Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
hớ lại, Lola nhận ra rằng cô đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi chia sẻ bí mật đời tư với mọi người ở cơ quan – được, là ba hoa với mọi người ở cơ quan – về chuyện được mời đi chơi – phải, gần được mời đi chơi – với EJ Mack. Giờ thì một ngày có ít nhất sáu lần một ai đó ôm ngực rồi kêu lên: “Ôi, Chúa ơi, anh ấy kìa! Lola, EJ đến để cầu xin cô đi chơi với anh ta kìa…nhanh lên, xem kìa, anh ta đang quỳ xuống bên ngoài cửa hàng đấy…anh ta nói: “Làm ơnnnnn, Lola, làm ơnnnnn đi chơi với anh nhé?”… Ôi, nhìn kìa, và giờ anh ta đang khóc, nước mắt chảy ướt hết cái áo khoác có mũ trùm màu xanh ngọc đáng yêu của mình rồi.”
Điều này vài lần đầu còn hay ho nhưng giờ tất cả đều kém tuyệt vời cả rồi.
Dù sao thì vẫn phải tập trung vào những quyến sách phải đặt hàng. Trong phòng quản lý, Lola gạt tóc ra khỏi mắt, Lola hướng sự chú ý trở lại màn hình máy tính rồi kiểm tra lại danh sách ISBN[2]
Bên kia bàn, sau khi nhai vội miếng bánh sandwich tôm to tướng cuối cùng cho bữa trưa của mình, Cheryl trả lời điện thoại.
Vài giây sau, cô hươ tay trước mặt Lola, kêu lên: “Của em đấy! Em không đoán được đâu…là anh ấy đấy!”
“Ai?” Lola không thể kiềm chế, trái tim tràn trề hi vọng của cô nhảy lên với ý nghĩ rằng đó có thể là Doug.
“EJ Mack!”
Chúa ơi, họ chưa phát ốm vì chơi trò đấy ư? Lola bực mình vì thậm chí cô đã nghĩ đó có thể là Doug, cô nói: “Chà, nói với anh ấy là em rất tiếc nhưng em không muốn nói chuyện với một kẻ dám mặc áo khoác có mũ màu lam đi ra đường. Bảo anh ta biến đi rồi đến quấy rầy Madonna ấy.”
Cheryl rít lên, nhanh tay bịt ống nghe lại: “Đồ ngốc. Chị nghiêm túc đấy. Là anh ấy thật đấy.”
“Cô ấy nói đúng,” EJ xác nhận lại khi Lola bắt máy. “Thực sự là tôi đây.”
“Ối. Chào anh.”
“Và tôi phải nói với cô là cái áo có mũ trùm đó hiệu Jean Paul Gaultier đấy.”
“Được rồi,” Lola nói. “Xin lỗi, tôi là một kẻ ngoại đạo về thời trang mà.”
“Vấn đề là cô nghĩ tôi ăn mặc như một anh kiểm vé tàu bởi tôi không thể tự mình quyết định. Trong khi thực tế là tôi chọn cách ăn mặc như anh soát vé tàu vì tôi là người dẫn đầu xu hướng thời trang mới, hậu hiện đại và giả ngờ nghệch, như những gì Jean Paul đã thể hiện trong bộ sưu tập Paris vừa qua của mình.
Chết tiệt. “Phải. Xin lỗi anh lần nữa.”
EJ nghiêm trang nói: “Hoàn toàn không sao cả. Cô không thể không ngoại đạo được mà. Giờ chân cô thế nào rồi?”
“Anh ta đang nói gì thế?” Cheryl điên cuồng làm khẩu hình miệng, mắt mở to tướng.
“Chúng…đỡ hơn nhiều rồi.” Lola phớt lờ Cheryl.
“Và cô không thấy mệt mỏi quá chứ?”
“Không, tôi khỏe, cảm ơn anh.”
“Vậy nếu tôi hỏi cô có muốn gặp tôi tối nay không, cô có nghĩ rằng mình sẽ nói có không?”
Á!!! Cẩn thận nào – lần trước anh ta đã làm cô khó xử rồi – Lola đánh bạo nói: “Có thể.”
“Vậy chúng ta gặp nhau chứ?”
Cứ như kiểu đang hỏi “Cô đang nhảy à?” “Cô đang hỏi à?” ấy.
“Nếu anh muốn,” Lola đáp.
“Cô có vẻ không hào hứng lắm. Cô thực sự muốn gặp tôi chứ?”
“Xin lỗi anh. Tôi đang cố kiềm chế. Thật ra, tôi rất muốn gặp anh.”
“Cuối cùng cũng có tiến triển. Cô có chơi bi-da không?”
“Ờ…Chúa ơi, không giỏi lắm.”
“Tuyệt, tôi sẽ có nhiều cơ hội chiến thắng hơn. Tôi có thể hỏi cô thêm một chút được không?”
“Anh cứ tự nhiên.”
“Nếu tôi trông thế này và ăn mặc thế này nhưng tôi làm nghề xếp xe đẩy trong siêu thị, cô sẽ vẫn đồng ý gặp tôi chứ?”
Lola nghĩ về điều đó. Cuối cùng cô nói: “Không, tôi sẽ không làm thế.”
Anh cười. “Tốt lắm. Một chút thành thật cổ lỗ sĩ lúc nào cũng có tác dụng với tôi. Khi nào tôi nên qua đón cô?”
“Ưm, tám giờ được không?” Chơi bi-da sẽ mất bao lâu nhỉ? “Tôi sống ở__”
“Đừng lo,” EJ chen vào, giọng có vẻ thích thú: “Tôi biết cô sống ở đâu.”
Lúc Lola hạ điện thoại xuống, Cheryl hớn hở hét lên như vẹt. “Anh ta gọi thật! Em sẽ hẹn hò với EJ Mack! Lúc anh ta hỏi rồi em từ chối như thế nào?”
“À, không có gì đâu ạ.” Lola nhún vai rồi chăm chú nhìn màn hình máy tính. “Anh ấy chỉ muốn hỏi xem nếu anh ta mặc cái áo trùm đầu ngớ ngẩn của mình thì em có ngủ với anh ta không thôi.”
“Chân chị như vừa mới phải đi năm mươi vòng cùng Mike Tyson ấy,” Sally kêu ca. “Nhìn nó chị bắt đầu thấy phát ốm lên rồi.”
Sally nói đúng. Đã mười ngày trôi qua kể từ tai nạn đó, cẳng chân cô từ đầu gối xuống đã chuyển sang một kiểu màu kì quặc – theo đúng nghĩa đen thì nó màu xanh đen – và sưng vù như muốn vỡ ra. Lola cũng cảm thấy buồn nôn, cô kết thúc việc gỡ miếng dán mày xanh nhạt ra khỏi cái cái chân sưng quá mức của Sally rồi cô nói khi nghe thấy chuông cửa: “Nó hết lạnh rồi, em sẽ đến tủ lạnh lấy cho chị cái khác. Ai thế nhỉ?”
“À,” Sally nhìn đồng hồ, “đã bảy giờ rồi à? Mẹ với dượng Philip bảo sẽ ghé qua. Em mở cửa cho họ được không?”
Adele, siêu manh mai trong bộ đồ len màu xám lợt cùng mùi nước hoa Arpege, chào Lola bằng điệu cười xa cách mà người ta ban cho đứa cháu năm tuổi chẳng chút thú vị của một người bạn. Bước tới cái sofa, bà ta hôn Sally rồi hỏi: “Con yêu, khủng khiếp quá! Con có nhận được thiệp của chúng ta không?”
“Chào cháu, Lola.” Philip thân thiện hơn nhiều, ông gật đầu nhìn miếng dán đã hết lạnh trên tay cô. “Con bé lại bắt cháu làm thêm giờ rồi đấy à?”
Lola cười tươi. “Bác đừng lo, chị ấy sẽ sốc khi nhìn hóa đơn thanh toán đấy ạ.” Ối, căn cứ vào hoàn cảnh thì có lẽ đó không phải là câu xã giao phù hợp nhất để nói.
“Ưmmm” Adele nói khô khốc với con gái: “Chà, đừng để cô ta mặc cả lên giá là được. Dù sao giờ bố mẹ đã về, chúng ta sẽ đưa con về nhà với chúng ta, con yêu ạ.”
“Cảm ơn mẹ, nhưng con ở đây cũng ổn mà. Mọi người rất tốt, Lola và Gabe chăm sóc con chu đáo lắm. Cả Doug và Isabel cũng qua giúp nữa.”
Adele mỉm cười và nói một cách thản nhiên: “À, Isabel chẳng phải rất giống thiên sứ sao? Mẹ rất mừng vì Doug cuối cùng cũng thích được một người tuyệt vời! Chúng ta không thể mừng hơn cho thằng bé được nữa, phải không anh Philip?”
Trong tích tắc mắt Philip và Lola gặp nhau. Lola cố gắng giữ gương mặt bình thản. Adele rõ rành rành là cố ý làm vậy. Philip hắng giọng. “Bất cứ điều gì khiến Doug hạnh phúc, em yêu ạ. Như thế với anh là đủ rồi.”
“Và cô ấy đến từ một gia đình thật là tử tế nữa chứ,” Adele kêu lên. “Anh biết đấy, bố con bé là bác sĩ tim mạch mà.”
Không phải sẽ tốt hơn, Lola nghĩ, nếu ông ta có thể móc trái tim già cỗi, xấu xa và không khoan dung của bà ta và thay vào đó một trái tim ấm áp, đáng yêu hơn sao.
Dù cô biết rằng mẹ Doug sẽ không thay đổi suy nghĩ về cô, một phần nhỏ bé chưa bao giờ ngừng hi vọng trong Lola vẫn không thể không cố gắng. Trở ra từ bếp với miếng dán lạnh cho Sally, cô nói: “Cháu rất thích cái vòng cổ của bác, bác Nicholson. Thật là đẹp.”
“À, cảm ơn cô.” Vui mừng vì lời khen, Adele đưa tay lên vuốt ve cái vòng bạc với mã não. “Đây là quà của Isabel đấy. Con bé có gu thẩm mỹ rất tinh tế.”
Câu lạc bộ Groucho chính là nơi họ sẽ chơi bi-da. Giờ Lola đã đọc sách của EJ – không phải một cuốn tự truyện mà là những kinh nghiệm của anh trong ngành công nghiệp giải trí – và có vài dòng đề cập đến việc chơi bi-da ở Groucho, nơi anh là thành viên, nên cô khá chắc chắn rằng anh sẽ đưa cô tới đây. Điều này sẽ tuyệt ngoài sức tưởng tượng bởi ai chẳng biết Groucho là nơi tụ họp của những người nổi tiếng. Tưởng tượng việc có thể ba hoa với mọi người ở cơ quan về việc làm tình với Damien Hirst và Will Self và…à, Madonna và Guy, Stephen Fry, mấy anh chàng của Blur…và cô tinh tế, tuyệt vời khiến tất cả bọn họ đều yêu cô, rồi – aaa, chuông cửa.
Cái xe hơi, nói thật, có chút đáng thất vọng.
“Xe của anh à?” Lola tỏ ra chần chừ lúc EJ mở ghề cạnh người lái cho cô.
“Đúng, đó là lí do tại sao chúng ta mới ngồi trong này chứ. Không thì lại bị gọi là ăn cắp mất.”
Ai chà, có lẽ chiếc xe chỉ là hơi giống một cái Fiesta màu đỏ anh đào bẩn thỉu thôi. Có khi thực chất nó là một cái Ferrari Marinello màu mận chín lấp lánh được ngụy trang.
“Chúng ta đi đâu đây?” Hãy nói là Groucho đi, hãy nói là Groucho đi, làm ơn đừng nói là một quán rượu bẩn thỉu nào đó ở cái phố Bemondsey chật hẹp.
Miệng EJ chu lên, anh đọc được suy nghĩ của cô rồi à? “Rồi cô sẽ biết.”
“Sao?” bốn mươi phút sau EJ hỏi. “Cô thấy sao?”
“Tôi nghĩ là tuyệt.” Bên ngoài ngôi nhà được thắp sáng như cung điện Buckingham vậy. Thật ra trông nó cũng hơi giống Cung điện Buckingham. Họ đang ở Hertfordside, ngoài tít tận ngoại thành nhưng chỉ cách Hemel Hempstead vài dặm.
“Tôi cũng nghĩ là tuyệt,” EJ hào hứng nói. “Lần nào nhìn nó tôi cũng thấy thế. Tôi lớn lên trong một ngôi nhà đi thuê của chính quyền ở Chingford. Giờ tôi ở đây. Khá thích đấy nhỉ?”
Vậy đây chính là nơi anh tiêu tiền. “Tốt hơn hết là không nên để nhà Beckham nhìn thấy chỗ này,” Lola nói. “Họ sẽ ghen tị mất.”
“Đi nào, chúng ta phải chơi một trận bi-da đấy”
Đèn bảo mật lóe sáng khi xe họ nghiến lên con đường trải sỏi. Từ xa có vài con chó bắt đầu sủa. Cửa chính đen và cứng cáp như để chống cướp đột nhập vào vậy.
“Cái áo mũ trùm của anh thực sự mang hiệu Paul Jean Gaultier à?” Lola nhìn chằm chằm chất nylon mềm mại của cái áo.
EJ cười tươi. “Không, Millets đấy.”
Buổi tối đó quả là một trải nghiệm. Căn nhà vô cùng rộng và Lola đã được đi EJ đưa đi tham quan toàn bộ. EJ đã thắng cô trong trò bi-da trên cái bàn bọc nỉ tím còn cô đã chọc một quả bóng vàng sang tận phía bên kia căn phòng, suýt nữa va vào khung cửa sổ. Nhà có chín phòng ngủ và mỗi phòng đều có phòng tắm bên trong. Anh chỉ cho cô phòng làm việc và phòng thu của mình cùng những đĩa vàng, đĩa bạch kim xếp hàng trên bức tường màu xanh cổ chai. Còn có cả một rạp chiếu phim tại gia hoàn hảo với những chiếc ghế bọc nhung màu mận sang trọng, một phòng tập thể hình trang bị đầy đủ, một phòng khách lớn như sân vận động và một căn bếp rộng hơn cả nước Bỉ nữa.
“Cô đói không?” EJ hỏi, tay với điện thoại. “Để tôi gọi cho Myra và nhờ cô ấy làm giúp chúng ta món gì đó.”
Myra là đầu bếp/quản gia sống cùng chồng cô là Ted, người làm việc vặt/làm vườn trong ngôi nhà nhỏ ngoài sân.
“Tôi sắp chết đói rồi. Không, đừng bắt cô ấy qua đây.” Tò mò khám phá cái tủ lạnh đầy ắp đồ ăn như Tesco Metro, Lola ngăn anh bấm số. “Tôi sẽ làm món frittata[3] cho cả hai ta.”
Một giờ sáng EJ lái xe đưa Lola trở về Notting Hill rồi nói: “Cảm ơn, tối nay thực sự rất vui.”
“Tôi cũng thấy thế.” Dưới ánh đèn đường màu cam lờ mờ phía trên đầu, Lola có thể nhìn thấy từng đường nét và góc cạnh trên gương mặt mảnh mai thông minh của anh. Anh vẫn không thực sự đẹp trai nhưng chắc chắn đó là một gương mặt mà càng nhìn lâu sẽ càng thấy đẹp.
“Cô muốn lần sau đi nữa chứ?”
“Có lẽ.” Cô ngừng lại. “Nếu anh muốn.”
Gò má của anh nhô lên rõ hơn bao giờ hết. “Nước đôi cho an toàn nhỉ.”
“Tôi đâu biết đấy là một câu hỏi lừa hay không. Sẽ ra sao nếu tôi nói ôi, có chứ, và anh nói ai chà thế thì, chúc cô may mắn trong việc tìm một người khác đi cùng nhé.”
“Này.” EJ với tay cô, nói: “Tôi thích em. Và tôi muốn gặp em lần nữa. Ngày mai tôi đi New York nhưng tuần tới tôi về tôi có thể gọi cho em không?”
“Được.” Lola cũng thích anh; anh có óc hài hước tinh tế và còn là người bạn đồng hành dễ chịu nữa. Thêm vào nữa là anh đã ăn hết món frittata của mình dù cô đã nêm bột ớt quá tay khiến nó cay phỏng miệng.
“Đến đây thì, theo lệ, tôi sẽ hôn chúc em ngủ ngon.” EJ ngừng lại. “Nhưng chúng ta đang bị theo dõi.”
Chúa ơi, anh ấy tinh thật. Ngẩng mặt lên, Lola biết rằng anh đúng; đèn đã tắt nhưng có một khuôn mặt đang tì vào cửa sổ một cách say sưa.
“Là bà bầu đồng tính của tôi đấy.” Rõ ràng là cái chân đau của Sally không cho phép cô đứng dậy pha trà nhưng đi cà nhắc ra nhìn trộm người khác lại là chuyện khác.
“Tò mò quá.” EJ giơ tay vẫy Sally rồi nói: “Nhìn theo hướng lạc quan thì ít ra cô ấy không thể nhảy với đôi chân bị thương thế kia.”
Sally vẫy lại. Vài giây sau, điện thoại của Lola đổ chuông. “Anh ta tuyệt chứ?” Sally gặng hỏi. “Em đi chơi vui không? Anh ta đã đưa em đi đâu? Nếu thích em mời anh ta lên uống tách cà phê đi. Em sẽ ngủ với anh ta chứ? Mà tại sao anh ta lại lái một cái xe tệ hại thế kia?”
“Tôi rất tốt.” EJ nắm lấy điện thoại, nói, “Và có, chúng tôi đi chơi rất vui. Chúng tôi đến nhà tôi chơi bi-da. Và cái xe của tôi không tồi tệ đâu, nó đáng tin và chưa từng lăn ra hỏng giữa thành phố như cái Lamborghini.”
“Xin lỗi anh,” Sally cười rúc rích. “Anh lên uống một tách cà phê chứ?”
“Tôi e là không được. Mai tôi bay sớm.”
“Còn tình dục?”
“Cảm ơn, cô rất hào phóng khi đề nghị như thế nhưng không phải cô nên cho chân mình nghỉ ngơi sao?”
“Được rồi, ngừng lại thôi.” Lola giành lại điện thoại.
“Chị thích anh ta,” Sally vui vẻ nói. “Em nhất định phải ngủ với anh ta nhé.”
“Anh ấy vẫn nghe thấy chị nói đấy,” Lola nói. “Em cúp máy đây.” Trước khi Sally kịp hỏi xem cô nghĩ “cái ấy” của EJ to cỡ nào.
“Bảo cô ấy tránh xa cái cửa sổ ra đi,” EJ nói thêm.
Lola nhắc lại đầy đủ vào điện thoại: “Chị tránh xa cửa sổ ra đi.”
“Tại sao?”
“Vì tôi muốn hôn Lola và tôi không thể làm thế nếu cô đứng nhìn. Tôi là người rất hay xấu hổ.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