Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 35
N
gày đang trở nên ngắn hơn, điều này thật hay với Roger bởi khi người đàn ông vừa cưới vợ, đêm mới là thời gian tốt nhất trong ngày.
Merrick trở lại sau ba ngày đi vắng, chất theo đồ tiếp tế và quà cáp cho cả hai. Anh cất tiếng cười nồng nhiệt, đẩy tung cánh cửa căn lều, mang theo một góc pho mát lớn và giữ thăng bằng hai bình rượu táo nhỏ cùng bình thứ ba là dấm ủ bằng rượu. Với dấm, Teleri có thể dùng để muối chua rau cô trồng và ăn suốt mùa đông.
Giống như pháp sư của nhà vua, Merrick rút ra những túi nhỏ gia vị, hạt nhục đậu khấu, quế, nghệ và nghệ tây từ những túi yên. Anh đưa cho Roger một thanh gươm, chuôi gươm cùng đai lưng và cho Teleri một chiếc bát bằng bạc bóng loáng để cô cất những vỏ sò và viên đá của mình.
Nhưng điều làm Roger thực sự bị mê hoặc là nhìn phản ứng của Teleri khi Merrick đưa cô chiếc hộp gỗ chạm trổ có then và chốt bằng đồng.
“Món quà này,” anh nói, “là từ cả ta và phu nhân của ta.”
“Nhưng ngài đã cho chúng tôi quá nhiều rồi, bá tước,”
“Ai cơ?”
Teleri mỉm cười. “Merrick.” Trông cô đã có vẻ bị ngợp bởi những đồ Merrick đưa cho họ rồi.
“Clio muốn em có thứ gì đó giống thế.”
Teleri mở chốt hộp và nhìn vào bên trong. Miệng cô há ra.
Bên trong là những ghim cài bằng thép được đính vào một miếng nệm nhỏ bằng lụa tím cùng với ba chiếc kim vàng sáng loáng. Có hai ống gỗ mảnh cuộn chỉ, một cái màu nâu, một màu đen, và sau cùng, cô nhấc ra một chiếc kéo bằng bạc có hình đôi cánh thiên nga luồn vào sợi dây chuyền bạc dài để cô có thể đeo quanh cổ.
Cô gần như kính cẩn chạm vào chúng rồi nuốt mạnh khi đăm đăm nhìn vào hộp.
Roger nhận ra điều ấy bởi cô có rất ít đồ đạc, cô không hề biết đến những món quà như thế này, những đồ dùng thông thường mà mẹ hay các chị em gái và gần như mọi quý bà quý cô khác mà anh biết vẫn có.
Teleri nhìn sang Merrick. “Cám ơn ngài. Và cám ơn phu nhân Clio dùm em. Đây là một món quà thật dễ thương. Em sẽ luôn yêu thích nó.”
Merrick nhe răng cười. “Tốt rồi!” Anh vỗ đùi và nói, “Tôi nghĩ là tôi muốn dạy cả hai người chơi cờ lần nữa.”
Roger nhìn sang Teleri vẫn còn chằm chằm nhìn vào hộp kim chỉ.
Cô ngước lên nhìn anh và mỉm cười.
“Merrick thắng một ván và bỗng nhiên thành thầy. Tới đây nào anh bạn,” Roger nói với Merrick. “Teleri và tôi sẽ dạy cậu món này chơi thực sự ra sao.”
Lần này đầu óc Roger đã đặt vào ván cờ và anh cùng Teleri, cô học thật nhanh, ăn mất hoàng hậu của Merrick sau tám nước.
o O o
Trời còn tối khi Teleri dậy khỏi giường, thời điểm giữa đêm và sáng khi vạn vật vẫn còn tĩnh lặng như bông tuyết. Cô cố di chuyển thật nhẹ nhàng. Roger đang ngủ. Hơi thở của anh đều đều và khe khẽ theo kiểu người ngủ say, kiểu giấc ngủ gần như quá say nên không có mộng mị.
Cô đi quanh giường và gian phòng nhỏ theo quán tính, rồi đi tới cửa sổ nhỏ gần chiếc rương và mở cửa chớp. Cô ngồi lên rương, tựa cằm vào tay và nhìn ra ngoài. Trời còn rất yên tĩnh. Hẳn lúc này mọi vật trên thế gian còn đang yên giấc nồng.
Bầu trời buổi đêm trong và lấp lánh những ngôi sao sáng. Cô yêu bầu trời đêm, bởi mỗi lần ngước nhìn lên cô cảm thấy như mình mới thấy những ngôi sao ấy lần đầu.
Cô muốn làm điều gì đó cho Roger, điều gì thật đặc biệt. Điều ấy làm cô thức dậy, sau khi anh yêu cô và ngủ thiếp đi. Cô cầm hộp kim chỉ lên và nhìn vào bên trong, tự hỏi khâu vá khó như thế nào đây.
Cô không biết, bởi trước đây cô chưa từng có cây kim nào. Cô chưa bao giờ động vào chỉ khâu hay thứ gì đó tuyệt vời như đôi kéo này.
Cô đặt chiếc hộp sang bên, đứng dậy và đi tới gần giường để lấy một cây nến. Cô thắp nến và nhìn quanh phòng cho tới khi thấy chiếc áo ngắn tay màu nghệ tây của Roger, chiếc áo anh mặc trong áo giáp và áo choàng. Chiếc áo lửng, với hai ống tay rộng và đã bị rách khi cô cố gắng tháo áo giáp nặng của anh ra.
Cô cầm lấy chiếc áo ngắn và cây nến, cố gắng yên lặng như thóc, đi tới cửa sổ và ngồi xuống. Cô nghiêng người bên ánh nến và luồn chỉ vào kim, cũng mất một lúc cho tới khi cô phát hiện ra nếu mình cắt ngọt sợi chỉ bằng kéo thì đầu chỉ sẽ đỡ sờn hơn và dễ suôn qua lỗ kim hơn.
Rồi cô bắt đầu khâu.
Thi thoảng cô lại dừng lại nhìn Roger đang ngủ trên giường mình, tay anh choàng lên đầu và gương mặt không thể hiện điều gì bởi anh đang ngủ. Còn cô thì mìm cười.
Cô mất gần cả đêm để khâu xong chiếc áo cho anh. Và khi làm xong, cô gấp áo lại vào trong lòng, cứ ngồi đó, cằm tựa lên tay khi nghĩ về anh, và khi thi thoảng ngắm nhìn anh, chỉ làm như thế và chẳng gì khác, bởi điều ấy làm cô cảm thấy thoải mái hơn cả một đêm nằm ngủ.
o O o
Roger thức dậy thấy Teleri đã dậy rồi và chiếc áo ngắn của anh được gấp lại để trên giường cạnh anh. Anh nhìn chiếc áo trong ánh sáng ban ngày. Cô đã mạng những lỗ thủng bằng chỉ đen. Anh đã thức dậy vào đêm trước và nhìn cô trong khi cô lại nghĩ anh đang ngủ.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, cô đã vá chiếc áo lửng của anh, gương mặt cô sát gần mũi kim, lưỡi cô nhô ra ngoài khóe miệng trong trạng thái hết sức tập trung. Cô co người lại mỗi lần đâm kim qua làn vải và anh phải thật khó khăn để không bật cười khi nhận ra cô đang làm gì.
Nhưng trong ánh sáng ban ngày lúc này, anh thấy những mũi chỉ dài ngắn khác nhau và ngoằn ngoèo trên làn vải như đường kiến bò. Chúng trông chẳng giống những mũi khâu của mẹ và chị em anh, những người luôn tự hào về đường kim mũi chỉ tinh vi và khéo léo chút nào. Họ khâu những mũi khâu nhỏ xíu, kín kẽ thành những đường thẳng tắp.
Các khuy cài không bao giờ bị tuột ra, các nút buộc của họ chặt tới mức đàn ông có thể kéo mạnh mà không bao giờ đứt, các đường may không bị sờn hay bung chỉ. Họ là những thợ may tài giỏi và luôn luôn đòi anh khen ngợi mỗi khi may cho anh áo ngắn hay áo choàng.
Nhưng chất lượng của những mũi khâu này không có nhiều ý nghĩa với anh. Điều làm anh cảm động hơn nhiều là Teleri, người hiển nhiên không biết khâu vá giỏi, hay thi thoảng hoặc có lẽ chưa bao giờ khâu vá khi trước, đã làm điều này đặc biệt cho anh.
o O o
Đến gần trưa, Merrick và Roger đang ở bên ngoài, Merrick ngồi trên mình ngựa với đồ đạc đã gói ghém sẵn. Anh chuẩn bị về nhà.
“Cậu chắc chắn muốn ở lại đây chứ?” Merrick hỏi Roger lần nữa.
Roger gật đầu. “Ở thêm chút nữa. Tôi muốn có thời gian ở riêng với vợ trước khi chúng tôi đi.”
“Tôi sẽ báo với Edward và gửi tin cho gia đình cậu. Cả Edward và tôi sẽ không cho ai biết là cậu ở đây và khỏe mạnh.”
Khi Roger cám ơn anh thì Teleri bước ra ngoài, chùi tay vào một miếng vải. Cô đứng bên cạnh Roger. “Em sẽ chỉ cho ngài đường đi ra gần nhất. Nó sẽ dẫn ngài thẳng tới bìa phía đông của rừng nên ngài không phải cưỡi ngựa vòng qua.”
Cô nắm lấy tay Roger và họ bước vào trong rừng với Merrick và ngựa của anh theo đằng sau. Con đường mòn ở không xa, đủ gần để thấy đồng cỏ nhưng lại bị ẩn đằng sau những bụi gai mâm xôi, phong cùng ô rô và những bụi cây thấp dày đặc.
Roger chưa bao giờ ngỡ rằng có một lối đi qua chỗ rối rắm ấy cho tới khi anh thấy Teleri kéo vài cành cây sang bên và một con đường hiện ra cứ như thể nó được tạo ra nhờ sự thần kỳ mà cô chạm vào.
Cô quay người và mỉm cười. “Lối này.”
Merrick tặng cho cô một cái hôn không quá dài rồi anh vỗ vỗ cánh tay Roger và lắc. “Tạm biệt. Cả hai người.” Anh dừng lại. “Tôi suýt quên mất.” Anh đưa tay vào trong áo và đưa cho Roger một túi tiền. “Có lẽ cậu cần dùng,” anh bảo. Rồi Merrick đưa cho Roger một cuộn giấy da nhỏ và rách tả tơi.
Roger mở mẩu giấy ra và đọc. “Gì thế này?”
“Một món quà nữa.” Merrick nhìn anh. “Là tên những thằng bé trong làng đã ném đá Teleri.”