Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Hành Kiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Đĩnh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7882 / 156
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
i đi trong bùn, trời mưa bụi mù mịt, đường lặng ngắt, ngoại trừ tiếng chân mi dính mút vào bùn. Mi khuyên nàng đi vào chỗ đất rắn và mi nghe thấy tiếng ngã. Mi quay lại, thấy nàng nằm kềnh ra ở trong bùn, tay chống đất, mặt tiu nghỉu. Mi giơ tay ra kéo nàng ai ngờ nàng lại trượt chân, bàn tay lấm lem lại trát bùn lên nàng. Mi khuyên nàng hãy dứt khoát bỏ giầy cao gót, nàng bèn khóc thảm hại và ngồi phệt hẳn vào bùn. Mi nói với nàng rằng việc nàng bị bẩn chẳng hề làm sao, rằng cái đó không nghiêm trọng, rằng cần phải tìm một cái nhà để tắm rửa nhưng nàng dứt khoát không chịu đi nữa.
Thật rõ là đàn bà, mi nói. Vừa muốn leo núi chơi lại vừa sợ khổ.
Nàng nói nàng căn bản không nên theo mi đi vào con đường đen đủi này.
Mi nói trong núi không chỉ có phong cảnh đẹp mà còn có mưa gió. Nàng đã ở đây rồi thì còn gì để mà ân hận.
Nàng nói nàng đã mắc lừa mi, trên đường tới cái Linh Sơn quỷ quái này chẳng thấy bóng một ai.
Mi nói nếu muốn thấy người chứ không phải núi thì nàng đã đủ thấy họ ở đường phố tại thành phố rồi đấy. Dạo cửa hàng bách hóa, từ gian bánh ngọt đến gian mỹ phẩm, những thứ mà đàn bà cần có thì đều thấy ngừơi đấy.
Nàng bật khóc nức nở, hai bàn tay bẩn ôm lấy mặt, như một đứa bé. Mi sốt ruột, mi kéo nàng đứng lên để nàng đi.
Mi nói muốn gì cũng không nên nán lại ở dưới mưa, trước mặt kia có lẽ có ngừơi, có người sẽ có bếp lửa, có lửa thì sẽ ấm và nàng sẽ không cảm thấy lạc lõng bơ vơ như thế này, nàng sẽ được đôi chút an ủi.
Dĩ nhiên mi cũng biết sau các bức tường xiêu vẹo kia, các lò bếp chắc đã đổ nát, nồi niêu gỉ thủng từ lâu. Trên cái núi này, cỏ dại mọc tràn, sau các nấm mồ có cắm các cờ giấy tơi tả. Cũng không thể nghe thấy lời than khóc của một nữ hồn ma. Chính lúc này mi mới khao khát tìm thấy người trong núi, thay quần áo khô sạch, thoải mái ngồi vào một ghế dựa mây tre ở trước lửa, một bát trò nóng trong tay, đối diện với mưa li ti rơi từ mái xuống, kể một chuyện đồng thoại chẳng dính gì tới nàng và thế giới người lớn phiền tạp này! Ngàn sẽ là cô bé gái rất ngoan của người dân xứ núi côi cút một mình, nàng sẽ nép vào mi, ngồi trên đầu gối mi.
Mi nói rằng thần lửa là một thằng bé trai đỏ au trần truồng sinh chơi những trò tai quái. Nó chuyên xuất hiện trong các rừng mới đốn chặt. Nó chủ tâm lặt những lá khô lên cho kêu soạt soạt rồi đít đoi tổng ngổng nó leo lên xuống giữa các cành của cái cây bị chặt đổ.
Nàng kể cho mi tình đầu của nàng, một ngưỡng vọng yêu thì đúng hơn, mối tình của một con bé chưa hiểu đời. Nàng nói vào thời ấy, anh ta vừa mới từ một nông trường lao động cải tạo về thành phố. Anh ta rất đen, rất gầy, hai má hõm đầy vết nhăn sâu ơi là sâu nhưng lòng dạ nàng luôn hướng về anh ta. Nàng say mê nghe anh ta kể mọi đâu khổ anh ta đã chịu đựng.
Mi nói đấy là một chuyện rất cổ, mi nghe cụ tổ bốn đời của mi nói, chính mắt cụ đã thấy nó, nó đang ở dưới gốc cây sơn trà cụ đốn năm ngoài bò ra. Cụ lắc lắc đầu, đinh ninh đôi mắt già nua của mình bị lóa. Cụ vừa từ trên đỉnh núi xuống, vác một cây sơn trà nhẹ, chịu được nước, vật liệu tốt làm tàu thuyền.
Nàng nói thời ấy mới mười sáu, anh ta đã bốn bảy hay bốn tám, đủ là bố nàng. Thêm nữa, anh ta là bạn học cũ thời đại học của bố nàng, một người bạn lâu ngày. Sau khi được phục hồi minh oan, quay về thành phố, anh ta không còn ai quen biết, toàn đến nhà nàng uống rượu với bố nàng, kể lại cho bố nàng cuộc đời của "phần tử hữu phái" tại trại cải tạo. Nàng nghe, nghe, hai mắt ướt đẫm. Anh ta chưa lấy lại sức, khô xác, rất khác với cái con ngừơi anh ta sau này khi có chức danh, làm tổng công trình sư. Lúc đó anh ta mặc bộ đồ Tây, sơ mi cổ cồn là thẳng cứng toàn mở phanh, những cái đó làm cho anh ta nom lịch sự trang nhã quá.Nhưng thời đó như say như lú, nàng yêu anh ta. Nàng muốn khóc hộ anh ta, nàng chỉ nghĩ đến an ủi anh ta để anh ta có thể được sung sướng ở cái nữa đời sau của anh ta. Nàng chỉ thèm mong anh ta chấp nhận tình yêu của nàng, cái con bé này thật thế đấy, nàng nói, nàng chẳng bận đến cái gì khác nữa cả.
Mi nói thời đó, cụ bốn đời của mi gánh một thân cây sơn trà xuống núi thì nhìn thấy thần lửa leo một cây sơn trà. Cụ chẳng dám chậm bước, cũng chẳng dám nhìn kỹ, về đến cửa hạ gánh xuống, chưa vào nhà, đã kêu to lên: "Khốn khổ to rồi!" Thời đó, ông nội mi còn sống, bèn hỏi cụ: "Cái gì thế bố?". Cụ mi giải thích rằng đã trông thấy thần lửa Chu Dung, thôi thế là chấm dứt ngày tốt lành rồi đây!
Nhưng, nàng nói, anh ta, bạn cha nàng, anh ta không hề biết, ngu mà. Mãi sau khi nàng đã vào đại học mấy năm mới bảo anh ta, anh ta mới nói đã có vợ và một đứa con trai. Anh ta đi cải tạo ở trại, vợ anh ta đã chờ trọn hai chục năm, con trai anh ta còn nhiều tuổi hơn nàng. Hơn nữa cha nàng lại là một bạn lâu ngày, làm sao anh ta đối đãi với cha nàng như thế được? Sao mà nhát thế! Đồ nhát! Nàng nói thời đó nàng vừa khóc vừa rủa anh ta. Nàng nói ngay cuộc gặp mặt đó cũng là nàng chủ động. Lúc ấy, anh ta chia tay với cha nàng xong vừa ra đến cửa, nàng bèn cũng lấy cớ đến tìm một cô bạn thuở nhỏ nay ở cùng nhà tập thể với anh ta. Thế là hai ngừơi đi ra cùng lúc. Thông thường, nàng gọi anh ta là Chú Sài, nay vẫn gọi thế.Nàng đã nói: "Chú Sài, cháu có điều muốn nói với chú". "Đồng ý, nào lần này có thể chúng ta vừa đi vừa nói". Không, nàng không muốn nói như thế, giữa đường giữa sá thế này. Anh ta nghĩ một lát rồi hẹn nàng tối sẽ gặp ở một một công viên.
Mi nói sau đó tai họa tiếp liền tai họa. Thời đó, mi còn là con nít, không cầm được súng cũng chẳng đi săn được. Mi chỉ có thể theo họ, với cái mai trên vai để đào măng thôi. Cụ bốn đời của mi đã gù, trên gáy lại mọc ra một cục thịt to do khiêng vác nhiều cây. Bố đã bảo mi rằng ngày xưa cụ là tay săn bắn vô song; thế nhưng cụ đã bị giết chết sau khi trông thấy Chu Dung hai ngày. Viên đạn xuyên thủng qua ót, đi ra bên mắt trái. Ngập trong máu lênh láng, cụ đã gượng được về tới ngưỡng cửa mới lìa đời, máu vấy hết cả lên rễ cây long não gìa trong sân. Dậy sớm chuẩn bị cho lợn ăn, bà mi mới phát hiện ra cụ. Cả đêm bà chẳng nghe thấy cụ kêu một tiếng nào.
Khi ngồi ăn nàng chẳng nói gì, chỉ nói chuyện ở trường, không liên quan gì đến anh ta. Sau bữa ăn, anh ta đề nghị vào công viên đi một vòng, đi đến dưới bóng cây, anh ta đã xử sự như tất cả cánh đàn ông, mượn rượu ngà ngà anh ta đã muốn hôn nàng nhưng nàng không nghe. Nàng bảo rằng nàng còn gọi anh ta là Chú Sài, nàng chỉ muốn anh ta biết rằng nàng đã từng yêu anh ta đến thế nào, nàng đã từng trừng phạt mình như thế nào, nàng đã hiến mình cho ngừơi khác, một người nàng không yêu, chẳng qua trong một phút mê mụ thoáng chốc, để cho người đùa rỡn nàng, đúng như thế đấy, nàng đã dùng chữ đùa rỡn, chỉ là một xung động nhất thời. Nghe nàng nói thế, anh ta lặng lẽ định ôm nàng nhưng nàng đẩy ra.
Mi nói lúc ấy, trời chưa sáng hẳn. Bà nội mi đã vấp phải cụ nội, thế là bà hét ầm lên. Thời ấy, bà đang có chửa bố mi. Ông nội đã kéo cái xác cụ vào trong. Ông nội cụ đã bị sa vào một ổ mai phục, cụ bị bắn từ sau, trúng một viên đạn toàn là mạt sắt để săn lợn lòi. Ông nội mi cũng nói cụ chết không lâu thì lửa phát cháy trong núi, lửa rừng đã tàn phá khu rừng liền mười ngày sau đó. Không thể nào dập được lửa rừng. Ánh lửa chiếu lên cả vòm trời, biển núi Hô Nhật thành một quả núi lửa thật sự. Ông nội còn nói cụ nội, bị hạ thủ đúng lúc lửa bắt đầu nhen. Sau đó bố mi lại khẳng định cụ nội chết không liên quan gì đến Chu Dung, cụ đã rơi vào một ổ mai phục của một kẻ tư thù. Cho tới lúc chết, ông nội vẫn muốn tìm ra hung thủ đã ám hại bố mình, nhưng đến bố mi kể lại chuyện này thì bố chỉ thở dài một tiếng mà thôi.
Nàng nói anh ta còn nói đã yêu nàng nhưng nàng bảo anh ta "Không đúng" Anh ta bảo thật lòng nghĩ đến nàng, nàng nói nhưng quá muộn rồi. Anh ta hỏi tại sao. Nàng nói kìa, lại còn phải hỏi? Anh ta hỏi tai sao cho hôn nàng một lần mà cũng không được. Nàng nói có thể ngủ với bất cứ ngừơi đàn ông nào nhưng không với anh ta. "Đi đi" nàng đã kêu to lên, "chú vĩnh viễn không hiểu được đâu". Nàng nói nàng hận chết anh ta, nàng không còn muốn gặp anh ta nữa, nàng cứ thế là đẩy mạnh anh ta rồi chạy.
Mi bảo nàng dứt khoát không phải là y tá cái gì cả, suốt dọc đường nàng chỉ kể toàn những chuyện dối trá, nàng không nói đến một cô bạn nào cả mà nói chính nàng, chính kinh lịch của nàng. Nàng đáp lại rằng mi cũng thế thôi, mi không nói đến cụ bốn đời, ông ba đời, bố của mi và bản thân mi đâu, mi bịa ra chuyện để cho nàng sợ. Mi bảo bảo mi đã nói trước với nàng đáp lại rằng nàng không phải là trẻ con, rằng nàng không nghe các loại chuyện như thế nữa, rằng nàng chỉ mong ước cuộc sống thật sự, rằng nàng không tin vào tình yêu nữa, rằng nàng đã mệt mỏi, rằng đàn ông tất cả đều dâm dục háo sắc. "Thế đàn bà?" mi hỏi. Đàn bà cũng xấu xa, nàng nói, nàng đã nhìn thấu tất tận mọi cái rồi, nàng chẳng còn thiết sống, nàng không muốn đau khổ nhiều nữa, nàng chỉ khao khát một giây lát vui vẻ thôi. Nàng hỏi mi còn muốn nàng không.
Ở đây, trên đất ướt át thế này?
Thế chẳng là không thích hơn sao?
Mi nói nàng thật là bỉ ổi, nàng nói thế chẳng phải là đàn ông vẫn thích như thế đấy ư? Vừa đơn giản, vừa thoải mái lại vừa kích thích, xong chuyện là đi, chẳng phải đa mang đèo bòng. Em đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi? Mi hỏi nàng. Hơn trăm, ít ra. Mi không tin.
Có khi mà tin với không tin chứ? Thật ra rất đơn giản, đôi khi chỉ cần vài phút.
Trong thang máy?
Tại sao lại trong thang máy? Anh xem trong phim ảnh phương Tây chứ gì. Người ta có thể làm cái đó ở bất cứ đâu, dưới một gốc cây, ở một góc tường...
Với một người đàn ông chẳng hề quen biết gì hết?
Như thế càng hay, ít nguy cơ bị ngượng nữa nếu có gặp lai.
Mi hỏi nàng có hay làm như thế không.
Chỉ lúc nào thèm.
Thế ngộ không tìm ra đàn ông?
Đàn ông thì tìm có khó gì chứ? Chỉ cần cho một khóe mắt là họ đến liền.
Mi nói nàng có cho cả cái liếc, mi cũng không chắc đã theo nàng.
Nàng nói có thể anh không dám nhưng có ngừơi dám đấy. Đàn ông chẳng phải là muốn cái ấy mà?
Thế là em đùa rỡn với đàn ông.
Tại sao chỉ cho đàn ông đùa rỡn với đàn bà? Cái đó có gì là kì quái đâu?
Mi nói như thế thà nói là nàng đùa rỡn với chính bản thân nàng.
Thế tại sao lại không?
Trong bùn này ư?
Nàng bèn cười dịu dàng bảo mi rằng nàng thích mi, nhưng không là yêu. Còn nói mi phải cẩn thẩn, nếu như nàng thật sự yêu phải mi...
Thế thì là tai họa.
Cho anh hay cho em?
Cho cả hai.
Anh thông minh thật đấy. Nàng nói nàng thích cái đầu thông minh của mi.
Mi nối tiếc không phải là thân xác.
Nàng nói thân xác thì ai cũng có. Lại nói nàng không muốn sống quá mệt mỏi thế rồi nàng thở dài một cái, bảo mi kể một chuyện vui vui.
Kể chuyển lửa nữa? Hay đứa bé đỏ đít đôi tồng ngồng?
Tùy anh.
Mi bèn nói vị thần lửa ấy, Chu Dung, đứa bé đỏ là chúa tể của quả núi Cửu Sơn này. Dưới chân núi Hô Nhật, trước kia miếu thần lửa bị bỏ hoang lâu, mọi người quên cúng lể mà đem rượu thịt để riêng mình hưởng. Bị bỏ quên, vị thần lửa nổi giận đã ra tay và khi cụ bốn đời của mi đến đó thì...
Tại sao không nói tiếp đi?
Cái đêm cụ chết, khi mọi người đang yên ngủ li bì thì một luồng sáng chói rực lên ở trong núi tăm tối.Gió đưa một mùi thịt cháy, mọi ngừơi đang ngủ bắt đầu bị ngạt thở bèn vội vàng tỉnh dậy. Trông thấy lửa rừng, họ chỉ còn đứng sững ra nhìn. Đến sáng, khói mù mịt đã tràn đến, đừng nói đi cứu nữa, đến chạy trốn cũng không kịp rồi. Thú rừng hoảng loạn bị lửa rừng sục đuổi, hổ, báo, lợn lòi, sói ẩn nấp lẩn lộn trong sông. Chỉ dòng nước cuồn cuộn của sông mới ngăn được lửa lan đi. Đám đông tụ tập trên bờ nhìn đám cháy chợt thấy một con chim lớn mầu đỏ chín đầu bay lên. Khạc lưỡi lửa, kéo cái đuôi dài đỏ rực, nó thốt lên một tiếng giống như tiếng trẻ sơ sinh gái oa oa khóc rồi biến vào bầu trời. Những cây cổ lão khổng lồ trăm nghìn năm vọt lên trời như những cái lông chim, phát ra tiếng răng rắc rồi nhẹ nhàng rơi xuống biển lửa.
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn