Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 35
"R
ồi, đó là khu vực khai thác chính ở thị trấn Furuoka đó. Là chính nhưng để đến được thì không dễ chút nào, chủ yếu là vì độ cao."
Tiếp theo hắn liệt kê ra một số nghệ sĩ Enka nổi tiếng.
"... Đó là những người đã đến và biểu diễn ở đó."
Ibara trông khá ngạc nhiên. Tôi cũng vậy, vì những cái tên hắn đưa ra toàn là những nghệ sĩ ưu tú.
"Tuy nhiên..."
Satoshi định nói tiếp thì đã bị Chitanda ngăn lại:
"Sắp bắt đầu rồi kìa."
Khung cảnh chạy dọc theo những tán cây rừng mà chiếu vào một nhóm học sinh, trong thời tiết nóng thế này dĩ nhiên là họ mặc đồ thường. Mỗi người đều mang theo một cái balô lớn.
Chị Yamanishi da ngăm tóc-thay-đổi lên tiếng đầu tiên: "Ôi nóng thật! Đi nãy giờ cũng lâu rồi đó, tụi mình sắp tới nơi chưa vậy?"
Anh bốn mắt Sugimura trả lời: "Sắp rồi, khoảng năm phút nữa... tớ đoán vậy."
"Đó chính xác là lời cậu nói năm phút trước! Trời ơi nóng quá, và chân tớ muốn rã ra đây này."
"Tụi này cũng chẳng được mát hơn tí nào đâu, cố đi thêm chút nữa đi."
Anh Kaitou lực lưỡng động viên. Thế là họ lại đi tiếp với cái camera theo sát đằng sau.
Đúng như mô tả làng Narakubo trông có vẻ nằm rất sâu trong núi. Dù vẫn còn dấu hiệu của sinh hoạt con người nhưng bốn phương tám hướng chỉ toàn cây và cây. Nhìn xuyên qua bụi rậm thỉnh thoảng có thể thấy những con đường của thị trấn Furuoka dưới chân núi. Con đường họ đang đi cũng được trải nhựa nhưng đã hư hại ít nhiều. Lớp nhựa đường nức nẻ chỉ chực bong ra thành từng mảng to bằng cái nắm tay, và chẳng biết có phải do điều kiện đường đi tệ hay không mà hình ảnh thu được cứ rung lắc liên hồi. Rốt cuộc không chỉ có diễn viên mà cả người quay phim cũng là a-ma-tơ nốt nhỉ? Một kẻ "ngoại đạo" như tôi cũng thừa sức nhận ra sự bất thường của chiếc camera, nó đang thu những hình ảnh mà chẳng ai xem nổi.
Cảnh được cắt qua một góc nhìn khác, lúc này anh bốn mắt Sugimura đang dẫn đầu nhóm. Anh chỉnh lại kính rồi chỉ tay về phía trước,
"Chúng ta tới rồi, làng Narakubo kìa!"
Mọi người đều xuôi theo hướng nhìn của anh Sugimura, bao gồm cả cái máy quay, và cảnh một vịnh nước hiện ra. Quang cảnh trên vịnh là một tàn tích.
Với một người đang sống ở thành phố như tôi thì quả là khó tin khi một thứ có thể coi là "tàn tích" lại đang tồn tại chỉ cách có hai mươi cây số. Đó là những ngôi nhà đầy mảnh kính vỡ và những cái mái bong tróc nham nhở, một số đã sập hoàn toàn. Nếu là khu mỏ thì chắc đây là nhà của thợ đào. Vứt sạch mọi sự hiện diện đã từng có của con người, những căn nhà bây giờ được phủ lên một lớp thường xuân khá dày. Một cái bảng bằng men có thể thấy nằm dưới chân nơi đã từng là một cửa hàng càng làm đậm thêm không khí cô quạnh của ngôi làng bỏ hoang. Ra là thế, anh bốn mắt Sugimura không khoác lác một chút nào, nơi này rất đáng để thám hiểm.
Camera lướt qua rất nhanh những cảnh như thế này. Có lẽ là do sự thiếu kinh nghiệm của người quay hay người quay cố tình làm việc để lấp bớt đi diễn xuất dở ẹt của các diễn viên. Nhưng thôi kệ, cảnh tiếp theo khá là hoành tráng.
Đến cả diễn viên còn sửng sốt trước những gì họ đang thấy. Thật ra là cái camera đang quay cảnh vật nên chỉ nghe thấy những tiếng "Wow" ở đằng sau và tôi có cảm giác lời thoại ấy không nằm trong kịch bản.
Nhưng rồi, những câu thoại đúng-kịch-bản đã quay lại.
"Ra là vậy. Đúng là một nơi phù hợp để thăm thú," nói xong anh tóc đỏ Katsuda liền rút ra một cái máy ảnh chụp lấy liền và lia khắp nơi. Chị Senoue mặt bầu bĩnh thì lấy giấy bút ra ghi chép. Sau một hồi chững lại anh Kaitou lực lưỡng cất cao giọng: "Dù sao thì chúng ta cũng phải tìm một nơi để qua đêm, sau khi tìm được hẵng nghĩ đến chuyện khác."
"Ở kia được không?"
Chị ít nói Kounosu chỉ vào một trong những tàn tích ở Narakubo. Khi camera chiếu đến chúng tôi thấy một toà nhà lớn, có vẻ là một nhà hát.
"Nếu trú ở đó thì không sợ mưa rồi."
"Hay đấy. Vậy chúng ta đi nào."
Sáu người bắt đầu đi xuống một con đường dốc, và cảnh lại mờ dần.
Hiện trở lại, quang cảnh bây giờ là cổng vào nhà hát. Nhóm bạn đang đứng trước hai cánh cửa kính và hướng mắt lên trên. Camera bắt đầu lướt qua những khoảng tường dơ bẩn và chiếu nhà hát lên cao dần theo phương chéo, khiến toà nhà toát lên một khí chất dị thường.
Hướng của camera lại trở về với nhóm, khi anh Kaitou lực lưỡng mở cánh cửa bằng kính và những người khác lần lượt theo sau anh. Chị Kounosu ít nói là người cuối cùng còn ở ngoài với ánh mắt đang dính chặt xuống đất, chị lẩm bẩm:"Chẳng biết sao... mình cảm thấy không ổn về nơi này."
Thế rồi chị cũng bước vào, và sáu người dần hoà vào bóng tối của không gian bên trong, cảnh kết thúc.
Chợt Satoshi và Ibara lên tiếng cùng lúc. Satoshi có vẻ vui, nhưng Ibara thì tỏ ra không hài lòng.
"À há, một bí ẩn trong căn nhà lớn."
"Hừm, chỉ là bí ẩn trong căn nhà lớn thôi à?"
Phim tiếp tục với cảnh bên trong căn nhà lớn... à ý tôi là nhà hát, xin lỗi. So với những toà nhà khác hứng được nhiều ánh mặt trời hơn việc không có điện khiến nơi đây trở nên rất tối. Ngoài gương mặt của diễn viên thì cảnh vật bên trong hầu như là không nhìn rõ được. Sàn nhà được lát đá vang lên tiếng lộp cộp theo từng bước chân của nhóm bạn...
"Toàn là bụi..." Chị da ngăm Yamanishi vừa càu nhàu vừa phủi quần áo và tóc. Sự mờ tối của khung cảnh chắc một phần cũng liên quan đến việc nơi này đầy bụi. Đi bên cạnh chị Yamanishi, anh tóc đỏ Katsuda nhìn xung quanh rồi nhận xét: "Nơi này trông đủ vững chãi đấy."
Chị mặt tròn Senouchi, vẫn đang giữ cuốn sổ ghi chép trên tay, quay sang nói với anh bốn mắt Sugimura: "Họ xây cả một nhà hát đồ sộ ở giữa rừng núi cơ đấy."
"Làm khai khoáng kiếm lợi nhuận dữ lắm, dĩ nhiên hồi đó thì vậy. Và chính xác vì ngôi làng nằm sâu trong núi như vậy nên người ta mới phải xây tự nhà hát để giải trí."
"À..." Satoshi thầm thì. Một tên luôn cảm thấy những thông tin như vậy là thú vị quay sang bảo tôi: "Bây giờ mới đến màn thú vị đây!"
Làm như nãy giờ có ai trông mong bộ phim sẽ có gì thú vị ấy.
Anh Kaitou lực lưỡng đột ngột giậm chân tạo nên một tiếng động lớn vang dội trong cả toà nhà. Tôi đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì camera đã phóng to lên thứ nằm rải rác dưới chân của nhóm bạn. Cố phản chiếu thứ ánh sáng ít ỏi mà nó nhận được là vô số mảnh kiếng vụn.
"Chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay..."
Anh Kaitou lực lưỡng nhướn mày lên và tiếp tục: "Nhưng với những mảnh kiếng như thế này thì không an toàn chút nào."
Camera lại quay đi chỗ khác. Dù không thể nhìn rõ, nhưng nếu đây là nhà hát thì nơi cả nhóm đang đứng hẳn phải là tiền sảnh. Và từ đây bắt đầu có thể thấy tầng hai, cùng với hai cánh sân khấu và một căn phòng. Bấy giờ camera đang hướng lên tầng hai, nơi trông có vẻ là một hội trường lớn. Anh bốn mắt Sugimura và anh tóc đỏ Katsude lần lượt lên tiếng:
"Vậy chúng ta cần tìm vài chỗ thích hợp để ngủ."
"Đúng thế, phải nhanh lên trước khi trời tối."
Gật đầu đồng tình, anh Kaitou lực lưỡng nhìn quanh một lần nữa rồi nói: "Chia nhau ra tìm nhé. Chẳng biết ở đây có cái bản đồ nào không nhỉ?"
"Cái này chắc là được nhỉ?"
Chị Kounosu ra hiệu cho cả nhóm quay lại chỗ cổng vào, cắt cảnh.
Cảnh kế hiện ra cái hình vẽ mà chị Kounosu đang quan sát. Vì quá tối nên ai đó đã bật đèn pin và rọi vào để nhìn cho rõ.
"À há, một bản đồ!"
Satoshi thốt lên vui sướng rồi cắm cúi vẽ lại. Màn ảnh lớn nên dù hình không nhìn được rõ ràng thì chữ vẫn có thể đọc được. Ba mươi giây chiếu là vừa đủ để Satoshi tốc hoạ hoàn chỉnh tấm bản đồ vào trong tập.
Như đã chỉ rõ trên bản đồ nhà hát có hai tầng. Nơi mà nhóm bạn đang đứng là tiền sảnh, cạnh đó là một văn phòng. Đi sâu vào trong sẽ thấy cánh cửa dẫn vào sảnh chính, và tận cùng ở đầu bên kia chính là sân khấu. Hai bên sảnh chính là hai dãy hành lang, mỗi dãy lại có hai phòng điều khiển. Cuối hai hành lang lần lượt là cánh gà trái và phải của sân khấu.
Hai cầu thang ở hai bên sảnh chính dẫn lên tầng trên. Cầu thang bên phải dẫn đến phòng ánh sáng, là nơi gắn dụng cụ chiếu sáng xuống sân khấu bên dưới. Ngay bên trên văn phòng là phòng thiết bị và đối diện phòng ánh sáng là phòng hình ảnh. Vì thông với nhau nên phòng thiết bị đều có thể đến được từ cả hai bên.
Đây chính là thứ mà cả nhóm cần.
Camera chiếu về phía anh Kaitou lực lưỡng khi anh lên tiếng:
"Bây giờ thì chia ra nào."
"Thế có hơi nguy hiểm không?" Anh tóc đỏ Katsuda hỏi.
"Ở đây chẳng có gì ngoài những thứ cũ kĩ thì sao mà nguy hiểm?" Kaitou hoạch lại.
Chị mặt tròn Senoue hỏi tiếp: "Nhưng, để vào thì tụi mình phải có chìa phải không?"
Chị ít nói Kounosu thay anh Kaitou mà trả lời: "Đừng lo, chắc là sẽ có một cái..."
Nói xong chị đi vào văn phòng cạnh tiền cảnh. Kì lạ là văn phòng không bị khoá. Chiếc camera đi theo quay cảnh chị nhìn quanh căn phòng đôi ba lần, trước khi nhận ra một hộp chìa khoá được đóng vào tường.
"Đây rồi."
Chị ra khỏi văn phòng với một chùm chìa khoá, chùm còn lại vẫn nằm trong hộp mà cái camera đang chiếu vào. Trong văn phòng còn tối hơn nữa nhưng vẫn có thể đọc được chữ ghi trên hộp - "Chìa khoá chính".
"Với cái này chúng ta đã có thể bắt đầu tìm kiếm."
Chị Kounosu giơ chùm chìa khoá cho anh Kaitou lực lưỡng xem, anh gật đầu và lấy ra một chiếc.
"Tốt quá, vậy giờ mỗi người lấy một cái rồi thử xem mở được phòng nào nhé. Ai thích ở riêng cũng không sao. Nhớ là tìm được rồi thì kiểm tra trong phòng xem có cái gì dùng tạo lửa được và cẩn thận những thứ có thể gây nguy hiểm đó."
Thế là từng người một đến lấy chìa khoá từ chùm chìa chị Kounosu đang cầm. Một lúc sau tất cả các chìa đều đã có chủ.
"Mấy cậu biết đấy," Satoshi nói khi vẫn còn đang cười, "bình thường ai lại có cái sáng kiến chia nhau đi riêng trong cái hoàn cảnh này chứ?"
"Thế ngay từ đầu việc cắm trại trong một căn nhà hoang ở một tàn tích có thể coi là 'bình thường' chăng?"
Satoshi cười lớn hơn,
"Dĩ nhiên là không, cơ bản chẳng có gì sai cả. Không đi riêng thì làm sao có huyền bí? Vậy là chúng ta chắc chắn sắp có một cái rồi đó."
"Nói cách khác..."
"Là sẽ có biến cố xảy ra. Tớ cá với cậu một cái hot-dog phô mai là tí nữa khi họp lại, trong số họ sẽ thiếu đi một người."
Ngồi cạnh Satoshi, Ibara cho tôi một cái trừng mắt lạnh đanh.