The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tranh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
gười tổ chức sinh nhật, là chị cấp trên của Giản Minh, tổ trưởng của tổ cô, đối xử với Giản Minh rất tốt, đặc biệt mời Giản Minh giúp đỡ bày biện, Giản Minh thật sự không thể không đi. Phạm vi buổi tiệc sinh nhật chỉ ở trong một khách sạn. Khách sạn này Lăng Văn tổ chức ăn uống chi tiêu ở đây sẽ được giảm giá. Giản Minh lấy kinh nghiệm làm việc cho phu nhân Văn Quyên trước đó ra, căn cứ vào sở thích của cấp trên, bố trí mọi việc đâu vào đấy. Thời tiết nóng nực, không cần phải đi ra ngoài, buổi trưa sẽ nghe nhạc, bố trí hai bàn đánh mạt chược, hưởng không khí mát mẻ của máy điều hòa trong phòng nghỉ tiêu chuẩn. Buổi trưa bày tiệc đơn giản, ăn xong hát karaoke, hát hò xong có thể đi spa, buổi tối tổ chức tiệc mừng, người sẽ đông hơn, vui chơi xong có thể chuyển sang vũ trường khiêu vũ. Dù sao thì ăn chơi nhảy múa đều nằm trong phạm vi khách sạn, không cần chạy tới chạy lui rất mệt mỏi.
Có điều, tất cả hoàn mỹ nhưng vẫn chưa đầy đủ, bởi vì chưa chuẩn bị loại trái cây mà cấp trên thích ăn nhất, măng cụt. Giản Minh tự cảm thấy mình chu đáo nhưng vẫn còn sơ suất quá, phải bù đắp vào thôi, hai bàn mạt chược đã bày ra, để mấy em nhân viên trình độ còn non nớt chơi cùng một lúc, cô đi mua trái cây. Giản Minh nghĩ rằng, dù sao mọi thứ cũng đều bố trí xong cả rồi, mua trái cây về, cô có thể kiếm cớ đi đón con trai chuồn về trước, sau đó đi gặp Lăng Lệ. Nhớ đến anh Lệ, trái tim của Giản Minh đập nhanh mấy nhịp, một cảm giác ngọt ngào nói không nên lời. Không cẩn thận, túi xách rơi xuống đất, cô cúi xuống nhặt, căn phòng bên cạnh hành lang mở ra, Giản Minh vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy La Thế Triết. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt mày ủ dột, trên người phảng phất mùi rượu. Từ sau khi về nhà thu dọn đồ đạc cho Đông Đông, Giản Minh lần đầu tiên gặp lại anh ta, trong lòng không khỏi kinh ngạc, mới sáng sớm như thế này, chưa đến mười giờ, La tiên sinh tại sao lại ở đây? Một người xưa nay yêu thích gọn gàng sạch sẽ, bây giờ vì sao ra nông nỗi này? Đứng dậy, chưa kịp mở miệng nói chuyện, La Thế Triết đứng bên cạnh cô giơ cánh tay ra, không nói không rằng, túm cô lôi vào phòng, Giản Minh vừa kinh hãi hét lên, đã bị La Thế Triết ấn vào cửa, môi của anh ta khóa miệng cô lại.
Quá bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị tấn công, Giản Minh kháng cự mạnh mẽ, ra sức giãy giụa, việc này rõ ràng quá kỳ cục, cô liều mạng lấy chân đạp vào La Thế Triết, dùng răng cắn môi anh ta, quyết tâm dùng hết sức, mãi cho đến khi cô cảm nhận được mùi tanh trong miệng, La Thế Triết mới hơi buông cô ra, giọng nói lại rất bình tĩnh, “Dã man thật.” Giản Minh đẩy mạnh làm chân anh ta lảo đảo đứng không vững, hét lớn, “La Thế Triết, anh bị khùng sao?”. Lấy tay quệt nước miếng có dính máu của La Thế Triết còn dính bên khóe môi cô, gớm chết, buồn nôn quá, trực giác mách bảo cô rằng hôm nay tuyệt đối không thể ở đây một mình với hắn ta được, quay người kéo cửa phòng, cánh cửa phòng vừa mở ra đã bị một cánh tay từ phía sau lao đến, đóng mạnh cửa lại, khóa chặt.
Trừng mắt nhìn khuôn mặt khó có thể phân biệt được cảm xúc của La Thế Triết, thần sắc u uất, ánh mắt hoảng loạn, đôi môi sưng vù, nhưng bề ngoài lại lạnh lùng, bỗng nhiên trong lòng Giản Minh cảm thấy hoảng loạn, không còn cách nào, cô lấy chiếc túi xách trong tay đập loạn xạ vào người La Thế Triết, “Thả tôi ra thả tôi ra…”. Cô lấy hết sức bình sinh, trong túi cô có túi trữ lạnh đựng dụng cụ chích Insulin, điện thoại di động, ví tiền cũng đủ nặng, cứ nghĩ rằng như thế này La Thế Triết sẽ sợ, ai ngờ La Thế Triết bị đánh như thế chẳng hề hấn gì, ngay lập tức, hai tay Giản Minh bị túm chặt, cả người cô bị vác lên vai, vứt xuống giường, Giản Minh sững sờ, đây là… Cô hét lên ngay tức khắc, “Cứu với, cứu với…”. La Thế Triết đè cô xuống, giơ tay lên bịt miệng cô lại, giọng nói vẫn đều như máy điều hòa, ra lệnh, “Đừng hét.” Giản Minh bị bịt miệng bịt mũi, không thở được, cho dù khóc hay hét, đều phải tạm thời ngừng lại, cô trừng to đôi mắt, ánh mắt như đang nói, La Thế Triết, anh điên rồi gì gì đó.
La Thế Triết nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân anh, từ trước đến này chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ở bên cô trong tình huống như vậy, đồng thời, thấy ánh mắt nhìn chăm chú của cô, trong lòng anh ta lại cảm thấy lúng túng, bất lực. Ánh mắt của Giản Minh, sợ hãi, oán hận, hoảng loạn, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn đẹp đến mê hồn. Đã có lúc anh cho rằng, anh đã hủy hoại cuộc đời cô, dùng những việc rối rắm, thô thiển của cuộc đời mài mòn tuổi trẻ thuần khiết của cô, có những lúc, đứng trước mặt cô, bởi vì gánh nặng qua lớn nên nhiều lúc sẽ có tâm trạng như muốn trốn chạy. Khi anh vứt bỏ cô, cứ nghĩ rằng cả cuộc đời cô xem như kết thúc, nhưng mà, cô đã sống lại, đất thiêng nảy sinh hiền tài, dịu dàng lại dễ thương. Vừa nãy anh mở cửa định đi ăn chút gì đó, giây phút nhìn thấy cô, đã kinh ngạc trước vẻ đẹp không vướng chút bụi trần như bông hoa thủy tiên của cô.
La Thế Triết không biết bây giờ bản thân rốt cuộc đang muốn điều gì, hoặc là chỉ biết rằng, không dùng cách này, sẽ không có cơ hội ôm được cô, dụi mặt vào mái tóc đen của Giản Minh, hít thở mùi hương của cô, cảm nhận được sự mềm mại của cô dưới thân anh, tự nhiên lại nhớ đến câu nói kia, “ngực nở eo thon”. Buông bàn tay đang bịt mồm bịt mũi Giản Minh ra, vuốt ve từng sợi tóc đen mượt như tơ của cô, than thởm “Giản Minh, có phải em không còn hiếu kỳ về anh nữa phải không? Cho dù anh làm gì, em cũng sẽ không hỏi một câu vì sao?”. Nói chưa xong, bả vai anh nhói đau, anh vừa mới nới lỏng cảnh giác, liền bị Giản Minh ngoạm mạnh vào đó. La Thế Triết đau đến nỗi nhảy lên, Giản Minh nhân cơ hội này trốn thoát, tiếp tục, “Cứu với…”. Chạy về phía cửa, cô bị La Thế Triết túm lại, “Giản Minh, đừng hét, nghe anh nói, anh sắp ly hôn!”.
“Ly hôn?!”, Giản Minh sững sờ.
La Thế Triết nói tiếp, “Chúng ta kết hôn lại.”
Giản Minh lại sững sờ, không thể nhịn nổi nữa, lấy hết sức, cho anh ta một cái bạt tai lên mặt, La Thế Triết nhắm mắt lại, vừa đau vừa rát, phải chấp nhận thôi, nghe Giản Minh hằn học nói, “Đừng có mơ.” Lại định mở cửa, lần nữa, anh ta kéo cô quay trở lại, “Anh biết em hận anh, nhưng anh vẫn yêu em.”
“Kiểu yêu của anh cũng kỳ lạ quá, tôi chịu không nổi, anh làm ơn đổi người khác mà yêu được không?”, Giản Minh vừa giằng co với La Thế Triết, vừa cố gắng bươn người ra gần cửa, “Tôi phải ra rồi. Đồng nghiệp của tôi ở ngay gần đây, họ không thấy tôi quay trở lại, sẽ đi tìm tôi đấy.” Cuối cùng cánh tay cũng với tới khóa cửa, trong lúc căng thẳng lại chẳng mở nổi cửa, Giản Minh nổi điên lên, “La Thế Triết, đừng ép tôi, đừng gây chuyện ở đây nữa, chẳng đẹp mặt chút nào.”
La Thế Triết đứng chặn ngay cửa, “Nghe anh nói, Giản Minh.” Lần nữa anh ta nắm lấy hai cánh tay của Giản Minh, “Nghe anh một lần có được không? Từ khi anh bắt đầu đưa ra đề nghị ly hôn, em chưa bao giờ hỏi, cho nên anh cũng không thể nào mở miệng nói được, lần này, em có thể cho anh một cơ hội, để em giải thích với em được không?”. Giản Minh đương nhiên không muốn, vẫn ra sức giãy giụa, La Thế Triết quỳ xuống, “Cầu xin em đấy,” Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, “Giản Minh, em biết anh chưa bao giờ cầu xin ai.”
Giản Minh nhìn chằm chằm vào La Thế Triết đang quỳ dưới đất, từ trước đến nay anh ta vẫn luôn cao ngạo, nhưng, bây giờ… Không biết làm thế nào, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
“Muốn em quay trở về bên anh, ở nơi nào có em mới có nhà, anh sai rồi.” Đầu của La Thế Triết dựa vào cánh tay của Giản Minh, cất tiếng, “Anh và Tô Mạn đến với nhau, là bởi vì dạ dày anh xuất huyết phải nhập viện, không nói cho em biết. Mấy ngày đó, Đông Đông ốm rồi sốt cao, phải nằm viện hai ngày, xung quanh chúng ta lại chẳng có người thân giúp đỡ, em cũng mệt muốn chết rồi, anh không muốn dọa em chết khiếp nữa, làm cho em phải lo lắng, thế là lừa em, bảo anh sắp đi công tác một thời gian. Mặc dù ở đơn vị ngày nào cũng có người đến chăm sóc, nhưng anh cũng có lúc yếu đuối. Thời gian đó Tô Mạn ngày nào cũng đến, bọn anh đã bắt đầu như thế.”
Giản Minh đứng nhìn người đang quỳ dưới người cô, bỗng nhiên trong đầu hiện ra những hình ảnh trong quá khứ, im lặng một lúc, cô buồn bã, “Tại sao lại nói cho tôi những việc này? Đây là việc giữa anh và Tô Mạn.”
La Thế Triết khẳng định, “Giản Minh, đây là việc giữa ba người chúng ta, em, anh và cả Tô Mạn nữa.”
“Thế Triết, ba năm trước, cho dù tôi là vợ của anh, anh không muốn tôi gánh vác tất cả mọi việc của anh, lại tạo ra cơ hội để một người khác tôi thừa cơ sơ hở mà chen vào, bước vào cuộc sống của chúng ta. Nếu như lúc đó anh thành thật nói với tôi, hy vọng tôi bao dung, đó sẽ là việc giữa ba chúng ta. Nhưng bây giờ,” Giản Minh lắc đầu, đối với mọi việc của quá khứ, cô thật chẳng còn cảm giác gì nữa, “Rất xin lỗi, tôi không biết anh nhắc lại những việc này còn có ý nghĩa gì nữa?”.
La Thế Triết có chút hoảng hốt, “Anh chỉ muốn em biết rằng, không phải là anh không yêu em, chỉ là thời gian đó anh có chút mệt mỏi.”
“Tôi biết, anh đã từng nói với tôi, anh cho rằng tôi và cha mẹ tôi sẽ liên kết lại với nhau để toan tính tài sản của anh, giống như cha mẹ tôi lo lắng rằng anh có toan tính về tài sản của họ vậy. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, anh đồng ý với chân lý đó, cảm thấy thay vì bị động, chi bằng chủ động, suy tính lợi hại, anh đã lựa chọn F20, có thể giúp anh giải quyết bất kỳ chuyện gì.” Kể lại chuyện trong quá khứ, Giản Minh không hề oán hận, cực kỳ bình thản, “La Thế Triết, tôi đều chấp nhận, tất cả mọi việc đều như anh mong muốn, điều duy nhất tôi không yên tâm là con trai, bây giờ Đông Đông đã ở với tôi rồi, mọi việc đều tốt cả, những thứ anh muốn, anh đều đã có được, tôi không biết anh còn muốn gì nữa?”.
“Không hề, anh chẳng có được thứ gì cả.” La Thế Triết vội vàng hấp tấp, cả người lắc lư lên xuống, mùi rượu nồng nặc, “Giản Minh, thứ anh muốn có là em. Hôm nay đây, anh vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, nhưng em ngày càng xa anh hơn, làm sao em có thể vứt bỏ anh, không quan tâm đến như thế?”.
Giản Minh sắp hết kiên nhẫn, “Anh đã nói đủ chưa? Ngày xưa người đề nghị ly hôn là anh.
Lý lẽ của La Thế Triết, cùn đến nỗi cả đời này Giản Minh khó có thể nào lĩnh ngộ được, anh ta ngang nhiên chất vấn, “Anh muốn ly hôn, em liền đồng ý ly hôn sao? Tại sao không hỏi anh nguyên nhân vì sao? Tại sao lại không đi tìm anh về?”.
Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi, Giản Minh thở một hơi thật sâu, “La Thế Triết, tôi không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh ghét cha mẹ của chúng ta, ngày đó anh lại dùng đúng thủ đoạn và quan niệm của cha mẹ chúng ta, yêu cầu ly hôn với tôi, có phải như thế không?”.
La Thế Triết gằn giọng, “Đúng thế, cách trả thù họ tốt nhất, là trở thành người giống y như bọn họ, dùng chính thủ đoạn của họ, làm cho họ đau khổ.”
“OK, anh ngoại tình, dùng đủ mọi thủ đoạn hất tôi ra khỏi nhà để nhường lại vị trí đó cho Tô Mạn, nhưng anh lại nói anh hy vọng tôi hỏi anh vì sao, đồng thời tìm anh về nhà?”.
“Đúng thế, anh chỉ nghĩ rằng anh có thể quên được em, anh nghĩ rằng anh chỉ cần tiền là được rồi, nhưng mà không phải thế, người mà trong lòng anh cần vẫn là em. Giản Minh, có một vài việc, phải trải nghiệm rồi mới hiểu hết được.”
“Cho nên, sau khi anh ly hôn với tôi hơn ba năm, đã hiểu hết về triết lý sống của anh, giống như đi một vòng trái đất, quay về vị trí cũ, yêu cầu tôi cũng phải đứng ở ví trí cũ đợi anh sao?”, Giản Minh cười nhạt, “La Thế Triết, anh nghĩ anh là ai chứ? Có phải tất cả mọi thứ đều phải như anh nghĩ? Anh muốn như thế nào thì nó như thế ấy sao?”.
