Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ách ngày Ninh Vân Tấn lại được Phúc Mãn mời đến thư phòng Ninh Kính Hiền, thấy Ninh Vân Đình đồng dạng vẻ mặt mờ mịt, hắn nhỏ tiếng hỏi, “Đại ca, ngươi có biết phụ thân tìm chúng ta làm gì không?”
Ninh Vân Đình lắc lắc đầu, “Chỉ nói là có chuyện quan trọng, ta mới hồi phủ đã được Phúc Yên gọi tới.”
“Có thể có chuyện gì quan trọng phải tìm chúng ta đó?” Ninh Vân Tấn trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Ninh Kính Hiền vội vàng đi vào thư phòng, đối với hai người nói, “Nếu đều tới rồi, vậy đi theo ta!”
Ninh Vân Tấn thấy hắn còn một thân triều phục, hiển nhiên là vừa từ nha môn gấp trở về, liền nhu thuận nói, “Phụ thân, ngài muốn trước đi đổi một thân quần áo hay không?”
“Không sao. Rất nhanh đã xong rồi.” Ninh Kính Hiền khóe miệng có chút cong, hưởng thụ quan tâm của nhi tử.
“Phụ thân, chúng ta đây là đến từ đường sao?” Ninh Vân Đình nhìn qua phương hướng đi đến, nhịn không được đoán nói.
“Ừ, gia gia đã ở nơi đó chờ.” Ninh Kính Hiền nói.
Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, kinh hô, “Phụ thân, lẽ nào là chuẩn bị cho con cùng đại ca thử nghiệm năng lực huyết mạch?”
“Vẫn là con thông minh!” Ninh Kính Hiền nhịn không được ở đỉnh đầu hắn xoa xoa, lại vừa xác định suy đoán của Ninh Vân Tấn, “Thông thường sáu tuổi cùng mười hai tuổi đều phải dò một lần năng lực huyết mạch, hiếm khi gia gia các con hồi kinh một chuyến, hai người các con cứ cùng nhau đi!”
Vừa nghe là chuyện này, Ninh Vân Đình uể oải, Ninh Vân Tấn lại hưng phấn đến hai mắt sáng lên, đây chính là chuyện đời trước hắn chưa từng thử qua.
Nghe nói mỗi con cháu Bát Kỳ đến năm sáu tuổi sẽ ở dưới sự chủ trì của tộc lão có năng lực mở ra năng lực huyết mạch, gia đình cho dù không có tộc lão, cũng sẽ do phó lĩnh thống nhất phụ trách.
Nếu có điều kiện thức tỉnh sẽ được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, lúc này thì được xưng là khai mạch. Được hướng dẫn tiến hành khai mạch so với tự thức tỉnh an toàn hơn, mà khi đó dù sao vẫn rất nhỏ tuổi, ở thời kỳ trưởng thành cũng có thể sẽ tự động thức tỉnh, bởi vậy bình thường con cháu đến mười hai tuổi thì vẫn có thể lại tiến hành thử nghiệm một lần.
Nếu trải qua lần thứ hai thử nghiệm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, thì ý nghĩa người này không có năng lực đặc thù.
Ninh Vân Tấn đời trước là vào lúc mình tám tuổi sau khi lần đầu tiên giết người thức tỉnh, khi đó hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm đến nôn ra, đã bị kích thích thật lớn, kết quả nửa đêm cảm thấy bên trong đau đến giống như muốn vỡ ra, sau khi giằng co cả đêm, đột nhiên ngày hôm sau đã cảm thấy mình khác hơn một chút là có năng lực xem qua là nhớ, đầu óc cũng như là đột nhiên thông suốt, thông minh hơn.
Đợi cho hắn sau khi lớn tuổi, hắn mới nghe nói chuyện năng lực huyết mạch, nhưng đối với mình đến tột cùng là cấp bậc gì vẫn luôn không rõ ràng lắm, vẫn là sau lại nhận thân sau đó làm giám định, xác định thức tỉnh năng lực tế nhân quỷ, nhưng là bởi vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất học tập lợi dụng huyết mạch, dị năng phụ của bản thân cũng không dùng được.
