I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Annie Pietri
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Hưng
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 961 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 00:20:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ười ngày sau, thứ Sáu ngày 10 tháng Ba...
Lúc này là ngày hay đêm? Marion không biết.
Cái đầu khiến cô hết sức đau đớn. Cô nằm nghiêng một bên, thân hình co quắp, tay và chân bị trói chặt, miệng bị khóa, hai mắt bịt kín. Một cái mũ chụp bằng vải thô trùm kín đầu cô. Chỉ có mũi và một phần má phải chạm nhẹ xuống nền đất nện, một nền đất nhớp nhúa, khô, lạnh và gồ ghề.
Trong chỗ xa lạ này, cái mùi bốc ra thật ghê tởm. Không nghi ngờ gì nữa, những chất thải hôi thối được đổ xuống đó, rất gần, và đang lên men từ từ toát ra cái mùi gớm ghiếc nhất.
Marion buồn nôn. Cô thở gấp, và trái tim đập trong lồng ngực nhanh đến nỗi cô nghe tiếng đập của nó đến tận thái dương. Cô vô cùng kinh sợ. Chưa bao giờ cô phải trải qua cảm giác sợ điếng người như vậy.
Cô có cảm tưởng như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài, đặc quánh và nhớt nhát như chất chai[5], mà cô khó khăn lắm mới thoát ra được.
[5] Chất nhựa cây để trét thuyền – ND.
Cô mở mắt ra không nổi vì cái băng bịt mắt quấn chặt quanh đầu và giữ cô trong bóng tối hoàn toàn. Cô không thể biết mình đang ở đâu. Chỉ có vài tiếng động và những tiếng nói từ xa của hai người phụ nữ văng vẳng đến tai cô...
Marion tự trấn tĩnh, lấy lại hồn vía và cố nhớ mọi việc. Những hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu đưa cô về thời điểm cô vừa ra khỏi phòng mình, dưới mái tòa lâu đài Versailles... Lúc đó là năm giờ sáng. Marion đang dự định đến Phòng Hương Thơm. Trời mát lạnh. Sau khi làm vệ sinh, cô mặc bộ trang phục người hầu theo màu sắc của hoàng hậu và khoác lên vai một áo choàng bằng len nâu. Cô chỉnh mũ trùm lên cái mũ bôn-nê bằng vải ba tích viền đăng ten, để chống lại cái lạnh trong những khu vườn mà cô đi ngang. Rồi cô tiến vào hành lang. Khi cánh cửa khép lại, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cô.
Bình thường, giờ này, sự náo động nào đó vẫn diễn ra dưới gầm cầu thang, vang vang tiếng cười và tiếng bước chân vội vã của những cô hầu. Nhưng sáng hôm đó, sự im lặng thật dễ sợ. Những mùi quen thuộc của xà bông, lửa củi, bánh mì nhúng súp trộn lẫn với những mùi thơm khác... Cánh mũi của Marion phập phồng. Cô gái hít hít không khí, như một con chó săn giữa rừng rậm. Cô cảm nhận được mùi đất, mùi da, mùi rượu vang rẻ tiền, mùi chuồng ngựa, mùi mồ hôi cộng với cái mùi mà cô ghét nhất: tinh dầu hoa phong lữ thảo géranium...
Năm năm trước, trong khu bếp hoàng gia, khi cô truy lùng dấu vết nhỏ nhất của độc dược trong những món ăn dọn cho vua Louis XIV và hoàng hậu Marie-Thérèse, chính cái mùi đó đã phát lộ sự hiện diện của Claude des Œillets.
Hôm nay bà ta đang nấp ở chỗ nào? Bà ta làm gì trên cái tầng dành cho những cô hầu của hoàng hậu?
Marion không còn thời gian để đặt câu hỏi nữa. Hai người đàn ông bịt mặt nhảy xổ vào cô. Hoàn toàn bất ngờ, cô chỉ kịp vùng vẫy và không kêu lên nổi một tiếng. Bị khóa chặt, bị trói, bị bịt mắt bằng băng vải, cô không nhìn thấy cú đánh mà một trong hai tên bất lương giáng lên đầu cô. Chưa bao giờ cô có cái cảm giác kinh khủng rằng cặp mắt cô sắp bắn vọt ra ngoài. Một cơn đau khủng khiếp khiến cô rơi vào im lặng và chìm trong vực sâu của một giấc ngủ mê. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cô còn phân biệt được một giọng nói xa xăm và nghèn nghẹt... Giọng của Claude des Œillets đang gọi hai tên bất lương bằng tên của chúng: Romani và Bertrand.
Còn sau đó là hư vô.
Không có một điểm mốc nào, Marion tập trung vào mấy giọng nói, đang tiến lại gần cái chỗ bí ẩn mà người ta giam giữ cô. Bắt đầu từ đó, cô nghe được chúng rõ hơn. Một trong hai giọng nói có vẻ như thuộc về một phụ nữ đứng tuổi, đầy vẻ độc đoán. Marion còn có cảm giác thật lạ là âm sắc, ngữ điệu đó không hề xa lạ với cô... Than ôi, cô không ghi nhớ được âm thanh một cách hoàn hảo như ghi nhớ những cái mùi, nếu không ngay từ câu đầu tiên, cô đã biết phải đối mặt với ai.
Cô gái trẻ bị ngắt dòng suy nghĩ bởi những mẩu đối thoại mà hiển nhiên là cô không được nghe. Cô thấy nghẹt thở, kiểu như vừa bị đánh mạnh vào bụng...
Tại Versailles, sự vắng mặt của Marion ở thời điểm thức giấc của hoàng hậu không phải không ai nhận ra. Lucie nhận ngay được lệnh chạy đến Phòng Hương Thơm, nơi Marion đến làm việc từ hừng đông.
- Có lẽ cô nàng đã ngủ gục ngon lành ở đó! - Một tiểu thư danh dự bình phẩm, tưởng rằng mình ăn nói dí dỏm - Phu nhân de Montespan từng khẳng định rằng cô nàng thật vô tích sự và nằm ngủ ở những nơi thật bất lịch sự, vào bất cứ giờ nào trong ngày, nhưng ban đêm trên ổ rơm đàng hoàng thì không!
Sự thăng tiến không tưởng của Marion trong triều của vị vua lớn nhất châu Âu và thế giới kích thích lòng ganh ghét và là cơ hội cho nhiều lời đàm tiếu.
Một cô con gái của thợ làm vườn mà leo lên đến chức Người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu khiến các bà dòng dõi quý tộc lớn vây quanh hoàng hậu phải nghiến răng trèo trẹo. Cũng chính mấy quý bà ấy đã thường xuyên van nài cô gái cung cấp cho họ một lọ nước hoa dành cho Ngài Ngự.
Tất cả những bà công tước, hầu tước và bá tước này nọ, với giọng điệu đầy mật đắng, đều khá ngu ngốc để cho rằng cái năng khiếu của Marion là không đáng kể nếu cô không được sinh ra là quý tộc! Theo những con rắn độc salon[6] này, náu mình đằng sau lòng tự cao tự đại và tính kiêu căng, tô điểm bằng lụa là gấm vóc và nữ trang, một công việc uy danh như thế chỉ có thể thuộc về một thiếu nữ dòng dõi. Không quan trọng những khả năng giỏi trong nghề làm nước hoa: cứ phải dòng dõi cái đã!
[6] Salon là phòng khách - ý ám chỉ những kẻ miệng lưỡi nham hiểm buôn chuyện ở các phòng khách quý tộc xưa - ND.
Bà hoàng hậu không phải là không biết những lời nhận xét gây tổn thương đổ lên đôi vai mảnh khảnh của Marion và bà đều bênh vực cô khi nghe thấy chúng.
- Quý bà nên biết, Marion ngủ rất ngon ban đêm và trên giường tử tế, từ khi trở thành thành viên trong nhà ta, - Marie-Thérèse can thiệp, bằng một giọng cắt đứt ngay mọi bình phẩm - Marion ngủ gục ở Phòng Hương Thơm như quý bà nói ư? Điều đó lạ với ta đấy! Dù phu nhân de Montespan có nói gì đi nữa! Ta biết rõ cô bé đó. Cô toàn tâm toàn ý phục vụ ta tốt nhất và làm việc không nghỉ. Không! Nếu cô bé không có mặt ở đây giờ này thì chắc là có gì ngăn cản cô rồi. Theo ta, thì chắc cô bé đang gặp điều bất hạnh... Do đó, thưa quý bà, hãy mặc đồ và làm tóc cho ta đi. Ta muốn hoàn toàn sẵn sàng khi Lucie trở về, để đến chỗ hoàng thượng nếu không tìm thấy Marion. Ta tin rằng sẽ không khó khăn gì khi khẩn cầu hoàng thượng tung ra toàn lực lượng cảnh binh của vương triều để tìm cô bé!
Cùng lúc đó, trong căn phòng trên tầng một của lâu đài Clagny, phu nhân de Montespan nằm dài trên ghế trường kỷ bằng gỗ thếp vàng căng vải nhung xứ Gênes màu ngà và hồng đào.
- Mụ đã làm theo lệnh ta chưa? - Bà hỏi người đàn bà nhỏ bé tròn trịa, mặc toàn màu đen, ngồi trước mặt bà trên một cái ghế đẩu thấp.
- Theo đúng ý lệnh bà, thưa phu nhân, - mụ Voisin trả lời nhỏ giọng.
- Ta muốn coi bằng chứng công việc của mụ.
Mụ phù thủy mở ngay cái hộp để trên đầu gối.
- Chúng đây, - mụ ta nói trong lúc móc ra ba trái cầu tròn bằng vải trắng.
Athénaïs nhíu mày:
- Cái gì vậy?
Mụ chuyên đánh độc nở một nụ cười bí hiểm.
Từ mảnh vải đầu tiên, mụ ta lôi ra một mớ tóc màu hạt dẻ dài và dày.
- Lệnh bà có nhận ra lọn tóc này không, thưa hầu tước phu nhân.
- Phải chăng nó là...
Bà de Montespan để lửng câu hỏi của mình.
- Những sợi tóc của Marion Dutilleul, - mụ Voisin thêm vào cho đủ - Đúng vậy! Nhưng tiện nữ còn có cái này hay hơn trình lệnh bà. Lệnh bà có thể nhìn vào đó để biết lòng tận tụy của tiện nữ hầu lệnh bà.
Lần lượt mụ phù thủy lôi từ đám vải ra một trái tim còn rỉ máu và một cái mũi bị cắt rời nham nhở...
Bất cứ ai cũng sẽ phải rùng mình khi nhìn thấy cái cảnh đồ tể này. Còn ái nương thì lại phá ra cười lớn.
- Ta lại thích nhìn thấy cả thân hình cái con khố rách áo ôm đó hơn, - bà ta nói, khi đã dứt cơn cười - Dù sao ta cũng phải công nhận là mụ đã làm tốt công việc. Mụ hoàn toàn xứng đáng với vài đồng ê quy mà ta dành cho mụ.
Bà hầu tước đưa cho mụ thầy bói một túi tiền bằng da đỏ. Mụ ta nhắc nhắc nó bằng một bàn tay lão luyện. Không cần xem xét số tiền trong đó! Mụ đánh giá nó đủ nặng để rạp người cám ơn và quyết định để bà khách hàng sộp nhất của mình ở lại một mình mà nhâm nhi cái chiến thắng đó.
Kẻ thù hạng nhất của Athénaïs đã bị loại khỏi vòng chiến. Còn lại Angélique de Fontanges...
Mụ Voisin hứa sẽ sớm đem đến một loại độc dược để loại trừ kẻ tình địch mà tuổi trẻ và nhan sắc khiến ái nương phải run sợ, cộng với cái chất bột tình yêu dành cho nhà vua. Rồi mụ biến đi bằng những bước chân êm ru.
Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân - Annie Pietri Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân