Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
35 . Sự Đề Phòng
ầu tháng bảy, Xá nghĩ hè trở về; cho Dương Tử biết.
- Nguyên có lẽ nhớ em nên bệnh rồi đấy.
Dương Tử bàng hoàng.
- Bệnh chi?
- Bệnh đau ruột dư, nằm bệnh viện rồi.
- Bệnh nặng lắm sao anh?
- Bây giờ thì khá rồi.
- Thế à?
Nghĩ đến cái chết, Dương Tử rùng mình nàng vừa định tìm cơ hội đến thăm cho bằng được Nguyên, thì Xá tiếp.
- Thằng Nguyên xem thế mà đào hoa tệ, lũ bạn gái đến thăm suốt ngày.
Tất cả ý định vừa loé chợt tắt. Dương Tử thấy tim đau nhói, nàng nói lảng.
- Nghề cỡi ngựa ngựa của anh lúc nầy đến đâu rồi?
Xá cười đưa ngón tay cái lên. Gia đình có thêm bóng Xá sáng hẳn lên, nhưng Dương Tử vẫn thấy cô độc. Nguyên hết hẳn bệnh chưa? Chàng đã về nhà hay vẫn còn trong bệnh viện? Dương Tử âm thầm đi vào rừng.
Khi đến gốc cây, nơi gặp Nguyên lần đầu nàng lại ngồi xuống. Đã giận Nguyên nhưng Dương Tử không làm sao quên chàng được. Nàng không thể nào tha thứ cho chàng. Nhiều lúc muốn viết một bức thư thăm hỏi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi.
Yêu là gì? Có phải để ghét chăng? Dương Tử không ngờ tình cảm mình lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Từ một cô gái bình dị thản nhiên trước mọi vấn đề, bây giờ lại có thể buồn vui bất chợt, giận dữ và hờn ghen dễ dàng.
Ngẩng đầu lên nhìn trời những ngọn tòng xanh như phiêu lãng bên cạnh chùm mây trắng.
Chợt có tiếng chân bước nhẹ phía sau vọng lại, Dương Tử nín thở. Nguyên đến nữa sao? Không làm gì có chuyện đó được, chàng bệnh rồi. Dương Tử cười buồn tự nhủ.
- Dương Tử làm gì lại ngồi ủ rủ thế?
Giọng của Xá, Dương Tử đứng nhanh dậy, hai tay ôm lấy vai.
- Dạ, không có chi cả anh à.
Nếu không phải anh Xá mà là Nguyên thì ta sẽ trả lời chàng thế nào? Ta sẽ ngã người ngay vào lòng chàng khóc lóc hay chạy trốn? Nhưng nghĩ đến chuyện đó làm gì? Anh Xá đây mà.
- Lúc gần đây anh thấy em có vẻ buồn lắm phải không?
Từ ngày biết Dương Tử và Nguyên giận nhau, Xá lại nuôi hy vọng.
- Đâu có, em vẫn vui như thường đấy chứ, nếu anh chẳng tin mình cứ chơi trò trốn tìm đi, em trốn và anh tìm nhé.
Dương Tử không đợi Xá gật đầu đã bỏ chạy về phía bờ đê. Đứng từ xa Xá nhìn tới. Chân trời với bờ đê như tiếp nối, và bóng Duơng Tử như đến từ trên mây.
Đẹp quá! Xá đuổi theo. Khi theo đến bờ đê thì Dương Tử đã xuống đến dốc, chiếc váy màu trắng tung bay về phía khu rừng tòng Germany. Màu xanh của lá với vẻ âm u huyền bí của khu rừng khiến Xá hồi tưởng lại tuổi nhỏ. Một chút quyến luyến trở về tim. Có giọng nói lạ sau lưng khiến Xá giật mình.
- Cậu mạnh chứ!
- Vâng.
Xá giật mình, quay lại, ông quản thủ khu rừng đầu đội nón lá, tay cầm thước bước qua, nụ cười thân thiện vẫn nở.
Nơi đây, chốn nầy... Xá nhớ lại... Bấy giờ Dương Tử còn là em ruột... Nhưng tiếng gọi của Dương Tử ngoài rừng cắt ngang sự hồi tưởng của chàng.
- Anh Xá ơi! Sao lâu thế?
Xá chạy vội ra, Dương Tử đang tựa lưng bên bờ suối.
- Lâu quá không có dịp chạy, vui thật!
- Ờ. Nhưng đi guốc bất tiện quá, chạy suýt ngã không à.
Xá vừa cười vừa ngồi xuống bãi cỏ. Trời trong xanh thật đẹp.
- Dương Tử nầy.
- Gì anh?