Đối với tộc Phụng Thiên dựa vào năng lực đặc thù tế thế, Ninh Vân Tấn vẫn luôn là tâm giữ hiếu kỳ, dù sao đây là lĩnh vực hắn chưa từng bước vào trải qua. Tựa như đời trước hắn vẫn luôn biết Văn Chân rất cường đại, mạnh như thế giống như không có điểm mấu chốt, mỗi lần mình cảm thấy đẩy được hắn vào tuyệt cảnh, đảo mắt lại bị hắn phúc thủ phiên vân (lặp đi lặp lại thay đổi tình thế).
Ninh Vân Tấn chỉ có thể đoán, hết thảy điều đó đều cùng năng lực huyết mạch của Văn Chân có liên quan, mình nếu như có thể hiểu biết năng lực huyết mạch thần bí kia, có lẽ có thể hiểu biết bí mật cường đại của Văn Chân.
Đi theo phía sau Ninh Kính Hiền tiến vào từ đường, Ninh Vân Tấn phát hiện nơi ngày thường vắng lặng nhưng lãnh lẽo yên tĩnh giống như thay đổi một dạng khác. Bốn phía bị rào vây, trên bàn thờ ở giữa đặt một hàng trái cây thịt thà cống phẩm, dưới bàn thờ thêm một cái bàn, mặt trên đặt một đỉnh đồng phong cách cổ xưa.
Gia gia bọn hắn Ninh Đào Húc đổi một thân lễ phục trang trọng màu trắng thêu tuyến bạc, một đầu tóc dài màu bạc dùng dây buộc ghim lên, ở giữa có một viên đá quý đen bóng nhìn không ra chủng loại làm trang sức, trong từ đường rõ ràng không có gió, nhưng trường bào cùng tóc dài của hắn lại hơi hơi nhẹ bay, phối với bóng râm từ đường làm cho đáy lòng người ta cảm giác lạnh lẽo.
Càng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là viên đá quý kia nếu nhìn xem lâu, chung quy có loại cảm giác đem linh hồn người ta đều hút vào, biến thành hắn không dám nhìn nhiều, rồi lại luôn nhịn không được bị hấp dẫn.
“Các ngươi tới.” Bọn họ lúc tiến vào hắn mắt Ninh Đào Húc là nhắm, nghe được tiếng bước chân thì mí mắt khẽ hở liếc bọn hắn một cái, chính là cái nhìn kia Ninh Vân Tấn đã cảm thấy linh hồn đều sắp bị câu ra, trong lòng bùm nhảy đập, lúc này hắn mới phát hiện hai mắt phần màu đen của gia gia cơ hồ chiếm cứ hai phần ba, có vẻ phá lệ quỷ dị.
Hắn trộm liếc Ninh Vân Đình bên cạnh, thấy hắn khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch, khó trách vừa nghe nói phải thử nghiệm năng lực huyết mạch đại ca cảm xúc đã không cao, chỉ sợ là trước đây lưu lại bóng ma tâm lý.
Hai đại nhân mới không để ý hoạt động tâm lý của nhóm tiểu quỷ, Ninh Đào Húc đột nhiên đem tay phải giơ thẳng, tay hơi hơi vụt qua một cái, một trận tiếng chuông bấc giác vang xa đã ở trong từ đường vang lên. Cùng với tiếng chuông, hắn đem tầm mắt tập trung ở trên người Ninh Vân Đình, “Vân Đình lại đây.”
Trong lòng Ninh Vân Đình là một ngàn cái một vạn cái không muốn, bị cặp mắt của gia gia theo dõi hắn cảm giác mình giống như là bị rắn nhìn ếch giống nhau, nhưng mà rồi lại kháng cự không được uy áp từ trên người Ninh Đào Húc truyền đến, hai chân khẽ run đi tới cái bàn phía trước.
Hắn đã có một lần kinh nghiệm, vô cùng tự giác mà hai tay giơ thẳng, lòng bàn tay hướng về miệng đỉnh đặt ở phía trước. Chỉ thấy tay trái Ninh Đào Húc từ trên tay hắn phất qua, Ninh Vân Đình trong lòng bàn tay liền cắt qua một đạo vết máu.
Ninh Đào Húc cầm lấy tay hắn đổi thành lòng bàn tay xuống phía dưới, hai giọt máu một trước một sau dừng ở trong đỉnh, trong yên tĩnh im lặng đến giống như có thể nghe rõ được tiếng nước rơi xuống.
Ninh Vân Tấn vẫn luôn nhìn không chuyển mắt nhìn động tác của hai người, hắn phát hiện sau khi giọt máu rơi, khuôn mặt đại ca liền trắng hơn, tiếp theo gia gia liền một bên lắc chuông, một bên dùng ngữ điệu thâm ảo không hiểu đọc gì đó.
Theo âm thanh của hắn ngang đều đến dồn dập, từ trong đỉnh kia truyền đến âm thanh nước sôi trào, sau đó phảng phất có một làn khói đen từ trong đỉnh bốc lên, đầu tiên là đem hai tay Ninh Vân Tấn bao lấy, tiếp theo chưa đến thời gian chớp mắt, hắn cả người đều bị khói đen kia bao lại.
Sống hai đời Ninh Vân Tấn đều cho tới bây giờ chưa thấy qua tình huống quỷ dị như thế – hắn đời trước bỏ lỡ thời gian thức tỉnh chỉ là giám định mà thôi, nhịn không được hướng tới bên người Ninh Kính Hiền sát qua. Như là cảm thấy được hắn bất an, Ninh Kính Hiền nắm tay hắn, không tiếng động mà trấn an hắn.
Âm thanh của Ninh Đào Húc dần dần trở nên mỏng manh, khói đen bao vây Ninh Đào Húc kia cũng rút về trong đỉnh, tiếp theo hắn hét một tiếng ‘Ha’ liền nhanh như chớp ôm lấy hai tay Ninh Vân Đình nhét vào trong đỉnh.
Ninh Vân Đình như là bị điện giật một chút cả người run rẩy, ước chừng qua ba giây đồng hồ mới khôi phục, đợi cho Ninh Đào Húc buông tay hắn ra thì, khuôn mặt nhỏ chợt trắng chợt tái như là một trận bệnh nặng.
“Vẫn là không thức tỉnh.” Ninh Đào Húc có chút tiếc nuối mà lắc đầu, sắc mặt so với Ninh Vân Đình càng khó xem.
Ninh Kính Hiền trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhìn thấy kết quả này cũng không cảm thấy thất vọng, “Nghe nhóm phó lĩnh nói, con cháu trong Kỳ hiện tại có thể thức tỉnh càng ngày càng ít, cho dù ngẫu nhiên thức tỉnh, cũng chỉ là biểu hiện ở trên mặt thông tuệ một chút, chỉ sợ tiếp qua mười mấy năm chúng ta cũng phải cùng tộc Phụng Vũ không sai biệt lắm.”
Ninh Đào Húc tự nhiên cũng rõ ràng việc này, nhịn không được âm u thở dài, “Đổi Vân Tấn đến thử xem.”
“Phụ thân, nếu không ngài trước nghỉ ngơi một chút đi?” Nhìn sắc mặt của hắn, Ninh Kính Hiền thật sự có chút không yên lòng.
“Không cần lo lắng, ta cha ngươi còn chưa có tình cảnh khai mạch đến nơi đến chốn cho hai tiểu tử kia cũng vất vả.” Ninh Đào Húc tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, đối với Ninh Vân Tấn vẫy tay, “Vân Tấn lại đây.”
Ninh Vân Tấn trong lại kích động, lại khẩn trương, liếc Ninh Kính Hiền bước ra phía trước, Ninh Vân Đình cho hắn một biểu tình ‘Tự cầu nhiều phúc’, bước chân hư nhuyễn cước bộ tránh ra.
Cùng Ninh Vân Đình nhưng mà thử nghiệm bất đồng, Ninh Vân Tấn thuộc loại khai mạch, bởi vậy động tác của Ninh Đào Húc có chút khác nhau.
Hắn đầu tiên là hai tay bê đỉnh kia, đem chất lỏng không rõ bên trong đỏ vào trong thùng bên cạnh, tiếp theo từ một bên lấy ra chai chai lọ lọ to to nhỏ nhỏ màu sắc khác nhau đổ vào trong đỉnh, nhìn khói trắng bốc lên còn có chất lỏng quay tròn ở trong đỉnh, Ninh Vân Tấn trong lòng có chút ớn ớn, như thế nào cũng cảm thấy cùng axit không sai biệt lắm!
Sau khi điều chế xong Ninh Đào Húc đem đỉnh lại thả lại tại chỗ, tiếp theo tìm Ninh Vân Tấn muốn một sợi tóc, chính hắn cũng cắt ngón trỏ nhỏ một giọt máu ở bên trong. Phi thường thần kỳ chính là lúc máu kia sau khi dung nhập vào chất lỏng trong đỉnh, nguyên bản khói trắng lập tức tiêu thất, chất lỏng bên trong đỉnh cũng khôi phục phẳng lặng.
Làm xong hết thảy Ninh Đào Húc mới muốn hắn vươn hai tay, đồng dạng ở trong lòng bàn tay hắn cắt một đường, làm cho máu dừng ở trong đỉnh.
Ninh Vân Tấn nguyên bản cho là tay trái gia gia có dao, khi đến lượt mình mới phát hiện hắn cư nhiên trực tiếp dùng móng tay ngón út, không đợi hắn suy nghĩ ra móng tay kia nhìn như không có chỗ nào đặc biệt làm sao lại sắc bén như thế, đột nhiên từ hai tay truyền đến một cảm giác lạnh như băng làm cho hắn rốt cuộc không có biện pháp thất thần.
Đồng dạng là từ trong đỉnh nhảy ra một làn khói đen, lúc thấy Ninh Vân Đình bị bao vây còn không cảm giác được, sau khi đến lượt mình Ninh Vân Tấn mới phát hiện làn khói đen kia thật sự là lạnh quá mức, sau khi bao vây toàn thân ở trong loại ngày nóng nhất cũng giống như đặt mình trong hầm băng, không đến ba giây hắn cũng đông lạnh đến nhịn không được phát run.
Bị dòng hàn ý này kích thích Ninh Vân Tấn cũng không thèm quan tâm có gì cấm kỵ, nhịn không được bắt đầu vận chuyển tâm pháp vô danh, nội lực ở trong tâm mạch hoạt động, hắn kinh sợ phát hiện khói đen kia nguyên bản chỉ là bám vào bên ngoài thân cư nhiên xâm nhập trong cơ thể, sau đó giống như bị nội lực hấp dẫn bắt đầu ở trong kinh mạch lưu chuyển.
Lần này Ninh Vân Tấn quả thật khóc không ra nước mắt, nguyên bản chỉ là bên ngoài thân lạnh mà thôi, hiện giờ khói đen sau khi cùng nội lực kết hợp, mà ngay cả huyết mạch cũng giống như đều cứng lại.
Khi đang lo lắng sẽ có biến cố gì, hắn cảm giác được hai tay mình bị người cầm, một dòng ấm áp từ bên kia truyền đến, liền giống như mùa đông khắc nghiệt đột nhiên đến gần một đoàn lửa, Ninh Vân Tấn liền liều mạng từ đối diện hấp thu dòng ấm áp kia.
Một hơi, hai hơi…Hoàn toàn đắm chìm trong đó Ninh Vân Tấn không phát hiện Ninh Kính Hiền đã kích động đến xiết chặt nắm tay, mà Ninh Đào Húc tuy rằng sắc mặt càng ngày càng trắng, kinh hỉ trong mắt lại giống như bốc cháy lên.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ Ninh Đào Húc cảm giác bàn tay nhỏ bé trong lòng đã bắt đầu phát run, lúc này mới ‘Ha’ một tiếng đem hai tay hắn nhét vào trong đỉnh.
Ninh Vân Tấn đã bị đông lạnh đến mơ mơ hồ hồ cảm giác được cả người như là giựt điện, hét lên một tiếng tỉnh táo lại, tiếp theo hắn đã phát hiện trong đỉnh kia phát ra ánh sáng trắng sáng ngời, chiếu đến từ đường âm trầm giống như mở đèn lớn siêu trăm watt sáng rực.
Tiếp theo hắn đã nghe được Ninh Đào Húc kinh hỉ lẫn lộn mà nói, “Tổ tông phù hộ! Cư nhiên là năng lực tế thiên.”
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