Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 34
B
ắc Carolina xấu òm, một dải đường kẹp giữa những hàng thông đơn điệu và dãy đồi nhấp nhô uốn lượn. Dọc theo đường cao tốc là những cụm nhà di động, trang trại và những nhà kho bỏ trống cỏ dại um tùm. Hắn vượt qua một con đường liên bang và tới một đường khác, rẽ về hướng Wilmington và uống thêm để thoát khỏi sự buồn tẻ vô biên này.
Trong khi đi giữa khung cảnh chẳng hề thay đổi, hắn nghĩ về Erin. Nghĩ về những việc hắn định làm khi tìm thấy cô. Hắn hy vọng lúc hắn tới cô có nhà, nhưng dù cô đã đi làm chăng nữa thì sớm muộn cô cũng phải về nhà thôi.
Con đường liên bang len lỏi qua những thị trấn chán ngắt có những cái tên không nhớ nổi. Tầm mười giờ hắn tới Wilmington. Hắn lái xe xuyên qua thành phố rồi rẽ vào một con đường nông thôn nhỏ. Hắn tiến về phía Nam, mặt trời đang chiếu gay gắt qua cửa kính bên lái. Hắn đặt khẩu súng vào lòng rồi lại để xuống ghế và tiếp tục lái đi.
Và cuối cùng, hắn đã ở đó, thị trấn nhỏ cô đang sống. Southport.
o O o
Hắn lái xe chầm chậm qua thị trấn, đi vòng để tránh một hội chợ trên phố, thỉnh thoảng lại xem bản chỉ đường hắn đã in ra từ máy tính trước khi đi. Hắn lôi một chiếc áo từ túi du lịch ra phủ lên khẩu súng để giấu nó đi.
Đây là một thị trấn nhỏ với những ngôi nhà giản dị và vững chãi. Một số ngôi nhà mang dáng vẻ miền Nam cổ điển, với hiên rộng, những cây hoa mộc lan và quốc kỳ Mỹ phất phơ trên cột, những ngôi nhà khác thì gợi hắn nhớ tới những ngôi nhà ở New England. Có những biệt thự ven bờ biển. Ánh nắng lấp lánh trên mặt nước ở những khoảng giữa các ngôi nhà và trời thì nóng khủng khiếp. Hệt như đi tắm hơi vậy.
Mấy phút sau, hắn tìm thấy con đường nơi cô sống, ở bên trái, phía trước mặt là một cửa hàng tạp hóa, hắn bèn tạt vào để mua x một lon Red Bull. Hắn đứng sau một người đàn ông đang mua than và ga bật lửa. Ở quầy thanh toán, hắn trả tiền cho một bà già. Bà mỉm cười cảm ơn hắn đã tới mua hàng, rồi bình luận theo cái cung cách ồn ã của các bà già rằng trước nay bà chưa từng thấy hắn quanh đây. Hắn bảo với bà rằng hắn tới thị trấn để xem hội chợ.
Khi bước ra đường, tim hắn đập thình thịch khi biết rằng giờ nơi ấy không còn xa nữa. Hắn rẽ vào một khúc cua rồi cho xe đi chậm lại. Xa xa, con đường rải sỏi đã hiện ra trong tầm mắt. Bản chỉ đường chỉ dẫn rằng hắn phải rẽ nhưng hắn không dừng xe. Nếu Erin ở nhà thì cô sẽ nhận ngay ra xe hắn, mà hắn không muốn điều đó. Phải đợi cho tới khi hắn chuẩn bị xong xuôi đã.
Hắn quay xe lại, tìm một chỗ khuất nẻo để đỗ. Không có nhiều chỗ. Bãi đỗ xe của cửa hàng tạp hóa được không nhỉ, nhưng nếu hắn đỗ xe ở đó thì sẽ không ai để ý thấy sao? Hắn lại bỏ qua cửa hàng tạp hóa, nhìn ngó quanh vùng. Cây cối hai bên đường có thể tạo thành tấm màn che chắn... hay là không thể nhỉ. Hắn không muốn đánh liều để ai đó sinh nghi về chiếc xe bỏ lại giữa các hàng cây.
Cafêin đang khiến hắn thấy bồn chồn, hắn bèn chuyển sang vodka để dẹp yên nỗi căng thẳng. Dù cố gắng hết sức, hắn vẫn chưa tìm được chỗ giấu xe. Cái chỗ khỉ ho cò gáy gì thế này? Hắn lại quay xe, giờ hắn cáu rồi. Đáng lẽ chuyện đã không khó khăn đến thế và lẽ ra hắn nên thuê xe nhưng hắn lại không làm vậy cho nên giờ hắn không tài nào tìm được cách tiếp cận cô mà cô không để ý thấy.
Cửa hàng tạp hóa là lựa chọn duy nhất nên hắn bèn lái xe vào bãi đỗ, dừng lại bên hông ngôi nhà. Chỗ này phải cách nhà cô ít nhất một dặm nhưng hắn không biết phải làm gì khác. Hắn ủ ê nghiền ngẫm rồi tắt máy. Khi mở cửa xe, khí nóng bao phủ quanh hắn. Hắn dốc cái túi du lịch, ném quần áo ra ghế sau. Hắn bỏ súng, dây thừng, còng, băng dính và một chai vodka rỗng vào túi. Quăng cái túi qua vai, hắn liếc nhìn xung quanh. Không có ai quan sát. Hắn đoán hắn có thể để xe ở đây trong khoảng một hai tiếng trước khi có ai đó sinh nghi.
Hắn rời bãi đỗ xe, và khi đi xuống ven đường hắn có thể cảm thấy cơn đau bắt đầu dâng lên trong đầu. Hơi nóng kỳ quái. Như một sinh thể. Hắn rảo bước trên đường, nhìn chằm chằm những tài xế lái xe lướt qua. Hắn không thấy Erin, dù là Erin tóc nâu.
Tới con đường rải sỏi hắn liền rẽ vào. Con bụi bặm và dài dằng dặc, chừng như chẳng dẫn tới đâu cho tới khi cuối cùng hắn cũng phát hiện thấy hai ngôi nhà nhỏ cách đường chính nửa dặm. Hắn nghe tim mình đập nhanh. Erin sống ở một trong hai ngôi nhà đó. Hắn đi sát vào lề đường, ôm cây, cố gắng nấp hết mức. Hắn mong trời râm nhưng nắng vẫn chói chang và sức nóng vẫn không đổi. Áo hắn đã ướt sũng, mồ hôi chảy đầm đìa trên má hắn và tóc hắn dính bết vào da đầu. Đầu hắn đau như búa bổ nên hắn bèn dừng lại nốc một hơi từ cái chai.
Từ xa, cả hai ngôi nhà đều có vẻ không thấy bóng người. Khốn kiếp, cả hai đều trông như nhà hoang. Chúng chẳng giống ngôi nhà của hai người ở Dorchester chút nào, ngôi nhà của họ có cửa chớp, tay đỡ và cửa ra vào màu đỏ. Trên ngôi nhà gần chỗ hắn, sơn đã bong tróc cả ra còn ván gỗ thì bị mọt trong góc. Tiến về phía trước, hắn quan sát các ô cửa sổ, quan sát xem có động tĩnh gì không. Chẳng thấy gì.
Hắn không biết nhà nào là của cô. Hắn dừng lại để quan sát chúng thật kỹ. Cả hai ngôi nhà đều tồi tàn, nhưng một căn thì đích thực bị bỏ hoang. Hắn bước tới căn nhà trông khả quan hơn, né người khỏi tầm nhìn của cửa sổ.
Mất ba mươi phút mới đi được từ cửa hàng tới đây. Một khi hắn làm Erin kinh ngạc, hắn biết cô sẽ cố bỏ trốn. Cô sẽ không muốn về với hắn. Cô sẽ cố bỏ trốn, thậm chí cố kháng cự, rồi hắn sẽ phải trói cô lại, dán băng dính bịt mồm cô rồi đi lấy xe. Một khi trở lại xe, hắn sẽ nhét cô vào cốp xe cho tới khi họ biến xa khỏi thị trấn này.
Hắn đi ra hông nhà và dựa người sát sạt vào, tránh xa cửa sổ. Hắn lắng nghe xem có động tĩnh gì không, tiếng mở cửa hay tiếng nước chảy hoặc tiếng bát đĩa lách cách, nhưng chẳng nghe thấy gì.
Đầu hắn vẫn đau và cổ họng hắn khát khô. Cái nóng dội xuống làm áo hắn ướt đẫm. Hắn đang thở quá gấp gáp nhưng giờ hắn rất gần Erin rồi, hắn lại nghĩ tới chuyện cô đã rời bỏ hắn như thế nào, không quan tâm tới chuyện hắn đã phải khóc ra sao. Cô cười sau lưng hắn. Cô và gã đó, bất kể gã là ai. Hắn biết phải có gã đàn ông nào đấy. Cô không thể tự lực cánh sinh được.
Hắn len lén nhìn quanh mé sau căn nhà nhưng không thấy gì. Hắn rón rén bước tới, quan sát. Phía trước, có một ô cửa nhỏ, hắn bèn đánh liều nhìn vào đó. Đèn không bật, nhưng nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, có một chiếc khăn lau bát vắt qua bồn rửa bát. Đúng kiểu Erin vẫn làm. Hắn lặng lẽ tiến lại cánh cửa và xoay nắm đấm. Không khóa.
Nín thở, hắn mở cửa bước vào trong, dừng lại để nghe ngóng tiếp mà chẳng nghe thấy gì. Hắn đi ngang qua bếp và bước ra phòng khách - rồi phòng ngủ và phòng tắm. Hắn chửi bới ầm ĩ vì biết cô không có nhà.
Rõ ràng hắn đã vào đúng nhà, dĩ nhiên rồi. Trong phòng ngủ, hắn lục lọi các ngăn kéo tủ, kéo ngăn trên cùng ra. Tìm thấy một chồng quần của cô, hắn lướt tay qua chúng, cọ xát chất vải giữa ngón cái và ngón trỏ, nhưng đá quá lâu rồi hắn không chắc mình còn nhớ được đó có phải là những chiếc quần cô mặc từ dạo còn ở nhà hay không. Những chiếc quần chiếc áo khác thì hắn không nhận ra, nhưng đó là cỡ của cô.
Hắn nhận ra dầu gội và dầu xả, hắn nhận ra tuýp thuốc đánh răng. Trong bếp, hắn sục sạo các ngăn kéo, mở từng chiếc một ra cho tới khi tìm thấy một tờ hóa đơn. Nó đề tên Katie Feldman, đến lúc này thì hắn dựa phịch người vào tủ cốc tách, nhìn chằm chằm vào cái tên và có cảm giác mọi việc đã hoàn thành.
Vấn đề duy nhất là cô không ở nhà, mà hắn không biết khi nào cô mới về. Hắn biết hắn không thể để chiếc xe ở cửa hàng mãi, nhưng ngay lúc ấy, hắn chỉ thấy mệt rã rời. Hắn muốn ngủ, cần ngủ. Hắn đã lái xe thâu đêm và đầu hắn đang nhức như búa bổ. Theo trực giác, hắn trở lại phòng ngủ của cô. Cô đã dọn giường gọn gàng và khi lôi tấm phủ lên, hắn có thể ngửi thấy mùi hương của cô trong tấm ga trải giường. Hắn bò vào giường, thở sâu, hít mùi hương của cô vào. Hắn thấy nước mắt dâng đầy lên khi hắn nhận ra mình nhớ và yêu cô biết bao và họ đã có thể vô cùng hạnh phúc nếu cô không quá ích kỷ.
Hắn không thể thức được nữa và hắn tự nhủ rằng hắn sẽ chỉ ngủ một lát thôi. Không lâu. Chỉ đủ để tối nay khi quay lại đây, trí óc hắn sẽ tỉnh táo và hắn sẽ không mắc sai lầm nào, và hắn cùng Erin có thể lại là vợ chồng.