Số lần đọc/download: 437 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:12:25 +0700
Chương 34: Giao Dịch
T
hù Man còn nhớ rất rõ, buổi tối hôm ấy trời rất tối và gió lạnh, rất lạnh, giống như một con dao găm đâm vào thịt lạnh đến thấu xương, thổi qua mặt rồi cổ của cô, xuyên qua cả lớp quần áo làm cô lạnh đến run cầm cập. Trong núi rất yên tĩnh, cô cố gắng siết chặt đèn pin trong tay và mò mẫm trên đường núi gập ghềnh, trèo đèo lội suối cả đêm. Cô bị thọt chân nên tốc độ không nhanh, hơn nữa lại luôn bị vấp đá làm trượt chân té ngã, nhưng té xong lại đứng dậy tiếp tục gấp rút lên đường. Đi được một quãng khá xa thì trời sáng, đến khi mặt trời lên cao thì mới ra khỏi núi được. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lên quý đôn.com
Trải qua nhiều ngày khó khăn, cuối cùng cô đã đến được một thành phố nhỏ rồi đi tìm trạm điện thoại công cộng để gọi cho ông lão. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô nghe được âm thanh lạnh lùng khàn khàn của ông sau đó Thù Man liền nhanh chóng gõ ba cái rồi cúp máy.
Khi đó, Thù Man đã đi theo ông lão được ba năm.
Thù Man đi theo chỉ dẫn của tấm ảnh thì đến được một căn nhà, vừa mở cửa ra thì đã thấy ông lão đang ngồi trong đó đợi cô, sắc mặt ông ta vẫn thản nhiên lạnh lùng như cũ, trong tay vĩnh viễn vẫn là một điếu xì gà không đốt thuốc, ông ta đang dùng ngón tay xoay [Rea] tròn để thưởng thức nó.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của ông thì cô tập mãi cũng đã sớm trở thành thói quen, Thù Man bình tĩnh đi đến đóng cửa lại rồi im lặng đứng trước mặt ông, chờ đợi việc kế tiếp.
“Thù Man, nếu có một ngày mà cháu gặp việc gì khó,hãy liên lạc với ta nếu như ta còn sống.” Nói xong, ông ta liền nhanh chóng dùng tay gõ ba cái, sau đó lại gõ thêm ba tiếng nữa.
“Thù Man, cháu phải nhớ cho kỹ, bất luận là cháu ở đâu, chỉ cần cháu không ra khỏi đất nước này thì ta đều có thể tìm thấy cháu chỉ trong thời gian ngắn nhất.” Ông lão im lặng nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Không thể phủ nhận lúc đó Thù Man vô cùng chấn động, cô đi theo ông ta đã ba năm, cô biết lão già đó là người như thế nào, chính là quá lãnh khốc tàn nhẫn, không hề cảm thông cho bất kỳ kẻ nào cho dù có là thủ hạ đi theo ông ta nửa đời người đi nữa.
Nhưng hôm nay ông ta lại nói với cô như thế, nhất định là còn có cái gì đó ở phía sau nữa rồi. Thù Man đứng yên bất động, ánh mắt chăm chú nhìn mặt ông.
“Nhưng….” Ông ta cũng nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm nghị và giọng nói rất nhạt: “Thù Man à, cháu cũng biết rồi đấy trên cõi đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, hôm nay ta nói như vậy thì cũng là có điều kiện, vào lúc mà ta mở miệng thì chắc cháu cũng biết rồi." Là khẳng định, mà cũng là xác định.
Thù Man liền trầm mặc gật đầu, ánh mắt cô vẫn bình tĩnh không hề biểu lộ vẻ mặt gì, cô sao lại không biết ý của ông ta chứ. Trái tim của cô đã sớm trải qua vô số hành hạ giờ đã cứng như đá rồi, cô đã sớm không biết sợ hãi là gì. Điều kiện của ông, chính là đi theo bồi một gã con quan bỉ ổi thối nát, một gã mập mạp ghê tởm như lợn. Thù Man không biết, một người vừa có tiền vừa có quyền như vậy, muốn dạng phụ nữ nào cũng có, sao lại nhìn trúng một người vừa câm điếc, lại thọt như cô?
Là thích gương mặt cười giả tạo của cô sao? "Nụ cười như gió xuân! Thanh cao xuất chúng!". Mẹ nó đàn ông như gã quả nhiên là đáng bị coi thường mà, thật là buồn cười đến cùng cực!