Nguyên tác: The Light Between Oceans
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:29 +0700
Phần Iii.10
G
ia đình Addicott sống trong căn nhà sát biển, nếu thiếu đi mấy thước vuông cỏ biển thì đã chạm chân xuống nước. Ralph chăm chút cho khung gỗ và gạch xây, còn Hilda thu vén một khu vườn nho nhỏ phía sau, ngay trên nền đất cát. Nơi đó, cúc ngũ sắc và thược dược nở hoa rực rỡ như một hàng vũ nữ chạy dọc theo lối đi ra nhà nuôi chim nhỏ. Bên trong mấy con sẻ hót ríu rít, mặc kệ lũ chim trời thảng thốt.
Mùi mứt cam bay qua cửa sổ, đón Ralph khi lão lê bước trên lối đi vào nhà, ngay hôm sau khi Lucy được tìm thấy. Khi lão bỏ mũ ra đặt ở hành lang ngoài phòng khách, Hilda chạy ra, tay vẫn cầm chiếc thìa gỗ óng ánh mứt cam như cây kẹo que. Bà đặt một ngón tay lên môi ra dấu rồi dẫn ông vào bếp. “Đang ở phòng khách!” bà thì thầm, mắt mở to. “Isabel Sherbourne! Cô ta đợi ông nãy giờ.”
Ralph lắc đầu. “Điên rồ hết cả rồi.”
“Cô ta muốn gì?”
“Vấn đề là ở chỗ đó. Cô ta không biết mình muốn gì.”
***
Căn phòng khách nhỏ, ngăn nắp của lão thuyền trưởng không hề trưng những chiếc thuyền trong chai hay mô hình tàu chiến, mà chỉ có những bức tranh thánh. Hai tổng lãnh thiên thần Michael và Raphael, Đức Mẹ và Chúa Hài Đồng, cùng với vô số thiên sứ khác nhìn thẳng vào khách đến thăm, vẻ mặt nghiêm nghị và bình thản từ chốn vĩnh hằng.
Ly nước đặt cạnh Isabel đã gần cạn. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào một thiên thần tay cầm gươm và khiên đứng nghiêm, dưới chân là một con rắn. Hôm đó trời đầy mây, cả căn phòng tối đi, những bức tranh trông như những vũng màu vàng ánh, trôi lững lờ trong bóng tối.
Cô không để ý thấy Ralph đã bước vào. Lão nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng, “Bức đầu tiên đó. Bốn mươi năm trước tôi vớt được một anh thủy thủ người Nga sém chết đuối, gần Sevastopol. Anh ta tặng cho tôi để cảm ơn.” Lão nói chậm rãi, thỉnh thoảng dừng lại. “Mấy bức kia thì tôi mua thời đi tàu viễn dương.” Lão bật cười. “Tôi có phải là cái anh ngoan đạo gì đâu, mà tôi cũng chẳng biết gì về tranh pháo cả. Nhưng mấy vị trong tranh cứ như muốn nói gì với mình vậy. Hilda nói là nhờ đó mà bà ấy có bầu bạn những lúc tôi đi biển.”
Lão bỏ tay vào túi rồi gật đầu nhìn bức tranh Isabel đang ngắm. “Tôi từng thổ lộ muốn rụng tai vị đó luôn cô biết không. Tổng lãnh thiên thần Michel. Gươm trong tay nhưng cũng đưa khiên lên giữa chừng. Cứ như đang phân vân điều gì đó.”
Căn phòng im lặng, gió lay khung cửa sổ gấp hơn, như giục giã Isabel. Xa về phía chân trời, sóng cuồng nộ hỗn độn và bầu trời mù đi, chờ trận mưa rào đang tới. Tâm trí cô quay về Janus – về nơi sự cô quạnh bao la đó, về với Tom. Cô bắt đầu khóc, thổn thức từng tiếng như lớp sóng, cuối cùng cũng đẩy cô về bến bờ quen thuộc.
Ralph ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy tay cô. Cô khóc, lão ngồi đó, không ai nói gì trong nửa giờ đồng hồ.
Cuối cùng, Isabel mở lời, “Lucy bỏ chạy là vì cháu, bác Ralph à – nó đi tìm cháu. Nó có thể chết. Ôi bác Ralph, mọi thứ thật tồi tệ. Cháu không thể nói gì với ba má cả…”
Lão vẫn ngồi im lặng, nắm tay cô, nhìn móng tay đã bị cắn cụt ngủn. Lão chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng. “Con bé còn sống. Nó được an toàn.”
“Cháu chỉ mong nó được bình an, bác Ralph à. Từ lúc nó xuất hiện ở Janus, cháu chỉ muốn làm điều tốt nhát. Nó cần tụi cháu. Còn tụi cháu cần nó.” Cô dừng lại. “Cháu cần nó. Khi nó xuất hiện, tự dưng mà tới, cứ như một phép màu. Cháu biết chắc chắn con bé phải ở lại Janus. Mọi thứ rõ như ban ngày. Một em bé lạc mẹ, còn tụi cháu thì vừa mất đi một đứa con… Cháu rất thương nó.” Cô sụt sùi. “Ở ngoài đó… Ralph à, bác là một trong chỉ vài người biết Janus. Có thể hình dung được nơi đó. Nhưng mà chính bác cũng chưa bao giờ phải vẫy tay tiễn thuyền đi. Phải đứng trên cầu tàu và nghe tiếng máy tắt dần, nhìn nó nhỏ dần đi. Bác không biết cái cảm giác cứ vài năm lại phải tạm biệt thế giới bên ngoài. Janus có thật. Lucy có thật. Mọi thứ khác chỉ là tưởng tượng. Khi tụi cháu biết chuyện Hannah Roennfeldt thì… ôi… đã quá trễ, Ralph à. Cháu không thể từ bỏ Lucy: cháu không thể làm vậy với con bé.”
Ralph ngồi đó, hơi thở chậm rãi và sâu, thi thoảng lại gật đầu. Lão cố không đặt câu hỏi hay phản bác lại lời cô. Giữ yên lặng lúc này là cách tốt nhất để giúp cô, giúp tất cả.
“Tụi cháu thật hạnh phúc. Rồi cảnh sát ra đảo – khi cháu biết việc Tom đã làm thì chẳng còn gì là an toàn nữa. Không còn nơi nào an toàn. Bên trong con người cháu cũng không. Cháu đau đớn, và giận dữ kinh khủng. Và cả sợ hãi. Chẳng còn gì nữa, từ khi cảnh sát nói cho cháu nghe về chiếc lục lạc.”
Cô nhìn lão. “Cháu đã làm gì?” Dường như cô cũng thực sự cần câu trả lời. Cô đang tìm một tấm gương, một thứ gì đó giúp cô thấy được điều mà cô không thể tự thấy.
“Thực ra tôi quan tâm hơn tới chuyện chị sẽ làm gì.”
“Cháu chẳng làm được gì nữa cả. Mọi thứ đều tiêu tan. Chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”
“Con người đó yêu chị, chị biết mà. Điều đó hẳn cũng đáng nghĩ chứ.”
“Nhưng còn Lucy thì sao? Nó là con gái cháu, Ralph à.” Cô cố tìm cách giải thích. “Bác thử tượng tượng Hilda phải cho một đứa con đi thì sao?”
“Đây đâu phải là cho đi. Mà là trả về Isabel à.”
“Nhưng chẳng phải Lucy được mang đến cho tụi cháu hay sao? Chẳng phải Chúa đã mang nó đến đó sao?”
“Có lẽ Người muốn chị che chở cho nó. Và chị đã làm việc đó. Có lẽ giờ đây Người muốn chị để một người khác làm việc đó.” Lão thở hắt ra. “Trời, tôi có phải là cha sở đâu. Tôi biết gì về Chúa? Nhưng tôi biết rằng có một người sắp từ bỏ tất cả – tất cả chỉ để bảo vệ chị. Chị nghĩ như vậy là đúng sao?”
“Nhưng bác đã thấy chuyện hôm qua. Bác đã thấy Lucy tội nghiệp ra sao. Nó cần cháu, bác Ralph à. Làm sao cháu giải thích với nó được? Làm sao bắt một đứa nhỏ như nó hiểu được?”
“Đôi khi cuộc đời này thật nhọc nhằn, Isabel à. Có lúc mình tưởng chừng như đã ngã quỵ. Có khi mình đã tưởng điều tệ hại nhất đã qua, thì nó quay trở lại, gặm nhấm thêm nữa.”
“Cháu cứ tưởng cháu đã khổ đủ rồi, từ nhiều năm trước.”
“Nếu chị nghĩ rằng mọi sự lúc này thật tồi tệ, thì sẽ tệ hơn nữa nếu chị không lên tiếng vì Tom. Chuyện rất nghiêm trọng, Isabel à. Lucy còn nhỏ. Nó có nhiều người muốn chăm sóc nó, cho nó một cuộc đời tốt đẹp. Tom chẳng còn ai. Tôi chưa biết ai xứng đáng được yên ổn hơn Tom Sherbourne.”
Dưới sự chứng giám của thánh và thiên sứ, Ralph tiếp tục nói, “Chúa mới biết ở ngoài đảo hai người nghĩ gì. Nói dối chồng chất, lúc nào cũng vì ý tốt. Nhưng hai người đã đi quá xa. Mọi việc chị làm vì Lucy lại khiến một người khác tổn thương. Lạy Chúa lòng lành, đương nhiên tôi cũng hiểu chị rất khổ tâm. Nhưng tay Spragg đó tệ hại vô cùng, sẽ không tha cho ai đâu. Tom là chồng chị. Khi sung sướng cũng như lúc đau khổ, khi bệnh tật cũng như lúc khỏe mạnh. Trừ khi chị muốn anh ấy phải ngồi tù hay…” Ralph không thể nói hết câu. “Tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng của chị.”
***
“Con đi đâu vậy?” Một giờ sau, Violet hoảng hốt khi nhìn thấy con gái mình. “Con mới về đó thôi.”
“Con đi ra ngoài má à. Con có công chuyện.”
“Nhưng trời đang mưa to lắm. Đợi tạnh mưa đã.” Bà chỉ tay về đống quần áo trên sàn nhà cạnh đó. “Má định sẽ soạn lại đồ của mấy anh. Mấy cái áo sơ mi cũ, cả mấy đôi giày: biết đâu có người dùng được. Má định sẽ đem cho nhà thờ.” Giọng bà thoáng run run. “Nếu được, con ngồi lại với má, để má soạn đồ…”
“Con phải đi tới đồn cảnh sát ngay bây giờ.”
“Để làm gì kia chứ?”
Isabel nhìn mẹ, trong giây lát cô gần như nói ra. Nhưng cô chỉ nói, “Con muốn gặp ông Knuckey.”
“Lát nữa con về,” Isabel nói với lại, đi dọc hành lang ra trước cửa.
Khi mở cửa, cô giật mình khi thấy bóng người đứng ngay đó, vừa dợm nhấn chuông. Người ướt nhẹp nước mưa đó là Hannah Roennfeldt. Isabel không thốt nên lời.
Ngay bậc cửa, Hannah nói nhanh, mắt nhìn bát hoa hồng trên bàn cạnh Isabel. Cô sợ rằng nếu nhìn thẳng vào Isabel cô sẽ đổi ý. “Tôi đến để nói một chuyện, chỉ để nói xong rồi đi. Làm ơn đừng nói gì cả.” Hannah nhớ lại lời hứa với Chúa chỉ vài tiếng trước đó: không thể nào nuốt lời. Cô hít một hơi sâu, như lấy đà. “Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với Grace đêm qua. Con bé rất muốn gặp cô. Ơn Chúa là người ta đã tìm thấy nó trước khi có chuyện.” Cô nhìn lên. “Cô có hiểu cảm giác của tôi không? Thấy đứa con mình hoài thai, đứa con mình sinh ra và cho bú mớm gọi một người khác là mẹ?” Cô liếc mắt sang bên. “Nhưng tôi chấp nhận điều đó, cho dù có đau đớn đến đâu đi chăng nữa. Tôi không thể đặt mình lên trên hạnh phúc của con bé. Đứa con của tôi – Grace – sẽ không trở lại nữa. Giờ tôi đã hiểu. Sự thật là con bé có thể sống thiếu tôi, ngay cả khi tôi không thể sống thiếu nó. Tôi không thể trừng phạt nó vì những chuyện đã xảy ra. Tôi không thể trừng phạt cô vì chuyện chồng cô làm.”
Isabel định nói lại, nhưng Hannah đã nói át đi. Mắt vẫn dán vào mấy bông hồng, cô tiếp, “Tôi hiểu Frank tới tận đáy lòng. Có lẽ tôi đã hiểu rất ít về Grace.” Cô nhìn thẳng vào mắt Isabel. “Grace yêu cô. Có lẽ con bé thuộc về cô.” Cố lắm Hannah mới nói được những từ tiếp theo: “Nhưng tôi muốn công lý phải được thực thi. Nếu cô thề với tôi rằng việc chỉ một tay chồng cô làm – lấy tính mạng ra mà thề – thì tôi sẽ để Grace trở về.”
Không có một ý nghĩ chủ động nào chạy qua tâm trí Isabel. Cô nói như phản xạ vô thức, “Tôi thề.”
Hannah nói tiếp, “Chỉ cần cô đưa ra bằng chứng tố cáo anh ta, một khi anh ta bị tống vào tù, Grace sẽ được trở về.” Đột nhiên Hannah bật khóc. “Ôi Chúa cứu con!” Cô chạy đi.
***
Isabel choáng váng. Cô nghĩ lại những điều vừa nghe, tự hỏi hay mình vừa tưởng tượng ra. Nhưng dấu chân ướt vẫn còn trên thềm nhà; cả những giọt nước rơi xuống thành hàng từ chiếc dù đã gấp của Hannah Roennfeldt.
Cô nhìn cánh cửa lưới mắt cáo, nhìn gần đến độ ánh chớp bên ngoài dường như bị chia thành những ô vuông nhỏ xíu. Rồi sấm đổ đến, lay chuyển cả mái nhà.
“Má tưởng con đi ra đồn cảnh sát?” Lời nói cắt ngang suy nghĩ của Isabel, trong chốc lát cô không biết mình đang ở đâu. Cô quay lại, thấy Violet đang hỏi. “Má tưởng con đi rồi. Có chuyện gì vậy?”
“Trời sấm sét quá.”
“Ít ra Lucy sẽ không sợ,” Isabel bắt gặp suy nghĩ đó khi tia chớp sáng xé rách bầu trời. Từ lúc còn ẵm ngửa, Tom đã dạy con bé phải tôn trọng nhưng không sợ hãi sức mạnh của tự nhiên – sấm chớp đánh lên tòa tháp hải đăng, hai đại dương xô đẩy quanh đảo. Cô nghĩ đến sự kính trọng mà Lucy dành cho buồng đèn: nó biết là không được chạm vào các thiết bị, không sờ vào kính. Cô nhớ lại đứa bé trong vòng tay Tom, mãi vẫy chào và cười thích thú từ vọng đài khi cô đang phơi quần áo trên mặt đất. “Ngày xửa ngày xưa có một ngọn hải đăng…” Bao nhiêu câu chuyện của Lucy đã bắt đầu như thế? “Rồi trời bão. Gió cuốn ào ào, người gác đèn giữ cho đèn sáng. Lucy cũng giúp một tay. Trời rất tối nhưng người gác đèn không sợ vì đã có ánh đèn nhiệm màu.”
Gương mặt đau khổ của Lucy quay về trong tâm trí Isabel. Cô sẽ có được con bé, để giữ nó bình an và hạnh phúc, quên hết tất cả. Cô sẽ được yêu thương nó, được nâng niu và nhìn thấy nó lớn lên… Trong vài năm tới cô tiên răng sẽ mang đi đám răng sữa, trả lại ba đồng xu, rồi Lucy sẽ cao dần lên, rồi hai má con sẽ nói chuyện về cả thế gian và rồi…
Cô sẽ có được con bé. Chỉ cần… Cô gập người trên giường, thổn thức, “Tôi muốn con tôi. Lucy ơi, má không chịu được nữa rồi.”
Hannah đã tuyên bố. Ralph đã nài nỉ. Cô sẽ phá bỏ lời thề, phản bội Tom như anh đã phản bội cô. Những ngả rẽ quay cuồng như vòng đu quay, lộn nhào và xô vào nhau, kéo cô theo, lúc thì về hướng này, lúc lại sang hướng kia. Cô nhớ lại những lời nói đó. Nhưng giọng nói duy nhất vắng đi là Tom. Con người đứng giữa cô và Lucy. Giữa Lucy và người mẹ của nó.
Không thể kiềm chế lại được nữa, cô lê phía tủ, lấy lá thư ra. Isabel chầm chậm mở phong thư.
Isabel yêu thương,
Tôi mong mình sẽ không sao, sẽ mạnh mẽ. Tôi biết ba má sẽ chăm lo cho mình. Hạ sĩ Knuckey đã có lòng cho tôi viết thư gửi mình, nhưng ông ấy sẽ đọc thư trước khi mình đọc. Tôi ước gì ta có thể mặt đối mặt nói chuyện.
Tôi không biết liệu tôi còn được nói chuyện với mình nữa không. Lúc nào ta cũng tưởng rằng sẽ còn có cơ hội nói ra điều cần nói, để mà sửa sai. Nhưng không phải lúc nào cũng thế.
Tôi không thể cứ sống như thế… Tôi không thể đối diện với chính mình. Những đau đớn mà tôi gây ra cho mình tôi không bao giờ có thể nói xin lỗi cho đủ.
Ai cũng có vận ở đời, nếu vận tôi là như vậy, thì tôi vẫn thấy mừng. Đáng ra tôi phải chết từ nhiều năm trước. Được gặp mình, khi tôi tưởng đã hết thật rồi, rồi được mình thương yêu, nếu có sống thêm một trăm năm nữa tôi cũng không mong gì hơn thế. Tôi đã yêu thương mình bằng hết khả năng yêu thương của tôi, có lẽ cũng chẳng đáng là bao. Mình thật tuyệt vời, mình đáng gặp một người xứng đáng hơn tôi.
Mình đang giận dữ, đang đau đớn, chẳng thấy nghĩa lý gì nữa, tôi biết. Nếu mình quyết định sẽ quay đi, tôi sẽ không bao giờ nghĩ mình đã sai.
Có lẽ suy cho cùng, mỗi người đâu chỉ tính bằng tội lỗi lớn nhất trong đời. Tôi chỉ có thể cầu Chúa, và xin mình, tha thứ cho những đau đớn mà tôi đã gây ra. Và tôi cảm ơn mình, vì mỗi ngày ta đã có nhau.
Mình có quyết định ra sao đi nữa, tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ luôn tôn trọng sự lựa chọn của mình.
Mãi là người chồng thương yêu của mình.
Tom
Isabel lần đầu ngón tay lên bức thư, cứ như nó là một bức tranh. Cô lần theo những nét nghiêng đều đặn, những nét vòng thanh tú – cứ như làm vậy sẽ khiến cô hiểu được những từ viết trên đó. Cô mường tượng ra những ngón tay thon dài của Tom cầm lấy cây viết chì, lướt qua mặt giấy. Cô cứ lần đi lần lại trên chữ “Tom”, từ đó vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô nghĩ đến trò chơi hai người vẫn chơi, cô lấy ngón tay viết chữ lên tấm lưng trần của anh để anh đoán, rồi anh cũng sẽ làm vậy với cô. Nhưng ký ức đó nhanh chóng bị giằng co bởi ký ức thân thuộc của con bé. Làn da mềm mại của nó. Cô lại tưởng tượng ra bàn tay của Tom, lần này đang viết thư cho Hannah. Như một quả lắc, tâm trí cô cứ lui tới, giữa căm hận và hối tiếc, giữa người đàn ông và đứa bé.
Cô nhấc tay lên khỏi tờ giấy, đọc lại bức thư, lần này cố hiểu cho được những từ ngữ trên giấy, nghe chính giọng Tom đọc lên. Cô đọc đi đọc lại, thấy mình bị xé làm đôi, cho tới khi, cuối cùng, run rẩy thổn thức, cô quyết định sẽ làm gì.