Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 33
K
hi Emily đứng thẳng người trong chiếc bát, cô bé cảm thấy một cơn đau thiêu đốt trái tim mình. Cô bé ôm chặt lấy ngực và đau đớn thét lên. Nó tới rồi. Cái chết. Cô bé sắp bị thiêu sống.
Ngay sau đó, một ngọn lửa rất lớn rực rỡ bùng ra từ ngực của cô bé. Sức nổ của ngọn lửa và nguồn năng lượng tỏa khắp Ngôi đền với một ánh sáng màu trắng tuyệt diệu lan nhanh ra thành những con sóng lửa. Nó tỏa ra khắp Ngôi đền và khắp cả vùng núi Olympus.
Ngọn lửa tỏa ra từ mọi nơi trên người cô bé, nuốt chửng cô và trào ra từ mọi lỗ chân lông của cô.
Trong lúc cô bé đứng ở trung tâm các ngọn lửa, con đau từ từ giảm xuống và cuối cùng biến mất hoàn toàn. Emily nhìn quanh. Cô bé đang tìm mẹ mình. Cô thường nghe nói rằng vào giây phút bạn qua đời, gia đình bạn sẽ đến với bạn. Nhưng mẹ cô đâu rồi? Và ông ngoại cô, tất cả những người đã mất rồi ấy?
Tất cả những gì cô bé nhìn thấy là ngọn lửa và ánh sáng chói lòa. Cô bé cảm nhận được một sự thanh thản lan tỏa trên khắp cơ thể mình. Emily chờ đợi. Bao lâu cô bé cũng không rõ nữa. Tất cả những gì cô biết là bằng cách nào đó, cô vẫn là chính cô. Cô bé vẫn có thể suy nghĩ, cảm nhận và vẫn giữ được tất cả những tình yêu và kí ức cô có. Cô nhớ tất cả mọi thứ về cuộc đời mình.
Những năm tháng hạnh phúc với mẹ và cha cô ở New York. Căn bệnh của mẹ cô và cuối cùng là cái chết của bà. Và dù kỷ niệm ấy vẫn cứa vào tim cô đau nhói, Emily biết rằng cô sẽ nguôi ngoai. Nhưng rồi, cô cũng biết rằng chắc mẹ cô đang đợi cô ngay bên ngoài những ngọn lửa kia.
Emily nghĩ về Joel. Một Joel bị tổn thương, ngọt ngào nhưng cũng rất dữ dằn, và nhớ cả cái lần trèo lên thang lầu tòa nhà cô dài như vô tận ấy. Chuyện ấy có vẻ như đã lâu, đã quá lâu rồi. Cô bé tự hứa với bản thân rằng cô sẽ tìm gia đình cậu và kể cho họ nghe những gì cậu đã làm cho mình. Cô nhớ lại nụ cười lém lỉnh và sự thông minh của Paelen. Rồi tới nữ thần Diana - một thần Diana xinh đẹp và mạnh mẽ đã khóc vì cái chết của một con ngựa ở New York và khóc bên xác của người em trai của bà đã ngã xuống. Nhưng trên hết, Emily nhớ đến... Pegasus.
Ý nghĩ về con tuấn mã làm đôi môi đang rực cháy của cô bé mỉm cười. Trong tất cả những người bạn mới của cuộc đời cô, Emily biết rằng khi cô chết, cô sẽ nhớ nó nhất.
Sau những giây phút ngắn ngủi nhất, hay cũng có thể là những khoảnh khắc dài vô tận, Emily cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi. Ngọn lửa đang tàn dần.
Ngay lập tức cô bé lại có thể thấy được chung quanh và chẳng hiểu sao cô biết rằng đã đến lúc phải rời khỏi đống lửa này. Một cuộc hành trình mới đang mở ra trước mắt cô. Cô bé cảm nhận được chắc chắn rằng mẹ cô đang ở đâu đó chờ cô.
Cô bé di chuyển dần ra mép chiếc bát và cô đã có thể nhìn thấy được qua những khe lửa đang cháy bập bùng. Và điều cô nhìn thấy làm cô hạnh phúc hơn tất cả những gì cô có thể tưởng tượng là... Pegasus.
Lông nó không còn nâu và đen nữa. Pegasus lại đang khoác trên mình bộ lông trắng tỏa sáng rực rỡ. Một bộ lông mượt mà trên đôi cánh đang gập lại của nó. Oai phong và kiêu hùng, nó thật là hoàn hảo.
Emily khom xuống vịn vào thành bát. Khi cô bé làm như vậy, cô nhận ra vết nứt trên mặt đá cẩm thạch đã biến mất. Không những thế, nó không còn nằm trên sàn của Ngôi đền nữa. Chẳng hiểu sao nó đã lên trở lại trên cái bệ đỡ cao.
Bò qua mép bát, Emily hạ cái chân lành của mình xuống đất. Khi cô bé đặt cái chân bị thương của mình xuống, cô không còn cảm thấy đau nữa. Đúng rồi! Cô nghĩ. Khi bạn chết, có thể bạn sẽ không bị đau đớn nữa.
Nhưng khi Emily dồn thêm sức nặng cơ thể lên chân, cô bé nhận ra cái chân vẫn không thể đỡ được người mình. Mất thăng bằng, cô bé ngã thật mạnh xuống sàn đá cẩm thạch.
Ngay lập tức Pegasus bước đến bên cô.
“Pegs ơi.” Emily bối rối hỏi khi cô bé ngước nhìn vào đôi mắt ấm áp màu nâu của nó và cảm nhận được lưỡi nó lướt trên má mình. “Em có thấy được ta không?”
“À, tất cả chúng ta đều thấy, bé con ạ,” thần Diana lên tiếng.
Emily nhìn quanh và thấy thần Diana mặc một chiếc áo chùng dài tuyệt đẹp màu trắng đang đứng ở lối vào Ngôi đền. Một người phụ nữ rất xinh đẹp đang đứng cạnh bà ấy. Emily có cảm giác hình như cô biết người này, nhưng cô không nghĩ ra được tên bà.
Thần Diana vội đi đến và đỡ Emily đứng dậy. Bà đưa cho cô một bộ áo choàng của các vị thần xứ Olympus và ôm cô thật chặt. “Chúng ta rất tự hào về con.”
“Nhưng con đã chết rồi mà.” Emily nói. “Con không hiểu.”
“Con đã được hồi sinh”, người phụ nữ kia nói.
Bà lại gần và ôm lấy Emily. “Con xinh đẹp của ta, Ngọn lửa của ta. Ta là Vesta.”
Mắt Emily mở rộng. “Người là nữ thần Vesta ư? Thật sao? Và con còn sống ạ?”
Cả hai người phụ nữ mỉm cười. Cuối cùng thần Diana gật đầu với Pegasus. “Hãy hỏi nó nếu con không tin ta. Nó không bao giờ rời bỏ con. Nó đã chờ đợi từ bấy lâu nay cái giờ phút con trở về với chúng ta.”
Emily quay sang Pegasus và con tuấn mã cúi xuống gần hơn. Cô bé chạm vào cái mõm đỏ hồng của nó. “Pegs ơi.” Cô bé nói và vẫn không thể tin vào sự thật. Cuối cùng cô bé choàng tay ôm quanh cổ nó. “Ôi, Pegs, ta còn sống ư!”
“Tất cả chúng ta đều còn sống,” thần Diana nói, “và vô cùng cảm ơn con. Nhờ những gì con đã làm, nhờ sự hi sinh của con, vùng núi Olympus đã được hồi sinh.”
“Bằng cách nào ạ?” Emily hỏi. “Con đã làm gì?”
“Hãy mặc áo vào và tự mình đến xem đi.”
Emily mặc áo choàng vào và cột chặt thắt lưng. Cô bé níu lấy thần Diana và Pegasus để họ đỡ cô rồi tất cả đi đến chỗ lối vào Ngôi đền. Sau lưng cô, Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy sáng trên bệ đỡ.
Mắt Emily mở to kinh ngạc. Đứng trên những bậc thang đưa lên ngôi đền là hàng nghìn người. Khi họ nhìn thấy cô bé xuất hiện từ Ngôi đền với thần Diana, Pegasus và thần Vesta, họ reo lên mừng rỡ chào đón.
“Đây là thần dân của con, Emily,” thần Diana nói, “Tất cả vẫn còn sống nhờ vào con. Em trai ta đang ở phía dưới đó chờ để tự mình cảm ơn con. Chốc nữa thôi cha ta cũng sẽ đến để tỏ lòng biết ơn của ông.”
“Thần Jupiter ư?” Emily há hốc miệng kinh ngạc.
Thần Diana mỉm cười, gật đầu.
Thật quá đỗi ấn tượng. Nhưng khi Emily lướt nhìn xuống đám đông nhiều vô kể ấy, cô thấy Joel và Paelen, đứng cạnh nhau dưới chân mấy bậc thang.
“Joel!” Emily la lên và bắt đầu đưa tay vẫy điên cuồng. “Anh Paelen!”
Cả hai bắt đầu chạy thật nhanh lên mấy bậc thang để chúc mừng cô. Paelen đến trước, vòng tay quanh cô bé và ôm cô thật mạnh. Tiếp đến là Joel. Ôm ghì lấy cô thật chặt, cậu nhấc cô lên xoay vòng vòng trên không.
“Tớ không biết cậu làm cái quái gì trong đó, hay là làm cách nào.” Joel cười lớn rồi lại xoay tròn cô bé trên không trung. “Nhưng có tác dụng lắm!”
Emily được đặt xuống và không nói nên lời. “Mình cũng không biết nữa.” Cô bé cười lớn.
Pegasus mừng vui huých Emily một cái.
“Nó muốn con ngồi lên lưng nó.” Thần Diana giải thích. “Nó sẽ đưa con xuống mấy bậc thang.”
Joel giúp Emily trèo lên Pegasus. Khi cô bé đã ngồi yên rồi, con tuấn mã duyên dáng hí lên.
“Pegasus, khoan nào.” Thần Vesta nghiêm nghị nói. “Ngọn lửa chỉ mới được nhen nhúm. Con bé phải gặp thần dân của mình đã.”
Emily nhìn thần Diana, trong mắt cô chứa cả ngàn câu hỏi.
Thần Diana cười lớn. “Pegasus bảo con giữ cho chắc vào. Nó sẽ cho con tham quan vùng núi Olympus theo cách của nó.”
Trước khi thần Vesta có thể phản đối, Pegasus dang rộng đôi cánh của mình, nó chồm lên đứng thẳng trên hai chân sau và ngoảnh đầu hí lên thật phấn khích rồi nhảy một cách tự tin vào không trung từ đỉnh ngôi đền.
Tim Emily choáng ngợp khi cảm nhận được con tuấn mã đầy sức mạnh dưới người mình. Cô bé níu lấy bờm con Pegasus và nhận thấy đôi cánh của nó đang đập thật mạnh, cô đang là một phần của nó. Họ là một. Emily cũng rướn cổ hét lên một tiếng thật sung sướng.
Pegasus đánh một vòng tròn quanh đỉnh Ngôi đền. Rồi, cùng với Emily đang ngồi an toàn trên lưng mình, nó đập đôi cánh khổng lồ đưa cô bé bay ngang qua đầu đám đông đang hò reo. Vẫn không thể nào tin được những chuyện đã xảy ra, Emily vẫy tay với những người đang đứng bên dưới. Phía dưới cô, những vết thương chiến tranh đang được chữa lành vì những người thợ đã xây lại những tòa nhà tuyệt đẹp.
Nhưng vẫn còn thiếu một thứ. Bố cô.
Ông vẫn còn là tù nhân của bọn CRU. Nhưng khi cô bé ngồi trên tấm lưng trần của Pegasus bay vút lên cao và cảm nhận niềm vui chưa trọn vẹn ấy thì Emily biết rằng sẽ chẳng bao lâu bố cô sẽ được tự do và họ sẽ có thể đoàn tụ với nhau. Dù chuyện gì có xảy đến tiếp theo chăng nữa, miễn là có Pegasus bên cạnh cô, Emily biết rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp.