Số lần đọc/download: 401 / 15
Cập nhật: 2018-12-04 06:03:26 +0700
Chương 35
P
hòng đợi của khách sạn dành cho người đi xe hơi đầy kẻ ra người vào, kẻ đi người đến ở tiệm cà phê sát nách. Ngồi trên đi văng ở phòng đợi, Abbie canh chừng cái thang máy, gần như bị kẻ đi người lại che khuất gần hết thời gian. Nàng sốt ruột lật các trang cuả tờ báo buổi sáng xuất bản tại Phoenix, trong khi chờ Ben đến. Nàng không hiểu ông ta bận chuyện gì. Ông chỉ lên phòng lấy cái áo vét. Nàng có ý định dượt con Cuồng Phong một lúc, trước khi sân dượt ngựa quá đông người ngựa chuẩn bị cho các hạng ngựa thi đua sáng nay.
- Mẹ thấy Ben chưa?- Eden đứng trên đi văng bọc nệm cố gắng nhìn hai bên, kẻ qua người lại.
- Chưa.
- Con Cuồng Phong chắc là đang tự hỏi chúng ta ở đâu, mẹ nhỉ?
- Ừ, ngồi xuống! Con biết là không nên đứng trên đồ đạc.
- Nhưng con không thấy nếu không đứng lên, và mẹ đã bảo con canh chừng Ben đến.
Một bức ảnh in trên mặt báo đập mạnh vào mắt nàng. Nàng không nghe Eden đáp và cũng không để ý thấy nó vẫn không ngồi xuống như đã được mẹ bảo. Nàng bị thu hút bởi tấm ảnh cuả Mac Crea đang nhìn lại nàng, giống y chàng, từ cặp mắt đen long lanh một ánh mắt biếng nhác, đến cái miệng tự đắc có ria mép cuả chàng. Chàng có vẻ như đang chế nhạo nàng, như thể biết rằng nàng sẽ thấy tấm ảnh này cuả chàng... và người đàn bà đứng cạnh chàng, không ai khác hơn là Rachel Canphield.
Nàng tự nhủ rằng không thèm quan tâm, rằng chàng không còn nghĩa gì đối với nàng, rằng nàng chỉ cần lật qua trang ấy là xong. Thay vì vậy, nàng gấp tờ báo để lộ trang ấy, và đọc ghi chú dưới bức ảnh. "Rachel Canphield, vợ cuả đại kỷ nghệ gia Lane Canphield, đi cùng nhà triệu phú khoan dầu độc lập Mac Crea Quilder, đến dự buổi chiêu đãi tổ chức tối qua tại...
- Coi kia, mẹ! Mac Crea kia kìa!- Eden hớn hở vỗ vai mẹ.
- Mẹ thấy rồi- Nàng trở lại với tờ báo.
- Mac Crea! Đợi cháu với!- Eden nhảy xuống nệm.
Sửng sốt, Abbie ngẩng lên nhìn và thấy Eden chạy đến một người đang băng qua phòng đợi. Mac Crea.
- Eden, trở lại đây!- Nàng lật đật bước theo nó, nhưng chậm mất rồi. Mac Crea đã thấy Eden và dừng lại.
- Chào bé- Chàng mỉm cười xoa đầu tóc quăn cuả nó- Đừng bảo tôi là mẹ cháu lại bị lạc- Khi ngẩng lên chàng nhìn ngay mặt nàng. Mặc dầu vẻ mặt chàng không bao giờ đổi sắc, Abbie cảm thấy như mặt chàng khép kín liền, chỉ còn là một cái mặt nạ.
- Không. Mẹ cháu đang ngồi kia, chờ Ben.
Abbie chộp vai nó kéo nó ra khỏi tầm tay cuả Mac Crea, và nhận thấy nàng vẫn cầm trong tay tờ báo gấp lại.
- Mẹ cháu đây rồi. Ông thấy không, mẹ cháu không bị lạc.
- Đi thôi, Eden. Con làm phiền ông Quilder.
- Cháu làm phiền ông không?- Eden cưỡng lại và cau mặt hỏi chàng.
- Không, dĩ nhiên là không.
- Xin ông đừng khuyến khích nó- Nàng cố giữ giọng nói thấp để che giấu sự tức giận.
