I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
34. Những Người Bạn
hi Cún Bụi tỉnh dậy, căn nhà vắng lặng. Trong bếp, một đĩa đừng cơm và thịt đang đợi nó. Chỉ một loáng, chiếc đĩa đã sạch bóng như chưa từng đựng gì bên trong. Đã khá hơn nhiều. Nó cảm thấy sức lực đã phục hồi. Bắt tay vào việc thôi. Dễ chừng nó đã ngủ đến hay, ba tiếng đồng hồ rồi. Thế nên không được chậm thêm phút nào nữa. Và cơn giận lại ùa về. Vẫn là cơn giận hôm nọ, hôm nó tỉnh lại sau khi rơi xuống hố. Giận quá mất khôn. Vậy nên nó bắt đầu đi trả thù. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị đi, cửa nhà chợt mở ra. Và Linh Cẩu bước vào:
-Thế nào? Chú mày tỉnh rồi à?
-Vâng. Cún Bụi trả lời. Giờ em phải đi trả thù ngay.
Nhưng khi chuẩn bị bước đi, nó hỏi:
-Anh này, em đã ngủ trong bao lâu rồi nhỉ?
-Hai ngày.
-Cái gì ạ?
-Chính xác là hai ngày hai đêm. Hôm nay là buổi sáng ngày thứ ba đấy.
Cún Bụi nghĩ thầm : “Không thể như thế được!” Rồi nó làm một bài tính nhẩm : “Từ Ni-xơ đi bộ về mất mười một ngày, thêm hai ngày để ngủ là mười ba. Mà để làm xong việc kia ít nhất cũng phải một tuần. Đến lúc đó thì họ đã về nhà từ lâu rồi. Thế đấy. Hỏng rồi ! Mình không còn thời gian nữa”
Nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của Cún Bụi, Linh Cẩu hỏi :
-Có chuyện gì à ?
-Em đã mất quá nhiều thời gian. Lẽ ra anh phải đánh thức em chứ !
Không bao giờ ! Chẳng có ai đi bộ mấy trăm cây số mà không cần ngủ đâu.
-Anh không hiểu rồi, Cún Bụi tức tối trả lời. Em chẳng còn bao nhiêu thời gian để làm mọi chuyện.
-Nếu có ai giúp đỡ chú mày thì sao ? Linh Cẩu nhẹ nhàng đề xuất.
-Không được. Đây là việc của riêng em. Cún Bụi thoáng do dự.
-Được thôi, chú mày sẽ ra lệnh, còn chúng tá sẽ thi hành.
Cún Bụi nhíu mày:
-Nhưng chúng ta là ai ?
-Những người bạn, Linh Cẩu đáp.
Câu trả lời chung chung. Những “người bạn” của Linh Cẩu là toàn thể cư dân bốn chân của thành phố Pa-ri. Lời đề nghị thật hấp dẫn: có họ giúp thì chỉ một loáng là xong (và hoàn thành cực kỳ tốt!) Nhưng không, không được.
-Tập họp được họ thì quá muộn rồi.
-Nhưng giả sử họ đã tập hợp đầy đủ rồi thì sao?
Nói xong Linh Cẩu thản nhiên đi thẳng xuống nhà bếp:
-Chú mày xơi hết rồi à? Giỏi thật ! Cám ơn nhé ! Lẽ ra chú mày nên chừa lại cho anh một ít.
Cún Bụi cũng theo xuống bếp, tiu nghỉu cụp đuôi xuống, Linh Cẩu cười phá lên :
-Không, anh đùa đấy, đó là phần của chú mày mà.
Rồi anh dùng mõm mở tủ bếp lấy một hộp thức ăn khô, vừa nhai vừa trầm tư suy nghĩ.
Cún Bụi bước lại gần, giọng ngập ngừng :
-Anh Linh Cẩu này, anh vừa bảo “ giả sử họ đã tập hợp đầy đủ rồi thì sao ?”, nghĩa là thế nào ?
Linh Cẩu giả vờ giật mình
-Hả ? Ừ, anh quên béng mất. Chú mày cứ mở cửa ra mà xem.
Mặc dù rất thắc mắc nhưng Cún Bụi vẫn đi ra mở cửa. Nó hoảng hốt nhảy lùi một bước. Ành chàng I-ta-li đang ngồi đối diện với nó, trên tấm chùi chân ngoài bậc cửa, chiếc đuôi dài quấn quanh chân. Vết thương bỗng nhiên trỗi dậy trên má nó. Nhưng I-ta-li vẫn bình tĩnh. Anh chải chuốt như thường lệ, cái nơ hình con bướm thắt gọn ghẽ trên chiếc yếm trắng tinh. Anh luôn nở một nụ cười kín đáo như muốn nói : “Chào, bạn thân mến, bạn có khỏe không?” Phải hết sức cố gắng Cún Bụi mới bước lại gần I-ta-li được và giơ chân trước tỏ ý thân thiện. I-ta-li cúi xuống và cọ đầu vào ngực Cún Bụi, miệng kêu gừ gừ. Sau đó anh quay mặt ra phía cửa, meo lên một tiếng thật dài như cơn lốc nhỏ trong cầu thang. Cô nàng Ai Cập xuất hiện, rồi đến Nghệ Sĩ và sau họ có đến ba mươi con chó và mèo, đủ mọi sắc lông, đủ mọi kích cỡ, nhưng tất cả đều là bạn của Linh Cẩu. Cún Bụi cũng biết mặt một số trong đám ấy. Chẳng hạn như anh Pha-kia, một anh béc-giê Đức của ông chủ công ty thuốc lá nhà bên, anh chàng luôn bị điên đầu khi buộc phải phân biệt đâu là khách hàng, đâu là ăn trộm. “Tôi không thể nhớ được, tôi không biết phải cắn ai cập, do vậy, tôi chẳng cắn ai cả.”
Căn nhà của Lợn Rừng trở nên chật cứng. Phần lớn các con vật có mặt ở đây cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự như Cún Bụi, bị chủ bỏ rơi trong dịp nghỉ hè. Đợi khi nào báo thù ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay xong, tất cả sẽ đến tính sổ những ông bà chủ khác.
Cún Bụi nói:
-Đồng ý. Cứ giao hẹn như thế nhé!
-Thế nào chúng ta xuất quân chứ? Linh Cẩu đề nghị.
-Xuất phát!
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời