Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2153 / 21
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Cứ Như Vậy Mà Nhảy Xuống Sao?
rong lúc chỉ mành treo chuông, tay phải Đường Liệp chuẩn xác chụp được cổ tay của Huyền Ba, sự đau quặn cùng cực khiến cho Đường Liệp trượt xuống sườn núi, hai đầu gối hắn ma xát trượt theo đá núi một khoảng cách chừng một thước mới có thể dừng lại.
Huyên nhi liều lĩnh nhào tới, vững vàng ôm cứng hai chân Đường Liệp.
Thân thể mềm mại của Huyền Ba chập chờn trên hư không, mỗi lần lay động là một loại khảo nghiệm tàn khốc đối với Đường Liệp, cánh tay phải của hắn vốn đã bị thương nhiều chỗ từ tối hôm qua, vì dùng sức quá độ, miệng vết thương vỡ toang ra lần thứ hai, máu tươi dọc theo cánh tay chậm rãi chảy xuôi xuống, theo gió như mưa rơi lên thân thể mềm mại của Huyền Ba.
Răng của Đường Liệp cơ hồ nghiến chặt, thể lực của hắn đã dùng hết, không còn lực lượng dư thừa để có thể kéo được Huyền Ba trở lên.
" Ta không thể buông tha!" Đường Liệp từ tận đáy lòng hò hét, đây là một hồi chiến đấu của sự chịu đựng và ý chí ương ngạnh, Huyền Ba gắt gao nhắm lại đôi mắt đẹp, nàng đã đem vận mệnh giao vào trong tay Đường Liệp, trong lòng yên lặng nói: " Buông ra đi, ta sẽ không trách ngươi..."
Đường Liệp phát ra một tiếng hét điên cuồng, hắn đột nhiên quay đầu hung hăng cắn mạnh lên miệng vết thương trên vai phải của mình, sự đau nhức thấu xương tủy làm cho thân hình của hắn nhịn không được run rẩy lên, chỉ có dùng đau đớn mới có thể kích phát được tiềm năng trong cơ thể hắn, hình xăm lam long trên cánh tay phải như ẩn như hiện, lực lượng thần kỳ một lần nữa truyền vào trong cánh tay phải của hắn, Đường Liệp trong tiếng hét kéo mạnh Huyền Ba lên, máu tươi đã sớm chảy ướt cả gương mặt kiên nghị oai hùng của hắn, vẻ mặt dữ tợn này ở trong mắt Huyền Ba và Huyên nhi không có bất luận cái gì đáng sợ, ngược lại ấm áp không nói nên lời.
Chẳng quan tâm xóa đi vết máu trên mặt, Đường Liệp cõng Huyền Ba lên, nhìn đỉnh núi nói: " Chúng ta nhất định có thể an toàn đào tẩu!"
Tư Mã Thiên Phong lạnh lùng nhìn ba đạo thân ảnh đang tiến dần lên núi, hờ hững nói: " Bọn họ quả nhiên mạng lớn!"
Phó tướng bên người hắn khinh thường cười nói: " Tư Mã tướng quân yên tâm, Tây Lộc của Thải Lư Phong đều là vực sâu vạn trượng cùng với vách đá nhọn như đao hiểm trở, bọn họ đã không có đường lui."
Tư Mã Thiên Phong nhíu mày, thấp giọng nói: " Với trí tuệ của Đường Liệp vốn không nên lựa chọn tuyệt lộ như vậy?"
Phó tướng Cáp Hòa cười nói: " Có lẽ hắn muốn tử chiến tới cùng, buông tay liều mạng!"
Tư Mã Thiên Phong cười lạnh nói: " Chỉ sợ hắn không còn cơ hội này nữa."
Thống lĩnh của hỏa tiễn doanh tiến lên bẩm báo, ba người Đường Liệp đã tiến nhập vào trong tầm bắn của bọn họ.
Tư Mã Thiên Phong quyết đoán hạ lệnh: " Bắt đầu bắn, lần này dùng tên bình thường!" Sở dĩ hắn phân phó như vậy, vì sợ hãi Bích Lân Tiễn bắn trong đường núi hẹp khiến cho gây ra hậu quả bất lợi.
Một mũi tên sắc bén bắn vụt qua bên người Đường Liệp, ghim thật sâu vào vách núi, đủ thấy lực lượng của mũi tên này làm cho người ta sợ hãi. Đường Liệp và Huyên nhi tận lực né qua một vách núi thật lớn, để ẩn nấp thân hình, phòng ngừa lọt vào xạ kích của hỏa tiễn doanh, nhưng cứ như vậy thì căn bản không thể tiếp tục đi tiếp, một đoạn sơn đạo phía trước đã bại lộ trong tầm bắn của địch nhân.
Huyên nhi phát ra trận trận tiếng kêu to, kêu gọi loài chim đến đây tiếp viện.
Điểm nhỏ từ nơi xa phía chân trời nhanh chóng hướng bọn họ bay tới, trong tầm nhìn không ngừng lớn lên, cũng là những con hùng ưng màu đen, bài xếp thành đội ngũ chỉnh tề với tốc độ cao bay tới.
Khi đi tới chỗ ba người Đường Liệp ẩn nấp, hùng ưng màu đen phát ra tiếng kêu to, chấn động hai cánh, theo đường vòng cung lao xuống dưới.
Tư Mã Thiên Phong cũng chú ý tới trạng huống bất bình thường trên không trung, lớn tiếng quát: " Nhắm vào đàn ưng trên không mà bắn!" Chỉ thoáng qua, loạn tên cùng phát, binh lính hỏa tiễn doanh tạm thời buông tha việc xạ kích Đường Liệp ba người, ngược lại đối phó đàn ưng đột nhiên xuất hiện.
Đa số hắc ưng còn chưa tới gần đội ngũ của địch nhân thì đã bị những mũi tên xuyên thấu thân thể, kêu gào thảm thiết rơi xuống dưới.
Trong số đó cũng có những hắc ưng nhanh nhẹn tránh thoát những mũi tên, mở ra móng vuốt bén nhọn và mỏ sắt cứng rắn xông vào binh lính hỏa tiễn doanh, trong lúc nhất thời trên sơn đạo lâm vào một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu to thê thảm của hắc ưng và tiếng thảm thiết của binh lính, vang vọng trong sơn dã trống trải.
Tư Mã Thiên Phong vừa chém vừa đâm, chém hai con hắc ưng xông tới thành vô số mảnh nhỏ, lửa giận của hắn đã sớm bùng nổ.
Đường Liệp ba người thừa dịp thời cơ khó được này, nhanh chóng chạy qua đoạn sơn đạo trống trải, đã nhìn thấy đỉnh núi. Ba người dìu dắt nhau đi lên điểm cao nhất của Thải Lư Phong, cúi đầu nhìn lại, đàn hắc ưng cũng không thể thành công ngăn trở bước tiến của truy binh, chỉ còn lại rất ít hắc ưng vẫn đang kiên trì chiến đấu, tràng cảnh thê thảm khiến cho Huyên nhi và Huyền Ba đầm đìa nước mắt.
Đường Liệp chuyển hướng qua phía tây đỉnh núi, hy vọng trong lòng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, Tây Lộc của Thải Lư Phong chỉ toàn là những đá nhọn lởm chởm thẳng đứng, bọn họ gian khổ trèo lên tới đỉnh núi nào ngờ lại đi lên tới tuyệt lộ.
" Huyên nhi, muội vững tin là không có tính sai?" Đường Liệp dở khóc dở cười hỏi, bây giờ ở loại tình huống này cho dù tính sai cũng không còn đường quay lại.
Huyên nhi nhìn trời cao phát ra một tiếng kêu gọi uyển chuyển, Đường Liệp và Huyền Ba theo ánh mắt của nàng nhìn phía chân trời trống rỗng, không có chút dấu hiệu thần kỳ nào xuất hiện, bước chân của địch nhân đã tới gần, Đường Liệp cầm cây súng lục bên hông lên, cho dù chết, hắn cũng phải bắt Tư Mã Thiên Phong theo làm bạn, lần này thù mới hận cũ phải tính một lượt với hắn!
Huyên nhi kéo cánh tay của Đường Liệp, một tay nắm lấy Huyền Ba công chúa, mang theo bọn họ đi tới hướng vách đá, nhiệt độ trên ghềnh đá cao hạ rất thấp, gió lạnh thổi tới khiến cho bọn họ cùng run rẩy, có lẽ làm bọn họ run rẩy không chỉ có sự rét lạnh, còn có sự sợ hãi đến từ cái chết.
Đường Liệp nhìn xuống dưới vách núi, cảm thấy vô cùng mê muội, hít vào một hơi rét lạnh, thấp giọng hướng Huyên nhi nói: " Không phải thật sự phải nhảy xuống chứ?"
" Chủ nhân, bây giờ chúng ta còn lựa chọn khác sao?"
Đường Liệp cười khổ nói: " Ta tình nguyện bị người một đao chém chết cũng tốt hơn nhảy xuống núi bị biến thành thịt vụn."
Phía sau truyền đến một trận tiếng cười âm lãnh, gương mặt tràn ngập sát khí của Tư Mã Thiên Phong xuất hiện trên một chỗ khác của đỉnh núi, sát khí bức người hướng Đường Liệp nghiền ép mà đến: " Đường Liệp, ngươi rất đáng thương!" Không biết tại sao, đối mặt với một người sắp chết, Tư Mã Thiên Phong cũng không muốn buông tha cơ hội đả kích hắn.
Trong tích tắc hắn cất bước, Đường Liệp giơ súng lên, nhanh chóng bóp cò súng, nhân sinh chuyện tình không như ý thật sự là nhiều lắm, hết lần này tới lần khác ở thời điểm mấu chốt, vậy mà viên đạn lại bị kẹt trong họng súng, Tư Mã Thiên Phong dùng tốc độ cao công kích tới Đường Liệp, tốc độ của hắn nhanh tới khó tưởng tượng nổi, xuyên qua khỏi phạm trù của thời gian, đao nhọn mang theo chút hàn mang gào thét hướng giữa ngực Đường Liệp bay tới.
" Nhảy!" Huyên nhi lớn tiếng nói, nàng và Huyền Ba không chút do dự nhảy xuống vách núi, Đường Liệp thì lại thụt lùi để lấy đà, dưới một kích bức bách trí mạng của Tư Mã Thiên Phong, hắn căn bản không có cơ hội kịp lấy đà nữa. Đao khí lạnh thấu xương đã xâm nhập đến trước người Đường Liệp, xé rách cả ống quần của hắn.
Đường Liệp kêu thảm ngã chổng vó rớt xuống vách núi, từ lúc chào đời tới nay hắn tiếp cận với cái chết gần như vậy, trong lòng chậm rãi tính toán thời gian rơi xuống đất, chậm rãi cảm nhận sự dày vò của cái chết, nếu ơn trời cho hắn một lần cơ hội lựa chọn, hắn tình nguyện dùng súng tự vận, cũng hơn là bị hành hạ trước khi chết như thế này.
Thể trọng của Đường Liệp vượt qua Huyên nhi và Huyền Ba công chúa, tốc độ rơi xuống cũng nhanh hơn hai người một chút, Đường Liệp nhịn không được thầm mắng Galileo, đúng là lý luận *** chó, không phải nói hai trái cầu sắt lớn nhỏ cùng lúc rơi thì sẽ cùng rơi một lúc hay sao? Xem ra lý luận này dùng trên người mình căn bản không có tác dụng.
Một đàn thiên nga xinh đẹp từ dưới thân bọn họ nhanh nhẹn bay lên, dùng bờ lưng trắng nõn nâng lên thân thể mềm mại của Huyền Ba và Huyên nhi, cũng có mấy thiên nga bay đến dưới thân Đường Liệp, nhưng nhìn thấy đầu của hắn lại chúc xuống dưới, phỏng chừng không thể ngăn cản được, hoảng hốt bay tứ tán.
Huyên nhi ở trên không trung xoay chuyển tư thế, bỏ qua sự trợ giúp của đàn thiên nga, chúc đầu xuống phía dưới, nhanh chóng lao xuống hướng Đường Liệp, nhìn thấy tính mạng của Đường Liệp đã tới đường cùng, nàng đã quên đi sự nguy hiểm của bản thân, có lẽ chỉ có khi đối diện sống chết trước mắt, nàng mới có thể bừng tỉnh lại trí nhớ bị thất lạc và tiềm năng của mình.
Cánh tay mềm mại của nàng ôm lấy thân hình của Đường Liệp, hai người càng rớt xuống dưới nhanh hơn, những con thiên nga muốn đến cứu viện, lại bị tốc độ rơi nhanh của bọn họ làm tạt văng ra.
Đường Liệp rống lớn: " Buông, ta sẽ liên lụy muội cùng ngã chết!"
" Không!" Lần đầu tiên Huyên nhi chống đối lời của Đường Liệp, lệ quang trong suốt ướt đẫm đôi mắt đẹp, trong lòng chỉ có một ý niệm, nếu chủ nhân phải chết, chính mình cũng tuyệt không muốn tiếp tục sống trên cõi đời này.
Đường Liệp liều mạng muốn thoát khỏi cánh tay của Huyên nhi, Huyên nhi lớn tiếng khóc nói: " Chủ nhân, không nên bỏ lại muội..."
Thanh âm chua xót của Huyên nhi giống như sắp mất đi người thân nhất trên đời, gương mặt luôn luôn kiên nghị của Đường Liệp cũng không khỏi động dung, nếu còn có lựa chọn...
Huyên nhi dùng sức ôm chặt thân hình của Đường Liệp, bờ lưng trơn bóng nhẵn nhụi lúc này đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn xé rách, một đôi cánh chim trắng noãn từ trong lưng nàng giãn ra, dưới ánh mặt trời phát ra quang huy thánh khiết.
Đường Liệp trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt, cơ hồ đã quên bản thân mình đang nằm trong cảnh nguy hiểm, thiên sứ! Huyên nhi lại là thiên sứ! Nhưng hắn lập tức phản ứng, Huyên nhi đã sớm nói cho hắn nàng là Dực tộc nhân, bất quá cho tới nay không nhìn thấy hình dáng khi nàng giương cánh như vậy.
Huyên nhi vẫy đôi cánh chim màu trắng, ôm thân hình của Đường Liệp, ở trên không trung xoay quanh, bản năng trời sinh làm cho nàng chỉ trong thời gian ngắn tìm được sự cân đối, tự do bay lượn giữa thiên địa.
Đàn thiên nga cũng bị phong tư bay lượn tuyệt mỹ ưu nhã của Huyên nhi hấp dẫn, liền chở thân thể mềm mại của Huyền Ba dựa vào người Huyên nhi.
Đường Liệp lẳng lặng nằm trong lồng ngực của Huyên nhi, cảm thụ được bộ ngực đẫy đà ôn nhuyễn của nàng, lắng nghe nhịp tim nàng từ từ trở nên dồn dập, hết thảy thoáng như trong mộng.
Thể lực của Huyên nhi bắt đầu giảm xuống, nàng bắt đầu lướt đi xuống dưới, đàn thiên nga đi theo phía sau bọn họ chậm rãi hạ xuống. Đường Liệp nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy phía dưới là một hồ nước xinh đẹp tuyệt trần, hồ nước lặng yên nằm phía dưới, trên mặt nước chiếu rọi bầu trời xanh và ánh mặt trời mới mọc ấm áp, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời lại khảm đầy những đám mây như vảy cá, gió mát thổi qua, hương khí mát mẻ thổi lên trời, mặt nước nổi lên một cơn sóng, hình ảnh chiếu ngược của cây xanh và hoa tươi trong nháy mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ.
Đôi cánh trắng nõn của Huyên nhi khép lại, nhẹ nhàng đạp xuống trên đệm cỏ màu xanh, cánh chim màu trắng mở ra, rồi lại ưu nhã thu hồi, cho đến khi hoàn toàn biến mất sau lưng, sức nặng của Đường Liệp cũng kéo nàng đồng thời ngã xuống trên bãi cỏ, hai người lẳng lặng nằm dài trên cỏ, lúc này thể xác và tinh thần mới tạm thời được buông lỏng.
Sau đó Huyền Ba đáp xuống trên bãi cỏ, gió mát ngoài hồ thổi mái tóc dài màu vàng của nàng ngược ra sau vai, hiện ra vùng gáy ngọc trắng nõn, nhớ tới trường kiếp nạn sống chết vừa rồi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời người. Nàng nằm xuống bên cạnh Huyên nhi, cảm thụ sự mềm mại của bãi cỏ, thưởng thức hương hoa mê người.
Đường Liệp là người đầu tiên ngồi dậy, vô ý thức nhìn lên Thải Lư Sơn, Huyên nhi nhẹ giọng nói: " Cho dù bọn họ thành công xuống núi, nhưng do đường uốn khúc, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày thời gian."
Đường Liệp phá lên cười: " Hai ngày cũng đủ cho chúng ta chạy xa, bọn họ chỉ sợ không còn cơ hội nữa."
Đột nhiên nghe được tiếng cô cô, xoay người nhìn lại, nguyên lai là Huyền Ba đói quá khó nhịn, trong bụng phát ra tiếng kêu, Huyền Ba mắc cỡ đỏ bừng mặt, chỉ hận không có lỗ nào chui xuống.
Đường Liệp mở rộng cánh tay, nói: " Ta đói bụng, để điền đầy bụng rồi hãy nói!" Ánh mắt rơi xuống trên người đàn thiên nga đang uống nước, thịt thiên nga mặc dù mỹ vị, nhưng Đường Liệp vô luận như thế nào cũng không dám động vào, chuyện lấy oán trả ơn hắn làm không được.
May là hồ nước mát lạnh, nhìn thấy đàn cá rõ mồn một, Đường Liệp xắn ống quần lên, đi xuống hồ, tay phải linh xảo lúc này khởi lên tác dụng thật lớn, chỉ mười phút ngắn ngủi, Đường Liệp đã bắt được sau con cá trắm đen mập ú.
Huyên nhi đốt một đống lửa nơi ven hồ, Huyền Ba giúp Đường Liệp mổ bụng cá, chỉ cảm thấy trong cuộc đời mình chưa từng cảm nhận được vui sướng như thế, ánh mắt lặng lẽ nhìn phía Đường Liệp, nhìn thấy vết thương trên trán hắn mặc dù đã khô lại, nhưng máu tươi trên mặt còn chưa rửa đi, vết thương trên cánh tay trần càng nặng hơn, hai đầu gối bị xé rách lộ ra, cũng bị phá vỡ nhiều chỗ, trong lòng cảm thấy đau xót mà không có lý do, sở dĩ Đường Liệp tới nông nỗi chật vật như thế, đều là do nàng liên lụy, ngày sau có cơ hội, nhất định phải bồi thường lại cho hắn.
Đường Liệp liếm môi, làm ra bộ dáng như thèm thuồng: " Nơi này nếu có rượu thì tốt lắm, cảnh đẹp lại có hai vị mỹ nhân làm bạn, người sống trên đời, còn cầu gì nữa?"
Huyên nhi và Huyền Ba nhìn nhau, gương mặt đồng thời đỏ lên, Huyên nhi nói: " Chủ nhân, nơi này giao cho chúng ta đi, huynh mau đi rửa vết máu trên người cho sạch sẽ."
Đường Liệp cười gật đầu, lúc vừa đi, vẫn không quên chọc ghẹo hai vị mỹ nữ: " Trong khi ta tắm, hai người ngàn vạn lần không được nhìn lén ta!"
" Ai muốn nhìn ngươi!" Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời chụp lấy dã quả vừa mới hái ném tới người Đường Liệp.
Đường Liệp cười lớn né ra.
Hắn chọn một chỗ có cây cỏ xum xuê, cởi quần áo trên người, nhảy vào trong hồ nước, vết thương trên người hắn mặc dù rất nhiều, nhưng cũng may chỉ là bị thương ngoài da, sau khi rửa sạch dơ bẩn và vết máu, tinh thần chợt sảng khoái hơn, ý nghĩ trong hỗn loạn và kinh hoảng chợt yên tĩnh trở lại.
Tất cả quá trình của chuyện này, hắn dường như bị một bàn tay vô hình thúc đẩy, chỉ còn con đường duy nhất là phải đào vong, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, phương pháp tốt nhất là chia tay với công chúa Huyền Ba mỗi người đi một ngả, nhưng về tình hay lý, Đường Liệp cũng sẽ không làm như vậy, đây không phải vì hắn tham lam vẻ xinh đẹp của Huyền Ba công chúa, mà là tinh thần trọng nghĩa của hắn.
" Ta là một người tốt!" Đường Liệp lầm bầm nói, khóe môi không tự chủ được toát ra một tia mỉm cười, Tư Phổ Thụy và tinh thạch màu lam mặc dù cải biến thể chất của hắn, nhưng không hề thay đổi tinh thần trọng nghĩa của hắn.
Nghĩ đến Huyền Ba, một vấn đề nghiêm trọng xảy ra trước mắt hắn, Phúc Long Hải và Bảo Thụ Vương Tuần Niết trước sau đều nhắc tới, hoàng tộc của Huyền Vũ đế quốc từ khi sinh ra sẽ có Long Huyết, Long Huyết trong cơ thể bọn họ hóa thành tinh thạch, nói cách khác trong cơ thể Huyền Ba khẳng định có tinh thạch tồn tại, vô luận bọn họ chạy tới đâu, Long chiến sĩ đều có thể theo quỹ tích của tinh thạch tìm được vị trí của bọn họ, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự truy tung của Long chiến sĩ, phương pháp duy nhất chính là phải bài xuất tinh thạch ra khỏi cơ thể của Huyền Ba công chúa.
Đường Liệp còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên ngửi được mùi thơm mê người, dòng suy nghĩ tức khắc bị cắt đứt. Thanh âm mềm mại của Huyền Ba vang lên bên tai hắn: " Đường Liệp! Ăn được rồi!"
Đường Liệp vui vẻ đi lên bờ, lau khô thân hình, lấy bộ quần áo cũ nát mặc trở vào.
Mặc dù không chỉ một lần nhấm nháp qua món ngon mà Huyên nhi chế biến, nhưng ăn cá nướng do nàng làm cũng là lần đầu tiên, cá trắm đen bình thường, qua sự pha chế diệu thủ của Huyên nhi, hỏa hầu vừa phải, tươi mới ngon miệng, hắn đã sớm đói bụng không chịu nổi, ăn ngốn ngấu, ngay cả nói cũng không nói, không ngừng hướng Huyên nhi đưa lên ngón cái.
Huyền Ba và Huyên nhi ăn cá ưu nhã hơn hắn rất nhiều.
Ăn uống no nê, ba người lại quay trở về sự thật, Huyền Ba nói: " Hoàng huynh bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta, còn có thể tiếp tục phái binh truy giết chúng ta."
Đường Liệp gật đầu: " Cho nên giờ khắc này chúng ta vẫn không thể ngừng nghỉ tiếp tục chạy trốn."
Huyên nhi nói: " Địa hình vùng này ta từng nghiên cứu qua, vòng qua hướng bắc của Kính Bạc Hồ thì có thể tiến vào quan đạo, con đường này mặc dù bằng phẳng, nhưng thái tử cũng sẽ đặt các trạm kiểm soát dọc đường, nghiêm mật kiểm tra hành tung của chúng ta, cho nên cũng không thể được."
Đường Liệp nói: " Có con đường khác chọn lựa hay không?"
Huyên nhi nói: " Cũng có thể vòng qua Kính Bạc Hồ đi về hướng nam tiến hơn một trăm dặm thì có thể đến Thạch Lâm, từ nơi đó có thể tiến vào phạm vi Lạc Nhật sơn mạch, con đường này mặc dù có thể tránh được các trạm kiểm soát, nhưng đường sá gập ghềnh khó đi, với lại trên đường tràn ngập dã thú đạo tặc, muốn thuận lợi thông qua cũng không dễ dàng." Đôi mắt đẹp nhìn Đường Liệp, tựa hồ chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn.
Huyền Ba công chúa nhẹ giọng nói: " Hay là lựa chọn con đường Lạc Nhật sơn mạch, dã thú và đạo tặc có lẽ còn dễ đối phó hơn truy binh." Lần này chuyện hoàng huynh đã làm đối với nàng mà nói là một đả kích thật lớn, thân tình ở trước mặt quyền lực không ngờ lại mỏng manh yếu ớt như vậy, Huyền Ba nảy sinh lòng phản cảm hết thảy đối với những người trong hoàng cung.
Đường Liệp vô cùng đồng tình gật đầu: " Tốt! Cứ dựa theo lời công chúa nói mà làm!"
Đêm, vẫn yên tĩnh như ngày thường, chung quanh không có một tia ánh sáng, dưới mặt đất ẩm ướt mà âm lãnh, truyền đến tiếng hít thở ồ ồ, bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết khàn đặc điên cuồng vang vọng dưới mặt đất, tiếng hít thở bắt đầu trở nên dồn dập, đau đớn làm cho cơ thể của hắn xuất hiện từng trận kinh luyện, qua hồi lâu, hắn mới từ trong đau đớn hồi phục lại, hít sâu một hơi, ngón tay bắn nhẹ, một đạo quang hoa màu xanh biếc từ đầu ngón tay hắn bắn về phía vách tường bên phải, chuẩn xác châm lên một ngọn lửa trên tường.
Ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt lãnh khốc của hắn, đế quốc đại tướng quân Á Đương Tư tĩnh tọa trên mặt đất đang cố gắng chịu đựng sự hành hạ của vết thương trên thân thể.
Tuần Niết mặc dù bị giết chết, nhưng trước khi chết hắn đã ngưng tụ công lực suốt đời vào một kích cuối cùng cũng đủ làm cho Á Đương Tư bị thương, không có một thời gian sẽ không thể hoàn toàn phục hồi như cũ.
Hắc Long nằm úp sấp trên mặt đất, thiên địa là nguồn suối lực lượng của nó, nó đang lẳng lặng chờ đợi chủ nhân gọi về.
Á Đương Tư vuốt ve lớp vảy cứng rắn của Hắc Long, bờ lưng của nó trong bóng đêm phản xạ ra phản quang thâm trầm, trong đôi mắt hắn toát ra vẻ từ ái, trong tim hắn đã xem Hắc Long là một bộ phận trong sinh mệnh, nhịp thở của đồng bạn này còn có địa vị vượt hẳn chính con trai của hắn, Lai Tư Đặc.
Thân thể cao lớn của Hắc Long bởi vì hít thở mà tạo ra tiết tấu nhấp nhô không ngừng.
Thanh âm của Á Đương Tư trầm thấp mà lãnh khốc: " Dạ Ngân, giúp ta tìm được nàng, nhất định trước khi Huyền Diên tìm được nàng thì phải đem nàng trở về đây trước!"
Hắc Long có tên là Dạ Ngân mở mắt thật lớn, đôi mắt màu kim hoàng sắc giống như hai ngọn đèn sáng lên trong bóng tối.
Cửa lớn của địa cung từ từ mở ra, ánh trăng sáng tỏ như thủy ngân trút xuống.
Vảy và móng của Hắc Long nhẹ nhàng đạp lên trên nước chảy, bọt nước văng khắp nơi, giống như ngàn vạn viên trân châu bay lên trong ánh trăng. Thân hình mạnh mẽ hữu lực trầm xuống, thân thể cao lớn bỗng nhiên bay ra, trong tích tắc lao ra khỏi cánh cửa lớn của địa cung, thân hình của nó thẳng tắp hướng trời đêm bay lên, đón lấy ánh trăng sáng tỏ triển khai chiếc cánh thật lớn, ánh trăng chiếu rọi trên lân giáp của nó phản xạ ra một mảnh phản quang màu bạc.
Á Đương Tư tràn ngập vui mừng nhìn lên Hắc Long trên bầu trời, hắn tin tưởng Dạ Ngân tuyệt sẽ không để cho mình thất vọng.
" Khi trời sáng, chúng ta có thể đến Thạch Lâm rồi!" Huyên nhi từ miệng phi điểu điều tra được vị trí bây giờ của bọn họ.
Đường Liệp nhìn lên trăng sáng trên không trung, xoay hai tay, chuyển hướng Huyền Ba nói: " Có mệt hay không? Có muốn ta cõng ngươi?"
Huyền Ba lắc đầu, tính cách kiên cường làm nàng có thể kiên trì tự mình bước đi, huyết phao trên chân sau khi được Đường Liệp trị liệu, giống như là kỳ tích khôi phục, đối với Đường Liệp đó là một chuyện lạ lùng, theo lẽ thường ít nhất phải một tuần, xem ra thể chất của Huyền Ba công chúa nhất định vượt xa người thường, nói không chừng có quan hệ tới ẩm long huyết trong người của nàng.
Một đám phi điểu đột nhiên từ trong bụi cỏ bay lên, chui vào trong rừng cây phía trước, Huyên nhi nhịn không được nhíu mày, nàng nhạy cảm nhận thấy được đã xảy ra trạng huống dị thường.
Cánh tay phải của Đường Liệp đột nhiên nhúc nhích, hắn rất nhanh nắm chặt hai đấm, lại ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trong trời cao, một hình dáng màu đen chậm rãi bay về phía trăng sáng.
" Con phi điểu thật lớn!" Đường Liệp khen từ trong đáy lòng.
Gương mặt của Huyên nhi chợt mất đi huyết sắc: " Đó không phải phi điểu, mà là phi long!"
" Chúng ta chạy mau!" Huyền Ba công chúa so với người khác càng hiểu được uy lực của phi long.
Dạ Ngân ở trên không trung chậm rãi nghiêng cái cổ che kín lân giáp, hai tròng mắt kim hoàng sắc bao quát dưới đại địa, trong tầm nhìn của nó bất luận là cảnh vật gì cũng có hình dáng không rõ ràng, nhưng nó có thể nhạy cảm nhận thấy được nhiệt độ của thân thể sinh vật, phi long đối với tinh thạch là mẫn cảm nhất, mục tiêu của nó nhanh chóng tập trung trên người Huyền Ba.
Chiếc cánh thật lớn bỗng nhiên thu về, Dạ Ngân bộc phát ra một tiếng kêu to trầm thấp, tốc độ thân thể từ trên trời cao nhanh chóng lao xuống phía dưới.
Đường Liệp kéo tay Huyên nhi và Huyền Ba, liều mạng chạy trốn vào trong rừng cây phía trước, chỉ phải dựa vào cây cối um tùm rậm rạp, mới có thể tạm thời tránh thoát công kích cường đại của Hắc Long.
Huyên nhi dùng sức thoát khỏi tay của Đường Liệp: " Chủ nhân, huynh đưa công chúa đi trước, muội dụ nó rời đi!"
Đường Liệp xoay người lại, Huyên nhi triển khai cánh chim trắng nõn, giống như một đạo tia chớp màu trắng cắt lên bầu trời đêm, trực tiếp nghênh đón Hắc Long đang lao xuống với tốc độ cao.
Đường Liệp thống khổ quát to một tiếng: " Huyên nhi!" Tình thế trước mặt làm cho hắn không còn bất luận sự lựa chọn nào, có lưu lại cũng chỉ là hy sinh vô ích, hắn kéo tay Huyền Ba, tiếp tục hướng trong rừng bỏ chạy.
Cánh chim màu trắng của Huyên nhi ma xát với không khí tạo ra tiếng phần phật, trong rừng cây, trong bụi cỏ, vô số phi điểu đồng thời bay về phía bầu trời, theo sự gọi về của nàng, dũng cảm không hề sợ hãi nghênh hướng Hắc Long.
Đồng tử của Dạ Ngân trong nháy mắt thu nhỏ lại, trong trí nhớ dài đăng đẵng của nó, còn chưa từng có chuyện loài chim hướng mình khiêu chiến, đây là sự miệt thị đối với tôn nghiêm của nó, những tính mạng nhỏ bé yếu ớt này lại dám không kính trọng sự cao quý và uy nghiêm của nó! Máu của Hắc Long sôi trào, lân giáp sau cổ thình lình dựng thẳng lên, nó đã hoàn toàn phẫn nộ.
Hai hắc ưng một trái một phải hướng hai mắt nó chọc tới, Dạ Ngân nhắm lại mi mắt nặng nề, mỏ nhọn cứng rắn của hắc ưng hung hăng mổ vào mi mắt che kín lân giáp của hắc long, nhưng căn bản không tạo được bất cứ thương tổn gì với nó. Dạ Ngân bỗng cử động cái đầu dài như rắn, xương sọ cứng rắn táng vào hắc ưng bên phải khiến cho nó vỡ thành thịt nát, miệng bỗng mở ra, chuẩn xác nuốt luôn hắc ưng bên trái vào, nhanh chóng khép miệng lại nghiền hắc ưng thành thịt nát, nó không muốn nuốt chửng huyết nhục của hắc ưng, mở to miệng, phun huyết nhục trong miệng ra ngoài, huyết nhục phun ra với tốc độ cao chẳng kém gì một mũi tên được bắn ra.
Mười mấy phi điểu ở trước mặt nó vừa lúc bị đánh tạt ra, kêu gào thảm thiết hướng mặt đất rơi xuống.
Hắc long Dạ Ngân ánh mắt truy theo quỹ tích màu trắng xẹt qua, Huyên nhi hướng Dạ Ngân liên tục bắn ra bảy cây lông chim màu trắng.
Dạ Ngân khinh miệt nhìn lông chim bay tới, lông chim không thể mang đến bất luận thương tổn gì cho nó, lông chim khi tới bên cạnh lân phiến của hắc long thì đột nhiên thiêu đốt lên, quang mang mãnh liệt, làm cho Dạ Ngân phải nhắm hai mắt lại, nắm được cơ hội tốt này, mấy trăm con phi điểu đồng thời tiến đến gần thân thể của nó, toàn lực mổ vào trên người nó.
Đuôi của Dạ Ngân cảm thấy một trận đau đớn, cũng là một con chim gõ kiến lợi dụng chiếc mỏ thật dài gõ lên miệng vết thương của nó, miệng vết thương này là do lúc đấu với tử long gây ra.
Thân thể cao lớn của hắc long bỗng nhiên bay lên trên cao, sau khi lên cao một khoảng cách, lần thứ hai đáp xuống, thân thể cứng rắn của nó ma xát cùng không khí tạo ra nhiệt lượng thật lớn, những phi điểu đang đeo bám quanh thân thể nó liền bị nhiệt độ cao thiêu đốt.
Trong không khí tràn ngập vị đạo bị cháy khét, Dạ Ngân cảm thấy một loại cừu hận được phát tiết vô cùng thư sướng, nhưng khi nó phát hiện Đường Liệp và Huyền Ba thành công trốn vào trong rừng cây, sự phẫn nộ lại bốc lên lần nữa.
Đôi cánh của Huyên nhi lao xuống phía dưới, hắc long bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng, truy đuổi theo thân ảnh của nàng, bay nhanh xuống. Lúc sắp tới gần thân hình của Huyên nhi, Huyên nhi lại làm một vòng chuyển ngoặt mạn diệu bay ngược lên bầu trời đêm.
Hắc long bởi vì quán tính, thân thể cao lớn lại lao xuống bên dưới thêm mười thước, chiếc đuôi to lớn đánh vào trên ngọn cây, nhánh cây và lá rụng bay tung lên.
Đường Liệp kéo Huyền Ba té trên mặt đất, dùng thân thể bảo vệ thân thể của Huyền Ba, nhánh cây thô to và lá cây không ngừng nện xuống người hắn, làm hắn đau đến kêu thảm thiết, may là xương cốt hắn cứng cỏi, cũng không tạo thành thương tổn gì quá lớn. Hắn gian nan đẩy nhánh cây trên người ra, bò lên khỏi người Huyền Ba, sau đó mới đưa tay kéo Huyền Ba lên.
Nhìn lên bầu trời đêm, một đạo vầng sáng màu trắng vẫn đang bay cao lên không trung, thân thể cao lớn của hắc long bám sát theo không rời.
Trong lòng Đường Liệp không ngừng kêu gọi tên của Huyên nhi, cầu khẩn ông trời, giúp cho Huyên nhi tránh được kiếp nạn lần này.
Tốc độ bay lên của hắc long vượt xa sự tưởng tượng của Huyên nhi, miệng rộng của Dạ Ngân đã bay song song với Huyên nhi, con mắt kim hoàng sắc toát ra ý cười tàn nhẫn mà giảo hoạt, mở to miệng hướng Huyên nhi táp tới, Huyên nhi chuyển ngoặt thật linh xảo, tránh thoát một kích trí mạng của nó, đang muốn bay về trên lưng của hắc long, hắc long thình lình triển khai hai cánh của nó, trầm trọng giã lên trên bờ lưng ngọc của Huyên nhi, Huyên nhi trước mắt tối sầm, trong đầu đột nhiên xuất hiện khoảng trống, thân thể mềm mại giống như lưu tinh đau đớn rơi xuống
Y Quan Cầm Thú Y Quan Cầm Thú - Thạch Chương Ngư