Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: admin
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 05:49:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ao Ðại lão gia bị bịnh nặng.
Lão gia nằm rên rỉ trên giường, có vài thày thuốc nổi tiếng chăm sóc, uống những chén thuốc đen và đắng. Hai ngày đầu, các thày thuốc cho biết bệnh lão gia không có gì nghiêm trọng. Lão gia chăm chỉ uống thuốc, những bệnh một ngày một nặng hơn. Ngày thứ ba lão gia từ chối không uống thuốc nữa, và chỉ nhượng bộ đôi chút khi Khắc Minh và Giác Tân cùng năn nỉ.
Khắc Minh ngồi bên cạnh lão gia suốt ngày, để mặc công việc trong văn phòng luật sư cho thư ký và luật sư khác. Khắc An thỉnh thoảng cũng ở nhà, nhưng ông vẫn đi coi hát và trở lại căn phòng riêng thuê bên ngoài.
Khắc Ðịnh lợi dụng cơ hội Cao Ðại lão gia ốm nặng để đi thăm cái tổ uyên ương, tại đó ông nhậu nhẹt, chơi mà chược và chơi đùa với các bạn đàn bà của mình. Ông chỉ gặp Ðại lão gia buổi sáng và buổi tối như thường lệ.
Không ai trong cái dinh cơ nhà họ Cao bận tâm về cơn bệnh của Ðại lão gia. Họ vẫn cuời đùa, khóc lóc, cãi lộn và tranh giành với nhau như trước. Ngay cả một vài người quan tâm, cũng không nghĩ bệnh trạng của lão gia nghiêm trọng, mặc dù mỗi ngày lão gia một gầy còm thêm.
Khi thuốc tỏ ra vô hiệu, gia đình quay trở về với mê tín dị đoan. Một số người khi bắt đầu mất niềm tin thì thường tìm sự trợ giúp siêu nhân. Việc này đòi hỏi nhiều hình thức phức tạp - những hình thức do những đầu óc yếu đuối nghĩ ra và được những đầu óc yếu đuối khác tin theo.
Tuy thế lễ nghi phù phép được Trần Di Thái đề nghị ra được các bà trong gia đình tán đồng, cũng được sự ủng hộ của tất cả đàn ông lớn tuổi, những người được coi là đã đọc nhiều sách của thánh hiền.
Nghi lễ bắt đầu với một số đạo sĩ, đánh chiêng trống trong đại khách sảnh, cùng với những bài hát cầu nguyện. Ban đêm khi tất cả yên lặng thi Trần Di Thái cầu nguyện ngoài hoa viên. Giác Tuệ tò mò nhìn bà ta qua cửa sổ. Bà ta mặc một chiếc váy hồng, quỳ trước hai cây nến và một bình hương, trong đó có chín cây hương, và lẩm bảm cầu nguyện. Bà ta hết đứng lên lại quỳ xuống, hết lần này đến lần khác, hết đêm này qua đêm khác. Nhưng bệnh lão gia không thuyên giảm.
Giác Tuệ cực kỳ tức giận. "Mụ đàn bà ngu xuẩn! Mụ chỉ đáng cho một trò điên khùng!"
Nghi lễ kế tiếp để cho ba người con trai của Ðại lão gia là Khắc Minh, Khắc An và Khắc Ðịnh dâng sự hy sinh. Vào giữa đêm, bình hương của Trần Di Thái được thay thế bằng một bàn thờ có những cây nến cao, những cây hương to và lời cầu nguyện hy sinh. Nghi lễ này được cử hành trang trọng, nhưng vẻ nghiêm trọng của ba người con trai phóng đại quá đáng trở thành lố bịch. Tuy họ cũng quỳ gối khấu đầu, nhưng họ hành lễ rất ngắn ngủi so với thời gian của Trần Di Thái. Giác Tuệ cũng khinh bỉ họ như khinh bỉ Trần Di Thái. Chàng biết rằng chỉ vài giờ trước đó Khắc An đi coi hát, đùa cợt với các diễn viên đóng giả gái của ông, và Khắc Ðịnh thì cờ bạc và nhậu nhẹt trong cái tổ uyên ương thuê bên ngoài. Họ thực là đạo đức giả khi quỳ gối và cầu nguyện được chết thay cho thân phụ của họ.
Vào lúc Giác Tuệ nghĩ rằng gia đình đã mất hết sự khôn ngoan, thì một chương trình khác được thi hành. Một thày pháp được mời đến để trừ tà.
Một đêm, ngay lúc chập tối, Khắc Minh ra lệnh đóng chặt tất cả cửa lại. Dinh cơ trở thành một ngôi đền kỳ quái cổ lỗ. Một thày pháp mặt mỏng dính tới. Tên thày pháp ăn mặc rất kỳ cục, phát ra những tiếng kêu the thé, bước vào với nhựa thông đang cháy, giống hệt một diễn viên đóng vai ma quỷ trên sân khấu. Hắn chạy quanh hoa viên, làm đủ loại những cử chỉ và tiếng kêu đáng sợ. Bước vào phòng người bệnh, hắn nhảy lên và la hét và liệng đồ vật xuống sàn nhà, ngay cả ném nhựa thông cháy xuống gầm giường. Tiếng rên rỉ của Cao Ðại lão gia vì kinh hoàng cũng không làm thày pháp dừng lại. Lễ nghi của hắn trở nên ma quái. Hắn làm những cử chỉ hăm doạ đến nỗi Cao Ðại lão gia phải kinh hoảng kêu lên. Căn phòng dầy đặc khói đen và lửa sáng và mùi của nhựa thông bốc lên.
Lễ nghi này kéo dài một giờ. Rồi tên thày pháp, vẫn còn gầm hú, ra về. Sau một lúc hoàn toàn im lặng, thì người ta lại nghe thấy những âm thanh thường lệ trong dinh cơ.
Nhưng còn nhiều nghi lễ nữa. Ma quỷ đã bị xua đuổi khỏi phòng người bệnh rồi. Nhưng thế cũng chưa đủ. Khu dinh cơ này vẫn còn đầy ma quỷ; phòng nào cũng có nhiều ma quỷ. Người ta quyết định phải làm một cuộc tổng tấn công xua đuổi ma quỷ vào đêm hôm sau. Tên thày pháp nói rằng chỉ bằng cách đó thì Cao Ðại lão gia mới bình phục được.
Không phải ai cũng tin tên thày pháp; đúng ra một vài người chống đối lại lễ nghi xua đuổi tà ma. Nhưng không người nào đủ can đảm công khai bày tỏ sự phản đối của mình. Tuy Giác Tuệ không sợ phải nói lên ý nghĩ của mình, nhưng không ai thèm để ý tới chàng.
Buổi lễ xua đuổi ma quỷ lần thứ hai bắt đầu đúng dự định. Mỗi phòng đều bị trải qua cái trò sợ hãi và đáng buồn cười này. Mọi người đều tránh xa thày pháp. Trẻ con la khóc sợ hãi, đàn bà thở dài và đàn ông lắc đầu.
Giác Tuệ ngồi trong phòng chàng, nghe thấy sự ồn áo khó chịu vang lên từ phòng của chị dâu bên kia tường. Chàng tức giận lẩm bẩm chửi thề. Một sức nặng dường như đè chàng xuống; chàng muốn nhảy lên và hất sức nặng ấy xuống. Chàng không thể nào trở thành một thành viên của cái trò ngu xuẩn này. Giác Tuệ quyết định. Chàng khoá cửa phòng chàng lại, ngồi xuống và chờ đợi.
Ngay sau đó tên thày pháp tới phòng Giác Tuệ. Thấy cửa phòng khóa, hắn đập cửa rầm rầm; gia nhân giúp hắn đấm cửa. Không ai trả lời. Họ bắt đầu húc mở cửa và gọi "Tam thiếu gia!"
Giác Tuệ quát lên, "Ta không mở đâu! Ở đây không có ma quỷ!" Chàng nằm xuống giường và lấy hai tay bịt tai lại.
Bỗng có người lắc cửa rất mạnh. Giác Tuệ ngồi dậy, mặt tím lại vì giận. Chàng dường như trông thấy mớ tóc xõa của Minh Phương và bộ mặt đẫm nước mắt.
Chàng hét lên, "Hãy bỏ cái trò lừa đảo này đi! Các ngươi muốn làm cái gì?"
Chàng nghe thấy người chú Khắc Minh gọi, "Giác Tuệ, hãy mở cửa."
Sau đó là cái giọng lớn tiếng của Trần Di Thái, "Tam thiếu gia, hãy mở cửa."
Chàng nghĩ họ đang tăng cường áp lực. Chàng cãi lại, "Tôi sẽ không mở," và chàng bưóc xa khỏi cánh cửa. Óc chàng như sẵn sàng nổ tung. Chàng lẩm bẩm, "Ta thù ghét bọn họ! Ta ghê tởm bọn họ!"
Nhưng bên ngoài không chịu thua. Tiếng nói giận dữ của họ đuôi theo chàng, mỗi lúc một to hơn.
"Thiếu gia không muốn Ðại lão gia khỏi bệnh hay sao? Mở cửa! Bổn phận của Thiếu gia đâu?" Ðó là cái giọng the thé của Trần Di Thái mà Giác Tuệ vốn rất khó chịu, bây giờ đập vào người chàng, làm chàng bị thương và đổ thêm dầu vào cơn giận của chàng.
Rồi đến tiếng Khắc Minh, "Cháu ơi, cháu phải biết điều chứ. Tất cả chúng ta đều mong muốn Ðại lão gia bình phục. Cháu là một người hiểu biết - "
Một giọng khác cắt ngang: "Hãy mở cửa, Tam đệ. Anh muốn nói chuyện với em." Ðó là Giác Tân.
Giác Tuệ chua chát nghĩ: Cả anh nữa, anh là một kẻ hèn yếu chưa đủ sao. Trái tim chàng muốn vỡ ra.
Chàng tự nhủ: Ðược rồi, nếu đây là điều mọi người muốn. Chàng mở banh cửa ra. Ðối diện với chàng là những bộ mặt đỏ bừng tức giận. Mọi người xô vào chàng; dĩ nhiên tên thày pháp là người đầu tiên tiến vào.
Giác Tuệ đứng ngay tại lối vào, mặt đỏ bừng, giọng chàng run lên vì giận. Chàng khinh bỉ nói, "Làm gì mà vội vậy. Các người định làm cái gì đây?" Ðôi mắt thù ghét của chàng lướt qua mặt mọi người.
Câu hỏi của chàng làm họ dừng lại. Khắc Minh lẩm bẩm mấy lời "xua đuổi ma quỷ" bằng một giọng chứng tỏ ông cũng không tin tưởng ở cái điều ông vừa nói.
Trần Di Thái lên tiếng, "Chúng ta xua đuổi ma quỷ cho Ðại lão gia." Bà dứng thẳng người, mùi nước hoa tỏa ra. Bà ra hiệu cho tên thày pháp bước vào.
Giác Tuệ dường như nhổ những lời nói vào mặt bà ta, "Bà loạn trí rồi! Bà không đuổi ma quỷ; trái lại bà đang đuổi ông nội ra mộ sớm. Bà sợ bệnh của ông nội không làm ông nội chết ngay, nên bà cố gắng làm ông nội kiệt sức đến chết, làm ông nội phải sợ mà chết!"
"Ngươi - " Khắc Minh chỉ nói được thế. Ông ta rất tức giận.
Giác Tân vội lên tiếng cảnh cáo, "Tam đệ!"
Giác Tuệ nhìn thẳng mặt amh. "Còn về phần anh, anh nên biết xấu hổ! Một người có học như anh. Tại sao anh ngu muội vậy? Một người bị bệnh, anh lại đi mời thầy pháp! Nếu các người thích cái trò ngu muội này cũng không sao, nhưng các người đừng dùng đời sống của ông nội là cớ cho trò chơi của các người. Các người nói các người kính trọng ông nội, thì tại sao không để ông nội yên nghỉ. Tôi đã chứng kiến tên thày pháp làm ông nội hoảng sợ tối hôm qua rồi. Nhưng các người vẫn chưa thỏa mãn; tối nay các người lại giở trò ra nữa. Tôi nói các người không xua đuổi ma quỷ đâu - các người cố gắng muốn giết ông nội đó! Tôi cảnh cáo các người - người đầu tiên nào bước chân vào phòng tôi, tôi sẽ đấm vỡ hàm. Tôi không sợ bất cứ ai trong các người!"
Bình thường những lời nói nóng giận này sẽ tạo ra hậu quả rất xấu cho Giác Tuệ. Nhưng đêm nay, chính sự chống đối căng thẳng của chàng đã đem lại chiến thắng cho chàng. Chàng đứng chặn cửa, mắt chàng sáng loáng kiêu hãnh và chính trực. Trước mặt chàng là những bậc trưởng thượng và chàng đã tuôn những lời xúc phạm khinh bỉ. Nhưng chàng cảm thấy chính họ tự mang sự khinh bỉ bằng chính hành động ngu xuẩn của họ!
Khắc Minh xấu hổ và là người đầi tiên cúi đầu xuống. Ông biết Giác Tuệ đúng. Ông biết rằng trò thày pháp xua đuổi ma quỷ chỉ có hại thôi. Nhưng vì muốn vừa lòng bạn bè và gia đình, ông bất đắc dĩ phải tham gia. Không dám nhìn mặt Giác Tuệ, ông quay người bỏ đi, không nói một lời.
Giác Tân cảm thấy nhục nhã và tức giận. Nước mắt chảy xuống má chàng. Khi chàng trông thấy Khắc Minh quay đi, chàng cũng quay mình đi theo.
Trần Di Thái là người không bao giờ có lòng can đảm. Bà ta tùy thuộc vào sức mạnh của kẻ khác. Khi Khắc Minh bỏ đi không còn hỗ trợ bà ta nữa, bà ta cũng sợ không dám lên tiếng. Nhưng bà ta thực sự tin tưởng vào phép trừ ma quỷ và thực tình lo lắng cho bệnh trạng của Cao Ðại lão gia. Bà không hiểu được thái độ của Giác Tuệ. Bà ghét chàng. Chàng đã công khai làm nhục bà trước nhiều người khác. Nhưng không có Cao Ðại lão gia bên cạnh, và bây giờ Khắc Minh đã bỏ đi, bà không dám chống lại Giác Tuệ. Bà bỏ đi trong nhục nhã, thầm nguyền rủa đứa cháu nội không kính trọng ông nội.
Ðám đông còn lại cũng giải tán. Không ai dám giúp tên thày pháp nữa. Tuy tên thày pháp càu nhàu bực bội, và một vài bà thím của Giác Tuệ bày tỏ sự bất mãn, lần này Giác Tuệ chiến thắng hoàn toàn. Chính chàng cũng không ngờ như vậy.
Dòng Thác Cuốn Dòng Thác Cuốn - Nguyễn Vạn Lý Dòng Thác Cuốn