“Anh không biết, Giản Minh, người mình yêu, và người ngủ cùng bên cạnh mình, không cùng là một người, đây là một việc vẫn hay xảy ra. Anh nghĩ rằng anh có thể làm được, nhưng không phải như vậy, những người anh quen, có ích cho anh càng ngày càng nhiều, nhưng người có thể nói chuyện với anh, lại ngày càng ít hơn. Có một ngày đi công tác bên ngoài, đi qua một nơi có phong cảnh rất đẹp, hào hứng chụp cảnh đó lại, tiếp theo lại không biết đưa tấm ảnh này cho ai xem, giây phút ấy mới bỗng nhiên nhận ra rằng, từ trước đến nay, người đứng bên cạnh anh, cùng anh ngắm phong cảnh, là em. Anh có thể tìm thấy rất nhiều Tô Mạn, bàn về sự nghiệp, về tài chính, về cổ phiếu, bàn về các khoản vay, cho vay và tiền lãi, nhưng người anh muốn chia sẻ mọi việc trong cuộc sống, chỉ có thể là em.” La Thế Triết suy sụp tinh thần, “F20 là máy bay chiến đấu, có thể cùng anh xông pha trận mạc, nhưng nơi anh sống chỉ cần một căn phòng nhỏ là đủ rồi, anh có phải bắt buộc sống từng giờ từng phút với trận mạc đâu.” La Thế Triết quỳ trước Giản Minh, ôm lấy một cánh tay cô, bắt đầu khóc, khóc giống như một đứa trẻ con, khóc tu tu, “Anh nhớ em và Đông Đông, nhớ căn nhà trước đây của chúng ta, nhớ những tháng ngày của chúng ta thời con đi học, anh rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến nỗi hồn vía bay đi mất. Lần trước nhìn thấy em cô quạnh một mình ở bệnh viện, em không biết trong lòng anh khó chịu đến thế nào đâu. Anh biết kiểu cảm giác đó, anh biết đối với Lăng Lệ em chỉ có cảm giác mê hoặc nhất thời. Giản Minh, năn nỉ em, kết hôn lại với anh đi, anh sẽ ly hôn với Tô Mạn, bắt cô ấy phải trả cho anh một khoản tiền, như thế cho dù sau này anh và em không làm việc cũng đủ dùng, chúng ta ra nước ngoài, rời khỏi nơi này…”.
Nghe những lời nói đó của La Thế Triết, Giản Minh chẳng hề cảm động, cô cười khổ sở, “Anh ích kỉ đến tận mức này sao? Tự nói tự quyết quen rồi mà, quan niệm trong đầu anh, đều là anh nghĩ như thế nào, chứ chưa bao giờ anh để ý đến người khác suy nghĩ như thế nào.”
La Thế Triết lẩm bẩm, “Anh biết em hận anh.”
Giản Minh thái độ hòa nhã, “Tôi không hận anh, mà là từ bỏ, ba năm trước khi tôi xách hành lý ra khỏi nhà, tôi đã từ bỏ anh rồi. Anh phải biết tính khí của tôi chứ, những thứ tôi từ bỏ, tuyệt đối không bao giờ nhặt về nữa.”
La Thế Triết như ăn phải bùa mê thuốc lú, “Giản Minh, em hận anh như vậy sao? Anh đã quỳ dưới chân em rồi, em bớt giận được không?”.
“La Thế Triết, anh uống quá nhiều rồi, tôi đã nói, tôi không hận anh. Anh đứng dậy đi, đừng làm giảm thọ của tôi.”
La Thế Triết vẫn không tỉnh ngộ, “Không thể tha thứ cho anh sao? Lúc đó anh cũng có nỗi khổ riêng của anh. Giản Minh, anh muốn về nhà, cũng hy vọng rằng em có thể cứu anh về nhà.”
Giản Minh lắc đầu, đoạn tuyệt quan hệ, “Rất xin lỗi, La Thế Triết, không thể nào được nữa rồi, tất cả mọi thứ giữa hai chúng ta đều bị anh hủy hoại đến nỗi cặn bã cũng chẳng còn, thật sự chúng ta không thể nào quay lại với nhau được nữa. Cứ cho ngày đó tôi hơi sơ sót, tôi không hiểu được anh, không lo lắng được cho anh, nhưng bây giờ nói những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thả tôi ra đi.” Đẩy mạnh La Thế Triết, Giản Minh mở cửa chạy trốn, lần này La Thế Triết không ngăn cô lại.
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu