Số lần đọc/download: 2597 / 48
Cập nhật: 2022-04-16 15:13:57 +0700
Hồi 37: Huyết Chiến “động Không Đáy
C
hờ xong tiệc ăn uống vui vẻ, Tống Nguyên bảo Chử Tuấn Dương:
- Bang chủ nên về bản doanh chuẩn bị, coi chừng Lữ Gia Hành sắp được lực lượng Động Không Đáy tấn công chúng ta. Còn Đại Hàm giáo, chưa biết sẽ hành động thế nào.
Chử Tuấn Dương cung kính đáp:
- Bầm Thánh Quân, có tại hạ ở đây, chắc Đại Hàm giáo chưa hành động. Vả lại Giáo chủ Đại Hàm giáo còn đang bận âm thầm truy lùng “Vũ Nội song tiên” nên chưa xuất hiện giang hồ đâu. Riêng Động chủ Không Đáy - Lữ Gia Hành thì chúng ta phải chiếu cố trước, để hắn trở tay không kịp.
Tống Nguyên gật đầu:
- Vậy thì đi đi...
Vòng tay hô vang “Tuân lệnh Thánh Quân”, Chử Tuấn Dương lại gật đầu chào mọi người rồi phóng mình ra khỏi khách điếm. Tà áo bào kim nhũ vút đi như một mũi tên.
Bang chủ Thiên Ma bang vừa ra khỏi, thì bên ngoài cửa sổ bỗng có kẻ tằng hắng một tiếng.
Tuyết Sơn Âm Linh quát:
- Ai đó?
Có tiếng đáp lớn:
- Sư phụ mày đây...
Câu nói vừa dứt, mọi người thấy trước mặt tối sầm, hàn phong ập vào, chi chớp mắt đã có một lão nhân tóc trắng đứng giữa phòng.
Tống Nguyên nhận ra ngay đó là Tuyết Hồn lão nhân. Thì ra ông đã đi khỏi Hàn Phong Địa Huyệt tơi nơi này. Chàng vội khom minh làm lễ:
- Con kính mừng sư thúc.
Tuyến Sơn Âm Hồn Thường Trung và Tuyết Sơn Âm Linh Thường Nghĩa quỳ phủ phục cả xuống mà hô:
- Sư phụ vạn phúc...
Những người khác thấy thế cũng nghiêng mình chào kính.
Tuyết Hồn lão nhân lạnh lùng nói:
- Ta đến đây để trị tội hai đứa phản đồ
Tống Nguyên vội vàng nói nhanh:
- Sư thúc, Nguyên nhi xin tội thay cho Thường Trung, Thường Nghĩa, hai lão đệ đều có lý do, không phải tự nhiên xúc phạm tôn sư. Vả lại tình hình đang căng thẳng, mong sư thúc chờ xét lại cho các môn đệ nhờ...
Gương mặt nhăn nheo vẫn lạnh lùng, Tuyết Hồn lão nhân tằng hắng:
- Nhưng nếu lão phu không thuận thì sao?
Lạc Hồn Tiên Tửu buộc miệng:
- Ôi, Võ Lâm Thánh Quân đã ngỏ lời xin mà còn không thuận thì quá đáng, quá đáng...
Lạc Hồn Tiên Tửu bật cười:
- Tội nghiệp lão già ở dưới hang như ếch nằm đáy giếng, chẳng biết gì.
Rồi hướng mắt về phía Tống Nguyên, ông nói tiếp:
- “Thánh Quân” đời nay là sự diệt của ông, mà ông cũng không biết à?
Lão nhân Tuyết Hồn ngẩn mặt nhìn Tống Nguyên, bỗng “ái da” một tiếng, cúi đầu nói:
- Trời ơi lão hủ chậm hiểu quá, xin Thánh Quân xá tội. Lúc ở dưới Tuyết Băng đầm thì lão hủ đã ngờ ngợ, hôm nay sự thật rõ ràng. Từ nay lão hủ xin được ở dưới quyền sai khiến.
