Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 35
A
lexandra phát hiện ra là tiếp tục làm một cuộc hành trình khác dài cả tháng ròng là một chuyện rất mệt mỏi. Đó chính là thời gian cô cần phải bỏ ra để đi đến nước Anh. Cô cũng không thích cưỡi những con ngựa lạ trong chuyến đi này. Khi bọn họ vừa rời khỏi Cardina thì cô đã rất nhớ những con ngựa của cô. Vì thế cô đã rất an tâm khi Nina gặp được phu nhân Beatrice Haversham ở Warsaw và được tiếp tục cuộc hành trình trên cỗ xe ngựa của bà ta.
Phu nhân Beatrice khoảng bốn mươi lăm tuổi, có thân hình đẫy đà và vẫn còn để kiểu mái tóc vàng của bà ta như thời còn trẻ, điều mà không thấy chướng mắt lắm, phải cám ơn cặp mắt màu xám như biết cười của bà ta. Thật lạ kỳ là bà ta đã nhận ra được Alexandra khi cô đến dự lễ hội ở St. Petersburg. Người đàn bà người Anh này và chồng của bà ta, bây giờ đã chết, lúc đó đang viếng thăm thành phố và bà ta biết Alexandra ở một vài lễ hội, bao gồm bữa tiệc với công chúa Olga Romaovsky, một tai hại dẫn đến chuyện Alexandra bị tẩy chay từ St. Petersburg một cách không chính thức.
Nhưng phu nhân Beatrice đã phát hiện ra Alexandra ở bữa tiệc đó. Bà nói, "Tôi chưa bao giờ cười nhiều đến thế, và tôi hy vọng là cô không thấy phiền lòng, nhưng tôi đã kể lại chuyện đó với tất cả bạn bè của tôi. Cô đã rất là khéo léo khi làm bộ như rất thật lòng khuyên công chúa Olga cách thức để giảm cân. Tất cả bạn bè của tôi đều thấy chuyện này rất là vui nhộn, và tôi rất thích làm cho người khác cười."
Alexandra đã không màng nói cho bà ta biết là cô đã rất thật lòng khi đề nghị chuyện đó, không phải là cô sợ phải gánh chịu hậu quả mà nó sẽ mang lại cho cô. Và tuy là cô không nhớ người đàn bà này, cô thấy thích bà khi bọn họ đi chung với nhau để đến nước Anh. Beatrice thật sự rất thích cười, và bà ta thấy chuyện gì cũng mắc cười cả. Bà ta cũng lầm lẫn tánh tình bộc trực của Alexandra và cho đó là một sự khôn lanh đầy hài hước và tuyên bố là rất thích cô. Và điểm lợi nữa mà bà ta đem đến cho cô là ngăn chặn được những lời càm ràm của Nina và những người anh của cô về quyết định đi tìm Christopher của cô, những lời càm ràm mà cô không muốn nghe.
Beatrice chỉ nhớ mang máng là đã gặp Christopher ở Nga, và không biết rõ về anh lắm. Nhưng bà ta trấn an Alexandra là bà ta quen biết rất nhiều người và bọn họ biết anh, và đúng như vậy, chỉ mất hai ngày sau khi bọn họ đến Luân Đôn thì bà đã xuất hiện ở khách sạn của Alexandra với địa chỉ của anh ta.
Cô cũng đã đến tòa đại sứ, vì đó là địa chỉ duy nhất mà anh sử dụng trong những lá thư, họ đã không giúp ích được gì cho Alexandra. Hiện thời anh ta công tác rất nhiều nơi, đó là tất cả những gì cô có thể biết được từ người thư ký, và không, bọn họ không có thói quen cho người khác biết những tin tức cá nhân về những vị đại sứ của họ. 'Hãy đi dò danh bạ giống như những người khác đi.'
Phải cám ơn phu nhân Beatrice, cô không cần phải đối diện với những quan chức bất lịch sự đó. Và cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn để đi đến nhà cô của Christopher, nơi anh đang sống, cũng may là nó nằm ngay ở Luân Đôn.
Nina đã đề nghị cô đợi đến sáng mai rồi hẳn đi, bởi vì khi cô sửa soạn xong thì trời đã tối, nhưng Alexandra không muốn đợi. Trước khi bọn họ rời khỏi lục địa Châu Âu để lên tàu đi đến Anh... một chuyện hãi hùng vì việc bị say sóng của cô... cô biết là cô đã mang thai con của Vasili. Và đứa bé cần một người cha. Dĩ nhiên là cô sẽ thành thật với Christopher. Và tuy là chuyện đó có lẽ rất là khó khăn, cô đã không một lần hối hận với tình trạng của mình. Thật ra thì cô đã rất vui mừng về chuyện này.
Căn nhà của Christopher đang sáng rực đèn, và có rất nhiều cỗ xe dừng lại thả người xuống chứng tỏ là nhà đang có tiệc tùng, những bộ quần áo đắt tiền cho biết là một bữa tiệc trang trọng. Alexandra đã có vài ngày đi mua sắm trong khi đợi tàu nhổ neo, và đã mua được ba chiếc áo đầm may gần xong để cộng thêm với vài chiếc áo mà cô đã nhét vào vali cho chuyến đi này. Nina đã hoàn tất nó trong cuộc hành trình vượt biển... khả năng may vá của cô ta rất tài tình. Một trong ba chiếc áo là một chiếc áo dạ hội bằng lụa màu hồng và xanh đậm. Cô đã không nghĩ là cô cần mặc nó tối nay, tuy nhiên cô đã được cho vào cửa trong chiếc áo bằng len màu xanh, mặc dù là chiếc áo khoác của cô viền lông chồn.
Chiếc áo thích hợp cho một cuộc thăm viếng, nhưng không thích hợp cho một buổi dạ hội đang diễn ra ở nhà Leightons. Nó là lý do vì sao cô được đưa đến một căn phòng trống, căn phòng nhìn giống như là một thư viện, tách rời với những vị khách khác, và được bảo là đợi ở đây.
Và cô đã đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua và cô vẫn đợi. Bây giờ cô sắp sửa gặp lại Christopher sau nhiều năm, cô không thể không nhẫn nại. Cô thật sự không cảm thấy gì khác, không hồi hộp, ngay cả kích động cũng không.
Cô thấy chuyện này thật là kỳ lạ, nhưng cô đổ thừa cho những cảm nghĩ sầu muộn mà cô đã có kể từ khi cô rời khỏi Cardinia, và cô đổ thừa đó là do cô đã bỏ lại những con ngựa của cô. Chắc chắn không phải là vì chuyện cô nhớ Vasili, bởi vì cô không có. Cô rất ít khi nghĩ về anh, chỉ hơn chục lần mỗi ngày thôi. Nhưng khi nghĩ đến những chuyện cô đã trải qua ở Cardinia và sự phiền muộn mà bây giờ cô đang cảm thấy, không có gì là lạ khi cô đã mất hết cảm xúc.
Phu nhân Beatrice đã làm cho cô vơi buồn bằng cách làm cho cô cười, và những suy nghĩ về chuyện đứa bé cũng giúp ích cho Alexandra. Nhưng không có chuyện gì khác có thể giúp được cô. Nhưng chuyện mà cô sắp sửa được gặp Christopher đúng ra là phải làm cho cô vui. Tại sao cô lại không nhỉ? "Alexandra, thật sự là em à?" Cô đã không nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại sau lưng cô, nhưng cô xoay đầu lại và nhìn thấy Christopher đang bước lại gần cô với cánh tay đang mở rộng, thái độ của anh rất mừng rỡ và niềm nở khi được gặp lại cô. Anh đã không thay đổi chút nào trong mấy năm qua, mặc dù bây giờ anh đã ba mươi lăm tuổi. Và có lẽ là anh còn đẹp trai hơn lúc trước, khuôn mặt đầy đặn hơn và thân hình lực lưỡng hơn... lúc trước anh rất ốm. Cô nhớ là anh nhìn rất nổi bật, với mái tóc màu nâu sậm và cặp mắt, và những bộ quần áo rất sang trọng cho buổi tối. Nhưng bây giờ chiều cao 5 feet và 10 inches của anh không được cao lắm đối với cô, và...
Anh ôm chặt lấy cô. Và trước khi cô có thể mở lời, anh hôn cô, và tất cả điều cô muốn làm là đẩy anh ra. Cô đã bị gì thế này nhỉ? Đây là Christopher, người cô yêu, và rõ ràng là anh đã rất vui khi cô đến với anh, vì thế mọi chuyện sẽ được tốt đẹp. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy như có chuyện gì đó? Và cô đã luôn rất thích được anh hôn, nhưng lòng cô lại không xao động, ngay cả không khuấy lên được sự khao khát mà Vasili có thể làm được. Nhưng bây giờ cô không thể nghĩ đến anh... không phải bây giờ.
Cô tách môi mình khỏi môi anh để hỏi."Vậy anh vẫn còn yêu em chứ?"
"Dĩ nhiên là anh vẫn yêu em, em yêu. Sao em lại nghi ngờ chuyện đó chứ?"
Cô có thể đưa ra rất nhiều lý do, nhưng quyết định không được nói những lời mỉa mai châm biếm. Tuy nhiên tánh tình bộc trực của cô làm cho cô hỏi một câu mà đúng ra cô đã phải hỏi từ nhiều năm trước "Vậy anh chuẩn bị kết hôn với em chứ?"
Anh bị cô làm cho ngạc nhiên, nhưng rồi anh cười."Anh thấy là em vẫn không thay đổi. Em vẫn giống như xưa, nói những gì trong đầu mình, cho dù là hậu quả có ra sao."
Cô có thể nói với anh là chuyện đó không còn đúng nữa. Có những chuyện mà gần đây cô giấu ở trong đầu không nói ra. Anh em nhà Razins đã không biết về chuyện đứa bé. Và Vasili chưa bao giờ biết được cảm giác thật sự của cô đối với anh....Lại nữa rồi, cô lại để cho anh xâm nhập vào suy nghĩ của cô khi mà bây giờ cô phải cất những ký ức về anh thật sâu trong trí nhớ của cô.
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy, Christopher."
"Nhưng em không thể nào là đang nói chuyện đàng hoàng," anh âu yếm nói, mặc dù là hơi càu nhàu."Anh đang hy vọng là em nói với anh là em đã kết hôn, vì thế cuối cùng thì chúng ta cũng có thể ở chung với nhau."
Vì cô không hiểu anh muốn nói gì, cô buộc phải hỏi lại, "Anh nói vậy có nghĩa là gì?"
"Này Alexandra, em biết tình yêu và hôn nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Và chính anh đã tận mắt chứng kiến được những người đàn bà ở Nga có thói lang chạ như thế nào. Anh hy vọng là em đã kết hôn rồi vì thế chúng ta có thể có một chuyện tình. Anh nghĩ là em hiểu được là chúng ta chỉ có thể làm người tình của nhau thôi."
Cô không cần anh giải thích rõ chuyện đó, vì nó đã quá rõ ràng, nhưng vì hơi bị sốc cho nên cô nhận xét."Thật ra thì em đã mong đợi là chúng ta sẽ kết hôn với nhau."
"Chúa lòng lành, em không thể nào ngu ngốc đến thế."
Cô nhăn mặt."Ồ, nhưng em đã..., sự thật quá rõ ràng."
"Nhưng, em yêu, em phải biết là em là người không thích tuân theo qui ước. Cái thói quen luôn nói những gì nghĩ trong đầu hay nói thẳng ra tình cảm thật sự của em sẽ phá hỏng sự nghiệp của anh."
"Em đúng là một kẻ ngu ngốc, bởi vì em không hiểu được là tại sao anh lại cứ tiếp tục viết thư cho em, gởi cho em những bài thơ tình và những lời lẽ yêu đương tha thiết."
Anh đỏ mặt."Anh không muốn chặt đứt đường đi của mình, em yêu. Anh vẫn hy vọng là sẽ có một ngày chúng ta sẽ ngủ chung với nhau."
Tại sao cô không nổi giận, hay tát vào mặt anh ta, hay oà khóc nhỉ? "Anh phải nên nói thế," cô trả lời lạnh băng."Em có lẽ là đã không nên chờ đợi mấy năm ròng."
"Nhưng em còn trong trắng và anh không..." Anh dừng lại, phản ứng thay đổi thành tò mò và tràn ngập hy vọng."Em vẫn vậy chứ?"
Alexandra quyết định nói dối sẽ thích hợp trong tình cảnh này hơn."Đúng vậy."
"Tiếc quá." Anh thở dài."Nhưng nói cho anh biết là em đang làm gì ở Luân Đôn đi? Anh hy vọng là em đã không vượt ngàn dặm chỉ để gặp anh."
Thêm một lời nói dối nữa, để bảo vệ sự kiêu hãnh của cô."Không, em đã không có ý định đó. Em vừa từ chối lời cầu hôn của một người Cardinia và quyết định làm một chuyến du lịch trước khi quay về nhà."
"Một người Cardinia à?" Anh đột nhiên rất phấn khích."Có hy vọng nối lại chuyện đó không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì sẽ rất tốt cho hai chúng ta đấy, em yêu. Anh vừa mới biết được là anh sẽ làm đại sứ ở Cardinia trong vài tháng tới. Và nếu em ở đó, và đã kết hôn..."
"Đó là một ý kiến hay đấy, Christopher, ngoại trừ là... cho dù là em có kết hôn với anh chàng người Cardinia của em, và thấy cần có một người tình, chuyện mà rất ít khả năng là sẽ xảy ra "... cô vuốt má anh trước khi nói hết câu."Em chắc chắn là sẽ không chọn anh." và cô rời khỏi phòng mà không mất chút sĩ diện nào, chỉ là hơi bị trầy sước đi chút đỉnh.