Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Đặng Thu Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
êm hôm đó, Nhâm Thế Yến ngủ lại trong phòng khách. Với ông và con gái, đó là một đêm dài khó ngủ.
Hôm sau, Nhâm Thế Yến phải quay về trường đi làm, hai người dậy từ rất sớm. Nhâm Nhiễm nấu cơm sáng mời cha cùng ăn. Cô nói với cha: "Cha, con đã nghiêm túc suy nghĩ những lời cha nói. Nhưng con không thể không nói bất kỳ lời từ biệt nào với Gia Thông mà đã bỏ đi, con quyết định đợi anh ấy ở đây. Xin cha nói với anh Tuấn, đừng đến tìm con, một thời gian nữa con sẽ quay về."
"Con nhất định phải nghe cậu ta nói lời cự tuyệt mới chịu thôi ư?"
Cô cười nhạt: "Cha, con không thể bỏ cuộc như vậy, hãy để cho con đợi, nếu không có lẽ sau này con sẽ hận bản thân mình, xưa kia sao lại thiếu kiên định?"
Nhâm Thế Yến biết, cho dù ông có nói thêm gì cũng không thay đổi được quyết định của con gái. Ông gật đầu: "Tiểu Nhiễm, cha vẫn cảm thấy lựa chọn của con rất hoang đường, nhưng nếu con kiên trì, cha không nói gì nữa. Cha muốn con biết, con mãi mãi là con gái của cha, chỉ cần con bằng lòng quay về, lúc nào cha cũng hoan nghênh."
Nhâm Nhiễm cúi đầu rất lâu, cô nói: "Cha, nếu Luật sư Quý kiên quyết giữ đứa con trong bụng, cha đừng ép bà ta nữa, nếu cha... cảm thấy thích hợp thì hai người kết hôn đi, mặc kệ con nghĩ thế nào. Con chỉ có một yêu cầu, đừng để bà ta dọn vào ở chung một căn nhà với mẹ, chí ít là hiện tại, con không chấp nhận mẹ bị quấy rầy."
Nhâm Thế Yến gật đầu: "Cha sẽ chuyển chủ hộ qua tên con, Tiểu Nhiễm."
Nhâm Nhiễm vội lắc đầu: "Không, cha, con không tranh giành nhà cửa..."
"Cha biết, chuyện này con không cần nghĩ nhiều. Cha đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện cho cha ngay."
Sau khi tiễn cha đi, căn hộ lại đắm chìm trong tĩnh lặng.
Gia Thông không gọi điện cho cô, cô gọi vào số của anh, anh đã tắt máy.
Cô bắt đầu cuộc chờ đợi không biết đâu là điểm dừng.
Nhâm Nhiễm cố gắng không xáo trộn cuộc sống của mình. Cô thức dậy đúng giờ, làm việc nhà, đi chợ, tản bộ, đọc sách, nấu ăn như thường lệ... Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, trong sự chờ đợi mòn mỏi đó, cuộc sống của cô nhanh chóng bị xáo trộn, cô bắt đầu lo sợ lúc cô bỏ ra ngoài, Gia Thông sẽ đột nhiên quay về không thấy cô, hiểu nhầm cô đã theo cha về nhà. Cô nấu cơm nhưng không buồn ăn. Cô đọc sách một lúc là cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại nằm im thin thít. Nửa đêm cô tỉnh dậy, không tài nào chợp mắt được. Cô nằm lì trong phòng khách, không muốn vào phòng ngủ rộng thênh thang. Cô bắt đầu mất quan niệm thời gian, không phân biệt sáng tối, chỉ đến lúc đói mới gọi điện kêu cơm giao đến tận nơi. Cô thường đứng trên ban công nhìn ra xa...
Cô bắt đầu bỏ cuộc không gọi vào số điện thoại của anh, không gửi những tin nhắn hoàn toàn không được hồi đáp. Cô muốn báo anh, cô vẫn ở đây chờ đợi anh.
Vô số ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí: "Phiền phức của anh lớn khủng khiếp đến mức giam cầm anh? Anh đã gặp sự cố? Hay cô đã chọc giận anh? Lúc ở bên cạnh anh, phải chăng cô đã lảm nhảm quá nhiều? Anh không muốn quay về ư?"
Cô chạy vào phòng làm việc, nhìn quanh, đồ đạc của anh vẫn còn đó. Cô lại quay vào phòng ngủ, quần áo của anh cũng còn đó. Nhưng chuyện đó hoàn toàn không thể khiến cô an tâm, ngược lại, chỉ khiến cô càng hoang mang hơn. Trong phút chốc, dường như rơi vào trong thái bất lực và vô vọng như lúc trước, lúc cô phải ở nhà một mình khi mẹ nhập viện. Trước đây, qua vài lần bất lực như thế, cô bất chấp sự phản đối của cha, kiên quyết vào bệnh viện chăm nom mẹ.
Đúng như lời cha nói, người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Có lẽ nào anh đã hoàn toàn chán ngán cô?
Có lúc, cô tự nói với chính mình, ý nghĩ đó thật ngu ngốc, cảm giác bất an của mình đang được phóng lớn vô hạn một cách không cần thiết. Có lúc cô lại nản chí, đúng vậy, anh đã chán ngán cô. Anh chỉ cảm thấy thương xót khi cô một mình ở lại Thẩm Quyến nên mới dẫn cô về Quảng Châu. Anh không hề lưu luyến cô, cũng chưa từng hứa hẹn điều gì, lúc cô hăm hở nhiệt tình, anh thường đùa cợt và lạnh lùng phủ nhận cô, biển hiện như vậy vẫn chưa rõ ràng ư? Đừng tự dối mình nữa.
"Bùm", tiếng pháo bông vang lên, rực sáng cả vùng trời. Cô hoảng hốt, phát hiện đêm đã khuya. Cô bước ra ban công, trông thấy bên dòng sông Chu Giang, pháo bông bay lượn trong không trung, cảnh tượng đẹp tuyệt vời.
Điện thoại cô vang lên, hiển nhiên là của Gia Tuấn.
Cô nhìn vào thời gian trên điện thoại, phát hiện hôm nay là ngày 31 tháng 12 năm 1999, là ngày tận thế trong truyền thuyết.
Khái niệm thời gian được thức tỉnh trong cô bằng phương thức này, đột nhiên cô tính được, Gia Thông đã mất tích được nửa tháng.
Đó là mười lăm ngày dài nhất trong cuộc đời của cô.
Cuộc chờ đợi này phải đến khi nào cô mới thất vọng? Cô đang chờ đợi anh trở về hay đang đợi chờ một thất vọng được dự đoán trước?
Cô không có đáp án cho bản thân.
Ngày tận thế trong truyền thuyết vốn không phải là ngày tận cùng, địa cầu vẫn xoay chuyển đều đặn, lịch được lật sang một trang mới, ngày tháng BUG trên máy vi tính được điều chỉnh hàng loạt, trái đất không bị hủy diệt một cách thần bí, cũng không hỗn loạn như các chuyên gia dự đoán, cô đã bước vào tuổi mười chín.
Cuộc sống được tiếp diễn theo phương thức tàn nhẫn cũng rất đỗi bình yên, nó vốn không dừng lại bởi nỗi đau của bất kỳ một ai.
Cả bầu trời như một sân khấu, pháo bông bay như tên rực sáng cả vùng trời rộng lớn, cô đắm chìm trong buổi biển diễn đặc sắc đó. Điện thoại vẫn reo, cô nhấc máy. Cô không nói chuyện với ai trong thời gian dài, ăn nói đã không lưu loát như xưa.
"Anh Tuấn, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới, Tiểu Nhiễm."
Hai người im lặng, im lặng đến mức không biết tiếng "Bùm, bùm" chói tai đó đến từ phía của mình hay từ thành phố của đầu dây bên kia.
"Anh ở đâu vậy, Gia Tuấn?", cố dùng giọng tươi tỉnh nhất có thể, cô hỏi tiếp, "Bên anh có phải đang chúc mừng thiên niên kỉ mới không?"
"Anh đang bắn pháo bông, uống rượu với vài người bạn, còn em thì sao?"
"Em đang ngắm pháo bông, đẹp thật."
"Gia Thông về Quảng Châu chưa?"
Nhâm Nhiễm ngắm từng nụ hoa nở rộ trên bầu trời, vô số tia sáng lượn lờ trong đêm, cô lắc đầu: "Chưa."
"Hắn từ chối sự giúp đỡ của cha anh, gọi hắn về thành phố Z hắn không chịu, sau này còn tắt cả điện thoại. Nghe nói văn phòng của hắn cũng đã đóng cửa, không ai biết hắn đã đi đâu, e rằng từ nay về sau hắn không thể công khai lộ mặt. Tiểu Nhiễm, nghe lời anh, về nhà đi em, hay anh qua đón em."
"Đừng, anh Tuấn, anh đừng qua đây. Không hẳn là em chỉ đợi anh ấy, em đang muốn biết, tình cảm này có thể kéo dài trong bao lâu. Em từng nói với cha, em không giận hờn, đến lúc em cảm thấy không cần phải đợi nữa, em sẽ không miễn cưỡng bản thân mình."
"Ma lực của tình yêu thật sự lớn đến mức đã nhấn chìm em sao?". Giọng nói của Gia Tuấn ngập tràn đau khổ.
Nhâm Nhiễm nhớ về đoạn đối thoại trẻ con với Gia Tuấn lúc trước, cô cảm giác nó thật xa vời, "Anh Tuấn, thực ra em sợ hãi cảm giác này, nhưng em không thoát ra được, đành phải chọn cách đắm chìm, không giãy giụa nữa, đợi đến khi tuyệt vọng thì sẽ được giải thoát."
"Anh không muốn nhìn thấy em tuyệt vọng. Tiểu Nhiễm, nếu như hắn yêu em, hắn sẽ không để tình yêu của em đi đến tuyệt vọng."
"Anh còn ngốc hơn em, anh Tuấn." Cô không nói tiếp được nữa. "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, em mệt muốn đi ngủ trước. Anh đi chơi với bạn anh vui nhé, đừng uống quá nhiều."
Sau khi tắt máy, trái ngược với không gian náo nhiệt bên ngoài, cô phát hiện phòng mình trống vắng đến đáng sợ. Cô bật ti vi lên, toàn những hình ảnh chúc mừng thiên niên kỉ mới của mọi người trên khắp thế giới, tất cả đều hân hoan nâng ly nhảy múa. Cô cũng mở một chai rượu vang, tự nâng ly với mình, đó là lần đầu cô uống rượu trong đời, men rượu pha lẫn với nhịp pháo bông trên bầu trời, cô bất giác ngủ thiếp trên sô pha.
Do tác dụng của men rượu, giấc mơ của cô cũng nhẹ bồng bềnh như đang lướt đi trên mây. Cô nhìn thấy cây long não đang dang rộng những tán lá, mẹ xuất hiện trên chiếc váy bông nhạt màu, trông rất khỏe mạnh và trẻ trung, nụ cười của mẹ vẫn dịu dàng và ấm áp. Mẹ đang pha cà phê trong nhà bếp, máy syphon pi pô hoạt động, chiếc radio bên cạnh phát ra điệu nhạc êm tai.
Giấc mơ mới đẹp làm sao, cô thậm chí còn ngửi được mùi thơm của cà phê.
Cô chưa kịp tận hưởng, lại phát hiện, không biết từ lúc nào, Gia Thông đứng bên cạnh cô, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay đang cầm bó hoa Loa Kèn và Thiên Điểu, mỉm cười nhìn cô.
Những người cô yêu đột nhiên xuất hiện đầy đủ bên cạnh mình, cô vui mừng biết bao, nhưng vừa xoay mặt, mẹ đã biến mất, cô sốt sắng gọi: "Mẹ, mẹ ơi..."
Gia Thông vuốt nhẹ mặt cô, nói nhỏ, "Suỵt, suỵt, đừng khóc, em đang nằm mơ."
Tia nắng long lanh được hắt ra từ những tán lá, tiếng nhạc êm dịu từ chiếc radio vẫn văng vẳng bên tai, hơi thở của mẹ vẫn hiện rõ trong bếp, mùi thơm của cà phê vẫn vây quanh cô, có giấc mơ chân thật và chi tiết đến vậy ư? Cái vuốt ve của anh cũng là giấc mơ sao?
Cô hoảng hốt mở bừng mắt, trông thấy ti vi vẫn đang phát sóng tin chúc mừng thiên niên kỉ mới, còn Gia Thông đang ngồi trước mặt cô.
"Mơ thấy mẹ à?", Gia Thông lau nước mắt cho Nhâm Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi.
Cô không trả lời, bò dậy sà vào lòng anh, ôm chặt anh, ra sức chui vào người anh. Anh vừa cử động, cô liền há miệng cắn chặt tay anh. Cô cố gắng dùng hết sức mình cắn vào bắp tay anh, chỉ cách một làn áo mỏng, anh đau rút nhẹ người theo phản xạ, rồi không còn cử động nữa, mặc cho cô cắn, anh dùng cánh tay còn lại ôm cô vào lòng.
Cô không biết mình đã cắn bao lâu, chỉ đến khi răng và cằm đều tê cứng, miệng nếm được vị tanh của máu mới dần dần há miệng ra, đồng thời buông cánh tay gần như tê liệt.
Gia Thông ôm cô ngồi lên ghế, cúi đầu nhìn cô, sau cơn bùng nổ đó, cô mệt lả người và đờ đẫn, ánh mắt mất hồn nhìn xa xăm đến một điểm nào đó trên trần nhà.
"Sao em không theo cha về nhà?"
"Em có nói theo cha về hồi nào?"
Gia Thông ảo não chau mày: "Anh không tin là ông ấy không giải thích rõ hoàn cảnh hiện tại của anh, ông ấy là một luật gia, hẳn phải biết rõ."
"Em không cần những lời giải thích đó. Em đi theo anh không phải vì anh lái xe Mercedes, thao túng một nguồn vốn lớn, có thể hô mưa hoán gió.
Gia Thông hơi bất ngờ không biết phải nói gì, anh vuốt ve gương mặt gầy sọp đến nhọn hoắt của cô, than thở: "Cô bé ngốc nghếch, đừng lãng mạn đến mức xa rời thực tại, luôn cho rằng hi sinh vì người mình yêu là rất thiêng liêng và cao cả. Thực ra, hi sinh thật sự không mang bất kỳ màu sắc lãng mạn nào, sớm muộn em cũng biết, anh không đáng được em làm như vậy."
"Đáng hay không xin hãy để em tự phán đoán, được không anh? Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, anh bằng lòng đợi cho đến khi em phát hiện anh là một ông chú buồn chán và chấp nhận lời phỉ báng của em sao?"
Gia Thông mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ lướt nhanh qua khuôn mặt rồi vụt tắt. "Nếu chỉ đợi thời gian làm em bừng tỉnh, anh sẽ bằng lòng vui vẻ chơi tiếp với em. Nhưng bây giờ đã khác, anh đã trắng tay, mất hết danh tiếng trong ngành, không ai dám giao tiền cho anh đầu tư. Theo cách nói của người trong ngành, anh không thể không từ bỏ ngành này, đừng mong có cơ hội cứu vãn. Tiếp theo, anh phải thật sự mất tích một thời gian, tốt nhất em nên về nhà của cha em, tiếp tục đi học..."
"Em phải ở bên cạnh anh, anh đi đâu, em theo đó."
Gia Thông lại chau mày, trầm giọng: "Nhâm Nhiễm, em không hiểu nghĩa của từ trắng tay là gì sao? Vé máy bay anh bay đến Quảng Châu lần này đều do trợ lí của anh ứng trước, trên thực tế, anh không còn khả năng chi trả tiền lương cho cậu ta nữa. Sở dĩ anh qua đây, vốn không hề nghĩ rằng em sẽ đợi anh ở đây. Lúc anh thuê căn nhà này, anh trả trước một khoản tiền thuê và tiền đặt cọc, bây giờ anh cố tình qua đây để trả nhà lấy lại khoản tiền đó để cứu nguy."
"Em nói rất rõ, em không quan trọng việc anh có tiền hay không."
"Nhưng anh quan trọng."
"Tiền có quan trọng vậy không? Anh có thể tìm một công việc bình thường, em cũng có thể đi làm, em không cần anh nuôi, chúng ta đổi một căn nhà rẻ tiền khác vẫn có thể sống vui vẻ qua ngày, rất nhiều người đều sống như vậy."
"Nhâm Nhiễm, em hoàn toàn không hiểu anh, anh không thể chịu đựng bản thân sống cuộc sống tầm thường như bao người khác. Hơn nữa, em lại phạm một sai lầm, em đã thi vị hóa cuộc sống. Em chưa đầy mười chín tuổi, chưa từng nếm trải cuộc sống, đừng nghĩ rằng em sống một tháng trong khu ổ chuột ở Thẩm Quyến là đã quen mùi cực khổ."
"Chí ít em không sợ phải sống những ngày cùng cực cùng anh. Gia Thông, dù em không biết những gian khổ trong cuộc sống thì anh cũng đã giải thích rất rõ với em. Cái em cần là ở bên cạnh anh, bất kể anh đi đâu, bất kể hoàn cảnh thế nào. Nếu như có một ngày em không chịu đựng được nữa, em sẽ thẳng thắn nói với anh, đến lúc đó anh đá em đi cũng chưa muộn. Tại sao nhất thiết phải xua đuổi em ngay bây giờ?"
Gia Thông chế nhạo: "Đừng tỏ tình với anh như vậy, Nhâm Nhiễm, anh không có dự định dẫn theo bất kỳ người phụ nữ nào cùng sống cuộc sống cơ cực và bần hàn, chờ đợi cô ta dần dần thất vọng, ảo diệt và oán trách. Anh chấp nhận mọi mặt tàn khốc của cuộc sống, nhưng anh không dự định tự tay tạo dựng một bi kịch tương tự để khinh bỉ chính mình."
Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