Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ba Mươi Ba
ong đang sụt cân. Trong cuộc đời cha tôi, ông chưa từng gầy, nhưng giờ đây má ông hóp dần lại và làn da dưới cổ ông bắt đầu chùng xuống. Càng ngày, cha tôi càng giống một người xa lạ với tôi.
Ngay cả cánh tay ông cũng đã mất đi sự mạnh mẽ vạm vỡ khi trước, và những hình xăm tuyên bố lòng chung thủy với mẹ tôi và đội đặc công giờ nhìn mờ đi như những tấm ảnh từ thế kỷ trước.
Mỗi lần đến thăm là da thịt ông lại mất dần và xương ông ngày một lộ rõ hơn, nhô lên dưới làn da nâu nhợt nhạt mà tôi ngỡ ngàng nhận ra rằng sẽ không bao giờ được tiếp xúc với ánh mặt trời nữa.
Nhưng ông đang cười.
Ngồi dậy trên giường và cười. Và đó là một nụ cười thực sự - không phải một nụ cười để tỏ ra dũng cảm, không phải một nụ cười ép buộc hay gượng gạo, mà là một nụ cười sung sướng thực sự khi thấy cháu trai mình.
“Chào cháu yêu,” cha tôi nói, trong lúc Pat đi tới bên giường ông, trước tôi, mẹ và chú Jack. Cha tôi đưa tay phải lên, bên tay gắn ống truyền ven ở cổ tay ông. “Nhìn ông già của cháu đang ra nông nỗi nào này.”
Vừa rồi Pat vô cùng hoạt bát trong xe của chú Jack - phấn chấn vì được thưởng một ngày nghỉ học, sung sướng được ngồi ở băng ghế sau chiếc xe hạng doanh nhân thay vì ghế lái phụ của một cái xe thể thao bị phá hoại. Nhưng giờ thì cậu bé im lặng, thận trọng tiến tới chiếc giường và khuôn mặt hốc hác, râu ria lởm chởm của ông nó.
“Lại đây nào,” cha tôi nói, giọng ông khàn khàn đầy cảm xúc, đưa bên tay không ra, và Pat trèo lên giường và tựa đầu lên khuôn ngực yếu ớt tội nghiệp của cha tôi. Hai ông cháu ôm nhau trong im lặng.
Mẹ liếc nhìn tôi. Bà đã phản đối lần viếng thăm này.
Không thể biết chắc được liệu cha tôi có thức lúc chúng tôi đến không. Nhiều khả năng là cơn đau sẽ tệ đến mức người ta phải tiêm đầy thuốc giảm đau vào người ông trong khi chúng tôi đang tìm chỗ đỗ xe, và tất cả những gì Pat nhìn thấy sẽ là ông mình bất tỉnh và mơ màng trong một màn mây mù moóc phin. Hoặc là ông thở hổn hển, ngực phập phồng, mặt nạ ô xy che cả mũi và miệng, cặp mắt ướt nhòe bởi đau đớn và sợ hãi. Hoặc, dù bà không nói ra, có thể ông đã chết.
Tất cả những chuyện đó đều có thể, có khi còn chắc hẳn là vậy, và trong căn bếp ở nhà mình, mẹ tôi đã giận dữ, mắt đẫm lệ nhìn tôi khi nghĩ đến việc bắt Pat phải chịu một trong những việc kinh khủng đó.
Tôi quàng tay quanh người bà và trấn an bà rằng sẽ không sao đâu. Và tôi đã nhầm. Không thể nói là không sao - Pat bị sốc và mất hết tinh thần trước cảnh ông mình bị tàn phá bởi bệnh tật, kiệt quệ trên giường trong cái phòng dành cho những người sắp chết - cái kiểu chết mà bạn không bao giờ nhìn thấy trên ti vi hay trong phim ảnh, cái kiểu hấp hối đầy đau đớn và thuốc thang và nỗi buồn vì tất cả những điều sắp tiêu tan. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho thực tế của cái chết và không có lý do gì để tin rằng một cậu bé năm tuổi lớn lên với Chiến tranh giữa các vì sao lại sẵn sàng hơn tôi.
Không, nó không ổn. Nhưng việc này là cần thiết. Cha tôi và con tôi cần phải được gặp nhau. Hai ông cháu cần phải nhìn thấy được là sự kết nối giữa họ vẫn còn tồn tại và sẽ luôn luôn tồn tại. Tình yêu giữa hai ông cháu sẽ luôn còn mãi. Cả hai cần được biết rằng ung thư không thể giết chết được điều đó.
Và không hiểu sao mà tôi biết - đơn giản là tôi biết - rằng cha tôi sẽ không bất tỉnh bởi thuốc ngủ hay khó thở khi Pat ở đó.
Không có lý do chính đáng nào để tin rằng chuyện đó sẽ không xảy ra khi cháu trai ông ở đó. Nó không logic. Có lẽ đơn giản là nó ngớ ngẩn. Nhưng tôi tin tưởng bằng cả trái tim mình rằng cha tôi sẽ bảo vệ Pat khỏi những điều tồi tệ nhất trong chuyện này. Tôi vẫn tin có một phần trong ông là bất bại. Tôi không thể ngừng tin.
“Ông đã sắp được về nhà chưa ạ?” Pat hỏi.
“Phải đợi xem thế nào đã,” cha tôi nói. “Xem xem bác sĩ nói gì. Xem xem ông già có khá hơn một chút không. Đi học thế nào rồi?”
“Bình thường ạ.”
“Thế còn cái xe? Bluebell ra sao rồi?”
“Ổn ạ.”
“Thú vị hơn khi không có bánh phụ.”
“Vâng ạ,” Pat mỉm cười. “Nhưng cháu nhớ ông.”
“Ông cũng nhớ cháu,” cha tôi nói, và ôm ghì thằng bé, cái đầu vàng hoe của Pat áp sát vào bộ đồ ngủ sọc xanh của ông, cái loại đồ ngủ của ông già mà ở nhà ông không bao giờ thèm mặc.
Rồi ông gật đầu với tôi.
“Đến lúc đi rồi,” tôi nói.
Và đấy là lúc cha tôi nói lời chào đứa cháu trai yêu quý của mình. Tựa lên giường bệnh viện, ở giữa những người yêu thương ông nhưng lại cô độc đến cùng cực. Chúng tôi đã ở đó năm phút hay một tiếng? Tôi không chắc nữa. Nhưng tôi biết là bây giờ ông muốn chúng tôi đi.
Và thế là chúng tôi để cha tôi ở lại, tay lóng ngóng tìm cái mặt nạ ô xy của mình, lưng gù xuống và râu ria lởm chởm và, theo tôi, trông già hơn bao giờ hết, một cô y tá trẻ đang hồ hởi tán gẫu ở chân giường.
Đây, cuối cùng, là thứ tồi tệ nhất. Sự cô đơn khủng khiếp và tuyệt đối của cái chết, sự đơn độc tồi tệ của những người gần đất xa trời. Không ai cảnh báo bạn về chuyện đó.
Hơi thở ông yếu dần và cơn đau chuẩn bị đến, chúng tôi bỏ ông ở lại trong cái phòng bệnh chật chội ấy với ánh nắng mùa đông tràn vào qua khung cửa sổ to không được lau chùi và tiếng rúc rích của chương trình ti vi vang vang xung quanh. Chúng tôi bỏ ông ở lại. Cuối cùng thì đấy là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.
Và khi chúng tôi quay lại xe, Pat cố không khóc, giận dữ - không, tức điên - bởi một cái gì đó mà nó không thể gọi tên. Tôi cố an ủi thằng bé nhưng nó không muốn được an ủi.
Con trai tôi trông như thể đang có cảm giác bị lừa dối.
Có một chiếc xe tải chuyển đồ ở ngoài căn hộ của Cyd.
Nó không phải loại xe tải to đùng mà ta có thể xếp được vào trong nội dung cuộc đời của cả một gia đình, không phải loại xe tải khổng lồ đựng được cả một cây dương cầm và đồ nội thất cũ mà ta còn quá thích không muốn vứt đi và tất cả những thứ linh tinh chồng chất qua năm tháng. Nó là của một công ty chuyển đồ đăng quảng cáo ở đằng sau các tạp chí mua bán, hoàn hảo cho một gia đình nho nhỏ không có nhiều đồ.
Tôi nhìn hai người đàn ông trẻ mặc áo phông nghiêng một cái giường đơn trẻ con vào thùng xe tải. Cho dù Cyd và Peggy sống trên tầng thượng, đám đàn ông nhìn như thể đây thuộc loại công việc dễ dàng nhất của họ.
Peggy xuất hiện ở cửa, kéo lê theo sau một con thú bông to bằng cái tủ lạnh. Cô bé nhìn tôi bằng cặp mắt nâu điềm đạm ấy, không ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây.
“Nhìn chú có cái gì này,” tôi nói, chìa ra một con búp bê nam đang liếc mắt đểu cáng mặc quần bạc lóng lánh và cái gì đó trông như một cái áo đuôi tôm màu hoa cà. Nó là một con Barbie thay đổi giới tính.
“Ken Disco,” cô bé nói, cầm lấy nó.
“Cháu để quên ở nhà chú,” tôi nói. “Chú nghĩ có lẽ cháu muốn lấy lại nó.”
“Cảm ơn chú,” Peggy nói, cái cô bé ngoan ngoãn vô cùng ấy. Rồi Cyd xuất hiện đằng sau cô bé, một chồng sách bìa mềm trong tay.
“Nhìn chú Harry mang cho con cái gì này,” Peggy nói. “Ken Disco. Con tìm nó mãi.”
Cyd bảo cô bé lên phòng xem có để quên cái gì không. Peggy bỏ lại con thú bông to bằng tủ lạnh trên vỉa hè và biến mất vào trong nhà, tay vẫn cầm Ken Disco.
“Thế em thì sao?” tôi nói. “Em có bỏ lại cái gì không?”
“Không,” cô nói. “Em nghĩ mình đã có đủ mọi thứ rồi.”
Hai cậu chuyển đồ chạm phải chúng tôi trên đường quay lại nhà.
“Chuyển nhà mà không nói với anh sao?” tôi nói. “Hóa ra em là loại bạn bè như thế đấy.”
“Em cũng định bảo anh. Chỉ là - em không biết nữa - như thế này dễ hơn. Cho tất cả mọi người.”
“Anh đã tìm em ở quán cà phê.”
“Em thôi việc rồi.”
“Họ có nói thế với anh.”
“Mẹ con em sẽ chuyển qua đầu bên kia thành phố. Đến Notting Hill.”
“Tây London?”
“Chúa ạ, đừng sốc thế chứ Harry. Em là người Mỹ. Chuyển từ đầu này sang đầu kia thành phố không khủng khiếp đối với em như với anh đâu. Nghe này, em xin lỗi nhưng em rất bận. Anh muốn gì? Em không tin là anh đến đây chỉ để đưa lại Ken Disco.”
“Ken Disco là một phần,” tôi nói. “Nhưng anh cũng muốn nói với em là em sai rồi.”
“Về cái gì?”
“Về chúng ta. Em đã sai về chúng ta. Nếu chúng ta chia tay, đấy là lúc trời sập.”
“Ôi Harry.”
“Thật mà. Anh biết em không tin có người ấy, cái người là nửa duy nhất của ta trên thế giới này, nhưng anh thì có. Em đã làm anh tin vào chuyện đó Cyd à. Và, rốt cuộc thì chúng ta tin vào điều gì cũng chẳng quan trọng. Mọi chuyện giữa chúng ta đều tốt đẹp. Mọi việc đều ổn thỏa. Và anh đã nghĩ rồi. Không còn cơ hội nào khác để anh làm điều đúng đắn - em chính là nó, em chính là cơ hội cuối cùng của anh để được hạnh phúc, ngay cả nếu có một cơ hội khác, anh cũng chẳng muốn nó. Như Olivia Newton John từng nói với John Travolta, em là người anh muốn.”
“Không phải ngược lại sao? Không phải John Travolta nói thế với Olivia Newton John sao?”
“Cũng có thể.”
“Harry à,” cô nói. “Có một chuyện anh cần biết. Em đang quay lại với cha Peggy. Jim và em sẽ thử làm lại.”
Tôi nhìn cô chằm chằm trong khi những người chuyển đồ bê một cái giường xô pha đi qua giữa chúng tôi. “Sắp xong rồi,” một người nói. Họ quay lại vào trong nhà.
“Xin lỗi anh,” cô bảo tôi.
“Nhưng em có yêu anh ta không?” tôi nói.
“Anh ấy là cha của con gái em.”
“Nhưng em có yêu anh ta không?”
“Thôi nào Harry, anh chính là người lúc nào cũng quằn quại về chuyện gia đình tan vỡ. Anh là người lúc nào cũng than phiền về chuyện khó khăn ra sao để đọ được với máu mủ, về tất cả những mảnh vỡ bừa bộn của cái mà anh gọi là thế giới hiện đại. Anh phải vui cho em chứ. Anh phải chúc em may mắn mới đúng.”
“Nhưng em phải yêu anh ta Cyd à. Nó sẽ không có ý nghĩa gì nếu em không yêu anh ta. Em có yêu anh ta không?”
“Có. Được chưa? Em yêu anh ấy. Em chưa bao giờ ngừng yêu anh ấy. Và em muốn làm lại bởi vì anh ấy đã từ bỏ cô bạn gái của mình, cô vũ công thoát y người Thái ấy, và anh ấy hứa với em là mấy chuyện đó đã không còn trong người anh ấy rồi. Mấy cái chuyện tre nứa ấy.”
“Cô ấy không phải vũ công thoát y. Cô ấy là vũ nữ ngồi lòng.”
“Gì cũng được,” cô nói. “Nhưng Peggy sướng run lên khi thấy em và anh ấy đang định nối lại. Thế nên cho dù anh có ghét em, anh nên vui cho nó.”
“Anh không ghét em. Anh sẽ không bao giờ có thể ghét em.”
“Vậy thì hãy chúc em may mắn.”
“Anh chúc em may mắn,” tôi nói, và tôi thậm chí còn khá thật lòng. Cô đáng được hạnh phúc. Peggy cũng vậy. Tôi hôn phớt lên má cô. “Chỉ cần đừng nói với anh là anh không hiểu em, được không?”
Tôi để họ tiếp tục chuyển đồ. Bất kỳ điều gì tôi nói bây giờ cũng đều có vẻ trống rỗng và ích kỷ, như thể chúng chỉ là những lời khua môi múa mép được nghĩ ra để đưa cô quay lại với tôi.
Tới lúc này khi cô chuẩn bị quay lại với chồng mình, cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy giới hạn của gia đình hạt nhân. Giờ thì tôi nhận ra rằng có đủ cha và mẹ và những đứa con thì rất tốt.
Thế nhưng nếu ta không yêu nhau, thì cũng chẳng khác nào dọn vào ở cùng với Ken Disco.
“Chúng tôi đã nhận được đáp trả của bên kia,” Nigel Batty nói. “Vợ cũ của anh nói rằng cô ấy chung thủy với anh xuyên suốt cuộc hôn nhân nhưng anh đã ngoại tình với một đồng nghiệp ở cơ quan.”
“Thì đúng là vậy,” tôi nói. “Nhưng đấy chỉ là tình một đêm. Tôi không có ý nói là nó không là gì nhưng...”
“Cô ấy cũng cho biết là con trai anh bị một chấn thương đầu nghiêm trọng khi được anh chăm sóc.”
“Thế nghĩa là gì? Nghe như thể tôi đánh đập nó hay gì đấy. Nó ngã, được chưa? Có một tai nạn ở công viên gần nhà. Nó ngã vào một cái bể bơi trống và toác đầu ra. Và có lẽ tôi phải làm nhiều thứ hơn. Có lẽ tôi phải trông thằng bé cẩn thận hơn. Cô ấy thực sự cho rằng điều đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi bao nhiêu lần à? Nhưng ít ra thì tôi có ở đó với thằng bé. Cô ấy thì đang ăn tempura với bạn trai ở Tokyo.”
Luật sự nheo mắt nhìn đống giấy tờ trên bàn mình.
“Và xem ra cô ấy cho rằng anh không thực hiện tử tế trách nhiệm của phụ huynh quản lý trong chuyện con anh xem gì nghe cái gì.”
“Chuyện đấy thật điên rồ.”
“Thằng bé được phép xem phim bạo lực không có người giám sát, cô ấy nói. Video với chủ đề người lớn. Và cô ấy nói rằng trong lần đến thăm trước cô ấy phát hiện ra cậu bé có sở hữu một băng nhạc chứa những bài hát có nội dung tục tĩu và người lớn.”
Tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ lên vì tức giận.
“Chó chết... chó chết...”
Tôi không tìm nổi từ nào. Không có từ nào đủ mạnh.
Nigel Batty bật cười, như thể cuối cùng thì tôi cũng đã bắt đầu hiểu.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con