không có gì, mình chỉ ngạc nhiên thôi.”
“Ngạc nhiên vì anh ấy là người Pháp, hay ngạc nhiên vì mình thật sự có một người bạn trai?”
“Không, chỉ có thể... à, việc đó hơi nhanh, phải không? Ý mình là cậu mới chỉ ở đây vài tuần. Cậu sắp xếp hành lý trước hay....”
“Hai tháng! Mình đã ở đây hai tháng rồi, và mình gặp Jean-Pierre tháng trước.”
“Và cậu gặp anh ta ở đâu?”
“Tại một quán rượu nhỏ gần đây.”
“Một quán rượu nhỏ. Được. Bằng cách nào?”
“Bằng cách nào?”
“... cậu gặp được anh ta?”
“À, ừ, mình đang ăn tối một mình, đang đọc sách, và người này thì đi cùng với bạn bè, và anh ấy hỏi mình đang đọc gì.” Dexter rên lên và lắc đầu, tựa như một thợ thủ công đang chế nhạo tác phẩm của một thợ thủ công khác. Emma lờ anh đi, bước sang phòng khách. “Và rồi bọn mình nói chuyện...”
Dexter nói tiếp. “Gì cơ, bằng tiếng Pháp?”
“Đúng, bằng tiếng Pháp, và bọn mình nhanh chóng trở thành bạn bè, và giờ thì... bọn mình đang hẹn hò!” Cô thả người xuống ghế sofa. “Giờ thì cậu đã biết rồi đấy!”
“Được, mình hiểu.” Chân mày anh nhướn lên sau đó hạ xuống, nét mặt anh nhăn nhó như thể vừa muốn hờn dỗi, vừa muốn mỉm cười. “À, mừng cho cậu, Em à. Điều đó thật tuyệt.”
“Đừng có hạ cố với mình, Dexter. Cứ như mình là một bà già cô đơn vậy.”
“Mình không có ý đó!” Vờ như vô tình, anh nhìn ra khoảng sân nhỏ bên dưới cửa sổ. “Vậy anh chàng Jean...này như thế nào?”
“Jean-Pierre. Anh ấy tử tế. Rất đẹp trai, rất quyến rũ. Một đầu bếp cừ khôi, anh ấy biết tất cả các món ăn, rượu này, nghệ thuật này, và cả kiến trúc nữa. Cậu biết đó, rất, rất... Pháp.”
“Gì cơ, ý cậu là thô lỗ?”
“Không.”
“Ở bẩn?”
“Dexter!”
“Đeo một vòng hành củ quanh cổ rồi cỡi xe đạp vòng quanh...”
“Chúa ơi, đôi lúc thật không thể chịu đựng được cậu...”
“Được, vậy điều đó có nghĩa gì, cái từ ‘rất Pháp’ đó?”
“Mình không biết, chỉ là rất điềm tĩnh, thư thái và...”
“Gợi cảm?...”
“Mình không nói ‘gợi cảm’.”
“Không, nhưng cậu đã trở nên rất gợi cảm, đùa nghịch với tóc, áo sơ mi không cài cúc...”
“Thật là một từ ngốc nghếch, ‘gợi cảm’ ấy...”
“Nhưng cậu đang thèm muốn tình dục phải không?”
“Dexter, sao cậu lại...?”
“Hãy nhìn mình đi, cậu đang đỏ mặt, cậu hơi toát mồ hôi...”
“Chẳng có lý do gì để cậu phải... sao cậu lại thế?”
“Thế nào?”
“Thật là... nhỏ mọn, giống như mình đã làm sai điều gì vậy!”
“Mình không nhỏ mọn, mình chỉ nghĩ...” Anh dừng lại, quay mặt nhìn ra cửa sổ, trán anh chạm vào cửa kính. “Giá như cậu nói cho mình biết điều này trước khi đến đây, mình hẳn đã đặt chỗ ở khách sạn.”
“Cậu vẫn có thể ở đây! Tối nay, mình sẽ đến ngủ với Jean-Pierre.” Dù anh quay lưng về phía cô nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh đang do dự. “Tối nay ngủ ở chỗ Jean-Pierre.” Co tựa người ra ghế sofa, khum hai tay lên mặt. “Vậy cậu đã nghĩ sẽ như thế nào hả Dexter?”
“Mình không biết,” anh thì thầm vào khung cửa sổ. “Không phải thế này.”
“À, mình xin lỗi.”
“Thế cậu nghĩ vì sao mình đến tìm cậu, Em?”
“Để nghỉ ngơi một thời gian. Để lãng quên mọi thứ. Để ngắm cảnh!”
“Mình đến để nói về những gì đã xảy ra. Cậu và mình, cuối cùng chúng ta đã được ở cùng nhau.” Anh dùng móng tay khoét vào phần vữa trát trên cửa sổ. “Mình chỉ nghĩ nó sẽ là một vấn đề lớn đối với cậu. Chỉ có thế.”
“Dexter, mình đã ngủ với nhau một lần rồi.”
“Ba lần!”
“Dex, ý mình là không phải là số lần giao hợp. Ý mình là một lần, vào đêm đó, bọn mình đã ngủ cùng nhau một đêm.”
“Và mình chỉ nghĩ đó có thể là điều đáng ghi nhớ! Điều kế tiếp mình biết là cậu bỏ chạy đến Paris và sà vào vòng tay của một tên người Pháp gần nhất...”
“Mình không ‘bỏ chạy’, vé đã đặt trước rồi! Sao cậu lại nghĩ rằng mọi thứ xảy ra là vì cậu chứ?”
“Và cậu đã không gọi cho mình, trước khi cậu...”
“Để làm gì, để xin phép cậu ư?”
“Không, để xem mình cảm thấy thế nào về điều đó.”
“Đợi đã... cậu bực mình vì chúng ta chưa kiểm tra cảm giác của nhau? Cậu bực mình vì cậu nghĩ mình nên đợi cậu sao?”
“Mình không biết,” anh thì thầm. “Có lẽ thế!”
“Ôi Chúa, Dexter, có phải... có phải cậu đang ghen không?”
“Dĩ nhiên là không!”
“Vậy sao cậu lại dỗi?”
“Mình không dỗi.”
“Thế thì nhìn mình đây.”
Anh làm theo yêu cầu, một cách nóng nảy, anh khoanh tay trước ngực, và Emma không thể nhịn cười được.
“Sao? Có chuyện gì?” anh bực tức hỏi.
“À, cậu cũng nhận thấy có một sự mỉa mai ở đây, Dex.”
“Sao điều này lại mỉa mai?”
“Cậu bỗng trở nên cổ hủ và... truyền thống.”
Anh im lặng một lúc, sau đó quay nhìn ra cửa sổ.
Với thái độ hòa giải, cô nói, “Cậu xem... cả hai chúng ta đều hơi say rồi.”
“Mình không say đến thế...”
“Thế mà cậu cởi quần dài khi chưa cởi giày đấy Dex!” tuy nhiên, anh vẫn không quay lại. “Đừng đứng cạnh cửa sổ nữa. Đến đây ngồi cạnh mình, được không? Cô khoanh đôi chân trần trên ghế dài. Anh đập trán vào khung cửa kính một lần, hai lần, sau đó không nhìn cô, anh bước qua phòng sà xuống bên cạnh cô như một đứa trẻ vừa đi học về. Cô thư thái đặt chân mình lên đùi anh.
“Được, cậu muốn nói về đêm đó? Vậy hãy nói đi.”
Anh không nói gì. Cô lấy ngón chân chọc chọc vào anh, cuối cùng, khi anh nhìn lên, cô nói. “Được, mình sẽ nói trước.” Cô hít một hơi thật sâu. “Mình nghĩ rằng cậu rất buồn và hơi say, nên cậu đã đến tìm mình đêm đó và chuyện chỉ... xảy ra có thế thôi. Mình nghĩ vì sự đau khổ khi phải chia tay Sylvie, việc dọn ra ngoài mà không được gặp Jasmine, cậu sẽ cảm thấy hơi cô đơn vì thế cậu cần một bờ vai để dựa vào khóc lóc. Hoặc để ngủ cùng. Đó là những gì mình nghĩ đấy. Mình chỉ như một bờ vai để cậu ngủ cùng thôi.”
“Vậy đó là điều cậu nghĩ sao?”
“Đó là điều mình nghĩ.”
“... và cậu chỉ ngủ với mình để giúp mình cảm thấy tốt hơn?”
“Thế cậu có cảm thấy tốt hơn không?”
“Có, rất nhiều.”
“À, mình cũng thế, vậy đó. Nó đã có tác dụng.”
“... nhưng đó không phải là vấn đề chính.”
“À, có nhiều lý do tồi tệ hơn khi ngủ với ai đó. Hẳn cậu đã biết.”
“Nhưng tình dục thương hại thì sao?”
“Không phải thương hại, đó là lòng trắc ẩn.”
“Đừng trêu mình, Em.”
“Mình không trêu, chỉ là... nó chẳng liên quan gì đến sự thương hại, và cậu biết điều đó. Nhưng nó... phức tạp. Chúng ta. Lại đây nào cậu?” Mình dùng chân thúc vào anh lần nữa và sau một lúc, anh nhích đến như một cái cây đổ, đầu tựa vào vai cô.”
Cô thở dài. “Dex, chúng ta đã biết nhau rất lâu rồi.”
“Mình biết. Mình chỉ nghĩ đó là một ý kiến hay. Dex và Em. Em và Dex, hai chúng ta. Hãy thử điều đó một thời gian, xem mọi việc đến đâu. Mình nghĩ đó cũng là điều cậu từng muốn.”
“Đúng thế. Đã từng muốn. Vào cuối những năm 1980.”
“Vậy sao giờ lại không?”
“Bởi đã quá muộn. Chúng ta làm việc đó quá muộn. Mình quá mệt mỏi rồi.”
“Cậu mới có hơn ba lăm tuổi thôi mà!”
“Mình chỉ cảm thấy thời gian dành cho chúng ta đã trôi qua, chỉ có thế,” cô nói.
“Làm sao cậu biết được nếu như chúng ta chưa thử một lần?”
“Dexter... mình đã có người khác!”
Họ ngồi im một lúc, lắng nghe tiếng trẻ con hò hét bên dưới khoảng sân nhỏ, âm thanh của những chiếc ti vi gần đó.
“Và cậu thích anh ta? Anh chàng này?”
“Mình thích, mình thật sự rất thích anh ấy.”
Anh đưa tay xuống và nắm lấy bàn chân của cô vẫn còn dính bụi bẩn từ ngoài đường. “Sự lựa chọn thời điểm của mình chẳng hợp lý chút nào, phải không?”
“Không, thật sự là không.”
Anh nhìn ngắm bàn chân cô trong tay mình. Các móng chân được sơn màu đỏ, nhưng lớp sơn đã bị tróc ra, móng ngón út gần như chẳng còn lớp sơn nào bên trên. “Bàn chân cậu thật kinh tởm.”
“Mình biết điều đó.”
“Ngón chân út của cậu trông như hạt ngô ấy.”
“Thế thì đừng nghịch nó nữa.”
“Vậy đêm đó...” Anh ấn ngón tay cái vào phần cứng dưới lòng bàn chân cô. “Vậy nó có đúng là một đêm tồi tệ không?”
Cô dùng chân kia thúc mạnh vào hông anh. “Dexter, đừng có nhử mình.”
“Mình hoàn toàn không có ý đó, hãy nói cho mình biết đi.”
“Không, Dexter, đó không phải là một đêm tồi tệ, thật ra nó là một trong những đêm đáng nhớ của đời mình. Nhưng mình vẫn nghĩ là chúng ta nên dừng ở đó.” Cô thả hai chân xuống ghế và ngồi sát vào cho đến khi hông họ chạm vào nhau, cô nắm lấy tay anh, tựa đầu vào vai anh. Cả hai nhìn về phía giá sách, cho đến khi Emma thở dài. “Mình không biết nữa, nhưng sao cậu không nói những điều này... từ tám năm trước?”
“Không biết, có lẽ vì quá bận... theo đuổi thú vui, mình nghĩ thế.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh từ một bên. “Và lúc này cậu đã ngừng theo đuổi thú vui, cậu nghĩ ‘cô bạn gái cũ Em thật tốt bụng, hãy thử với cô ấy...’”
“Ý mình không phải thế...”
“Mình không phải là phần thưởng an ủi, Dex. Mình không phải là cứu cánh của cậu. Mình nghĩ là mình xứng đáng nhiều hơn thế.”
“Và mình cũng nghĩ cậu xứng đáng nhiều hơn thế. Đó là lý do mình đến đây. Cậu là một người kỳ diệu, Em à.”
Sau một lúc, cô đứng phắt dậy, nhặt chiếc gối trên ghế, ném mạnh nó vào đầu anh, rồi đi về phía phòng ngủ. “Câm miệng lại, Dex.”
Anh đưa tay nắm lấy tay cô khi cô đi qua nhưng cô hất ra. “Cậu định đi đâu?”
“Đi tắm, thay đồ. Không thể ngồi đây cả đêm được!” Cô hét lên từ phía bên kia phòng, giận dữ lôi quần áo từ trong tủ ra thả nó lên giường. “Dù sao thì anh ấy sẽ đến đây trong hai mươi phút nữa!”
“Ai sẽ đến đây?”
“Cậu nghĩ là ai? BẠN TRAI MỚI của mình!”
“Jean-Pierre sắp đến đây?”
“Ừm. Tám giờ.” Cô bắt đầu tháo những chiếc nút nhỏ trên áo sơ mi, sau đó dừng lại, nôn nóng kéo nó qua đầu và ném xuống sàn nhà. “Chúng ta sẽ đi ăn tối! Cả ba người chúng ta!”
Anh ngả đầu ra sau rên lên. “Ôi Chúa ơi. Có cần phải thế không?”
“Mình e là có. Tất cả đã được sắp xếp.” Lúc này cô đã trần truồng, và giận dữ với chính mình, với tình huống này. “Bọn mình sẽ đưa cậu đến nhà hàng nơi bọn mình gặp nhau lần đầu! Quán rượu nhỏ nổi tiếng! Bọn mình sẽ ngồi ở chính cái bàn đó, nắm tay nhau và kể cho cậu nghe mọi chuyện! Nó sẽ rất, rất lãng mạn.” Cô dập mạnh cửa phòng tắm, hét to từ trong đó. “Và chẳng có gì để phải ngượng ngùng cả!”
Dexter nghe tiếng nước chảy, và nằm dựa người ra ghế, nhìn lên trần nhà, lúc này cảm thấy bối rối với chuyến phiêu lưu nực cười này. Anh nghĩ mình đã có câu trả lời, rằng họ có thể cứu giúp nhau, trong khi thực ra, Emma đã sống rất tốt trong nhiều năm qua. Nếu ai đó cần được cứu rỗi thì người đó chính là anh.
Và có lẽ Emma nói đúng, có lẽ anh chỉ cảm thấy hơi cô đơn. Anh nghe tiếng cái ống nước cũ rích kêu ồng ộc khi tắt vòi sen, và lại nó rồi, cái từ kinh tởm, đáng xấu hổ. Cô đơn. Và tồi tệ hơn cả là anh biết rằng đó là sự thật. Chưa bao giờ trong đời mình, anh nghĩ rằng mình sẽ cô đơn. Trong buổi sinh nhật lần thứ ba mươi của mình, anh đã mời bạn bè đầy cả một hộp đêm trên đường Regent; mọi người đã đứng xếp hàng trên vỉa hè để được vào tham dự. Thẻ SIM của chiếc điện thoại trong túi quần anh chứa đựng hàng trăm số điện thoại của những người mà anh đã gặp gỡ trong mười năm qua, thế nhưng, người duy nhất mà anh lúc nào cũng muốn nói chuyện hiện đang đứng ở ngay căn phòng sát bên.
Liệu đây có phải là sự thật không? Anh ngẫm nghĩ lại điều này một lần nữa và khi thấy nó đúng là thế, anh bỗng đứng dậy với ý định sẽ nói cho cô biết. Anh bước về phía phòng tắm và rồi dừng lại.
Anh có thể nhìn thấy cô qua khe hở của cánh cửa. Cô đang ngồi cạnh một chiếc bàn phấn nhỏ kiểu thập niên 50, mái tóc ngắn vẫn còn ướt sau khi tắm, cô đang mặc một chiếc áo đầm lụa đen kiểu cũ dài qua gối, phần khóa kéo phía sau lưng vẫn để hở đến dưới thắt lưng, đủ rộng để có thể nhìn thấy bên dưới cầu vai. Cô ngồi bất động, thẳng lưng và trông khá thanh lịch, như thể đang chờ ai đến kéo khóa chiếc váy giúp cô vậy, và ý nghĩ đó thật quá hấp dẫn, điều gì đó thật thân mật và đáng hài lòng về cử chỉ đơn giản đó, vừa quen thuộc vừa mới mẻ, đến mức anh gần như muốn bước thẳng vào phòng. Anh sẽ kéo khóa áo lên, sau đó hôn vào đường cong giữa cổ và vai cô rồi nói cho cô biết.
Nhưng thay vào đó, anh lại lặng lẽ đứng nhìn khi cô với tay lấy một cuốn sách trên bàn phấn, một cuốn từ điển Anh-Pháp lớn với nhiều trang đã được đánh dấu. Cô bắt đầu đọc lướt qua các trang, sau đó bỗng nhiên dừng lại, đầu cô hạ xuống, hai tay day day trán và đẩy mái tóc cắt ngang ra sau, lầm bầm một cách đầy giận dữ. Dexter cười khi nhìn thấy trạng thái cáu tiết của cô, anh thầm nghĩ, nhưng cô lại liếc nhìn về phía cửa và anh vội bước lùi lại. Tấm ván sàn bật lên dưới chân khi anh đi nghênh ngang về phía gian bếp, mở cả hai vòi nước và loay hoay rửa cốc chén một cách không cần thiết bên dưới vòi nước chảy như một bằng chứng ngoại phạm. Sau một lúc, anh nghe tiếng reng của chiếc điện thoại kiểu nghe cho rõ cuộc đối thoại giữa cô và Jean-Pierre. Một tiếng thì thầm nhỏ bằng tiếng Pháp của một người đang yêu. Anh căng tai lắng nghe nhưng chẳng hiểu được từ nào cả.
Tiếng chuông vang lên lần nữa khi cô tắt máy. Một lúc sau, cô đứng ngay lối cửa phía sau lưng anh. “Ai gọi thế?” anh hỏi qua mà không ngoảnh lại nhìn.
“Jean-Pierre.”
“Anh ta thế nào?”
“Anh ấy ổn. Ổn thôi.”
“Tốt. Vậy, mình nên đi thay đồ. Mấy giờ anh ta sẽ đến đây?”
“Anh ấy sẽ không đến đây.”
Dexter quay lại.
“Gì cơ?”
“Mình bảo anh ấy đừng đến đây.”
“Thật sao? Cậu bảo thế sao?”
Anh rất muốn cười...
“Mình bảo với anh ấy rằng mình bị viêm amiđan.”
... muốn cười thật to, nhưng anh không dám, không phải lúc này. Anh lau tay. “Nói thế nào? Viêm amiđan. Bằng tiếng Pháp ấy.”
Cô đưa các ngón tay lên cổ. “Je suis très désolé, mais mes glandes sont gonfléesi(39), “ cô rên rỉ một cách yếu ớt. “Je pense que je peux avoir l’amygdalite(40).”
39. Em thật sự xin lỗi, nhưng cổ họng em bị sưng.
40. Em nghĩ là mình bị viêm amiđan.
“L’amy...”
“L’amygdalite.”
“Cậu có bảng từ vựng nuột thật.”
“À, cậu biết đó.” Cô nhún vai khiêm nhường. “Mình phải tra từ điển đấy chứ.”
Họ nhìn nhau mỉm cười. Và rồi, như thể một ý nghĩ được xuất hiện trong đầu, cô nhanh chóng sải ba bước dài qua phòng, ôm lấy khuôn mặt anh trong tay và hôn anh, anh đặt tay lên lưng cô, nhận thấy chiếc áo vẫn chưa kéo khóa, phần lưng trần mát rượi và vẫn còn ướt sau khi tắm. Họ cứ đắm đuối hôn nhân nhau như vậy một lúc lâu. Sau đó, vẫn còn giữ khuôn mặt anh trong tay, cô chăm chú nhìn anh. “Dexter, nếu cậu còn coi thường mình.”
“Mình sẽ không...”
“Ý mình là, nếu cậu còn khiến mình thất vọng hoặc dấm dúi làm gì đó sau lưng mình, mình sẽ giết cậu. Mình thề có Chúa, mình sẽ ăn tim cậu.”
“Cậu sẽ không ư?”
“Mình thề là mình sẽ không làm thế.”
Và rồi cô cau mày, lắc đầu, sau đó choàng hai tay quanh anh một lần nữa, áp mặt vào vai anh, tạo ra một âm thanh nghe như tiếng gầm gừ.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi.
“Không có gì. Ồ, không có gì. Chỉ là...” Cô ngước nhìn anh. “Mình cứ nghĩ là rốt cuộc mình đã quên được cậu.”
“Mình không nghĩ là cậu làm được,” anh nói.
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày