Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 35 - Trong Ghế Lô Tại Rạp Hát Orpheum
D
ại tá lau bàn tay bị phỏng và đổi màu sau khi ông ta bỏ viên kim cương cuối cùng vào một lọ thuốc mà người quản lý ngân hàng tình cờ để trong phòng.
“Dù sao cũng cứu được thứ gì đó từ đống đổ nát này,” ông ta nói.
Ông ta đột nhiên già đi và khóe miệng run rẩy, như rất nhiều khóe miệng trẻ hơn từng run rẩy trong tuyệt vọng khi Đại tá Boundary trở thành người giàu có hơn.
“Một thứ gì đó từ đống đổ nát,” ông ta chậm rãi lặp lại.
Đôi mắt nghiêm trang của người quản lý dán chặt vào ông ta.
“Tôi không đổ lỗi cho anh, Ferguson,” Đại tá nói. “Đây là một âm mưu hủy hoại tôi, và họ đã thành công.”
“Ông nghĩ điều gì đã xảy ra?”
“Cái gói thứ hai là một hộp chứa đầy axit rất mạnh,” Đại tá nói. “Có lẽ cái hộp được làm bằng kim loại mềm, axit sẽ ăn mòn qua đó trong vài giờ. Nó được đặt trong két sắt, và theo thời gian chất ăn mòn xuyên qua…”
Ông ta nhún vai và rời khỏi phòng mà không nói lời nào.
“Nó đại diện cho thành quả công việc sau ba mươi lăm năm, Crewe,” ông ta nói khi họ trên xe trở về căn hộ. “Ba mươi lăm năm rủi ro, suy nghĩ và tổ chức, kết cục là một đống bột giấy - bột giấy hôi hám - phỏng ngón tay khi chạm vào.”
Ông ta bắt đầu huýt sáo và Crewe chú ý với sự tò mò rằng ông ta đã chọn bản Điệp khúc người lính từ vở opera Faust cho lễ truy điệu tài sản đã mất của mình.
“Kẻ Hành Pháp.” Ông ta băn khoăn nói. “Kẻ Hành Pháp. Chà, hắn đã đưa ra phán quyết rồi, giờ đến lượt tôi sẽ có phán quyết. Anh không cần nói với Pinto những gì xảy ra sáng nay. Cứ để cậu ta đoán. Cậu ta có một sổ ngân hàng khá dày, và tôi đồng ý với kế hoạch chia sẻ vĩ đại của cậu ta.”
Ý nghĩ đó dường như cổ vũ ông ta, và khi họ đến căn hộ, ông ta đã gần như vui vẻ.
“Ồ, tin tức thế nào?” Pinto háo hức hỏi.
“Tốt,” Đại tá nói. “Mọi thứ đều ổn.”
“Đừng bốc phét,” Pinto gầm lên. “Tình hình thế nào?”
“Tình hình là, chàng trai của tôi,” Đại tá nói, “tôi quyết định đồng ý với đề nghị không ích kỷ của cậu.”
“Là cái gì?” Pinto không ngờ vực hỏi.
“Rằng chúng ta nên góp tiền lại và chia ba.”
“Kẻ Hành Pháp cũng chôm được tiền của ông!” Pinto nói và không hề ảo tưởng gì về sự hào phóng của Đại tá.
“Cậu hiểu rõ tôi làm sao!” Boundary nói. “Bây giờ, đến đây, Pinto, chúng ta cùng dính vào chuyện này, cùng chìm hoặc nổi. Tôi đã nói với Crewe rằng tôi dự định chia đều, phải không Crewe?”
“Ông đã nói đại loại thế,” Crewe thận trọng.
“Bây giờ, chúng ta góp tiền lại,” Đại tá nói, “và chia ba. Tôi sẽ đưa ra một đề xuất công bằng. Chúng ta sẽ chia thành bốn phần và người bỏ vào nhiều nhất sẽ lấy hai phần. Đồng ý không?”
“Tôi cho là như vậy,” Pinto miễn cưỡng nói. “Nói thật, tiền của ông thế nào? Có phải Kẻ Hành Pháp đà lấy đi không?”
“Tôi vốn không có tiền,” Đại tá nhạt nhẽo nói. “Tòi có 1.000 bảng giấu trong phòng này. Chỉ vậy thôi, nếu Kè Hành Pháp chưa thò tay tới.”
Ông ta mở khóa két an toàn và kiểm tra.
“Phải, hơn 1.000, không ít hơn. Anh có bao nhiêu, Crewe?”
“3.000,” Crewe nói.
“Như vậy được 4.000. Bây giờ cậu có bao nhiêu, Pinto?”
“Khoảng 5.000,” Pinto nói, cố gắng tỏ ra không quan tâm.
Đại tá phát ra tiếng huýt sáo nho nhỏ qua kẽ răng.
“Mang đến 50.000 đi,” ông nói. “Tôi nói nghiêm chinh đấy, Pinto. Mang 50.000!”
“Nhưng làm thế nào tôi có được?”
“Lấy ra đi,” Đại tá nói. “Khả năng rất cao là nó sẽ không có tác dụng với bất kỳ ai trong chúng ta. Hãy để chúng ta ít nhất có ảo tưởng là mình giàu có.”
Rảnh rang hơn bất cứ người nào trong ba đồng phạm của cô, Lollie Marsh đang chuẩn bị khởi hành đi New York. Cô thong thả đóng gói hành lý trong căn hộ ấm cúng trên Đại lộ Tavistock, dừng lại hết lần này đến lần khác để xem xét việc quá thừa thãi quần áo - một vấn đề cho tất cả những người phải đóng hành lý.
Thỉnh thoảng cô tạm nghỉ để suy nghĩ về điều gì khác. Quỳ xuống cạnh cái rương, cô thả hồn trong những cơn mơ mộng, kết thúc bằng tiếng thở dài và quay lại với việc đóng hành lý.
Theo tiêu chuẩn thông thường được nền văn minh chấp nhận, cô là một phụ nữ xấu xa, nhưng có nhiều mức độ xấu xa. Cô lục lọi tâm trí để nhớ lại tất cả những cơn dằn vặt trong mối quan hệ lâu dài với Băng đảng Boundary, và cảm thấy một niềm vui bất thường trong những hồi tưởng kỳ lạ. Cô nhớ khi cô từ chối bị lôi kéo vào vụ lừa đảo Crotin; cô nhớ lại cuộc nói chuyện đầy sóng gió với Đại tá khi cô từ chối tham gia vào vụ hủy hoại chàng trai trẻ Debenham.
Nhưng chủ yếu cô vui mừng vì mình chưa bao giờ đi xa hơn trong việc thực hiện các chỉ thị của Đại tá liên quan đến Stafford King. Không phải vì cô sẽ thành công, cô tự nhủ với nụ cười nhẹ, nhưng cô mừng vì mình chưa bao giờ nghiêm túc cố gắng. Tâm trí cô chuyển sang Crewe và quay trở lại. Crewe là khuôn mặt mà cô không muốn thấy, một thành viên của băng đảng mà cô tách biệt khỏi những người khác và cố tình che giấu. Crewe luôn đối xử tốt với cô, luôn lịch sự, là người hùng của cô trong mọi thời điểm tồi tệ, và chưa bao giờ tuyên bố tình cảm với cô. Cô tự hỏi điều gì đã đẩy anh ta xuống tầng lớp hiện tại, và tại sao một người đàn ông có giáo dục, và như cô biết, đã từng là sĩ quan trong một trung đoàn xuất sắc, lại dễ dàng sa đà vào dưới ảnh hưởng của Boundary.
Cô hơi nhăn mặt và tiếp tục việc đóng gói. Cô không muốn nghĩ về Crewe vì những lý do hiển nhiên. Tuy nhiên, như anh đã nói… Nhưng anh chưa hề nói gì, cô tự nhủ. Rất có khả năng anh đã kết hôn, mặc dù thực tế đó không khiến cô phiền muộn cho lắm. Những người đàn ông như vậy luôn có một quá khứ tốt đẹp cũng như tồi tệ, thoải mái đồng thời đầy những ký ức cay đắng, và có thể trong hồi ức của anh đã có một cô gái để lại đôi giày mà Lollie Marsh sẽ không xỏ vừa chân.
Cô vui sướng tự hành hạ mình bằng những hình ảnh tự sỉ nhục, mặc dù cô có thể coi việc vẫn còn khả năng cảm thấy bị sỉ nhục là một điều tốt. Cô đã hoàn thành việc sắp xếp cái rương, bỏ vật dụng cuối cùng vào và khóa nắp. Cô nhìn đồng hồ đeo tay - chín giờ rưỡi. Stafford King đã không yêu cầu gặp cô và cô có một buổi tối rảnh rỗi.
Cô đã nói thật khi nói với Boundary rằng Cảnh sát trưởng đã không hỏi gì về băng đảng. Stafford King hiểu rất rõ bản chất con người, và anh sẽ không phạm sai lầm thẩm vấn cô. Hoặc có lẽ đó là vì anh không muốn làm hỏng giá trị những món quà của mình bằng cách ấn định cho nó một mức giá - cái giá của sự phản bội.
Cô tự hỏi không biết Đại tá đang làm gì, và Pinto… và Crewe. Cô sốt ruột giậm chân. Cô đã buông thả trong sự điên rồ đó mà cho đến lúc này vẫn không phát hiện ra triệu chứng. Cô lại nhìn đồng hồ và nhớ đến Orpheum.
Đó là ngôi nhà yêu thích của cô. Cô luôn có thể nhận được một ghế lô nếu còn chỗ trống, và đã trải qua nhiều buổi tối cô đơn như thế. Cô luôn từ chối lời đề nghị chia sẻ ghế lô của Pinto, và cuối cùng anh ta đã từ bỏ thói quen mời cô.
Cô thay quần áo và bắt taxi đến Orpheum. Nhân viên đặt vé biết cô, và không cần hỏi ý muốn của cô đã rút một phiếu từ xấp vé.
“Tôi có thể tặng cô lô ghế C tối nay, cô Marsh,” anh ta nói. “Đây là một trong những ghế bên trên lô của thống đốc.”
‘Thống đốc’ chính là Pinto.
“Anh bán được đầy rạp không?”
Người thanh niên lắc đầu.
“Chúng tôi không bán được đầy rạp như hồi cô White còn ở đây,” anh ta nói. “Cô ấy đã làm gì rồi, thưa cô?”
“Tôi không biết,” Lollie nói ngay.
Cô phải đi qua phía sau lô ghế của Pinto để đến cầu thang nhỏ dẫn đến lô ghế phía trên. Cô nghĩ mình nghe thấy tiếng nói, và dừng ở cửa, lắng nghe. Có lẽ Crewe đã đến, hoặc Đại tá. Nhưng cái giọng mà cô nghe được không phải của Crewe. Cánh cửa hơi hé ra, và người đàn ông đang nói, rõ ràng chuẩn bị rời đi, bời vì cô nhìn thoáng qua tay anh ta trên tay nắm cửa và giọng nói người đó rõ ràng đến mức anh ta hẳn đứng tất gần cô.
“… ba giờ sáng. Ông không thể chậm giờ ra sân bay. Nó nằm cách Bromley một dặm bên phải đường quốc lộ. Ông sẽ thấy ba ngọn đèn đỏ đang cháy thành một hình tam giác.”
Sân bay! Cô đưa tay lên miệng để kìm nén tiếng lêu to. Pinto đang nói, nhưng với giọng thì thầm.
“Rất tốt,” giọng người lạ nói. “Tôi có thể chở ba hoặc bốn hành khách nếu ông muốn. Có thừa chỗ, dĩ nhiên nếu ông đi một mình, thì càng tốt. Tôi sẽ chờ ông lúc ba giờ. Thời tiết rất đẹp.”
Cánh cửa mở ra và cô khom xuống cạnh tường để cánh cửa mở che giấu, và cô nghe thấy Pinto gọi người đàn ông đó bằng tên.
“Cartwright!” Cô lặp lại trong trí nhớ. “Cartwright. Cách Bromley một dặm trên đường quốc lộ. Ba ngọn đèn thành hình tam giác màu đỏ!”
Cô định chuồn lên cầu thang, nhưng cánh cửa đã đóng sau lưng Cartwright, và cô quyết định nhanh chóng đi qua khu ghế lô trở lại tiền sảnh nhà hát. Lúc này, cô thấy người đàn ông xuất hiện. Cô đoán đó là anh ta bởi nụ cười trên khuôn mặt, và khi anh ta nói, “Chúc một buổi tối tốt lành,” với người phục vụ ở cửa soát vé, cô nhận ra giọng nói ấy. Cô đi theo nhưng chờ anh ta ra khỏi nhà hát mới đến bắt chuyện. Rồi cô bất ngờ đặt tay lên cánh tay anh ta, “Anh Cartwright!”
Anh ta ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô, bỏ mũ xuống.
“Đó là tên tôi,” anh ta nói với một nụ cười. “Tôi không nhớ…”
“Tôi là bạn của ngài Silva, cô nói. “Tôi đã nghe rất nhiều điều về anh.”
“Ô, thật vậy sao?”
Anh ta hơi bối rối vì nghĩ rằng chuyến bay dự kiến là một bí mật chết người; và cô đoán được suy nghĩ của anh ta.
“Anh sẽ không nói với anh Silva rằng tôi đã trò chuyện với anh chứ? Anh ấy cầu xin tôi đừng nhắc chuyện này với bất kỳ ai, kể cả với anh. Nhưng anh ấy sẽ rời đi vào sáng mai, phải không?”
Anh ta gật đầu.
“Tôi biết rất nhiều chuyện kinh khủng,” cô nói. “Anh sẽ ăn tối với tôi chứ? Tôi đang đói mềm người!”
Cartwright ngập ngừng. Anh ta đã không dự đoán một mục tiêu khiển hấp dẫn như vậy, và thực sự không có lý do gì khiến anh ta không thể chấp nhận lời mời. Anh ta không cần đến Bromley cho đến sáng sớm hôm sau, và cô gái trẻ xinh đẹp này là một người bạn của ông chủ. Chính cô là người gọi taxi và họ đến một nhà hàng nhỏ được chọn ở phía sau Đại lộ Shaftesbury.
“Tối nay anh không gặp Pinto, ý tôi là Silva, một lần nữa, phải không?”
“Không, tôi không gặp anh ta cho đến… ừm, cho đến khi tôi gặp anh ta,” Cartwright lại mỉm cười.
“À, tôi muốn kể với anh vài chuyện.”
Anh ta nghĩ cô bối rối một cách quyến rũ, và quả thực vậy, vì cô phải bịa ra câu chuyện mà cô kể.
“Anh có biết tại sao Silva lại rời nước Anh vội vàng như vậy không?”
Anh ta gật đầu. Cô ước gì mình cũng biết, hoặc có một chút gợi ý nho nhỏ rằng Pinto đã dựng lên câu chuyện kiểu gì. Rồi người kia mở mắt cho cô.
“Vì chính trị,” anh ta nói.
“Chính xác, chính trị,” cô dễ dãi nói. “Tuy nhiên, anh sẽ nhận ra rằng anh ấy không nhất thiết là người đáp chuyến bay này.”
“Tôi lại hiểu rằng anh ta sẽ tự mình đáp chuyến bay này,” anh chàng phi công ngạc nhiên nói.
“Nhưng…” cô bắt đầu tuyệt vọng, “anh ấy có bao giờ nói với anh về người thứ hai sẽ đến, một nhân vật chính trị khác cũng phải đi Bồ Đào Nha ngay lập tức không?”
“Không, anh ta không nói gì,” Cartwright nói. “Anh ta nói với tôi rõ ràng rằng chính anh ta sẽ đi.”
Cô gái dựa lưng vào ghế, bối rối, nhưng trầm ngâm.
“Tất nhiên, anh ấy nói với anh như vậy,” cô nói với một nụ cười hiểu biết. “Anh thấy đấy, có một số điều anh ấy không được phép nói với bạn bè. Nhưng đừng ngạc nhiên nếu anh sẽ có hai hành khách thay vì một.”
“Tôi sẽ không ngạc nhiên, tôi sẽ hài lòng. Máy bay có thể chở năm hoặc sáu người,” Cartwright cởi mở nói, “nhưng chắc chắn tôi nghĩ…”
“Hãy đợi cho đến khi anh gặp anh ấy,” cô nói, vẫy một ngón tay cảnh cáo với vẻ trang trọng bỡn cợt.
Anh ta thấy cô là một người bạn đồng hành vui vẻ trong bữa ăn, nhưng giữa thái độ vui vẻ của cô có những quãng lặng lơ đãng nhất định, những khoảng thời gian cô suy nghĩ và dựng lại kế hoạch mà Pinto đã sắp xếp. Vậy ra, anh ta là một con chuột rời chiếc tàu đang chìm, bỏ mặc Đại tá và Crewe hứng đòn. Và Crewe - đó là ý nghĩ chiếm chỗ nhiều nhất trong đầu cô.
Khi chia tay viên phi công, cô chỉ có một ý nghĩ - cảnh báo cho Đại tá về sự tráo trở của Pinto. Và Crewe, bằng cách nào đó, anh dường như là điều nổi cộm quan trọng nhất vào thời điểm ấy.