We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Cẩn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Bán Con Gái.
rương Diễm Thu rụt tay lại giống như một đứa trẻ vừa làm việc sai, chân tay luống cuống nhìn Đồng Nhan rời đi, há miệng lại không nói nên lời.
Tiếu Thâm không biết Đồng Nhan thế nào, không biết người phụ nữ kia là ai nhưng nhìn Đồng Nhan đáp lại có thể đoán là người của nhà họ Đồng.
Lúc Đồng Nhan móc chìa khóa mở cửa còn chưa kịp đi vào Trương Diễm Thu đứng ở phía sau liền gọi: “Nhan Nhan, tha thứ ẹ.”
Sau khi nói động tác mở cửa của Đồng Nhan lập tức dừng lại, Tiếu Thâm không thể tưởng tượng há hốc mồm quay đầu nhìn Trương Diễm Thu, Đồng Đồng cũng há to miệng nhìn.
Trương Diễm Thu nhìn ba người đứng trước mặt sau đó lướt qua hai ba con nhìn đứa con gái đã cách xa mười năm của mình, giọng nói có chút run rẩy: “Nhan Nhan, mười năm rồi, tha thứ ẹ, lúc ấy thật sự mẹ không còn cách nào khác.”
Tiếu Thâm nhìn Trương Diễm Thu, khuôn mặt đó gần giống như Đồng Nhan liền bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt phong tình của hắn nhìn con trai, hai người nhìn nhau liền hiểu mọi chuyện.
Trương Diễm Thu được Tiếu Thâm mời vào nhàm Đồng Nhan đương nhiên kịch liệt phản đối nhưng vì chủ nhà là Tiếu Thâm nên cô không có cách nào đuổi người mà chủ nhà mời vào cho dù người đó đến tìm cô.
Tiếu Thâm cho con trai hai đồng đến siêu thị bên ngoài mua kem, kết quả Đồng Đồng thấy hai đồng liền khi dễ Tiếu Thâm, Tiếu Thâm sững sờ, không phả đứa trẻ nào lúc nhỏ cũng được cho hai đồng đi mua đồ ăn vặt sao?
Chẳng lẽ trẻ con bây giờ xem hai đồng không là gì? Thử dò xét đưa ví tiền của mình đặt trước mặt Đồng Đồng giống như nhà giàu mới nổi vung tay: “Con trai, con thích tờ nào thì cứ lấy.” Kết quả Đồng Đồng lấy từ trong ví tiền một tờ một trăm, Tiếu Thâm kinh ngạc nhìn con trai dứt khoát quay người đi mua đồ ăn, Tiếu Thâm vẫn chưa thể tiếp thu được, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa: “Thằng bé......Chuyện này......Chuyện này.......” Nhớ lại lúc hắn năm tuổi còn chưa biết phân biệt những tờ tiền khác nhau, chi biết ông nội cho tiền liền chạy thẳng tới tiệm bán đồ ăn, bây giờ thì sao, con trai hắn so với hắn còn tiến bộ hơn.
Đồng Nhan thấy bộ dạng kích động hoảng sợ của Tiếu Thâm không nhịn được trợn mắt nhìn, con trai cô ba tuổi đã biết cầm tiền giấy đi cá cược.
Trương Diễm Thu nhìn bóng dáng Đồng Đồng biến mất sau cánh cửa, như có điều suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu hỏi Đồng Nhan: “Đứa bé này bao nhiêu tuổi?”
Tiếu Thâm trả lời: “Năm tuổi rồi.”
Trương Diễm Thu khiếp sợ nhìn Đồng Nhan, không dám tin: “Con hai mươi tuổi thì sinh thằng bé sao?”
Đôi mắt Đồng Nhan lóe sáng, nghiêng đầu nhìn bà không muốn trả lời.
Tiếu Thâm vừa nghe, hai mươi tuổi?
Hình như năm đó hắn hai mươi hai tuổi, giống như một đứa trẻ cứ như vậy bị tiểu yêu nữ Đồng Nhan làm hại.
Trương Diễm Thu tiếp tục hoảng sợ: “Nhan Nhan, con hai mươi tuổi thì có con, còn bị đuổi ra khỏi nhà, vậy con… Sáu năm qua làm sao có thể sống qua ngày.” Trương Diễm Thu nghĩ liền thấy đau lòng, đứa con gái của bà lại đi con đường giống như bà.
Đồng Nhan cảm thấy phiền phức, nhíu mày lạnh lùng nói: “Rốt cuộc bà tới đây làm gì? Chỉ muốn quan tâm cuộc sống của tôi lúc trước trôi qua như thế nào sao? Cảm ơn đã quan tâm, tối thiểu tôi không bán con trai tôi, năm năm này hai mẹ con tôi sống rất tốt.”
Qua câu nói của Đồng Nhan, Tiếu Thâm rút ra một trọng điểm, bán!
Đôi mắt đảo qua vài vòng, nhìn Đồng Nhan lại nhìn Trương Diễm Thu, cuối cùng mở miệng hòa giải: “Ha ha, xem ra hôm nay không có gì để nói, vị này…” Nhìn Trương Diễm Thu, vừa muốn há mồm chợt nhớ tới không biết tên người ta, không biết kêu thế nào? Trương Diễm Thu nhìn Tiếu Thâm cười: “Tôi họ Trương.”
“A, bà Trương, trước tiên mời bà về đi thôi, có chuyện gì sau này nói, đừng giống hôm nay đứng chặn trước cửa nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, mời bà về cho.” Cứ như vậy đuổi khách.
Ngược lại Đồng Nhan không ngời Tiếu Thâm lại làm như vậy, Trương Diễm Thu càng không ngờ, rõ ràng Tiếu Thâm biết bà là mẹ Đồng Nhan, làm con rể lại không cảm ơn mẹ vợ còn đuổi khách?
Đồng Nhan không do dự đứng lên đuổi người: “Được rồi, mời đi, không tiễn.”
Trương Diễm Thu gần như bị Tiếu Thâm đẩy ra ngoài, ý của Tiếu Thâm rất đơn giản, vợ tôi không muốn gặp bà, vậy bà mau đi nhanh.
Trương Diễm Thu bị đẩy ra cửa, Tiếu Thâm liền đóng cửa, không do dự một chút nào, Trương Diễm Thu tự biết trong một thời gian ngắn, Đồng Nhan không thể tha thứ cho bà.
Sau khi Trương Diễm Thu rời khỏi chung cư, một chiếc xe bóng loáng màu đen liền dừng lại bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, ở phía sau xe khuôn mặt không có biểu cảm gì của Đồng Thiên Bác liền lộ ra.
Trương Diễm Thu không nói gì liền lên xe, sau khi đóng cửa xe liền chạy đi.
Đồng Thiên Bác vừa rời đi, ở trong siêu thị Đồng Đồng vừa cầm kem mới mua vừa chạy nhảy về nhà.
Ở trên xe, Đồng Thiên Bác im lặng một lúc sau đó hỏi Trương Diễm Thu: “Thế nào?”
Trương Diễm Thu nghiêng người liếc mắt nhìn Đồng Thiên Bác, ông ta không biểu hiện gì trên mặt, khóe miệng nở nụ cười: “Kết quả thế nào không phải ông đã sớm biết sao, mặc dù đứa con gái này là do tôi sinh nhưng tính cách quật cường không phải rất giống ông sao.”
……
Gần đến cuối năm, các công ty lớn cùng các toàn soạn đều rất bận rộn. Tòa soạn của Đồng Nhan cũng vậy, mặc dù sắp kết hôn nhưng bởi vì mọi chuyện đều do ông Tiếu sắp xếp lo liệu nên Đồng Nhan vẫn đi làm, hiện tại tất cả đồng nghiệp trong công ty chưa có một ai biết tin tức Đồng Nhan sắp kết hôn, Đồng Nhan cũng không định nói ọi người biết. Từ sau chuyện Tiếu Thâm quỳ cầu hôn cô, lúc này không ai có thời gian quan tâm tới chuyện của cô.
Nhiệm vụ lần trước của Đồng Nhan làm nghe nói bên cảnh sát đã có kết quả, tổng biên lại tìm Đồng Nhan, sau khi nói rõ Đồng Nhan lại đến đó chỉ vì tổng biên liên tục đảm bảo nhiệm vụ lần này đến đồn cảnh sát phỏng vấn các nhân viên cảnh sát, sau khi lấy giấy chứng nhận phóng viên ra, có một người cảnh sát dẫn đường cho cô, nói là đưa cô đi găp người phụ trách vụ án, bọn họ biết tương đối rõ ràng!
Người phụ trách vụ án!
Đồng Nhan lập tức nhớ tới cánh tay lần trước bị cô dẫm lên, Đồng Nhan giật mình nhớ tới người đưa cô vào văn phòng đó là ông Tào, lúc này không phải ông ta lại cố ý hại cô chứ?
Vào phòng làm việc của một đội, Đồng Nhan nhìn dáng vẻ làm việc của mọi người, đều là những người lần trước làm việc tại hiện trường, tất cả đều đang bận rộn không ai chú ý đến cô.
“A, đây không phải là phóng viên Đồng sao.” Giọng nói của ông Tào vang lên phía sau, cơ thể Đồng Nhan theo phản xạ cứng ngắc, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt tươi cười, khuôn mặt trơn bóng, nụ cười đang nở trên môi.
Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi - Tô Cẩn Nhi