- Bây giờ chúng ta chơi trò chơi giả tiếng gọi của thú rừng đi?
- Hay lắm, nhưng em thấy chơi trò chơi nối câu hay hơn.
- Được nhưng phải nói ngay nhé.
Dương Tử gật đầu, Xá tiếp.
- Vậy thì anh bắt đầu. Nào! Rừng...
Duơng Tử suýt đọc tên Bắc Nguyên ra, nhưng nàng tự ngăn lại kịp.
- Núi.
Chơi một lúc mệt, hai người lại nghỉ xả hơi, nhìn giòng suối xanh ngát, Xá nghĩ ngợi, rồi chợt bứt một nắm cỏ ném vào dòng cho nước cuốn đi.
- Dương Tử.
- Chi anh?
- Em định học tiếp lên không?
Dương Tử yên lặng.
- Phải quyết định đi chứ để chọn ngành cho mai sau.
- Em không muốn học nữa.
Xá ngạc nhiên nhìn em.
- Không học? Tại sao vậy?
- Tại em không thích.
- Đừng nói dối anh biết em yêu toán lắm.
Dương Tử yên lặng, Xá lại hỏi tiếp.
- Thế em không có ghi tên để xin tiếp tục học à?
Dương Tử không muốn anh buồn vội nói
- Anh Xá, chắc anh cũng hiểu tánh em bốc đồng lắm, vì vậy em nghĩ rằng học được một cách suông sẻ đến tú tài mà chẳng nghỉ ngang là hay lắm rối.
- Đừng dối anh, Dương Tử!
- Đừng trách em, anh ạ. Thú thật với anh, em chẳng có can đảm để học nốt chương trình đại học, em nghĩ là có việc làm mới khiến em yên tâm.
Xá yên lặng một chút nói.
- Anh biết em không phải là đứa bốc đồng, nhưng anh thấy ngại.
- Ngại chi anh?
- Đậu xong tú tài em định làm gì?
- Học nghề.
- Định làm nghề gì?
- Có lẽ em sẽ thi vào những trường công chức, em thích công việc của sở kiểm lâm lắm.
Xá ngập ngừng.
- Nhưng Dương Tử phải biết gia đình chúng ta không cần sự làm việc của Dương Tử, nếu muốn Dương Tử cứ lên Đại học, không ảnh hưởng gì đến kinh tế gia đình đâu.
- Em biết, nhưng vấn đề là ở em, em thích được tự lập vì em nghĩ với một người đã trưởng thành thì có nghĩa là nguời đó phải tự tạo cho mình một cuộc sống.
- Nhưng lại sao em lại cố ý định nghỉ học ngay khi xong tú tài chứ?
- Tại sao à? Em đã nói là em ham muốn làm việc. Làm việc đâu có nghĩa là bỏ nhà đi dâu, nếu làm thế thì có lỗi với cha mẹ anh quá nhiều.
- Ờ.
- Em hứa với anh, trừ trường hợp em chết... Em mới rời khỏi nhà nầy.
Xá bàng hoàng, đúng ra Dương Tử phải nói là trừ trường hợp em lấy chồng em sẽ rời bỏ nhà nầy, thế sao... Không lẽ Dương Tử chẳng định lấy chồng sao? Nhưng Xá vẫn dọ.
- Thế còn lúc lấy chồng?
- Không, sẽ chẳng bao giờ em lấy chồng.
- Tại sao?
- Không biết.
- Thế em muốn sống độc thân suốt đời à?
- Không được sao anh?
Xá lắc đầu.
- Mấy cô ở tuổi em đều nói như vậy, nhưng lớn một chút...
- Không, không đâu, em thì khác.
Dương Tử nghĩ đến những bức ảnh mà lòng xót xa. Trong rừng hình như có tiếng chim hót.
- Dương Tử...
- Dạ.
- Nếu em nguyện suốt đời ở nhà thì...
Xá nói tới đây ngừng ngang. Chàng nghĩ. Dương Tử muốn suốt đời ở đây có lẽ vì nó muốn được cận kề ta mãi...
Dương Tử nhìn anh.
- Nếu ở đây mãi thì trở ngại cho anh phải không?
- Anh...
Xá định nói "Anh muốn chúng ta phải lấy nhau" nhưng không dám. Dù sao cuộc sống gần gũi như anh em ruột bấy lâu nay cũng khiến Xá thấy ngượng.
- Dương Tử... Chuyện dì Thăng em biết chưa?
- Sao anh?
- Dì ấy định xin em.
- Hở? Gì lạ vậy?
- Dì Thăng chẳng có con, dì ấy muốn nhận em làm con.
Xá chỉ biết bấy nhiêu, vì Hạ Chi chẳng kể rỏ hơn cho chàng nghe.
Dương Tử yên lặng, nàng nghĩ đến thân mình. Sinh ra đã phải làm thân chùm gởi, bây giờ lại sắp bềnh bồng. Dù thích dì Thăng nhưng Dương Tử vẫn thấy chua xót.
- Rồi mẹ trả lời sao?
- Mẹ bảo, nuôi đến trưởng thành, đâu phải chuyện dễ, làm gì cũng phải để Dương Tử lập gia đình ở đây đi ra.
Mắt Dương Tử chớp nhanh. Nghe lời mẹ mà cảm động. Nàng đâu hiểu được thâm tâm của Hạ Chi. Sự thật Hạ Chi sợ để Dương Tử cho Tử Thăng nuôi con bé sẽ được tiếp tục lên Đại học, ngoài ra còn được hưởng trọn cả gia tài có giá của Thăng nữa.
- Nghe anh nói em cảm động quá.
Dương Tử nói. Hai anh em cùng bước vào rừng, nắng không rọi thẳng vào kẻ lá chỉ để những tia phản chiếu màu lá trên cỏ, đẹp như một bức tranli trừu tượng.
- Khu rừng này tối thật, nhưng em thích.
- Thế à?
Xã nói, chàng có hàng trăm lời muốn tỏ với Dương Tử nhưng không biết mở lời làm sao. Lại có tiếng chim cu hú.
- Anh Xá!
- Gì?
- Em... Mà... Anh có thể nào cho em biết cha mẹ ruột của em là ai không?
Xá bối rối, chàng giả vờ vấp chân vào gốc cây xuýt xoa.
- Ôi, đau quá!
- Đụng mạnh lắm sao anh?
Dương Tử cuống quýt. Xá đã tìm được câu trả lời.
- Chắc cũng không sao đâu. Ờ... mà ban nãy em hỏi anh gì nhỉ? Có biết cha mẹ ruột em không à? Cái đó... Lúc đó anh còn bé quá nên làm sao biết.
- Không biết à? Dương Tử thất vọng, nàng nhớ đến chuyện xảy ra năm lãnh bằng Trung học - Thế mà em cứ nghĩ cha me em và cha mẹ anh chắc chắn phải có một sự liên hệ nào đó... Thôi bỏ qua chuyện đó đi anh nhé!
- Ờ, bỏ qua đi, nhắc đến làm chi, có ai biết đâu mà lo.
Xá cảm thấy trút được gánh nặng, chàng sợ nhất là khi nghe Dương Tử hỏi về cha mẹ ruột, cất cao giọng, Xá tiếp.
- Bao giờ gặp chuyện khó khăn, Dương Tử cứ nói cho anh nghe nhé.
- Dạ.
- Dù em lập gia đình hay không, có lẽ anh cũng ở vậy...
Dương Tử trố mắt ngây thơ.
- Sao vậy anh?
Xá yên lặng không đáp, chàng bước ra xa bóng Xá in trong nền lá xanh thật buồn, Dương Tử ngơ ngác, không hiểu sao anh lại có thể thay đổi đột ngột như vậy?
Một lúc Xá quay trở lại.
- Dương Tử, anh không muốn chúng ta bị xem như anh em nuôi mãi thế nầy, anh thích địa vị của Bắc Nguyên.
Duơng Tử hoảng hốt.
- Anh Xá tại sao anh lại nói thế?
Nhìn nét mặt tái của Dương Tử, Xá hỏi.
- Dương Tử ghét anh lắm à?
Dương Tử lắc đầu.
- Đâu có, đâu có! Em yêu anh lắm chứ!
- Phải, em yêu anh, nhưng với tư cách một đứa em thương anh ruột?
- Vâng, vì anh là anh em mà.
Xá thất vọng.
- Anh đã không coi em là em ruột anh từ lâu lắm rồi... Từ lúc biết em không phải là ruột thịt của anh.
- Nhưng... Xá lắc đầu - Trong khi em vẫn cứ xem anh như anh ruột.
Gió thổi nhẹ qua rứng. Dương Tử thấy lạnh.
- Anh Xá lúc nào em cũng kính anh như anh ruột và em mong rằng em sẽ được mãi mãi kính anh như vậy.
Xá bàng hoàng.
- Như vậy có nghĩa là em vẫn yêu Bắc Nguyên?
Duơng Tử yên lặng.
- Nhưng em nên nhớ là em khó có thể lập gia đình với Bắc Nguyên được! Dương Tử định hỏi. Tại sao? Nhưng hình ảnh cô gái bên Nguyên trong bức ảnh lại hiện ra mắt nàng.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm