Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ai cánh tay Dallie giơ cao, một bàn tay nắm cây gậy golf như biểu tượng chiến thắng thời trung cổ. Skeet khóc như một đứa trẻ, mừng đến chết lặng. Tất nhiên, người đầu tiên đến chỗ Dallie là Jack Nicklaus.
“Một trận đấu tuyệt vời, Dallie,” Nicklaus nói, choàng tay qua vai Dallie. “Cậu là nhà vô địch thực thụ.”
Rồi Skeet ôm anh và đấm vào lưng anh, Dallie ôm lại ông, nhưng mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm trong đám đông đến khi gặp được đối tượng.
Holly Grace len ra trước; rồi đến Francesca, dắt tay Teddy. Holly Grace lao tới Dallie trên đôi chân dài miên man – đôi chân đã nổi tiếng khi chúng chạy qua các cột gôn bóng chày ở trường trung học Wynette, đôi chân chuẩn mực của Mĩ cho tốc độ và sắc đẹp. Holly Grace chạy đến với người đàn ông cô đã yêu tưởng như trọn đời, rồi cô dừng sững lại khi thấy đôi mắt xanh của anh lướt ra sau lưng cô và dừng ở Francesca. Một cơn đau dội vào ngực cô, trái tim nhói lên trong khoảnh khắc, rồi dịu xuống khi cô cảm thấy mình có thể buông tay cho anh đi được rồi.
Teddy bước lên cạnh cô, chưa sẵn sàng hòa vào cảm xúc nồng nhiệt ấy. Holly Grace choàng tay qua vai nó, và hai người đứng nhìn Dallie ôm eo Francesca nhấc bổng cô khỏi mặt đất. Cô lơ lửng trên cao trong tích tắc, gương mặt ngửa lên cười với bầu trời. Rồi cô cúi xuống hôn anh, tóc rủ vào mặt anh, đôi hoa tai bạc ngớ ngẩn lúc lắc chạm vào má anh. Đôi sandal đỏ nhỏ nhắn trượt khỏi những ngón chân, một chiếc đáp xuống chiếc giày golf của anh.
Francesca quay đi trước, tìm Holly Grace trong đám đông, chìa tay ra. Dallie đặt Francesca xuống nhưng không buông và cũng giang rộng cánh tay, để Holly Grace có thể chung vui với họ. Anh ôm cả hai người – họ là tất cả đối với anh – một người là tình yêu thuở hoa niên, một người là tình yêu tuổi trưởng thành; một cao lớn mạnh mẽ, một nhỏ bé phù phiếm, với trái tim mong manh và một ý chí thép. Dallie đưa mắt tìm Teddy, nhưng ngay cả trong thời khắc chiến thắng, anh thấy thằng bé vẫn chưa sẵn sàng và anh không ép nó. Lúc này họ có thể mỉm cười với nhau đã là quá đủ.
Một tay máy CPU đã chớp lấy cảnh tượng ấy đưa lên các trang đầu trong chuyên mục thể thao ngày hôm sau – một Dallie Beaudine hân hoan nhấc bổng Francesca Day lên cao trong lúc Holly Grace đứng bên cạnh.
Francesca phải về New York sáng hôm sau, còn Dallie bận rộn với lịch trình của người chiến thắng đến liền sau chức vô địch. Do đó thời gian họ bên nhau sau giải đấu là quá ngắn và quá công khai. “Anh sẽ gọi cho em,” anh nói bằng khẩu hình trước khi bị cuốn đi.
Cô mỉm cười đáp lại, và sau đó anh bị cánh báo chí nhấn chìm.
***
Francesca và Holly Grace trở về New York cùng nhau, nhưng chuyến bay bị trễ và rất muộn họ mới về đến thành phố. Francesca cho Teddy đi ngủ khi đã quá nửa đêm, quá muộn để trông chờ một cuộc gọi từ Dallie. Ngày hôm sau, cô dự buổi tổng duyệt lễ nhập tịch tại tượng Nữ thần Tự do, ăn trưa với các chị em ở đài phát thanh, và có hai cuộc họp. Cô để lại các số điện thoại cho thư ký, đảm bảo mình đi đâu cũng không bị mất liên lạc, nhưng Dallie không gọi.
Lúc rời studio, cô đã giận dỗi một cách vô cớ. Cô biết anh bận rộn, nhưng chắc chắn có thể dành ra vài phút gọi điện cơ mà. Trừ phi anh đã đổi ý, một giọng nói thì thầm văng vẳng. Trừ phi anh đã nghĩ lại. Trừ phi cô đã hiểu sai tình cảm của anh.
Consuel và Teddy không có nhà lúc cô về, cô đặt ví và cặp táp xuống, uể oải cởi áo khác và đi qua hành lang tới phòng ngủ, để rồi sững lại ở ngưỡng cửa. Một chiếc cúp bằng pha lê và bạc cao gần ba feet đặt ngay ngắn giữa giường.
“Dallie!” cô kêu thất thanh.
Anh bước ra từ phòng tắm của cô, tóc vẫn còn ướt, chiếc khăn tắm màu hồng êm mềm của cô quấn quanh hông anh. Cười tươi rói, anh nhấc chiếc cúp khỏi giường, bước đến gần, đặt nó dưới chân cô. “Thứ xinh xẻo này có phải là thứ em đau đáu không?”
Rồi anh hôn cô, cô hôn anh, họ ôm chặt nhau như thể nguồn sống từ cơ thể này đã rót vào cơ thể kia. “Anh yêu em,” Dallie thì thầm. “Fancy Pants nhỏ bé ngọt ngào của anh, em làm anh phát điên, hành hạ anh muốn chết.” Anh lại hôn cô, kéo dài và chậm rãi. “Em gần như là điều tốt đẹp nhất từng đến với cuộc đời anh.”
“Gần như?” cô lẩm bẩm bên môi anh. “Thế cái tốt nhất là gì?”
“Vẻ đẹp trai trời sinh này.” Rồi anh lại hôn cô.
Cuộc ân ái của họ đầy tiếng cười và sự âu yếm, không che giấu hay lảng tránh bất cứ điều gì. Cuối cùng, họ nằm quay mặt vào nhau, hai cơ thể áp sát nhau để họ có thể thì thầm cho nhau những điều bí mật.
“Anh tưởng mình sẽ chết mất,” anh nói, “khi em bảo sẽ không lấy anh.”
“Em tưởng mình sẽ chết,” cô nói, “khi anh không nói là anh yêu em.”
“Anh rất sợ. Em hoàn toàn đúng về chuyện đó.”
“Em phải chiếm ưu thế trước anh chứ. Em là một kẻ khốn khổ ích kỷ mà.”
“Em là người phụ nữ tốt nhất trên đời.”
Anh kể với cô về Danny và Jaycee Beaudine và nỗi sợ thời trẻ là mình sẽ không gặt hái được nhiều thành công. Anh đã kết luận rằng thà không nỗ lực còn hơn nhìn thấy những khuyết điểm của mình bộc lộ ra.
Francesca nói Jaycee Beaudine có vẻ là một con người hết sức xấu xa và Dallie đáng lẽ nên đủ tỉnh táo để nhận ra quan điểm của những kẻ ghê tởm như thế không hề đáng tin.
Dallie cười và hôn cô trước khi hỏi bao giờ thì họ kết hôn. “Anh đã thực hiện yêu cầu của em một cách thỏa đáng, giờ đến lượt em đền đáp.”
***
Họ đã mặc quần áo và ngồi trong phòng khách khi Consuelo và Teddy trở về mấy tiếng đồng hồ sau. Hai bác cháu đã có một buổi tối rất vui ở Madison Square Garden, xem chương trình biểu diễn đặc sắc ở vị trí sát sân khấu do Dallie mua vé trước. Consuelo quan sát vẻ mặt Francesca và Dallie và biết ngày chuyện gì đã diễn ra trong lúc bà và Teddy xem Gunther Gebel-William thu phục lũ hổ. Teddy và Dallie nhìn nhau lịch sự nhưng dè chừng. Teddy vẫn đinh ninh Dallie chỉ đang giả vờ thích nó vì mẹ nó, còn Dallie cố nghĩ cách bù đắp những tổn thương thằng bé đã gánh chịu.
“Teddy, ngày mai sau giờ học con đưa bố đi tham quan nóc tòa nhà Empire State được không?” anh hỏi. “Lâu nay bố vẫn muốn đến đó.”
Mới đầu Dallie tưởng Teddy sẽ từ chối. Teddy cầm tờ chương trình xiếc lên, cuộn tròn rồi thổi như thổi kèn. “Chắc là được.” Nó xoay cái ống thành kính viễn vọng và giương lên nhòm. “Miễn là tôi về kịp giờ để xem The Goonies trên truyền hình cáp.”
***
Ngày hôm sau hai người leo lên đài quan sát. Teddy dừng lại tít phía sau hàng lưới thép bảo vệ ở mép ngoài vì độ cao làm nó chóng mặt. Dallie dừng cạnh nó vì anh chẳng phải là kẻ cuồng độ cao. “Hôm nay mù trời nên không trông thấy tượng Nữ thần Tự do,” Teddy nói, chỉ tay về phía cảng. “Bình thường có thể thấy nó tận đằng kia.”
“Con có thích một con King Kong cao su ở quầy hàng không?” Dallie hỏi.
Teddy thích King Kong lắm, nhưng nó lắc đầu. Một người đàn ông mặc áo gió hiệu Iowa State nhận ra Dallie liền lại xin chữ ký. Teddy đã quen với việc kiên nhẫn chờ đợi trong lúc người lớn ký tặng, nhưng sự chen ngang này làm Dallie không thoải mái. Khi fan hâm mộ cuối cùng cũng đi, Teddy nhìn Dallie và nói đầy hiểu biết, “đó là hậu quả tất yếu.”
“Là sao?”
“Khi ông là người nổi tiếng, mọi người luôn cho rằng họ quen biết ông, mặc dù không phải vậy. Ông sẽ có thêm nhiều trách nhiệm.”
“Nghe giống giọng mẹ con quá.”
“Chúng tôi bị quấy rầy rất nhiều.”
Dallie nhìn nó một lúc. “Con biết những sự quấy rầy này sẽ chỉ trầm trọng hơn đúng không? Mẹ con sẽ buồn nếu bố không mang về vài chiếc cup nữa, và mỗi khi ba chúng ta ra ngoài, sẽ càng có nhiều người nhìn chúng ta.”
“Ông và mẹ tôi sẽ làm đám cưới hả?”
Dallie gật đầu. “Bố rất yêu mẹ con. Cô ấy là người phụ nữ giỏi nhất trên đời.” Anh hít sâu, nói thẳng thắn như Francesca ắt sẽ làm. “Bố cũng yêu con, Teddy. Bố biết con khó có thể tin tưởng sau lối cư xử của bố, nhưng đó là sự thật.”
Teddy tháo kính xuống và lau đi lau lại hai tròng kính bằng gấu áo T-shirt. “Thế cô Holly Grace thì sao?” nó hỏi, giơ tròng kính lên trước ánh sáng. “Như vậy nghĩa là chúng ta sẽ không gặp cô Holly Grace nữa, vì ông và cô ấy từng là vợ chồng?”
Dallie mỉm cười. Teddy có thể không muốn hiểu điều nó vừa nghe, nhưng ít ra nó đã không bỏ đi. “Chúng ta không thể bỏ cô Holly Grace cho dù có cố đến mấy. Mẹ con và bố đều yêu quý cô ấy; cô ấy luôn là một thành viên của gia đình ta. Cả bác Skeet và bà Sybil nữa. Cùng với tất cả những người lang thang cơ nhỡ mẹ con đem về.”
“Cả bác Gerry nữa chứ?” Teddy hỏi.
Dallie lưỡng lự. “Bố nghĩ cái đó tùy thuộc vào bác Gerry.”
Teddy giờ đã bớt chóng mặt, nó bước thêm vài bước tới lưới thép bảo vệ. Dallie không háo hức tiến lên lắm, nhưng anh cũng bước theo. “Bố con mình vẫn còn nhiều chuyện để nói, con biết đấy.” Dallie bảo.
“Tôi muốn một con King Kong đằng kia,” Teddy đột ngột đòi.
Dallie thấy Teddy vẫn chưa sẵn sàng cho bất cứ màn tâm sự mỏng nào giữa bố và con trai, anh nén nỗi thất vọng xuống. “Bố có điều này muốn hỏi con.”
“Tôi không muốn nói về nó.” Teddy móc những ngón tay qua lưới thép vẻ chống đối.
Dallie cũng móc ngón tay vào lưới thép, hy vọng mình có thể xử lí tốt phần tiếp theo. “Con đã bao giờ hẹn đi chơi với một cậu bạn, thế rồi khi đến nơi con phát hiện ra cậu ta đã xây được một thứ đặc biệt trong lúc con vắng mặt? Một công sự, hoặc một lâu đài chẳng hạn?”
Teddy gật đầu cảnh giác.
“Có thể cậu ta làm được một cái đu khi con không ở đó, hoặc xây một đường đua cho những chiếc xe của cậu ta?”
“Hoặc làm một mô hình vũ trụ bằng túi rác và đèn pin,” Teddy xen vào.
“Hoặc một mô hình vũ trụ bằng túi rác và đèn pin,” Dallie nhanh chóng sửa lại. “Dù sao thì khi con nhìn vào mô hình vũ trụ này, có thể con thấy ghen tị đến thắt ruột vì mình đã không làm ra nó.” Dallie rời khỏi hàng rào, vẫn nhìn Teddy để đảm bảo thằng bé đi theo anh. “Thế là, do ghen tị, thay vì nói với bạn rằng cậu ấy đã làm ra một mô hình tuyệt diệu, thì con lại hất mặt lên mà bảo cái mô hình ấy thật kinh khủng, trong khi nó là thứ đẹp nhất con từng thấy.”
Teddy chậm chạp gật đầu, thích thú khi một người lớn lại biết những chuyện như thế. Dallie gác tay lên chiếc kính viễn vọng đang chĩa về New Jersey. “Nó khá giống với điều đã xảy ra khi bố nhìn thấy con.”
“Thế ư?” Teddy thốt lên kinh ngạc.
“Đứa trẻ này, một thằng bé giỏi giang thực sự - thông minh và dũng cảm – nhưng mình chẳng hề góp phần để nó trở thành như thế, và mình thấy ghen tị. Thế nên đáng lẽ phải nói với mẹ nó, ‘Này, em đã nuôi dưỡng được một đứa trẻ thật là chất,’ thì bố lại cư xử như thể bố không thấy đứa trẻ đó giỏi giang gì cả, và nó ắt sẽ khá hơn nhiều nếu bố góp một tay nuôi dạy nó.” Anh quan sát mặt Teddy, cố đoán biết qua vẻ mặt nó liệu nó có nắm được không, nhưng thằng bé chẳng có biểu hiện gì. “Con có hiểu được những điều như vậy không?” cuối cùng anh hỏi.
Đứa trẻ khác có thể đã gật đầu, nhưng một đứa trẻ với I.Q một trăm sáu tám cần có thời gian để làm rõ. “Giờ chúng ta đi xem mấy con King Kong được chưa?” nó lễ phép hỏi.
Lễ khánh thành tượng Nữ thần Tự do diễn ra vào một ngày thứ Sáu của tháng Năm, trời trong và gió mát, những con mòng biển lười biếng chao liệng trên cao. Ba con tàu trang trí bằng cờ đỏ, trắng và xanh lam đã vượt qua cảng New York đến Liberty Island sáng hôm đó và đậu ở bến nơi chiếc phà Circle Line thường đổ khách du lịch xuống. Nhưng trong vài giờ tới đây sẽ không có một bóng du khách, chỉ còn vài trăm cư dân của đảo.
Nữ thần Tự do đứng sừng sững trên chiếc bệ được xây một cách đặc biệt trên bãi cỏ ở phía nam hòn đảo cạnh móng của bức tượng. Thường thì những lễ kỷ niệm công khai sẽ được tổ chức trong khu vực có quây hàng rào đằng sau bức tượng, nhưng ban tổ chức của Nhà Trắng cho rằng vị trí này, ngay dưới bức tượng và với tầm nhìn mở ra cảng, sẽ thuận lợi hơn cho báo chí tác nghiệp. Francesca, trong chiếc váy màu quả hồ trăn nhạt và áo khoác lụa shantung màu ngà, ngồi cùng dãy ghế với những nhân vật được vinh danh khác, các quan chức chính phủ, Chánh án Tòa án tối cao. Trên bục, Tổng thống Hợp Chủng Quốc đang nói về những hứa hẹn của nước Mĩ, tiếng ông phát ra từ những chiếc loa lắp trên những thân cây.
“Chúng ta hội tụ về đây hôm nay – người già và người trẻ, da đen và da trắng, có người nghèo có người thành đạt. Chúng ta khác nhau về tôn giáo và quan điểm chính trị. Nhưng khi chúng ta nghỉ ngơi dưới bóng của Nữ thần Tự do, chúng ta bình đẳng, tất cả đều là những người kế thừa ngọn lửa …”
Tim Francesca dâng trào niềm vui đến sắp vỡ òa. Mỗi khách tham dự được phép mời hai mươi người, và khi cô nhìn qua cái nhóm ô hợp của mình, cô nhận ra những con người cô yêu quý này đều đại diện cho một thế giới vi mô của đất nước.
Dallie, cài một chiếc ghim hình lá cờ Mĩ trên ve áo vest màu xanh navy, ngồi với Miss Sybil một bên, Teddy và Holly Grace bên kia. Đằng sau họ, Naomi nghiêng người thì thầm gì đó vào tai chồng. Nom chị đã khỏe lại sau khi sinh con, nhưng có vẻ bồn chồn, chắc chắn là lo lắng khi phải xa cô con gái bốn tuần tuổi dù chỉ nửa ngày. Cả hai vợ chồng đều đeo băng tay đen để phản đối chế độ apartheid. Nathan Hurd ngồi với Skeet Cooper, một sự kết hợp thú vị giữa hai cá tính theo ý kiến của Francesca. Từ chỗ Skeet kéo dài đến cuối hàng là những gương mặt thiếu nữ - da đen và da trắng, có người trang điểm rất đậm, nhưng tất cả đều lấp lánh tia hy vọng về tương lai của mình. Đó là những đứa trẻ bụi đời của Francesca, và cô xiết bao cảm động khi rất nhiều đứa muốn có mặt ở đây với cô hôm nay. Cả Stefan từ Châu Âu cũng gọi điện tới chúc mừng cô sáng nay, và cô đã moi được một tin vui là hiện anh đang tận hưởng hạnh phúc bên một người phụ nữ trẻ xinh đẹp vợ góa của một nhà tư bản công nghiệp Italia. Chỉ có Gerry là không hồi âm lời mời của cô, và Francesca thấy nhớ anh. Cô tự hỏi có phải anh còn giận vì cô đã khước từ đề nghị cho anh được xuất hiện trên chương trình của cô vừa mới đây.
Dallie bắt gặp cô nhìn mình liền gửi riêng cho cô một nụ cười thể hiện tình yêu của anh thay cho lời nói. Mặc cho những khác biệt ở bề nổi, họ đã khám phá ra họ hoàn toàn đồng điệu về tâm hồn.
Teddy đã dịch lại gần Holly Grace thay vì bố mình, nhưng Francesca nghĩ chuyện này tự khắc sẽ được giải quyết và cô không để nó ảnh hưởng đến ngày vui hôm nay. Trong tuần tới cô và Dallie sẽ kết hôn, và cô đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tổng thống đang tăng tốc để kết thúc một cách hoành tráng. “Và như thế nước Mĩ vẫn là một miền đất của hy vọng, là ngôi nhà cho sự khởi đầu, được chứng tỏ bằng thành tựu của những cá nhân chúng ta vinh danh hôm nay. Chúng ta là đất nước vĩ đại nhất trên thế giới…”
Francesca đã làm bao chương trình về người vô gia cư ở Mĩ, về nghèo đói và bất công, phân biệt chủng tộc và giới tính. Cô biết tất cả những khuyết điểm của đất nước này, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể đồng ý với ngài Tổng thống. Nước Mĩ không phải là đất nước hoàn hảo. Nó thường xuyên tỏ ra ích kỷ, ưa bạo lực, và tham lam. Nhưng nó là một đất nước biết cách cư xử, cho dù không thể nào trọn vẹn mọi đường.
Tổng thống kết thúc bài diễn văn trong tiếng hoan hô vang dậy, đủ mọi ống kính bắt lấy hình ảnh này để đưa lên sóng tối đó. Rồi Ngài chánh án tòa tối cao bước lên. Dù không thể trông thấy đảo Ellis sau lưng mình, nhưng sự hiện diện của nó như một phúc lành đối với Francsca, và cô nghĩ đến tất cả những đoàn người di cư đã đến hòn đảo này chỉ với bộ quần áo trên người và lòng quyết tâm xây dựng một cuộc sống mới. Trong hàng triệu người đã đi qua những cánh cổng vàng ấy, chắc chắn cô là kẻ vô dụng nhất.
Francesca đứng lên cùng mọi người, nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng khi cô nhớ đến cô gái hai mốt tuổi trong chiếc váy hồng thời nội chiến xách chiếc va li Louis Vuitton lê bước trên con đường ở bang Louisiana. Cô giơ tay và bắt đầu lặp lại những lời của ngài Chánh án.
“Tôi xin tuyên thệ, hoàn toàn và tuyệt đối từ bỏ và rút lui khỏi mọi bổn phận và lòng trung thành với hoàng gia ngoại tộc, nguyên thủ, nhà nước hay chủ quyền…”
Vĩnh biệt nước Anh, cô nghĩ. Tôi gây ra một mớ chuyện rối ren không phải lỗi ở người. Người là một đất nước già nua tốt bụng, nhưng tôi cần một vùng đất hung hăng, trẻ trung và thô ráp để dạy tôi biết tự đứng trên đôi chân mình.
“…Tôi sẽ ủng hộ và bảo vệ Hiến pháp và luật pháp của Hợp chủng quốc Hoa kỳ trước mọi kẻ thù bên ngoài và trong nước…”
Cô sẽ cố hết sức, mặc dù những trách nhiệm công dân làm cô phát hoảng. Nếu một xã hội muốn duy trì sự tự do, làm sao nó có thể lãnh những nhiệm vụ ấy một cách nhẹ nhàng cho được.
“…Tôi sẽ cầm súng chiến đấu vì Hợp chủng quốc…”
Trời đất, cô hy vọng là đừng!
“Tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ của quốc gia với tư cách công dân khi luật pháp yêu cầu…”
Tháng sau, cô sẽ ra làm chứng trước ủy ban quốc hội về những vấn đề của người vô gia cư, và cô đã tiến hành thành lập một tổ chức để gây quỹ xây dựng các mái ấm. Với chương trình ‘Francesca Today’ phát sóng chỉ một tháng một lần, cuối cùng cô sẽ có cơ hội đền ơn đất nước đã cho cô rất nhiều thứ này.
“…Tôi nhận bổn phận này một cách hết mình không có tư tưởng thoái thác; cầu Chúa phù hộ tôi.”
Khi nghi lễ kết thúc, những tiếng chúc mừng bằng giọng Texas vang lên râm ran. Mắt ướt nhòa, Francesca thấy những vị khách của cô đều không giấu được xúc động. Sau đó Tổng thống chào mừng những công dân mới, tiếp đến là sự chào mừng của ngài Chánh án và các quan chức khác trong chính phủ. Ban nhạc đánh những nốt đầu tiên của bài “Mãi mãi lá cờ sao vạch,” các nhân viên Nhà Trắng trong ban tổ chức bắt đầu đưa các đại biểu đến những bàn phủ khăn hình quốc kỳ kê dưới bóng cây chất đầy rượu punch cùng trà và bánh sandwich, hệt như một buổi picnic ngày Quốc khánh.
Dallie len qua đám đông tới chỗ cô đầu tiên, nụ cười chuẩn Texas tươi rói trên mặt. “Điều cuối cùng đất nước này cần là một phiếu nữa cho đảng Tự Do, nhưng anh vẫn rất tự hào về em.”
Francesca cười và ôm lấy anh. Bên phía đông hòn đảo có tiếng ầm ầm từ bãi cỏ khi trực thăng của Tổng thống cất cánh, chở theo ngài Tổng thống và một số quan chức dự lễ. Nhân vật chính đi rồi, không khí trở nên thoải mái. Khi trực thăng đã biến mất, liền có thông báo bức tượng đã được mở cửa riêng cho những khách mời muốn vào xem.
“Con tự hào về mẹ,” Teddy nói. Cô ôm chặt nó.
“Cô bảnh gần bằng nhà thiết kế người Hàn trên kia đó,” Holly Grace cho hay. “Cô có biết ông ta đã mang tất hồng đính những chú bướm thạch anh không?” Francesca cảm kích sự cố gắng hài hước của Holly Grace, khi mà cô biết nó chủ yếu là giả vờ. Vẻ rạng rỡ của Holly Grace đã phai mờ đi nhiều sau mấy tháng qua.
“Xin nhìn qua bên này, cô Day,” một phó nháy gọi to.
Cô mỉm cười với camera và đáp lễ những người đến chúc mừng. Lũ trẻ lang thang của cô đứng xếp hàng để gặp Dallie. Chúng ve vãn anh hết sức trắng trợn, anh đáp trả không hề kém cạnh và tất cả cùng cười ồ. Những tay máy muốn chụp ảnh Holly Grace. Đài nào cũng muốn quay một đoạn phỏng vấn ngắn với Francesca. Mãi rồi cũng xong, Dallie đặt ly rượu punch vào tay cô. “Em có thấy Teddy không?”
Francesca ngó quanh. “Từ nãy đến giờ không thấy đâu.” Cô quay sang Holly Grace vừa đi tới. “Chị có thấy Teddy đâu không?”
Holly Grace lắc đầu. Dallie lo lắng ra mặt và Francesca mỉm cười với anh. “Chúng ta đang ở trên đảo, thằng bé không thể gặp chuyện lớn đâu.”
Dallie có vẻ không bị thuyết phục. “Francie, nó cũng là con trai em. Với cả thiên hạ đổ về đây thế này, anh nghĩ nó có thể gặp rắc rối ở bất cứ đâu.”
“Mình đi tìm nó vậy.” Cô đưa ra đề xuất vì mong muốn được ở một mình với Dallie chứ chẳng lo gì về Teddy. Một tiếng nữa hòn đảo sẽ đóng cửa với khách du lịch. Thằng bé gặp bất trắc gì nổi.
Khi đặt cốc rượu xuống, cô trông thấy Naomi đang nắm chặt tay Ben Perlman và ngước nhìn trời. Francesca cũng che mắt nhìn lên, nhưng cô chỉ thấy một chiếc máy bay nhỏ lượn vòng trên đầu. Và rồi một thứ gì đó được thả xuống từ máy bay. Sau đó nó bung ra thành một chiếc dù vuông. Lần lượt mọi người xung quanh cô ngửa mặt lên trời quan sát người nhảy dù hướng xuống đảo Liberty.
Đồng thời một dải banner trắng từ từ tở ra sau lưng anh ta, trên đó in những chữ màu đen, nhưng không tài nào đọc được chúng khi dải băng bị gió cuốn ngả nghiêng hết bên này sang bên kia, mém quấn vào thiết bị của người nhảy dù. Rồi đột ngột dải băng duỗi thẳng ra.
Francesca cảm thấy những móng tay sắc bấm vào ống tay áo khoác lụa của mình. “Ôi trời ơi,” Holly Grace thì thào.
Con mắt của mọi người xem – cũng như những ống kính của các đài phát thanh truyền hình – dán vào dải banner và thông điệp nó chứa đựng.
LẤY ANH NHÉ, HOLLY GRACE
Mặc dù bị che kín trong chiếc mũ bảo hiểm và bộ đồ bay, nhưng người nhảy dù chỉ có thể là Gerry Jaffe.
“Tôi sẽ giết anh ta,” Holly Grace nói, sát khí toát ra qua từng chữ. “Lần này anh ta đi quá xa rồi.” Vừa nói xong thì gió đổi hướng và mặt bên kia dải banner xoay ra.
Trên đó là bức vẽ một quả tạ.
Naomi bước đến cạnh Holly Grace. “Tôi xin lỗi. Tôi đã cố cản anh ấy, nhưng anh ấy rất yêu cô và không chịu làm việc gì theo cách thông thường.”
Holly Grace không đáp. Cô không rời mắt khỏi quá trình hạ cánh. Người nhảy dù đáp xuống gần hơn và bắt đầu bị dạt đi. Naomi bật ra một tiếng kêu lo lắng, những ngón tay của Holly Grace càng ấn sâu hơn vào bắp tay Francesca. “Anh ấy sắp lao xuống nước,” Holly Grace hét lên. “Lạy Chúa, anh ấy sẽ chết đuối. Anh ấy sẽ bị mắc vào dù hoặc dải banner kia – “ Cô lao đi và bắt đầu chạy xuống đê chắn sóng, la hét đến lạc giọng. “Đồ cộng sản ngu ngốc! Đồ ngớ ngẩn – “
Dallie choàng tay qua vai Francesca. “Em có biết vì sao anh ta lại vẽ hai nắm đấm cửa lên dải banner không?”
“Đó là quả tạ,” cô trả lời, nín thở khi Gerry vừa thoát khỏi con đê và đáp xuống bãi cỏ cách đó năm mươi thước.
“Holly Grace chắc chắn sẽ xử anh chàng,” anh khoái trá nhận xét. “Chà, cô ấy cáu rồi.”
“Cáu” không phải là từ thích hợp. Holly Grace nổi giận. Cô phát khùng đến mức khó kiềm chế. Trong lúc Gerry loay hoay thu lại dù, cô ném vào anh những từ kinh khủng nhất cô có thể nghĩ ra.
Anh cuộn dù và tấm banner vào nhau rồi ném chúng xuống bãi cỏ để cuối cùng được rảnh tay đối phó với cô. Khi trông thấy gương mặt đỏ bừng và cảm nhận được cơn giận của cô, anh nhận ra mình cần đến cả hai thứ kia.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chuyện này,” cô hét, đấm vào cánh tay anh, trước vẻ hau háu của cánh phóng viên. “Anh không đủ kinh nghiệm để thực hiện một cú nhảy như thế. Anh có thể bị toi mạng rồi. Tôi ước gì anh đã chết ngắc đi.”
Gerry tháo mũ bảo hiểm, mái tóc quăn của anh rối bù như tóc của một thiên thần hắc ám. “Thì anh cố nói chuyện với em mấy tuần nay mà em có cho anh gặp đâu. Với lại anh nghĩ em sẽ thích nó.”
“Thích!” Cô gần như quăng từ đó vào mặt anh. “Tôi chưa bao giờ nhục nhã đến thế này. Anh đã biến tôi thành trò cười. Đầu óc anh chẳng biết phải trái gì hết.”
“Gerry!” Anh nghe thấy Naomi gọi lớn và liếc thấy đội bảo vệ bức tượng đang chạy tới chỗ mình.
Anh biết mình không có nhiều thời gian. Việc anh đã làm chắc chắn là trái luật, và anh chắc chắn là họ đang chạy tới bắt anh. “Anh vừa công khai tình cảm của mình với em, Holly Grace. Em còn muốn gì ở anh nữa?”
“Anh vừa làm trò lố thì có. Nhảy ra khỏi một chiếc máy bay và suýt chết đuối với dải banner ngu ngốc. Mà sao anh lại vẽ khúc xương chó trên đó? Phiền anh giải thích hộ.”
“Xương chó?” Gerry tức tối vung tay. Dường như có làm gì đi nữa anh cũng không thể làm hài lòng người phụ nữ này, và nếu lần này để mất cô, anh sẽ mất cô vĩnh viễn. Riêng ý nghĩ đó thôi cũng khiến anh ớn lạnh. Holly Grace Beaudine là người phụ nữ anh không bao giờ có thể khuất phục, người khiến cho anh cảm thấy mình có thể đương đầu với cả thế giới, và anh cần cô như cần oxy để thở.
Nhân viên an ninh đã gần đến nơi. “Em có mù không đấy, Holly Grace? Đó không phải xương chó. Trời hỡi, anh vừa đưa ra cam kết kinh khủng nhất đời mình, vậy mà em không thấy.”
“Anh đang nói về chuyện gì vậy?”
“Đó là một cái lúc lắc cho trẻ con!”
Hai nhân viên an ninh đầu tiên tóm lấy anh.
“Lúc lắc?” Vẻ mặt hầm hầm của cô giãn ra thành ngạc nhiên và giọng cô dịu lại. “Đó là một cái lúc lắc?”
Nhân viên an ninh thứ ba gạt Holly Grace ra. Hình như thấy Gerry sẽ không gây rắc rối lớn nào cho họ, anh ta liền còng tay Gerry ra đằng trước.
“Lấy anh nhé, Holly Grace,” Gerry nói, mặc kệ người ta đang đọc cho anh nghe các quyền của anh. “Lấy anh và sinh cho anh một đứa con – một tá con cũng được! Miễn là em đừng bỏ anh.”
“Ôi, Gerry…” Cô đứng nhìn anh với cả trái tim hiện lên trong mắt, và tình yêu anh dành cho cô căng tràn trong lồng ngực anh đến tức thở. Những nhân viên an ninh không muốn trông như người xấu trước mặt báo chí, nên họ để yên cho anh nâng hai cổ tay bị còng vòng qua đầu cô. Anh hôn cô say sưa đến mức quên mất họ cần quay ra trước những ống kính truyền hình.
May thay, Gerry có một cộng sự không dễ bị lung lạc bởi phụ nữ.
Tít trên cao, từ một ô cửa sổ nhỏ trong vương miện Nữ thần Tự do, một tấm banner khác bắt đầu được thả xuống, cái này màu vàng chanh. Nó được làm từ một vật liệu tổng hợp dùng cho chương trình khám phá vũ trụ - một loại vật liệu nhẹ và có thể thu gọn lại thành kích cỡ một chiếc ví, và sẽ bung ra rất lớn khi được giải phóng. Dải banner vàng trượt qua trán Nữ thần tự do, lăn xuống sống mũi nàng, và từ từ mở ra hết khi xuống đến cằm nàng. Thông điệp của nó có thể đọc rất rõ từ dưới mặt đất, chỉ có vài chữ đen in đậm.
KHÔNG VŨ KHÍ HẠT NHÂN
Francesca thấy nó trước tiên. Rồi đến Dallie. Gerry, người vừa miễn cưỡng buông tay khỏi Holly Grace, nở nụ cười khi anh phát hiện ra nó và hôn phớt lên mũi cô. Đoạn anh giơ cao đôi tay bị còng, ngửa đầu và nắm hai tay thành nắm đấm. “Giỏi lắm, Teddy!” anh hét lớn.
Teddy!
Francesca và Dallie rụng rời nhìn nhau và bắt đầu chạy qua bãi cỏ tới lối vào bức tượng.
Holly Grace lắc đầu với Gerry, không biết nên cười hay khóc, chỉ biết một cuộc sống thú vụ đang chờ cô phía trước.
“Nó là cơ hội quá tốt không thể bỏ qua,” anh bắt đầu giải thích. “Bao nhiêu ống kính thế này – “
“Im lặng đi, Gerry, và nói em biết cần làm những gì để đưa anh ra khỏi nhà giam.” Đó là kỹ năng mà Holly Grace ngờ rằng cô sẽ thành thục trong những năm tới.
“Anh yêu em,” anh nói.
“Em cũng yêu anh,” cô đáp.
Các hoạt động chính trị không phải là chuyện hiếm ở tượng Nữ thần tự do. Thập kỷ sáu mươi, những tù nhân Cuba đã tự xích mình lại dưới chân Nữ thần tự do; những năm bẩy mươi, các cựu chiến binh phản đối chiến tranh đã treo ngược một lá cờ ở vương miện; và vào những năm tám mươi, hai nhà leo núi đã leo lên bức tượng để phản đối việc tiếp tục giam cầm một trong những Con Báo Đen. Những hoạt động chính trị không hiếm, nhưng chưa bao giờ có trẻ em tham gia.
Teddy ngồi ở hành lang bên ngoài văn phòng an ninh của bức tượng. Qua cánh cửa đóng chặt, nó nghe thấy giọng nói của mẹ và thỉnh thoảng là giọng Dallie. Một người nhân viên đã mang cho nó một lon 7-Up, nhưng nó không uống nổi.
Tuần trước, khi Gerry đưa Teddy đến nhà Naomi thăm em bé mới sinh, Teddy nghe lỏm được Gerry và Naomi cãi nhau, vì thế mà nó biết về kế hoạch nhảy dù xuống hòn đảo của Gerry. Trên đường về nhà, Teddy đã hỏi Gerry. Nó cảm thấy vô cũng hãnh diện khi Gerry cuối cùng cũng giãi bày tâm sự với nó, dù nó nghĩ có thể bác ấy làm thế chỉ vì nỗi buồn mất Holly Grace.
Hai bác cháu đã nói về dải banner Không vũ khí hạt nhân, Teddy năn nỉ Gerry cho nó được giúp, nhưng Gerry nói nó còn quá nhỏ. Teddy không bỏ cuộc. Hai tháng nay nó vẫn cố nghĩ ra một đề tài xã hội đủ hoành tráng để cô Pearson phải ấn tượng, và nó nhận ra chính là đây. Khi nó cố gắng giải thích điều đó, Gerry liền cho nó một bài giảng dài về chuyện bất đồng chính trị không nên xuất phát từ những lí do ích kỷ ra sao. Teddy chăm chú nghe và giả bộ tán đồng, nhưng nó thực sự muốn một điểm A trong đề tài xã hội của mình. Thằng Milton Grossman ngố tàu chỉ đến văn phòng thị trưởng Koch thôi mà cô Pearson đã cho nó điểm A.
Trí tưởng tượng của Teddy nhảy múa với những điều cô ấy có thể làm với một đứa trẻ góp phần giải giáp vũ khí cho thế giới!
Tuy nhiên giờ nó phải đối diện với hậu quả, Teddy biết đập vỡ cửa sổ trên vương miện là ngu ngốc. Nhưng nó không thể làm khác. Gerry đã giải thích với nó rằng những cửa sổ trên vương miện được mở bằng một chìa khóa đặc biệt do đội bảo trì giữ. Một người trong đội là bạn của Gerry, và người này đã hứa sẽ lẻn lên vương miện ngay khi đội an ninh của Tổng thống rời đi và mở khóa cửa sổ giữa. Nhưng khi Teddy lên đến chỗ vương miện, đẫm mồ hôi và thở hồng hộc do phải chạy lên cầu thang nhanh hết mức có thể để đến nơi trước những người khác, có chuyện gì đó đã không đi đúng hướng vì cửa sổ vẫn khóa.
Gerry dặn nếu có vấn đề với cái cửa sổ thì nó phải trở xuống và quên chuyện dải banner đi, nhưng Teddy đã ở gần mục tiêu lắm rồi. Và rất nhanh, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, nó đã giật cái nắp kim loại từ một thùng rác và đập vào giữa ô cửa sổ mấy lần. Sau bốn lần thử, cuối cùng nó đã đập vỡ kính. Chỉ có một tiếng vang trong vương miện, nhưng khi kính vỡ, nó tưởng như nghe thấy tiếng khóc của bức tượng.
Cửa văn phòng mở và người phụ trách an ninh bước ra. Ông ta không buồn nhìn Teddy mà đi thẳng xuống hành lang không nói nửa lời. Rồi mẹ nó xuất hiện ở ngưỡng cửa, Teddy có thể thấy bà thực sự nổi điên. Mẹ nó nổi điên không quá thường xuyên, trừ phi bà thực sự lo sợ chuyện gì đó, nhưng khi bà đã nổi điên rồi thì nó rất hốt. Nó nuốt khan và cụp mắt xuống, vì nó không dám nhìn mặt mẹ.
“Vào trong này, chàng trai,” mẹ nó lên tiếng, nghe như bà vừa ăn một khay đá. “Ngay!”
Bụng nó đánh lô tô. Nó gặp rắc rối lớn rồi. Nó đã dự đoán sẽ gặp một rắc rối nhỏ, chứ không phải như thế này. Chưa bao giờ nó thấy giọng mẹ đanh thép đến thế. Dạ dày nó dường như đang lộn tùng phèo, có khi nó phải nôn ra mất. Nó gắng câu giờ bằng cách kéo lê đôi giày xịn về phía cửa, nhưng mẹ túm lấy cánh tay nó lôi nó vào văn phòng. Cửa đóng sập sau lưng nó.
Trong phòng chỉ có mẹ nó và Dallie, không có nhân viên nào. Dallie đang đứng khoanh tay trước cửa sổ. Do nắng chiếu nên Teddy không thể nhìn rõ ông ấy và nó lấy làm mừng vì điều đó. Trên nóc tòa nhà Empire State, Dallie đã nói là yêu nó và Teddy vô cùng muốn tin điều đó, song nó sợ rằng Dallie nói thế chỉ vì mẹ nó muốn thế.
“Teddy, mẹ thật xấu hổ về con,” mẹ nó mở đầu. “Điều gì khiến con tham gia vào một chuyện như thế này. Con đã phá hủy bức tượng. Sao con có thể làm như thế?” Giọng mẹ nó run run, giống như bà thực sự, thực sự buồn lòng, và bà nhấn giọng mạnh hơn bình thường. Nó ước gì mình không quá lớn để bị đét mông, bởi nó biết đét mông sẽ không đau như thế này. “Đúng là một phép màu khi họ không khép tội con. Mẹ đã luôn tin tưởng con, Teddy, nhưng sẽ còn rất lâu nữa mẹ mới có thể tin con trở lại. Việc con làm là sai trái …”
Mẹ càng nói, đầu Teddy càng cúi gằm. Nó không biết cái nào tệ hơn – phá hoại bức tượng hay làm mẹ buồn. Nó cảm thấy cổ họng bắt đầu nghẹn lại và nhận ra mình sắp khóc. Ngay trước mặt Dallie Beaudine, nó sắp khóc như một đứa ngớ ngẩn. Nó dán mắt xuống nền nhà và cảm thấy như có người đang xô những tảng đá vào ngực mình. Nó hít một hơi sâu, run rẩy. Nó không thể khóc trước mặt Dallie. Nó thà đâm mù mắt mình trước khi làm thế.
Một giọt nước mắt rơi xuống và tạo ra một tiếng động lớn trên một chiếc giày xịn của nó. Nó chà chiếc giày kia lên đó để Dallie không thấy. Mẹ nó vẫn đang nói về việc sẽ không thể nào tin vào nó nữa, mẹ thất vọng ra sao, và giọt nước mắt kế tiếp rơi xuống chiếc giày còn lại. Bụng nó đau, họng tắc nghẹn, nó chỉ muốn ngồi phịch xuống sàn và ôm một trong những con gấu teddy cũ của mình rồi khóc thật lớn.
“Thôi đủ rồi, Francie.” Giọng Dallie không lớn, nhưng nghiêm, và mẹ nó ngừng nói. Teddy đưa ống tay áo quẹt mũi. “Em ra ngoài một phút đi,” Dallie nói với cô.
“Không, Dallie, em –“
“Đi đi. Bọn anh sẽ ra ngay.”
Đừng đi! Teddy muốn hét lên. Đừng bỏ con một mình với ông ấy. Nhưng đã muộn. Sau một vài giây, đôi chân mẹ nó di chuyển và nó nghe tiếng cửa đóng. Một giọt nước mắt nữa rơi xuống khỏi cằm nó và nó bật ra một tiếng nấc khẽ khi cố hít thở.
Dallie tiến lại gần nó. Qua màn nước mắt, Teddy trông thấy gấu quần của Dallie, rồi cảm thấy một cánh tay choàng qua vai nó kéo nó lại gần.
“Cứ khóc cho thoải mái, con trai,” Dallie nhẹ nhàng nói. “Đôi khi thật khó mà khóc trước mặt phụ nữ, và con đã có một ngày khó khăn.”
Thứ gì đó rất đau và cứng bị ghìm chặt trong trong lòng nó lâu nay dường như đã vỡ ra.
Dallie quỳ xuống ôm lấy Teddy. Nó vòng tay qua cổ anh ôm chặt anh và khóc nức nở. Dallie xoa lưng nó dưới lớp áo T-shirt, gọi nó là con trai và bảo mọi chuyện sớm muộn rồi sẽ ổn.
“Con không cố ý làm đau bức tượng.” Teddy thổn thức bên cổ Dallie. “Con yêu bức tượng. Mẹ nói sẽ không bao giờ tin con nữa.”
“Phụ nữ không phải lúc nào cũng đáng tin vào lúc họ buồn bực như mẹ con lúc này đâu.”
“Con yêu mẹ.” Teddy lại nấc. “Con không cố ý chọc mẹ giận.”
“Bố biết, con trai.”
“Con rất sợ mẹ giận con.”
“Bố dám chắc là trong thâm tâm mẹ cũng sợ.”
Cuối cùng Teddy cũng đủ can đảm ngước lên. Gương mặt Dallie nhập nhèm qua hàng nước mắt của nó. “Mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con một triệu năm tới.”
Dallie gật đầu. “Về chuyện đó có thể con đúng.” Và Dallie đỡ lấy đầu nó, kéo vào ngực mình, và hôn lên thái dương nó.
Teddy đứng im, nín lặng trong mấy giây, để quen với cảm giác về một gò má ram ráp cọ vào má nó thay vì một gò má mềm mại. “Dallie?”
“Ừ?”
Teddy ép miệng vào cổ áo Dallie để từ ngữ bị bóp nghẹt. “Con nghĩ – bố thực sự là bố của con, phải không?”
Dallie lặng đi một lúc, và cuối cùng khi cất tiếng giọng anh cũng như bị nghẹn. “Chắc chắn là thế, con trai. Chắc chắn là thế.”
Lát sau, Dallie và Teddy cùng đi ra hành lang gặp mẹ nó. Riêng lần này, khi trông thấy cách Teddy đi sát bên Dallie, mẹ nó mới là người bật khóc, và chưa kịp định thần, mẹ đã ôm chầm lấy nó và Dallie ôm mẹ, và cả ba người đứng giữa hành lang văn phòng an ninh của tượng Nữ thần Tự do ôm nhau và khóc như một bầy trẻ nhỏ.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)