- Sao ông có cái kia?- Eden chỉ vào cái túi xách đeo ở vai chàng- Ông đi đâu hả?
- Phải. Tôi rời khỏi đây. Tôi phải bắt kịp chuyến máy bay- Chàng trả lời, như là nói với Abbie.
- Ông không ở lại xem con Cuồng Phong đạt giải sao?
- Không thể được. Tôi đã xong việc ở đây và phải trở về làm việc.
- Làm việc?- Abbie cay đắng thốt ra- Tờ báo buổi sáng không gọi là công việc. Đây nè. Ông có thể tự đọc lấy- Nàng dúi tờ báo vào tay chàng.- Có lẽ ông thích bảo tôi thêm một lần nữa rằng ông ít có tiếp xúc với bà ta lắm!- Nàng không muốn ở đó chờ chàng giải thích. Nàng bồng Eden lên, và vừa thấy Ben bước vào phòng đợi, nàng đi thẳng ra cửa, bước tới bên chiếc xe họ đậu bên ngoài.
- Mẹ, tại sao mẹ không ưa Mac Crea?- Eden hỏi.
Vừa đúng lúc, Mac Crea từ khách sạn bước ra, vừa đưa tay gọi một chiếc xe taxi.
Abbie theo dõi chàng, đau đớn nhiều hơn tức giận.
- Con không hiểu đâu, Eden!- Nàng đáp và trèo lên xe với con gái cuả nàng.
36. Chương 36
Sáng, chiều, tối, Rachel chộp lấy mọi cơ hội để ở cạnh Ross. Các cuộc chiêu đãi và các phiên chợ bán ngựa kèm theo cuộc đua ngựa ở Scottdale cho phép nàng kín đáo gặp Ross. Bao giờ họ cũng đến và về riêng rẽ, họ cùng nhau dự buổi dạ hội lịch sự Ở nhà gia đình Leequ, một buổi lễ cầu kỳ tổ chức tại dinh thự cuả gia đình Qurigley, bữa ăn sáng êm đềm tại khách sạn Biltmore, một bữa ăn tối thân mật trong một phòng riêng sang trọng, và không kể hết các buổi chiêu đãi ở hành lang chuồng ngựa cũng như các cuộc tiếp tân chính thức.
Họ sắp đặt để ngồi chung bàn ở các khu sang trọng, và xem các ngựa Ả Rập trưng bày để bán ở những sân khấu trang trí ngọan mục đằng trước những tấm phông trên đó những tác phẩm hội hoa. nổi tiếng được vẽ lại to hơn thật, có cả một bức họa lâu đài Versailles, và những khung cảnh hiện đại làm bằng Chrôm và Pha lê. Họ cùng nhau nhấp rượu sâm banh và ăn các trái dâu nhúng sô- Cô- La trong khi các diễn viên tên tuổi biểu diễn cho họ xem và các con ngựa Ả Rập lướt qua trên các đường chạy giữa những đám sương mù trắng xóa.
Họ ngồi cạnh nhau ở các khán đài xem thi ngựa, và hỗ trợ tinh thần cho nhau khi ngựa cuả mỗi người dự thi trong các vòng loại để vào chung kết. Rồi thì còn những đêm- Những đêm say đắm điên cuồng khi Ross làm tình với nàng một cách quá đầy đủ khiến nàng không thể nào ngờ vực tình yêu cuả chàng được. Dường như không có gì có thể làm sứt mẹ hạnh phúc nàng đã tìm thấy.
Nàng tròng cái áo ngủ xa tanh qua đầu và nghe lớp vải mịn màng trượt xuống che thân mình trần truồng cuả nàng. Nàng lơ đễnh điều chỉnh hai dải đeo ở vai và day lại phía chiếc giường khổ lớn trên đó Ross đang nằm quan sát nàng.
- Lẽ ra anh phải mặc áo quần vào- Nàng nhẹ nhàng trách.
- Anh đang nghĩ xem em đẹp hơn khi mặc áo quần hay khi không có áo quần.
- Và?
- Anh không quyết định dứt khoát được. Sao em không bỏ cái áo ngủ ra để anh mới quyết định được?
- Không. Khuya rồi, gần nửa đêm rồi. Và em phải dậy sớm sáng mai. Ngày mai là ngày trọng đại, Sirocco dự thi ở vòng chung kết.
- Vậy thì?
- Vậy thì em cần ngủ. Anh cũng vậy.
- Tại sao anh không ngủ luôn với em ở đây tối nay? Anh muốn khi thức dậy có em nằm bên cạnh.
- Ross, chúng ta không thể. Giả thử người ta thấy anh ở căn hộ cuả em ra về trong buổi sáng, họ sẽ nghĩ sao?
- Họ sẽ nghĩ như cái họ nghĩ khi thấy anh lẻn ra khỏi phòng em lúc nữa đêm- Chàng kéo nàng nằm xuống giường và bắt đầu hôn lên cánh tay trần cuả nàng- Em không thực sự nghĩ rằng có thể lừa gạt được ai, phải không? Bây giờ thì mọi người đều đã thấy anh nhìn em với tất cả tình yêu chan chứa trong ánh mắt cuả anh.
- Có lẽ vậy.
- Anh yêu em thật, Rachel. Và anh không quan tâm nếu cả thế giới biết.
- Ross, em... - Nàng vừa đưa tay lên vuốt ve mặt chàng, thì điện thọai reo vang. Rachel giật nảy mình. Nàng nhìn sững chiếc máy điện thoại trên bàn ngủ, và nó reo lại lần thứ hai. Nàng nhìn Ross, rồi cầm ống nói lên, cắt đứt hồi chuông reo lần thứ ba.- A lô?
- Rachel, em yêu, anh làm em thức giấc hả?- Tiếng nói cuả Lane nghe rõ mồn một.
- Phải- Nàng nói dối- Có gì không? Alex- Nó bình an chứ?
- Phải, nó không sao. Hôm nay nó không lên cơn sốt nữa.
- Vậy thì... - Nếu không có gì khẩn trương- Và nghe giọng ông thì là vậy- Tại sao ông gọi điện thoại cho nàng vào giờ khuya khoắt này?
- Anh đã gọi em mấy lần hôm nay.
- Thế à?... Rất tiếc. Em đã chạy đôn chạy đáo cả ngày hôm nay nên không coi có ai nhắn lại gì không. Lẽ ra em đã gọi cho anh nhưng... - Nàng không muốn nói chuyện với ông. Bây giờ càng không, với Ross nằm kế bên.
- Anh nghĩ có lẽ là vậy. Và rất tiếc đã gọi em quá trễ làm em thức giấc, nhưng anh muốn cho em hay ngày mai anh sẽ đáp máy bay rời Houston. Anh phải ghé lại đón Mac Crea ở vùng khoan dầu cuả chúng ta ở miền Tây Texas. Anh phải coi lại một số giấy tờ với anh ta. Có lẽ anh sẽ đáp xuống Phoenix vào khoảng buổi trưa.
- Vậy à?- Nàng không biết nghĩ gì, hay nói gì.
- Anh hứa với em, anh sẽ có mặt ở vòng chung kết. Anh luôn luôn giữ lời hứa, phải không?
- Phải, dĩ nhiên.
- Em có vẻ không bằng lòng lắm về điều đó.
- Ồ, có chứ- Nàng vội đáp- Chỉ có điều... em đang còn buồn ngủ. Em đón anh ở sân bay ngày mai nhé?
- Anh thích vậy- Ông có vẻ hài lòng vì câu giải thích cuả nàng- Đi ngủ lại đi, em yêu, mai anh sẽ gặp em, à sửa lại cho đúng, hôm nay.
- Phải. Chúc anh một đêm ngon giấc.
- Chúc em cũng vậy.
Rachel chờ nghe tiếng cách ở đầu dây bên kia rồi mới gác ống nói lên máy. Bỏ lại hai tay lên đùi, nàng bất giác sờ vào chiếc nhẫn cưới ở ngón tay.
- Chồng em à?- Ross hỏi.
- Phải. Ngày mai ông ấy đến bằng máy bay.
Tấm nệm lún xuống sau lưng nàng khi Ross ngồi dậy. Chàng vuốt ve cánh tay nàng, cũng như biết bao nhiêu lần trước đó, nhưng lần này Rachel trân mình khi tay chàng đụng vào người nàng. Chưa đầy mười phút trước đó, mọi việc có vẻ đơn giản: Ross yêu nàng, việc Lane là chồng nàng đã có vẻ hoàn toàn trừu tượng. Nhưng bây giờ thì không nữa.
- Em sẽ nói cho ông ta biết về chuyện chúng mình không?- Ross tuột dải đeo áo nàng xuống và chà mũi lên vai nàng.
Ý nghĩ ấy làm nàng khiếp hãi. Nếu nàng sai trái thì sao? Nếu Ross không yêu nàng thật thì sao? Cuộc tình cuả họ đã xảy ra quá nhanh, làm sao nàng chắc chắn được? Bồn chồn vì câu hỏi cuả chàng, Rachel đứng dậy và bước đi mấy bước ra xa khỏi giường.
- Em thấy không làm sao em nói được, Ross. Mac Crea sẽ có bên cạnh ông ta.
- Rachel...
- Xin anh, Ross. Em nghĩ rằng tốt hơn anh nên mặc áo quần vào và ra về bây giờ- Nàng bồn chồn vặn hai bàn tay vào nhau, và tránh không nhìn chàng.
- Không. Anh không đi đầu cả trước khi chúng ta làm sáng tỏ một đôi điều. Chàng tung chăn đứng dậy, rồi nắm cánh tay nàng. Chàng bắt nàng quay lại đối diện với chàng. Vẻ mặt chàng đầy tuyệt vọng, trong khi mắt chàng cố tìm ở mặt nàng một chỉ dấu gì.
- Em định nói gì với anh nào? Rằng chúng mình đã vui vẻ bên nhau, nhưng mà, từ giả? Bởi vì anh sẽ không chấp nhận như vậy. Anh không thể chỉ bỏ đi và quên chuyện đã xảy ra. Anh yêu em. Đây không phải là một chuyện qua đường đối với anh.
- Ross, em cũng muốn gặp lại anh. Nhưng có Lane ở đây, không thể được nữa. Và anh còn phải thu băng cho hãng truyền hình và nhiều cam kết khác nữa phải giữ đúng. Không dễ gì chúng ta gặp nhau sau đêm nay.
- Em có thể bỏ Lane và theo anh- Chàng cố kéo nàng vào trong vòng tay, nhưng Rachel chống hai bàn tay lên ngực chàng, đẩy ra xa.
- Em muốn ở với anh, Ross. Em cần có anh, nhiều hơn là anh có bao giờ biết được. Nhưng, nếu anh thực sự yêu em, đừng yêu cầu em làm việc đó. Em không thể làm được, ít nhất trong lúc này. Còn quá sớm. Còn nhiều chuyện khác phải đắn đo. Thậm chí em không biết chuyện chúng mình làm đây đúng hay sai- Cho cả hai chúng ta.
- Nếu anh yêu em và em yêu anh, thì phải là đúng.
- Anh không hiểu- Nàng lắc đầu- Có một thời em đã nghĩ rằng em cũng yêu Lane. Lần này em muốn biết chắc.
- Em yêu- Chàng định cãi, nhưng ngừng lại và thở dài sườn sượt- Được rồi, anh không hối thúc em, nhưng sẽ không dễ dàng. Bởi vì em sẽ không sung sướng chừng nào em còn chưa ở bên anh mỗi ngày và mỗi đêm. Anh biết anh không giàu như em, nhưng anh cũng tuyệt nhiên không phải là nghèo, kể từ nay, anh hứa với em, em sẽ có được mọi thứ em muốn. Em chỉ cần nói tên, là thuộc về em.
- Em không muốn gì cả- Nàng không hiểu tại sao mọi người đàn ông đều thấy phải mua chuộc tình yêu cuả nàng bằng các quà tặng đắt giá.
Hai mươi phút nữa trôi qua, Rachel cuối cùng mới thuyết phục được Ross mặc lại áo quần và ra về, và nàng có thì giờ để suy nghĩ một mình. Trong khi nằm thức, nàng gần như ước mong phải chi đã không dính líu với anh ta. Đúng, nàng đã sung sướng, nhưng nàng cũng đã sung sướng nhiều lần khác, và nó không bao giờ bền lâu. Tại sao nàng không nhớ lại điểm đó sớm hơn?