Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Sos
igdis Albu tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng Gregor sủa bên ngoài. Mưa đang quất rào rào lên mái nhà. Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay. Bảy rưỡi. Chắc là cô ta đã ngủ thiếp đi. Cái cốc để trước mặt cô ta trống rỗng, căn nhà trống rỗng, mọi thứ đều trống rỗng. Kế hoạch của cô ta không phải là như vậy.
Cô ta đứng dậy, đi ra chỗ cánh cửa thông ra hiên và nhìn Gregor. Nó đang quay ra cổng, tai và đuôi dựng đứng. Cô ta phải làm gì? Cho nó đi? Hay để người ta tiêm thuốc cho nó chết? Ngay cả mấy đứa con cô ta cũng chẳng yêu quý gì cái con vật bồn chồn và động chút là sủa này. Kế hoạch, đúng thế. Cô ta liếc chai rượu gin đã vơi một nửa trên mặt bàn kính. Đã đến lúc lên kế hoạch mới.
Tiếng sủa của Gregor xé toạc bầu không khí. Gấu, gấu!
Arne từng bảo rằng, anh ta thấy tiếng sủa khó chịu đó làm anh ta vững dạ; nó cho người ta cái cảm giác mơ hồ rằng có kẻ đang cảnh giác. Anh ta bảo chó có thể đánh hơi thấy kẻ thù, vì những kẻ có ý đồ xấu thường tỏa ra mùi khác với bè bạn. Vigdis quyết định ngày mai cô ta sẽ gọi cho bác sĩ thú y; cô ta đã mệt mỏi vì phải trả chi phí chăm sóc cho một con chó cứ sủa nhặng lên mỗi lần cô ta bước vào phòng.
Cô ta mở hé cánh cửa ra hiên và lắng nghe. Giữa tiếng chó sủa và tiếng mưa rơi, cô ta nghe thấy tiếng sỏi kêu xào xạo. Cô ta chỉ vừa kịp chải đầu qua loa và lau một vệt mascara bị lem bên dưới mắt trái thì chuông cửa kêu lên ba nốt đầu tiên trong vở trường ca Messeiah của Handel, một món quà mừng tân gia của gia đình chồng. Cô ta lờ mờ nhận ra người bấm chuông là ai. Cô ta đã đoán đúng. Gần đúng.
“Ngài cảnh sát?” Cô ta hỏi, kinh ngạc thật sự. “Quả là một bất ngờ thú vị.”
Người đàn ông đứng trên bậc thềm ướt nhẹp. Nước đọng thành giọt trên lông mày anh. Anh vịn một cánh tay vào khung cửa và nhìn cô ta không đáp. Vigdis Albu mở hẳn cửa ra và lại lim dim mắt: “Anh không định vào sao?”
Cô ta đi trước dẫn đường và nghe thấy tiếng giày của anh lép nhép phía sau. Cô ta biết anh thích cái mà anh đang thấy.
Anh ngồi xuống cái ghế bành, vẫn không cởi áo khoác ra. Cô ta nhận thấy lớp vải thẫm lại vì bị thấm nước.
“Rượu gin nhé, ngài cảnh sát?”
“Có Jim Beam không?”
“Không.”
“Thế thì gin cũng được.”
Cô ta lấy ra hai cốc pha lê - một món quà cưới của gia đình chồng - và rót rượu cho cả hai. “Xin chia buồn,” người cảnh sát nói, nhìn cô ta với cặp mắt đỏ ngầu, long lanh, cho thấy đây không phải là cốc rượu đầu tiên của anh trong ngày hôm nay.
“Cảm ơn anh,” cô ta nói. “Skal.”
Khi cô ta đặt cốc rượu của mình xuống, cô ta nhìn thấy anh đã uống hết một nửa cốc của mình. Anh xoay xoay cái cốc trên tay rồi đột nhiên nói: “Tôi đã giết anh ta.”
Vigdis bất giác đặt tay lên sợi dây chuyền đeo trên cổ. Món quà của buổi sáng đầu tiên sau lễ cưới.
“Tôi không muốn chuyện lại kết thúc như vậy,” anh nói. “Nhưng tôi thật ngu ngốc và bất cẩn. Tôi đã dẫn những kẻ giết người đến thẳng chỗ anh ta.”
Vigdis ép cái cốc vào miệng để anh không thấy là cô ta sắp phá lên cười.
“Vậy là giờ cô đã biết rồi đấy,” anh nói.
“Giờ tôi đã biết rồi, Harry,” cô ta thì thào. Cô ta nghĩ mình nhìn thấy một thoáng ngạc nhiên trong mắt anh.
“Cô đã nói chuyện với Tom Waaler.” Câu nói nghe như một lời xác minh hơn là một câu hỏi.
“Ý anh là cái tay điều tra viên nghĩ mình là món quà của Chúa dành cho… ừm. Tôi đã nói chuyện với anh ta. Kể mọi thứ tôi biết. Đương nhiên là vậy. Lẽ nào tôi không nên làm thế, Harry?”
Anh nhún vai.
“Tôi đã đẩy anh vào hoàn cảnh khó khăn à, Harry?” Cô ta gập chân để lên trên ghế xô pha và nhìn anh với vẻ lo lắng từ phía sau cái cốc.
Anh không nói gì.
“Một cốc nữa nhé?”
Anh gật đầu. “Ít ra dù tôi cũng có một mẩu tin tốt cho cô đây.” Anh thận trọng nhìn theo bàn tay cô ta trong lúc cô ta rót rượu vào cốc của anh. “Tối nay tôi đã nhận được một cái email từ một kẻ đã thú nhận là giết Anna Bethsen. Chính kẻ này đã dụ tôi nghĩ rằng Arne đã giết cô ấy.”
“Tuyệt thật,” cô ta nói và phì cả rượu gin ra bàn. “Ôi trời, chắc là rượu hơi quá nặng.”
“Cô có vẻ không ngạc nhiên lắm.”
“Chẳng có gì còn làm tôi ngạc nhiên được nữa. Nói thật nhé, tôi cũng chẳng nghĩ là Arne có gan giết người.”
Harry xoa gáy. “Dù thế. Giờ thì tôi đã có bằng chứng là Anna Bethsen bị giết. Tôi đã gửi lá thư thú nhận đó tới cho một đồng nghiệp của tôi trước khi ra khỏi nhà hôm nay. Cũng như tất cả các email khác mà tôi đã nhận được. Thế có nghĩa là tôi đã công khai hết toàn bộ những gì dính dáng đến tôi. Anna là bạn gái cũ của tôi. Rắc rối của tôi là tôi đã ở cùng cô ấy vào cái đêm cô ấy bị giết. Lẽ ra tôi phải từ chối lời mời của cô ấy ngay lập tức nhưng tôi lại ngu ngốc và bất cẩn, rồi lại nghĩ rằng tôi sẽ có thể tự mình giải quyết vụ đó đồng thời vẫn bảo đảm là mình sẽ không bị lôi vào. Tôi…”
“Ngu ngốc và bất cẩn. Anh vừa nói thế rồi.” Cô ta trầm ngâm quan sát anh trong lúc anh vuốt ve tấm nệm của chiếc ghế xô pha bên cạnh anh. “Đương nhiên, cái đó lý giải rất nhiều điều. Dẫu vậy, tôi vẫn không hiểu tại sao chuyện ở với một người đàn bà anh muốn… ở cùng lại phải là một tội ác. Anh hãy giải thích xem nào, Harry.”
“Ừm.” Anh nuốt thứ rượu lóng lánh xuống. “Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy mà chẳng nhớ nổi chuyện gì.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô ta đứng dậy, đi về phía anh và đứng đối diện với anh. “Anh có biết hắn là ai không?”
Anh ngả đầu lên thành xô pha phía sau và ngước lên nhìn cô ta. “Ai bảo đó là ‘hắn’ nào?” Lưỡi anh đã hơi líu lại.
Cô ta giơ một bàn tay thanh mảnh ra. Anh nhìn cô ta với vẻ dò hỏi.
“Áo khoác”, cô ta nói. “Rồi đi thẳng lên phòng tắm mà tắm nước nóng đi. Trong lúc đó tôi sẽ đi pha cà phê và tìm quần áo khô cho anh. Tôi không nghĩ là anh ta sẽ thấy khó chịu đâu. Về nhiều mặt, anh ta cũng là người biết điều.”
“Tôi…”
“Nào.”
Được làn nước ấm vuốt ve khiến người anh run lên vì dễ chịu. Nước cứ tiếp tục mơn man từ trên đùi tới hông anh và khiến khắp người anh nổi da gà. Anh rên lên. Rồi anh hạ nốt phần thân thể còn lại vào trong nước nóng và ngả người ra sau.
Anh nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài và lắng tai theo dõi những động tĩnh của Vigdis Albu, nhưng cô ta vừa bật một cái đĩa lên. Ban nhạc The Police. Tệ hơn nữa lại là đĩa Những bài hát hay nhất. Anh nhắm mắt lại.
Sting đang hát SOS. Điều đó khiến anh đoán là giờ này hẳn Beate đã đọc email mà anh gửi rồi. Hẳn là cô đã gửi email đó cho những người khác và cuộc săn cáo hẳn đã bị hủy. Rượu khiến mi mắt anh trĩu xuống, nhưng mỗi lần nhắm mắt anh lại thấy hai cẳng chân và đôi giày Ý nhô ra từ cái bồn tắm đang bốc hơi nghi ngút. Anh lần tay ra sau đầu tìm cái cốc mà anh đã đặt trên miệng bồn tắm. Khi anh gọi cho Beate từ quán Schrøder, anh mới chỉ uống hai vại bia lớn, và lượng bia ấy còn lâu mới có thể khiến anh mất cảm giác. Nhưng cái cốc chết tiệt ấy đâu rồi nhỉ? Anh tự hỏi liệu có phải Tom Waaler vẫn đang săn đuổi anh không. Harry biết hắn thèm muốn vụ bắt giữ này. Nhưng anh sẽ không ra đầu thú cho đến khi nào đã sắp xếp chắc chắn mọi thứ vào đúng vị trí. Từ giờ trở đi, anh không thể tin ai được nữa. Anh sẽ giải quyết chuyện đó. Nhưng nghỉ giải lao chút đã. Uống thêm ly nữa. Ngủ nhờ trên cái ghế xô pha ở đây tối nay. Để cái đầu tỉnh táo. Đợi đến mai.
Tay anh va phải cái cốc pha lê nặng trịch và nó rơi xuống sàn lát gạch, phát ra tiếng vỡ đùng đục.
Harry chửi thề và đứng dậy. Anh suýt ngã nhưng kịp bám lấy bức tường vào phút chót. Anh quấn cái khăn tắm bằng vải lông nhung dày dặn quanh eo và đi vào phòng khách. Chai rượu gin vẫn nằm trên mặt bàn. Anh tìm thấy một cái cốc trong tủ rượu và rót đầy tới miệng. Anh nghe thấy tiếng máy pha cà phê. Và giọng Vigdis ngoài sảnh vọng vào. Anh đi vào phòng tắm và cẩn thận đặt cái cốc xuống bên cạnh đống quần áo Vigdis đã để ở đó cho anh, một bộ đồ nhãn hiệu Bjørn Borg màu xanh dương và đen. Anh dùng cái khăn tắm lau gương và thấy mắt mình trong mảnh gương không còn ám hơi nước.
“Mày ngu quá,” anh thì thào.
Anh đứng trên sàn. Một dòng nước màu đỏ từ từ chảy xuống cái khe giữa những viên gạch xuống rãnh nước. Anh nhìn theo dòng nước đó tới bàn chân phải của mình, nơi máu tươi vẫn đang rỉ ra giữa những ngón chân anh. Anh thậm chí còn không hề nhận ra. Chẳng nhận ra điều gì. Anh lại nhìn vào gương và bật cười.
○○○
Vigdis đặt ống nghe xuống. Cô ta vừa bị buộc phải ứng biến, dù cô ta ghét phải làm thế. Khi mọi chuyện không tuân theo đúng kế hoạch, nó khiến cô ta cảm thấy phát bệnh trong người. Ngay từ hồi nhỏ, cô ta đã nhận ra rằng chẳng có chuyện gì tự nhiên xảy ra. Luôn luôn phải lên kế hoạch trước. Cô ta vẫn nhớ lần chuyển nhà từ Skien tới Slemdal hồi cô ta học lớp ba. Trước mặt cả lớp mới, cô ta đã đứng giới thiệu về mình trong lúc bọn bạn ngồi nhìn cô ta chằm chằm, quần áo của cô ta và cái túi nhựa kỳ dị khiến cho mấy đứa con gái khúc khích và chỉ trỏ. Tới tiết cuối cô ta đã viết ra một danh sách chi tiết về những đứa con gái trong lớp sẽ trở thành bạn thân của cô ta, những đứa sẽ nhận được cái nhún vai lạnh lùng, những đứa con trai sẽ đem lòng yêu cô ta và những giáo viên sẽ chọn cô ta là học trò cưng của họ. Cô ta đã treo danh sách đó lên đầu giường khi về tới nhà và không chịu bỏ xuống cho tới tận Giáng sinh, khi dấu kiểm đã được đánh bên cạnh tất cả những cái tên.
Nhưng lúc này lại khác. Giờ đây cô ta đang phải để cho những kẻ khác sắp xếp mọi chuyện vào đúng chỗ.
Cô ta nhìn đồng hồ. Mười giờ kém hai mươi. Tom Waaler bảo rằng họ sẽ tới trong vòng mười hai phút nữa. Anh ta đã hứa sẽ tắt còi hụ trước khi tới Slemdal để cô ta không cần phải lo lắng về hàng xóm. Cô ta thậm chí còn không hề đả động tới chuyện đó.
Cô ta ngồi ngoài sảnh, chờ đợi. Cô ta hy vọng Hole đã ngủ trong bồn tắm. Nhìn đồng hồ lần nữa. Nghe nhạc. May mà những bài hát căng thẳng của The Police đã kết thúc và giờ Sting đang hát những bài hát trong album đơn ca của anh ta bằng một giọng hát tuyệt vời, êm dịu. Về cơn mưa… như những giọt nước mắt rơi xuống từ một vì sao. Nó hay đến mức cô ta suýt khóc.
Rồi cô ta nghe thấy con Gregor sủa khàn khàn. Cuối cùng đã tới.
Cô ta mở cửa và bước ra bậc thềm như đã sắp xếp. Cô ta nhìn thấy một cái bóng băng qua vườn về phía hiên và một cái bóng khác chạy vòng ra phía sau ngôi nhà. Hai người đàn ông đeo mặt nạ, mặc quân phục màu đen, mang những khẩu súng lục nhỏ, mũi vểnh dừng lại trước mặt cô ta.
“Vẫn ở trong bồn tắm chứ?” Một gã thì thào sau mặt nạ đen. “Rẽ trái sau cầu thang à?”
“Vâng, Tom,” cô ta thì thào. “Và cảm ơn vì đã đến thật…”
Nhưng họ đã đi vào nhà.
Cô ta nhắm mắt và lắng nghe. Những bước chân chạy lên cầu thang, tiếng gầm gừ dữ tợn của Gregor ngoài hiên, giọng êm dịu của Sting đang hát bài How Fragile We Are, tiếng cửa nhà tắm bật mở khi bị đá mạnh.
Cô ta quay lại và đi vào trong. Lên tầng. Về phía có tiếng hét. Cần một ly. Cô ta thấy Tom đang đứng trên đỉnh cầu thang. Anh ta đã lột cái mũ trùm đầu ra, nhưng mặt nhăn nhó đến mức cô ta gần như không nhận ra anh ta nữa. Anh ta chỉ vào cái gì đó. Trên tấm thảm. Cô ta nhìn xuống. Một vệt máu. Cô ta nhìn theo nó kéo qua phòng khách ra tới chỗ cái cửa hiên để mở. Cô ta không thể nghe rõ cái gã ngốc mặc đồ đen đó đang quát tháo cái gì. Cô ta chỉ có thể nghĩ tới kế hoạch đó. Kế hoạch không phải là thế này.
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù