Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ư Nam," Tu gõ cửa đi vào, "Có muốn đến phòng họp xem một đoạn băng không?"
"Được đó!" Tư Nam đứng dậy, liếc mắt nhìn A Kim bên cạnh, "Cùng đi nào."
"Gâu!" (Được.)
Mang theo bạn chó to cùng nhau đi đến phòng họp, không ngờ Đặng Tấn đã ngồi ở bên trong từ trước.
"Chào, Đặng Tấn!" Tư Nam gật đầu với Đặng Tấn.
Đặng Tấn cười cười với y: "Hôm nay tôi đặc biệt đến gặp cậu nha!"
"Oh?" Tư Nam nhướng nhướng lông mi, "Tôi làm cái gì?"
"Không phải là cậu làm cái gì, mà là có người làm cái gì với cậu!" Đặng Tấn ấn remote, "Sau khi Phong Lân bị tai nạn xe, tôi dưới sự phân phó của Tu, trong Uông thị gắn thêm rất nhiều camera giám sát, ngoài phòng an ninh của tòa nhà này, thông tin vẫn được liên tục cập nhật đến hệ thống giám sát đặt ở văn phòng chính của Kì Lân Vệ.
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh hầm đậu xe, trong một góc màn ảnh là chiếc xe biển số 0902 của Uông Phong Lân mà mấy hôm nay Tư Nam dùng.
"Tư Nam, nhìn kĩ nha!" Tu nhắc nhở.
Một người phụ nữ đem xe đậu ở phía đối diện, sau đó đi ngang qua bên cạnh xe, giống như là chỉ xem lại son môi một chút ở gương chiếu hậu bên cửa, sau đó liền bỏ đi.
"Hử?" Chân mày Tư Nam cau lại, "Người phụ nữ kia giống như Tỉnh Thượng Đan?"
"Oh?" Lời này vừa nói ra, Đặng Tấn cùng Tu đều nhìn về y: "Cậu nói người phụ nữ đó giống như Tỉnh Thượng Đan?"
Tư Nam gật đầu: "Nhưng mà, cô ta đứng bên cạnh xe làm cái gì?"
"Xem tiếp đi!" Tu chỉ vào màn hình.
Người phụ nữ kia đi, một người giống như là nhân viên giao hàng đi qua chiếc xe đó, mũ lưỡi trai đội sùm sụp, tay giống như là vô tình quẹt lên thành xe.
"Tằng Khải Trữ?" Tư Nam nhíu mày, "Đây ý là sao?"
"Oa, Tư Nam, hai mắt cậu đúng là rất tinh nha!" Đặng Tấng cười cười, "Tôi thật sự còn chưa nhìn ra hai người đó là ai, còn đang tò mò là những kẻ đó bị ai thuê, mà có thể dễ dàng đi vào hầm đậu xe của Uông thị như vậy."
"Bọn họ làm gì với cái xe đó sao?" Tư Nam hỏi.
"Đúng vậy." Đặng Tấn gật đầu, "Đây chính là động tác được dùng để che giấu việc bọn họ đã trét một lượng thuốc nổ dạng bột có sức công phá rất lớn lên thành xe.
"Thuốc nổ dạng bột?" Tư Nam nhìn Đặng Tấn, "Để làm gì vậy?"
"Nếu như xe của cậu đạt tới một tốc độ nhất định, lượng thuốc nổ này sẽ ma sát với không khí tự bốc cháy." Đặng Tấn giải thích, "Bởi vì nơi bị đốt là cửa xe, cho nên cậu sẽ bị nhốt ở trong xe, nếu như lúc đó mà bối rối," Đặng Tấn nhướng nhướng lông mày, "Cậu biết rồi đó!"
Tư Nam gật đầu, khóe mắt liếc nhìn A Kim phía bên cạnh, nhìn ra được chó cưng rất rất rất tức giận, nếu như lúc này chính là Uông Phong Lân thì không biết sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
A Kim liếc mắt nhìn Tư Nam một cái, xoay người bỏ ra khỏi phòng họp.
"A Kim..." Tư Nam gọi anh, nhưng chó cưng vẫn không có quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Tư Nam bất đắc dĩ lắc đầu, chuyển qua Đặng Tấn: "Bây giờ xử lí thế nào."
"Đã kéo cái xe đi rửa sạch sẽ rồi." Tu giải thích.
"Bọn họ nhằm vào em làm cái gì?" Tư Nam cau mày, "Nếu như nói là vì thèm khát quyền lực của Uông thị, hẳn là trước hết phải nhằm vào Tu mới đúng?"
"Chúng tôi cũng không rõ chỗ này." Đặng Tấn lắc đầu, "Cho nên, hi vọng nghĩ ra cách biết được nguyên nhân bọn họ làm như vậy, nếu không chúng ta không có biện pháp biết được bước tiếp theo bọn họ định làm cái gì."
"Uh!" Tư Nam gật đầu.
"Cốc cốc" Phan Già đứng trước phòng họp gõ cửa, "Uông tổng tỉnh lại, cho mời các vị qua bên đó."
Tư Nam cười khẽ một chút, đúng là thiếu kiên nhẫn mà, còn có gần một tiếng này nếu như dùng hết, vạn nhất sau đó xảy ra chuyện, thì biết làm sao bây giờ?
Ba người đi theo Phan Già vào trong phòng nghỉ của Uông Phong Lân, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ cũng đi vào.
Uông Phong Lân nằm ở trên giường rõ ràng là đang tức giận, nhìn thấy mấy người đi vào, lập tức mở miệng: "Xảy ra chuyện gì? Sao Đặng Tấn lại ở đây!"
Tư Nam nghiêng mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cười thầm người trên giường, cho dù không biết nhưng nhìn bộ mặt kia một cái, rõ ràng là đang tức giận.
"Là như vậy, Đặng Tấn ở văn phòng chính của Kì Lân Vệ nhìn thấy dưới hầm đậu xe có chỗ khác thường, phát hiện hai ngày nay có người động tay động chân với xe của Tư Nam, muốn cho xe nổ tung." Tu giải thích.
"Lại là Tằng Khải Trữ?" Uông Phong Lân hỏi.
"Á? Phong Lân, cậu thật là lợi hại, tại sao lại đoán được là Tằng Khải Trữ mà không phải là Trịnh Thụ Thần?" Đặng Tấn hỏi.
"Họ Trịnh kia chưa từng nhìn thấy Tư Nam." Uông Phong Lân quay lại hỏi, "Tôi nghĩ bọn họ thật sự cho rằng tôi chỉ sống được hai tháng, cho nên muốn tiêu diệt hết người thân cận xung quanh tôi, để tránh cho Uông thị bị rơi vào tay kẻ khác."
"Nhưng, sao lại là Tư Nam?" Tu hỏi.
"Người khác không biết, Tu, chẳng lẽ cậu cũng không biết? Nếu như muốn dọn sạch người bên cạnh cậu, hẳn là đầu tiên phải đi tìm A Kha làm phiền phải không?" Uông Phong Lân cười lạnh một chút.
Tư Nam lặng lặng mà ngồi ở ghế salon trước cửa sổ, ánh mắt vô tình đụng phải Phan Già, nhìn thấy mắt đối phương đang cười mập mờ với mình, cũng không nề hà cười cười lại. Xem ra Uông Phong Lân hoàn toàn không có ý định che giấu mối quan hệ của hai người rồi, ngày mai đã tỉnh lại hoàn toàn, hôm nay liền định công bố sao? Nghe anh vậy!
Tu gật đầu: "Nhưng mà, Tằng Khải Trữ với Tỉnh Thượng Đan ngày hôm đó hẳn là đã có việc gì rồi?"
"Cậu có tin không, ba tôi lại yêu cầu tôi kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Uông Phong Lân hỏi.
"Tại sao?" Tu hỏi.
"Bởi vì Tỉnh Thượng Đan sẽ nói cô ta có thai rồi." Câu trả lời của Uông Phong Lân khiến mọi người không thể ngờ tới.
"Ngày đó, anh sẽ không..." Mạnh Ba trừng to mắt.
"Làm sao có thể?" Uông Phong Lân lườm qua một cái, chuyển qua Tư Nam, "Anh cái gì cũng chưa từng làm!"
Tư Nam chỉ cười cười, cũng không mở miệng.
"Nói chính xác là, Tỉnh Thượng Đan sẽ mang đứa bé ở trong bụng yêu cầu lão tổng tài phải để cô ta gả cho cậu? Mà cô ta lại cho rằng Tư Nam là nguyên nhân ngăn cản cậu cưới cô ta?" Tu nhìn về phía Tư Nam, nhưng lại nhìn thấy bạn Đường nhà chúng ta ngồi ở salon vọc góc áo, giống như là mọi người không phải đang nói về vấn đề an toàn của y.
"Nếu như tôi đoán không lần, đây là kết quả sự cố gắng giữa Tằng Khải Trữ và Tỉnh Thượng Đan. Trên lí thuyết, Tằng Khải Trữ là anh em cùng cha khác mẹ với tôi, nếu như xét nghiệm ADN, mặc dù không thể chứng minh 100% đó là con của tôi, nhưng ít nhất cũng có thể nói đứa trẻ đó có quan hệ với tôi!" Uông Phong Lân tỉnh táo phân tích, "Hơn nữa, bọn họ cho rằng tôi không còn sống bao lâu nữa, như vậy đứa bé trong bụng Tỉnh Thượng Đan hẳn là nòi giống của tôi!"
"Cho nên, bọn họ muốn triệt bỏ Tư Nam, để cho cậu an lòng kết hôn với Tỉnh Thượng Đan?" Tu hỏi.
"Tôi đoán là như vậy." Uông Phong Lân nhìn về phía Tư Nam, nhưng không có bắt gặp ánh mắt của em, bởi vì em còn bận chơi với góc áo. Góc áo có gì để chơi đâu chứ?
"Hôm nay, nếu như chiếc xe không xảy ra sự cố gì, nhất định ngày mai sẽ phát sinh ra chuyện khác." Tư Nam tựa hồ không yên lòng, "Khó lòng mà phòng bị. Cho nên, tốt nhất là hôm nay để em lái chiếc xe đó ra ngoài cho nổ một cái đi!"
"Không được!" Uông Phong Lân lập tức lên tiếng.
Tư Nam ngẩng đầu liếc anh một cái, nhưng không có trả lời anh, mà sau đó quay đầu qua Đặng Tấn: "Tôi nghĩ đây là biện pháp duy nhất khiến cho bọn họ không làm ra trò gì vào ngày mai, cũng chỉ có cách này mới có thể tranh thủ thời gian tìm được chứng cớ của bọn họ. Dù sao, chỉ dựa vào hệ thống an ninh, căn bản chưa đủ để xác nhận gì cả!"
Đặng Tấn gật đầu: "Đúng vậy, lí thuyết là như thế."
"Nhưng chúng ta không có khả năng để cho Tư Nam tự đâm đầu vào nguy hiểm!" Tu Lắc đầu.
Uông Phong Lân lập tức lắc đầu theo: "Không thể!"
Tư Nam vẫn nói với Đặng Tấn: "Thật ra, vẫn có biện pháp trốn thoát?"
Đặng Tấn vừa gật đầu lại vừa lắc đầu: "Nói là nói như vậy, nhưng mà ai có thể dùng biện pháp còn đang trong phòng thí nghiệm ra dùng thử chứ?
Tư Nam cười cười: "Giao cho tôi đi! Không có việc gì đâu."
"Tư Nam, không thể." Uông Phong Lân lo lắng nói, "Đặng Tấn, tìm người đem hai tên hỗn trướng đó kềm lại cho tôi, tôi sẽ có cách xử lí bọn họ.
"Có biện pháp?" Tư Nam nhìn qua phía anh, "Nhưng mà, nếu như em nói, bọn họ nếu biết anh phát hiện ra kế hoạch của họ!"
"Nhưng mà, anh tuyệt đối không cho phép em đi mạo hiểm" Uông Phong Lân thiếu điều gào lên.
Tư Nam dùng mắt chém qua cho anh một cái rõ ràng, quay qua Đặng Tấn: "Tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, Đặng Tấn, làm phiền anh giúp tôi chuẩn bị xe, xe của tôi sẽ cách nhà tôi khoảng hai cái ngã tư thì sẽ bị phát nổ, thay tôi tìm nhân chứng. Còn có nói với Lâm, sắp xếp để cho tôi nhập viện của anh ấy, Ok?"
"Không thành vấn đề!" Đặng Tấn gật đầu.
"Tư Nam!" Uông Phong Lân lại hú lên, nhưng mà ngoại trừ Phan Già trong phòng quăng qua một ánh mắt bất đắc dĩ thì những người còn lại không có ai để ý đến lời của anh.
"Chúng tôi đi ra ngoài chuẩn bị trước," Tu đứng dậy, "Như Nam, sau khi em chuẩn bị xong thì báo cho mọi người biết."
"OK!" Tư Nam gật đầu.
Vì vậy kể cả Phan Già, ai cũng đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại Tư Nam vào Uông Phong Lân.
"Em tại sao có thể mạo hiểm như vậy?" Uông Phong Lân vội vàng kéo tay Tư Nam.
"Anh bây giờ rất ồn ào nha!" Tư Nam vuốt tay anh, "Em không nói anh cũng không để ý, còn quát tháo này nọ trước mặt em! Ngày mai khi tất cả trở lại bình thường, anh cũng khôi phục lại bộ dáng nguyên dạng như trước khi bị biến thành A Kim, cho nên, em có tồn tại hay không cũng không còn liên quan gì nữa?"
"Em tại sao lại nói như vậy hả?" Mắt Uông Phong Lân thật ủy khuất, kích động biện bạch, "Là anh lo lắng cho em mà! Em có biết hay không, anh không muốn để em mạo hiểm, anh nhìn bọn họ đe dọa đến em, trong lòng anh đau lắm, giận biết bao nhiêu? Anh bây giờ hận không thể thuê sát thủ giết chết hết bọn đó! Tiểu Nam, em đừng hiểu lầm anh mà! Em có biết anh quan tâm em nhiều đến thế nào! Nếu như anh không thể đàng hoàng đấu với bọn họ, như vậy anh tình nguyện đem toàn bộ Uông thị tậm chí tính mạng của anh để đổi lấy sự an toàn cho em! Tiểu Nam, anh không muốn em mạo hiểm!"
"Ngu ngốc!" Tư Nam giương mắt nhìn anh, mím môi cười, "Đùa anh mà anh nhìn cũng không ra!"
"Đừng như vậy nữa mà!" Uông Phong Lân ôm em vào lòng, "Em phải biết, là anh để ý đến em, để ý đến em mà!"
"Nhưng mà anh lại không tin em có thể tự bảo vệ mình!" Tư Nam đưa ngón tay chọt chọt vào ngực anh, "Thời gian của anh sắp dùng hết rồi? Còn muốn quan tâm việc này sao, nếu hôm nay còn thừa chừng ấy thời gian, nếu xảy ra việc gì thì sao bây giờ?"
"Chỉ cần em không có việc gì là được rồi!" Uông Phong Lân vùi đầu vào hõm vai Tư Nam, "Anh nhớ rõ hôm nay công ti chỉ có một việc lớn, chiều nay Tu sẽ kí hợp đồng với một tập đoàn của Anh, cùng lắm thì Uông thị cũng bị mấy vài triệu thôi, huống chi, Tu cũng sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra!"
"Em nói không phải chuyện công ti, nếu có người uy hiếp anh kìa?"
"Chẳng phải có Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ bảo vệ anh sao? Còn có Phiên Gia MM còn khó nhai hơn ớt hiểm, ai có thể đến gần anh chứ?" Uông Phong Lân tiếp tục vùi đầu vào cổ Tư Nam, "Ngược lại là em kìa, bọn chết bằm đó uy hiếp đến sự an toàn của em, mà em lại còn phải chăm sóc A Kim nữa!"
Tư Nam đưa tay nhìn đồng hồ, ôm lấy thắt lưng Uông Phong Lân, cũng tựa đầu vào vai anh: "Anh an tâm đi, sẽ không có chuyện gì không may đâu."
Yên tĩnh trở lại, Uông Phong Lân ngủ thiếp đi trong lòng Tư Nam. Tư Nam đỡ anh nằm xuống, đặt ngay ngắn trên giường, sau đó đắp chăn lại cẩn thận, nhẹ hôn lên trán anh rồi mới xoay người đi ra.
Hơn hai tiếng sau, Tư Nam ngồi vào bên trong xe, nhìn A Kim bên cạnh, nghiêm túc dặn dò: "Em không có việc gì, nhưng mà anh phải nhớ kĩ, khi vừa cháy, mở cửa xe ra, trước tiên anh phải lao ra ngoài!"
"Gấu gâu?" (Vậy còn em?)
"Em sẽ an toàn không có việc gì đâu, anh phải nghe lời, được không?" Tư Nam rờ rờ những sợi lông vàng trên cổ A Kim, "Em muốn anh an toàn qua khỏi ngày hôm nay."
"Gâu!" (Được.) Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tư Nam, A Kim gật đầu, tin tưởng bảo bối của mình có thể thoát ra toàn vẹn.
Tư Nam sờ sờ đầu anh lần nữa: "Ngày mai, mọi chuyện sẽ lại bình thường!"
"Gấu gấu gấu!" (Hi vọng bình an vượt qua ngày hôm nay.)
Khởi động xe, mở nhạc, khóe miệng Tư Nam cười đầy hàm ý: "Hôm nay tiện thể chúng ta đi hóng gió, ra ngoài biển được không."
"Gấu!" (Được!) Nghiêng đầu nhìn em, từ ngày mai thì đã không thể nhìn em bằng ánh mắt của một con chó rồi, ngày mai sẽ có thể ôm em vào lòng, sẽ không để em phải mạo hiểm.
"Ngồi chắc nào!" Tư Nam đạp ga, tăng tốc.
Xế chiều, trên đường xe qua lại còn chưa tới giờ cao điểm, chiếc xe lách vào một con đường nhỏ thanh vắng không cách nhà quá xa, một chân đạp ga, chiếc xe giống như là đang lao đi, trong nháy mắt bên ngoài cửa xe lửa phựt lên, Tư Nam đột ngột thắng xe lại, trên tay không biết khi nào có thêm một cái remote, ngón tay bấm một cái, cửa xe bên phía A Kim rất nhanh đã được mở ra.
"Nhảy ra ngoài!" Tư Nam ra lệnh một tiếng, A Kim nghe lời lao ra, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn.
Tư Nam cũng lập tức lao người bám sát A Kim, một chiếc xe màu đen bên cạnh mở cửa xe ra.
"Lên xe!" Tư Nam ra lệnh lần nữa, thấy A Kim đã lên xe, chính mình cũng nhảy vào theo, đóng cửa lại.
Chiếc xe màu đen tăng tốc, lao đi cách một đoạn, chiếc xe phía sau liền nổ ầm ầm, chỉ còn lại một đám khói lửa mịt mù.
Người lái xe nhìn vào kính chiếu hậu: "Thế nào? Kích thích không?" Chính là A Kha.
"Đúng vậy! Kĩ thuật lái xe của bạn lại tăng rồi!" Tư Nam cười, đồng thời đưa tay xoa nắn lớp lông sau cổ A Kim, trấn an anh.
"Đúng vậy! Tôi vẫn luyện đều đều mà!" A Kha cười đắc ý, "Tối hôm trước còn đua xe cùng tên chết tiệt kia, anh ta thiếu chút nữa thì lọt xuống mương luôn."
"Ha ha, Tu sao?" Anh ta cũng có thể đua xe?" Tư Nam nhìn về phía A Kim, chó cưng cũng đang bày ra bộ mặt khó có thể tin được.
"Ôi, tại sao cái tên chết tiệt mà tôi biết không giống như là người mà mấy người biết vậy!" A Kha thở dài.
"Chúng tôi cũng cảm thấy như vậy." Tư Nam cười, "Bây giờ, nên đi đến bệnh viện của Lâm rồi chứ?"
"Đúng vậy! Lâm đã cho người chuẩn bị nguyên phòng cấp cứu rồi." A Kha liếc nhìn A Kim qua kính chiếu hậu một cái.
"Ha ha, đó đúng là tên chỉ sợ thiên hạ không loạn mà." Tư Nam cười ha ha, "Nếu anh ta mà biến tôi thành bộ dạng như xác ướp, tôi nhất định sẽ nửa đêm đến bóp cổ anh ta trợn trắng mắt luôn!"
A Kim nhìn Tư Nam đang cười to, bộ dạng xác ướp? Tưởng tượng Tư Nam khỏa thân trên người chỉ có quấn băng gạc, sau đó chỉ cần gỡ một cái, là có thể tháo ra, da thịt thơm mát lập tức lộ ra, thật đúng là xinh đẹp vô cùng.
"Anh đừng có mà nghĩ loạn cho em!" Tư Nam nhìn ra hai tròng mắt chó cưng đang nhìn mình chằm chằm mang theo bộ dáng thèm thuồng, kịp thời nhắc nhở anh.
Lại bị phát hiện rồi! Chó cưng liền quay đầu cọ cọ lên đùi Tư Nam.
Trong lúc đó, mấy người là nhân chứng ngay tại hiện trường tai nạn xe nhìn thấy xe cứu thương, xe cảnh sát này nọ. Lôi được ở trong xe ra được một người một chó, toàn bộ bề ngoài đã không thể nhận ra được.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