Tống Nguyên vội nói:
- Không dám, Nguyên nhi tài sơ đức mỏng, chỉ mong được sư thúc ở bên cạnh chỉ giáo, giúp đỡ.
Tuyết Hồn lão nhân liền quát bảo “Tuyết Sơn nhị kỳ”:
- Nhờ ơn Thánh Quân, ta tha cho các ngươi cái tội phản phúc, sao không mau tạ ơn Thánh Quân đi.
Tuyết Sơn Âm Hồn và Tuyết Sơn Âm Linh vội quỳ cả hai xuống, hô to:
- Tạ ơn Thánh Quân, kính chúc vạn phúc.
Vừa phẩy tay cho phép “Tuyết Sơn nhị kỳ” đứng lên, thì Tống Nguyên đã thấy Hải Tâm Quái Tẩu chạy vào báo:
- Bẩm Thánh Quân. Được tin Võ Lâm Thánh Quân tái xuất, nhiều bậc cao thủ đã tới quy phục, xin Thánh Quân ra trước công chúng phát “Chỉ lệnh”.
Tống Nguyên và mọi người liền bước ra trước lầu khách điếm. Tay chàng đưa cao “Thánh Chỉ lệnh”
Lạc Hồn Tiên Tửu nàng chân khí Đơn điền và hô lớn:
- “Thánh Quân” ở đây...
Lúc đó hào quang từ những viên bảo ngọc trên mình Tống Nguyên chiếu vào “Thánh Chỉ lệnh” màu đen lấp lánh, với vầng thái dương đỏ rạng ngời.
Hàng vạn tiếng tung hô dưới lầu vang lên:
- “Võ Lâm Thánh Quân” vạn tuế
Lần lượt Tống Nguyên thấy các cao nhân xuất hiện. Trước nhất là Bạch Nhị tiên sinh, chủ nhân rừng Bạch Mai, ông của Bạch Anh tiểu thư. Bên cạnh Bạch Nhị tiên sinh có “Phương Thạch Lưỡng Đà” là hai Đà chủ võ công cao cường, thân hình như hộ pháp.
Trông thấy Bạch Nhị tiên sinh, Tống Nguyên lại nhớ nhung Bạch Anh vô cùng. Bởi vậy, khi thấy Bạch Nhị tiên sinh cúi lạy sát đất, Tống Nguyên vội đẩy ra một luồng nhu công đỡ ông đứng dậy, miệng chàng tươi cười:
- Bạch lão tiền bối, Thánh Quân miễn lễ
Tiếp đó là Hồng Mai lão nhân và Lục Mai thư sinh kéo môn hạ đến thật rầm rộ. Nhưng dữ dội nhất là đoàn người của “Âm Tào Địa Phủ” do Âm Tào Địa Quân phái tới, âm tướng, võ nghệ cao cường, khinh công tuyệt kỹ.
Tuyết Hồn lão nhân vui vẻ:
- “Bộ Sậu” của Thánh Quân thuở xưa đã về gần đủ. Tin tức do Chử Tuấn Dương truyền đi nhanh thật.
Tống Nguyên vui mừng hớn hở, mặc dù chàng cũng chưa biết hết “Bộ sậu” của cha mình thuở xưa gồm có những ai.
Chàng lớn tiếng nói:
- Các lão tiền bối và chư huynh đệ. Đêm nay “Võ Lâm Thánh Quân” mở đầu công việc diệt trừ ác, chống Đại Hàm giáo, ổn định võ lâm Trung Nguyên. Vậy tất cả hãy một lòng dốc sức, trước nhất thu phục “Động Không Đáy”, triệt hạ cung điện Bạch Mã sơn, bắt cho bằng được tên Lữ Gia Hành. Gặp sức đề kháng ngoan cố, ta cứ việc chém giết, nhưng mở lòng nhân đạo để thu phục là tốt hơn cả.
Lục Mai thư sinh trẻ tuổi nhất trong đám, liền dương chưởng hô vang:
- Thánh Quân vạn tuế! Tất cả tiến lên
- Ầm ầm...
Ào ào... đoàn người rầm rập tiến như bay, rung chuyển một vùng.
Núi Bạch Mã như muốn đỏ sụp trong bóng đêm vừa phủ xuống.
Lửa bùng lên rừng rực, chưởng phong rào rào. Từ trên núi Bạch Mã những bóng đen xông xuống, tiếng hô “chém giết” thật kinh khủng.
Chờ người của mình đã đi hết, Tống Nguyên hú dài một tiếng, bay vút về phái Đại cung của Động chủ Động Không Đáy.
Quan sát phía dưới, Tống Nguyên thấy trận chiến hết sức dữ dội. Hải Tâm Quái Tẩu và Hỏa Hỏa đã bị thương.
Tống Nguyên vận Huyết Khí toàn thân, rút “Đoạt Hồn huyết kiếm” ra khỏi vỏ, hồng quanh chớp sáng, tỏa ngời trong đêm.
Chàng lao vút xuống, chỉ một chiêu “Huyết Quang Mê Ly chưởng” đã đánh nát thây hai cao thủ của “Động Không Đáy”.
Nhưng vừa lúc ấy, Hải Tâm Quái Tẩu lại kêu lên:
- Thánh Quẩn đề phòng.
Quay ngoắt lại, Tống Nguyên thấy hai đại hán áo đen cùng cầm bảo kiếm, chỉ dương tả chướng búng ra hai đạo chỉ phong “Huyết quang song chỉ” chớp lóe như hai ánh chớp...
“Rảng rảng”... hai thanh kiếm của những tên đại hán chỉ trong nháy mắt đã bị chỉ phong của Tống Nguyên cắt cụt tận chuôi. Đồng thời cánh tay bọn chúng tê rân như vừa trúng một lằn sét.
Hai gã đại hán còn đang bàng hoàng, thì một tiếng “bình” chói tai, luồng lựcđạo từ sau lưng hất văng chúng ta hai bên. Cùng lúc có tiếng thét lớn:
- Lui ra đi, đồ vô dụng.
Tống Nguyên trừng mắt nhìn, đá thấy một bóng người cao lớn bay vụt tới trươc mặt chàng như một mũi tên đen.
Chàng nhận ngay ra Lữ Gia Hành, Động chủ “Động Không Đáy”.
Hắn cười lạt một tiếng, gằn giọng:
- Đừng áp đảo đệ tử của ta, có bổn Động chủ tiếp người đây.
Tống Nguyên thản nhiên bảo:
- “Võ Lâm Thánh Quân” tái xuất, các môn phái quy phục, cung điện núi Bạch Mã bị thiên hủy, người đã chết đến nơi rồi.
Lữ Gia Hành ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Chưa biết lúc nào ta mới chết. Nhưng người sẽ chết ngay tại nơi đây.
Chợt nhớ một điều, Tống Nguyên lạnh lùng:
- Đừng mơ ngủ. Ta đã biết gốc gác của ngươi rồi. Hình tích của ngươi đã lộ qua âm mưu đầu độc của ngươi ở mật thất. Ngươi là tên ma đầu, Hồng Hoang Độc Ma là gì của ngươi?
Lại cười sặc sụa, thế là đã rõ, chàng đoán Lữ Gia Hành là đệ tử của Hồng Hoang Độc Ma quả không sai.
Chàng lại bảo:
- Cái khăn bịt mặt của ngươi không cần thiết nữa. Gỡ ra đi.
Lữ Gia Hành nhếch mép cười khinh thị:
- Khăn bịt mặt của ta, người muốn gỡ cứ việc tới gỡ, bổn Động chủ không có nhiều thời gian nói chuyện dông dài. Ngươi xuất chiêu đi.
Vãn trầm tĩnh, Tống Nguyên nói:
- Sự thất bải của ngươi dã rõ rồi. Trong trận này, người của Động Không Đáy nếu không đầu hàng sẽ bị giết hết.
Lữ Gia Hành cười nhạt:
- Ta chỉ cần giết được ngươi là thỏa nguyện rồi.
Tống Nguyên gằn giọng:
- Được, ngươi đã muốn chết thì ta chiều ý. Nhưng hãy cùng đến trước đại điện của ngươi giao đấu trước mọi người.
Khoát mạnh cánh tay, Lữ Gia Hành bảo:
- Tốt lắm, ta cùng muốn để người của phía ngươi thấy ta đem cái chết đến cho ngươi như thế nào?
Hắn nhún mình phóng đi, tà áo vàng kim tuyến chiếu ngời nhiều vật trong đêm, bay thẳng tới trươc đại điện.
Như một vầng mây hồng, Tống Nguyên vận Huyết Khí, thân hình đỏ rực lao theo.
Trước cửa đại điện khói lửa ngút trời, máu thắm đầy mặt đất.
Sau khi tung hoành chiến đấu, những người bên Tống Nguyên thắng “Động Không Đáy” đã tụ ở trước đại điện để chặn đường rút của bọn áo đen.
Tống Nguyên thấy đủ mặt: Bạch Mai tiên sinh, Hồng Mai lão nhân, Lục Mai thư sinh, Bang chủ Thiên Ma bang Chử Tuấn Dương, “Thập Đại Diêm La”, Lạc Hồn Tiên Tửu. Tất cả đều phấn chấn. Phía “Động Không Đáy” thì điêu tàn xơ xác, thuộc hạ không còn tới một phần ba.
Mọi người thấy Tống Nguyên tới đều quỳ xuống, ngửa mặt lên, đó là nghi thức từ xưa, mỗi khi “Thánh Quân” xuất trận.
Còn bọn áo đen chỉ lấm lét nhìn Lữ Gia Hành, cúi mặt bởi đã thua một trận nhục nhã...
Lửa vẫn cháy ngút trời. Thiêu đốt, tàn phá cơ ngơi của Động chủ “Động Không Đáy”. Từ địa huyệt mênh mông của “Động Không Đáy”, Lữ Gia Hành lên Bạch Mã sơn xây dựng cơ đồ và toan tính thống lĩnh quần chúng, với tham vọng bá chủ võ lâm. Nào ngờ chỉ một trạn với các nhóm liên minh của Tống Nguyên, cả cung điện của hắn đã sụp đổ.
Đêm đã khuya, núi Bạch Mã vẫn sáng rực bỏi ánh sáng lửa bừng bừng. Lửa hắt lên gương mặt mọi người màu sát khí bạo tàn.
Núi Bạch Mã vốn là chỗ hoang dã thanh bình, hôn nay trở nên bãi chiến đẫm máu, một cuộc huyết chiến khủng khiếp mà hàng vạn môn đồ của Lữ Gia Hành chỉ còn lại vài trăm.
Tống Nguyên bỗng cười lạt:
- Quang cảnh thế kia chưa đủ cho người sờn lòng sao?
Lữ Gia Hành trừng mắt:
- Một mình ta cũng đủ bắt ngươi phải trả nợ máu. Hãy xuất chiêu.
Đám tàn lửa vừa bay qua, ánh mắt Tống Nguyên rực sáng:
- Khoan đã...
- Ngươi còn có điều trối trăn trước khi chết à?
Lữ Gi Hành nói lớn:
- Nếu người thắng, ta tình nguyện suốt đời chịu sự sai khiến của ngươi.
Tống Nguyên cười lạt:
- Đừng lẹ miệng, thiếu suy nghĩ mà sau này ân hận đấy.
Mắt sáng như sao Lữ Gia Hành nói:
- Xưa nay bổn Động chủ chưa từng nói hồ đồ. Nhưng còn ngươi, nếu bại dưới tay ta, sẽ xử trí thế nào?
Bật cười khà khà, Tống Nguyên bảo:
- Nếu ta thua, ngươi trọn quyền xử trí thế nào cũng được.
Mọi người nghe lời Tống Nguyên đều rú động. Bởi chàng hiệu là “Võ Lâm Thánh Quân”, ngang với vị vua ngoài đời, một lời nói như gươm chém đá, không thể đùa được.
Bạch Nhị tiên sinh vội bước lên nói bằng lối “truyền âm” chỉ mấp máy đôi môi:
- Thánh Quân minh xét, hãy để bọn hạ thần ứng chiến...
Biết mọi người lo cho sự an nguy của mình, Tống Nguyên rất cảm động... Chàng liền dùng lối truyền âm đáp lại:
- Tất cả đừng lo, ta thừa sức thắng.
Truyền âm là cách nói bằng nội lực, người ngoài không nghe thấy, nhưng thích lực của các cao thủ nghe rõ vô cùng.
Bạch Nhị tiên sinh an tâm, và nghĩ thầm:
- “Không ngờ chưa bao lâu mà võ công của Thánh Quân tăng tiến đáng sợ. Nhớ hồi ở rừng Bạch Mai, chàng trai này còn chưa phải đối thủ của Thạch Đà...”
Dòng suy tưởng của Bạch Nhị tiên sinh bị cắt ngang bởi tiếng nói rổn rảng của Tống Nguyên.
- Thế nào, lấy mức một trăm chiêu thử sức được không?
Lữ Gia Hành gật nhanh:
- Được, nhưng trong một trăm chiêu ấy có khả năng biến hóa gì thêm, cứ giở ra cho hết.
Ý hắn muốn giao kết trong một trăn chiêu có thể giở thủ đoạn gì cũng được. Đó chính là sự giảo hoạt đáng sợ của hắn.
Đâu phải Tống Nguyên không hiểu, nhưng chàng vẫn gật đầu:
- Tốt lắm, tuỳ ý ngươi.
Tuy đáp mạnh miệng, nhưng Tống Nguyên không khỏi lo lắng trong lòng.
Vì chàng là đệ tử của “Hồng Hoang Huyết Ma” chỉ lấy võ công làm chính. Còn Lữ Gia Hành là truyền nhân của “Hồng Hoang Độc Ma” trong giao đấu thường chất chứa thủ đoạn hung hiểm, ám khí vạn độc. Điều này Tuyết Hồn lão nhân đã từng báo cho Tống Nguyên biết lúc ở Hàn Băng địa tuyệt. Mà “Hồng Hoang Huyết Ma” sư phụ cũng căn dặn chàng rằng phải đề phòng kẻ nối nghiệp của “Độc Ma” có những chất độc khủng khiếp mà cá bậc cao nhân Thánh Quân vẫn không chịu nổi. Cách tốt nhất là phải phòng ngừa thủ đoạn đầu độc của đối phương trong lúc giao tranh.
Chỉ một thoáng lo nghĩ về chuyện ấy, rồi Tống Nguyên bình tĩnh trở lại và lớn tiếng:
- Xuất thủ....
Hai người đều tiến lên ba bước, mọi người chung quanh lặng lẽ rút ra xa mười trượng
Lữ Gia Hành trụ vững như cột sắt, song chưởng ôm trước ngực, dõng dạc bảo:
- Người xuất chiêu đi.
Vừa nói bắn vừa vận bảy thành công lực và ngầm vận “Vô Tướng Độc Canh”, một chiêu tuyệt độc.
Tống Nguyên đứng nghiêm, triển vận “Huyết Khí” và “Nhu Băng thần công tuyệt ký”. Hai luồng khí nóng lạnh ngược hẳn nhau được vận hành trong cơ thể. Lúc đó, quanh mình chàng được bao bọc bởi hàn phong và hồng quang dày cả trượng.
Động chủ Động Không Đáy Lữ Gia Hành chuyển vận “Vô Tướng Khí Canh”, toàn thân đã che phủ bởi lớp sương mù ngũ sắc.
Mọi người đều rùng mình, cả khu vực đấu trường chìm đắm trong không khí cực kỳ căng thẳng.
Bỗng một tiếng rùng rợn, Lữ Gia Hành sấn tới xuất chiêu:
“Bình bình”....
Mặt đất rung chuyên, cây ngã đã bay, những tàn lửa trong đám cháy bị đẩy văng mù mịt.
Chưởng phong kinh người, hàng vạn chưởng ảnh dồn dập như sóng biẻn ập thẳng vào Tống Nguyên hết sức dữ dội.
“Ầm ầm”... thiên hôn địa ám...
Bên ngoài có những tiếng la:
- Ôi, “Thiên Chưởng Đại Độc”, Lữ Gia Hành đúng là truyền nhân nối dõi Hồng Hoang Độc Ma.
Vừa lúc ấy, phía Tống Nguyên bỗng cuồn cuộn nổi dạy ánh hồng quang và hàn phong ào ào, những luồng chưởng đạo xô tới chận đứng độc khí cửa Lữ Gia Hành.
Hai luồng kình khí dữ dội va chạm “ầm ầm”... kinh thiên động địa. Một khoảng không gian mờ mịt kinh hoàng.
“Bình bình”... độc phong, hàn khí đuổi nhau mãnh liệt hơn bão tố. Những kẻ đứng ngoài đã lùi xa vài chục trượng vẫn bị gió chưởng xô đẩy ngả nghiêng, phải lùi luôn mấy bước mới trụ vững, mặc dù họ đã là những tuyệt đại cao thủ võ lâm.
Bụi đất che kín bầu trời...
Không còn thấy hai đối thủ. Người ta chỉ thấy hai đạo hồng quang và hoàng khí cuộn xoáy vào nhau, lúc cao lúc thấp. Thỉnh thoảng hiện ra một loại chưởng ảnh, rồi lại biến mất ngay.
Lúc đó thân hình Tống Nguyên bay bổng, triển khai thân pháp “Tuyệt Hoa phiên” vừa luyện trong “Nhu kinh”, đồng thời thi triển “Tuyết Băng Nộ Chưởng”, “Bao Băng Thần Quyền”, kết hợp “Huyết Quang Mê Ly chưởng”, lúc ẩn, lúc hiện, lúc lạnh, lúc nóng... Khi ở bên đông khi sang bên Tây, ảo diệu ly kỳ.
Võ công của Lữ Gia Hành cũng không vừa, hắn thi triển “Độc Thao Kinh Thiên Chưởng” tạo thành một đường tròn, lúc cứng, lúc mềm, canh phong ù ù, chưởng ảnh như sóng, tấn công bạo liệt.
Thật là kỳ phùng địch thủ, một trận đấu chưởng và đọ sức chưa từng thấy trên chốn giang hồ.
Đôi bên vẫn chưa phân biệt thắng bại
Chân trời đàng đông ửng lên một màu hồng.
Một ngày mới sắp bắt đầu, mà đêm chém giết vẫn còn chưa dứt.
Hai bóng người giao đấu trên mặt đất, bay bổng lên không trung,
Rồi sa xuống vùng máu lửa vẫn chưa định được kẻ thắng người thua.
Bỗng Lạc Hồn Tiên Tửu ở bên ngoài hô vang:
- Chiêu thứ chín mươi.
Mọi người đều bàng hoàng, chỉ còn mười chiêu nữa là đã qua trăm chiêu theo lời thách đấu,
Thình lình “ầm” một tiếng rung chuyển,
Một cơn lốc chưởng xoáy lên, bụi mù như sương đặc.
Đã tới giờ quyết định,
Khi lớp bụi vừa lắng xuống, có tiếng Bạch Nhị tiên sinh kêu thảng thốt:
- Cả hai đã xuất tử chiêu.
Ào ào, trên trường bóng hai người tách ra, nhưng lãnh phong và kình khí gia nhau khủng khiếp.
Tống Nguyên đã vận tới mười thành công lực, mặt ửng đỏ, đôi mắt tỏa ánh lạnh như sao băng...
Cặp mắt của Lữ Gia Hành cũng đỏ ngầu, chứng tỏ đã vận hết toàn lực.
Trong đầu Tống Nguyên nghĩ nhanh:
- “Đã đến thời điểm quyết định. Nếu ta không có cách, để nó giở các độc môn ra thì thật bất lợi...”
Thế là lập tức song chưởng Tống Nguyên co duỗi, phát động “Huyền Thiên chân khí”. Vầng hào quang rực rỡ xuất hiện trên mặt Tống Nguyên, đồng thời kình khí cuồn cuộn từ song chưởng đánh thẳng vào đối phương như sấm sét.
Lữ Gia Hành thở một hơi dài, dưới khăn che mặt mồ hôi tuôn tựa mưa rơi. Hắn giương chưởng phản chiêu để toan sử dụng ám khí độc. Nhưng nội lực của hắn đã cạn, không thể vận hành theo ý muốn.
Thình lình Tống Nguyên thét vang:
- “Lui”......
Song chưởng của chàng đẩy mạnh về phía trước.
“Bình bình”...
Động chủ Động Không Đáy Lữ Gia Hành há hốc miệng, thân hình lảo đảo, lùi liền ba bước. Máu tươi từ trong miệng thám qua mạng che mặt tuôn ra ròng ròng. Song thủ buông xuôi, hắn ngã nhào ra đất.
Thân hình Tống Nguyên cũng lăc lư, chàng quay nhìn mọi người và nở nụ cười. Nhưng máu từ trong miệng chàng cũng vọt ra. Tống Nguyên từ từ đổ xuống.
Nhiều tiếng kêu lên:
- Thánh Quân...
Bạch Nhị tiên sinh phóng tới, điểm nhanh vào mấy yếu huyệt cứu nguy, và nhét vội vào miệng Tống Nguyên một viên “Bảo Mệnh”.
Lát sau Tống Nguyên đã tỉnh lại, vươn mình lên, và nói to:
- Ghê gớm thật, Lữ Gia Hành chẳng phải tay vừa. Ta đã bị nội thương.
Lữ Gia Hành cũng vừa bừng tỉnh. Hắn nhỏm lên, nhưng đã vội quỳ xuống trước mặt Tống Nguyên, miệng nói nhanh:
- Tại hạ không thắng được mệnh trời, xin Thánh Quân tha tội chết để được làm kẻ theo hầu.
Đưa tay nâng Lữ Gia Hành dậy, Tống Nguyên mỉm cười:
- Động chủ rất xứng đáng một cao thủ võ lâm. Từ nay nên cải tà quy chánh, cùng ta ổn định giang hồ, diệt ma, trừ ác.
Ngoan ngoãn cúi đầu, Lữ Gia Hành nói:
- Tạ ơn Thánh Quân, tại hạ xin tuân lệnh.
Mọi người cùng xúm vào chúc mừng Tống Nguyên. Chàng vui vẻ nói:
- Thu phục được “Động Không Đáy” chiêu nạp được “Thiên Ma bang”, ta đủ sức đương đầu với “Đại Hàm giáo”. Vậy ai về chỗ nấy chuẩn bị lực lượng. Tháng chạp năm sau cùng hội ở Đằng Long cốc.
Những tiếng hô “Thánh Quân vạn tuế” vang lên, rồi mọi người cúi lạy Tống Nguyên tạm biệt.
Chỉ còn lại Lạc Hồn Tiên Tửu mỉm cười bỏa Tống Nguyên:
- Bây giờ hạ thần chữa thương cho Thánh Quân nhé.
Xem tiếp hồi 38 Buổi tái ngộ khủng khiếp