I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4507 / 46
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 Những Cánh Chim Lạc Nhịp
ình tạm xa nhau một thời gian anh nhé. Em thấy mệt. Không phải lỗi của anh. Đừng tìm em, em sẽ quay trở lại và liên lạc với anh sau..."
Anh
Đó là những dòng cuối cùng cô để lại cho anh. Cô xin nghỉ phép năm, rời khỏi thành phố. Tắt điện thoại, cô biến mất khỏi cuộc đời anh một cách sạch sẽ. Anh bàng hoàng, trống rỗng.
Thực ra, anh không yêu cô nhiều đến mức có thể phát điên lên để đi tìm kiếm. Anh yêu cô chỉ vì ngày đó, tình cảm của cô dành cho anh quá đỗi sâu sắc. Và anh nghĩ rằng, mình cần làm gì đó để bù đắp cho cô. Cho nên, anh đã đáp lại tình cảm của cô, dù có phần giả dối. Nhưng chẳng gì là không thể, giả dối nhiều rồi sẽ thành quen. Những lời yêu thương cũng không còn ngượng nghịu như trước, việc dối lòng mình, nói rằng anh yêu cô đã trở thành một thói quen khó từ bỏ.
Cô bỏ đi, anh không buồn đến cay đắng như vài năm về trước, anh không chìm trong chén rượu đắng, khói thuốc cay khi người con gái anh yêu thương nhất rời đi. Anh vẫn đi làm, vẫn ăn uống, vẫn tập luyện bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí, cô không ở bên để nhắc nhở anh đừng hút thuốc nhiều, anh vẫn giật mình dập điếu thuốc khi hút được vài hơi. Cô không ở bên để nói anh ăn uống đầy đủ, anh vẫn ngày ba bữa, rất đều đặn. Cô không ở bên để nhắc anh đừng đi xe quá nhanh khi trời tối, anh vẫn đi thật chậm trên mỗi con đường đã cùng cô đi qua. Cô không ở bên, anh vẫn thế, vẫn sống tốt với tất cả những thứ cô để lại.
Anh nghĩ là mình ổn, cô chẳng qua là giận dỗi trẻ con mà thôi. Anh nghĩ là không sao, dù cô có đi mất thì anh cũng chẳng buồn. Bởi vì anh đâu yêu cô thật lòng. Những gắng gượng ngày qua, anh cũng đã cố hết sức rồi. Anh chưa bao giờ bắt cô yêu anh, tất cả đều là cô tự nguyện, vậy hà cớ gì cô lại ra đi? Anh đã đối xử với cô thật tốt, vì anh nghĩ rằng mình nợ cô rất nhiều.
Những ngày tháng anh chìm trong men đắng, người nâng anh dậy là cô. Người ở bên anh khi anh đau lòng nhất, sẵn sàng để anh ôm vào lòng dù tên anh gọi trên bờ môi là người khác cũng chính là cô.
Anh nợ cô nhiều, nhưng anh đã rất cố gắng. Vậy tại sao cô lại khiến anh trở nên cảm thấy có lỗi đến thế này?
Anh không khóc, không buồn, nhưng anh giận dữ, đến mức khiến đôi tay mình rớm máu khi đấm vào bức ảnh của anh và người cũ, còn giữ lại trong ngăn bàn.
Đáng ra, anh nên tốt với cô hơn nữa, đáng ra anh nên giả vờ là trong lòng mình chỉ còn mình cô. Đáng ra, anh nên sống mà quên hết quá khứ. Đáng ra, anh nên yêu cô bằng cả tấm chân tình.
Vậy mà anh lại nhẫn tâm giữ một hình bóng cũ trong lòng, vậy mà anh lại có thể qua đêm cùng người con gái đã bỏ anh ra đi và trở về bên cô vào sáng hôm sau như không có chuyện gì. Vậy mà sau tất cả, khi cô bỏ đi như vậy, anh vẫn sống.
Anh là thằng đàn ông tồi tệ nhất trên đời.
Lần đầu tiên anh khóc, vì nhớ cô đến thế. Lần đầu tiên anh khóc, vì thương cô nhiều đến vậy.
Cô ở đâu? Anh nhớ cô rất nhiều.
Về đây được không? Bên anh.
Anh mãi thương cô, người con gái yêu anh bằng cả cuộc đời...
Em
Cô thích anh từ những năm tháng cấp ba, khi cả hai còn là hậu bối, tiền bối trong cùng một câu lạc bộ. Lúc đó, anh là phó ban, còn cô là cộng tác viên chịu sự quản lý trực tiếp từ anh. Cô nhút nhát, nên chỉ lẳng lặng đi theo anh, làm mọi việc anh nói, nhìn mọi việc anh làm.
Sau này, anh ra trường, cô ở lại, vẫn giữ trong mình những tình cảm đẹp nhất của thuở thiếu thời. Sáu năm sau, anh và cô gặp lại nhau trong một lần công ty hai bên hợp tác, anh đã có người yêu, chị ấy là mẫu người bình thường, không có gì quá đặc biệt. Còn cô vừa trẻ, vừa tài giỏi, đương nhiên trong lòng có đôi chút không phục.
Hai người gặp lại nhau, cô đã thổ lộ với anh tất cả những gì mà cô giữ trong lòng mình suốt những năm tháng cấp ba tươi đẹp. Anh vẫn vậy, dịu dàng xoa đầu cô nói cảm ơn. Rồi từ lúc nào hai người trở nên thân thiết. Cô cứ lẳng lặng ở bên cạnh cuộc sống của anh, đưa ta ra bất cứ khi nào anh cần. Còn anh cứ mải mê sống cuộc đời của chính mình, cứ luôn tìm đến cô bất cứ khi nào thấy mỏi mệt. Nhưng cô thật lòng chưa bao giờ khó chịu với điều đó. Ngược lại, cô còn thấy vui mỗi lần như vậy.
Rồi đến ngày, anh và người đó chia tay. Anh hút thuốc nhiều hơn, uống rượu nhiều hơn, cô biết anh buồn. Hàng ngày, cô đều nhắc anh đừng hút thuốc, đừng uống rượu và đừng đi về quá khuya. Cô vẫn cứ lo cho anh từng chút, từng chút một như điều đó là trách nhiệm của mình.
Cuối cùng, anh cũng nói là anh muốn cô ở bên, yêu thương cô suốt cuộc đời. Cô đã vui, nhưng cô lại chạnh lòng. Rốt cuộc đó là yêu, hay chỉ là cảm giác nhất thời? Nhưng rồi cô cảm thấy chẳng sao cả, vì cô yêu anh, yêu anh hơn tất cả mọi điều.
Có sao đâu, khi người ta chỉ yêu một mình trong cuộc tình. Chỉ cần cố gắng nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn, gấp đôi, thậm chí gấp ba, thay cho phần của đối phương, thì chắc hẳn mọi thứ sẽ ổn thôi.
Dù vậy, đâu phải nói ổn là mọi chuyện sẽ ổn? Phụ nữ khi yêu, mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng tránh khỏi những giây phút cảm thấy cô đơn cùng cực. Huống hồ còn là ở bên một người mà trái tim người ấy không-dành-riêng-cho-mình. Nhưng đó là quá khứ của anh, cô không thể bắt anh quên đi quá khứ của mình, đó là ích kỷ, chứ không phải tình yêu.
Cô chỉ có thể dùn tình yêu của mình che lấp đi tất cả mọi buồn thương nơi quá khứ. Cô có làm được hay không? Bản thân cô cũng chẳng biết nữa.
Đêm hôm ấy, cô biết anh đã gặp lại người cũ, cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cô đã khóc, trong đau đớn trong tuyệt vọng. Vậy mà sáng mai khi trở về, nằm trọn trong cái ôm của anh như vậy, mọi tủi hờn liền biến tan.
Có vẻ đó là đặc điểm chung của tất cả mọi phụ nữ trên đời này. Dù đau đớn thế nào, chỉ cần một liều thuốc an thần từ người mình yêu thì tất cả, tất cả, có cay đắng đến mấy cũng hóa thành gió mây.
Nhưng hôm nay, cô lại quyết định rời đi. Cô muốn thấy bản thân mình nếu không có anh sẽ như thế nào, muốn thấy anh không có cô, liệu rằng có tìm về bên người cũ, muốn thấy những gì cô đánh đổi là đúng hay sai, là thành công hay thất bại. Cô bỏ đi, để tìm lại chính mình và cũng vì muốn anh có thể nhìn thấu được tâm can.
Cô thấy anh, ngày một ngày hai vẫn sống tốt, vẫn đi làm, vẫn ăn uống đều đặn. Trong lòng cô đã cảm thấy đau biết mấy, hóa ra cô chẳng là gì, cô chẳng là ai.
Rồi đêm đó, lần đầu tiên cô thấy anh khóc, giọt nước mắt rơi xuống và tên cô thốt ra từ miệng anh. Anh như một gã điên trong đêm lao đến nhà cô đạp cửa. Giây phút đó, cô biết cuối cùng tình cảm của mình đã làm trái tim anh rung động...
Thanh Xuân Để Dành Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm Thanh Xuân Để Dành