Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ary xuống xe buýt trước cửa nhà. Cô đến bên cánh cửa và bấm chuông. Gordon ra mở cửa.
Vừa bước vào hơi whisky đã xộc ngay vào mũi cô. Cô quay lại phía anh ngay lập tức.
- Anh lại uống rồi - Cô nói với vẻ trách móc - Anh đã hứa với em không làm thế nữa cơ mà!
Anh cười gượng gạo.
- Anh vừa ăn mừng, cô em yêu quý ạ. Không phải ngày nào cũng được một người bạn cũ đến thăm đâu.
- Bạn cũ? - Cô hỏi.
Anh gật đầu và đi trước cô vào phòng khách. Trong nỗi kinh hoàng bất ngờ cô đứng như trời trồng ở cửa. Chỉ còn mỗi nịt vú và quần lót trên người, Evelyn đang nằm duỗi dài trên đi văng. Những đồ đạc khác của cô ả vung vãi khắp phòng. Với vẻ say rượu rõ ràng, cô ta vẫy Mary lại. Joe chếnh choáng đi đến chỗ cô.
- Cô bé Mary yêu quý! - Hắn nói to - Không hôn anh bạn cũ một cái sao? - Đột nhiên hắn hát rồng lên - Và khi cô dâu bước vào nhà, và khi cô dâu bước vào nhà...
- Hai người tìm gì ở đây thế này? - Cô hỏi mắt long lanh và tức giận.
Joe cười phá lên.
- Bọn tớ đến đây chỉ để ăn cưới bạn gái cũ thôi, cô bé dễ thương ạ!
Cô quay sang phía Gordon.
- Họ đến đây từ bao giờ vậy?
- Từ sáng - Anh cố gắng tập trung cái nhìn của mình vào cô, nhưng cơn đau trong đầu quá dữ dội. Anh bắt buộc phải uống tí gì đó. Anh vớ lấy cái chai giơ ra phía cô - Uống không?
Mary lắc đầu. Gordon tu một ngụm từ cái chai rượu whisky đốt cháy cổ họng anh một cách dễ chịu.
Anh cảm thấy ấm áp và bình thản. Hạ cái chai xuống anh nhìn cô.
- Đó là cái anh cần - Anh nói - Có thật là em không muốn uống không?
- Không, cảm ơn anh - Cô từ chối. Cô lấy ra một điếu thuốc là và châm lửa. Khói thuốc uể oải cuộn lên.
Joe đã đến đứng trước mặt cô.
- Nào uống đi! - Hắn yêu cầu cô - Tôi đưa cô vào màn của bọn mình cho vui.
Giọng Mary lạnh như băng.
- Màn nào ở đây?
Evelyn lắc lư ngồi dậy trên chiếc đi văng.
- Bọn tớ đã kể cho bạn cậu nghe về màn diễn của bọn mình rồi đấy. Joe có ý kiến là nếu vui có thể biểu diễn cho anh ấy xem.
Mary quay hẳn người về phía Gordon.
- Họ đã kể tất cả với anh? - Đó là một câu khẳng định nhiều hơn là câu hỏi. Anh gật đầu.
Giọng cô vẫn bình thản.
- Và anh đã nghe họ mà không cho em một cơ hội tự mình nói với anh? - Lúc này câu hỏi nhiều hơn là câu khẳng định.
Anh chìa những bức ảnh ra cho cô.
- Những tấm hình đã nói với tôi tất cả. Tôi chả cần phải nghe cái gì nữa.
Cô xem thoáng qua những bức ảnh và sau đó im lặng trả lại anh. Anh vứt nó lên bàn và quay mặt đi. Anh không chịu đựng được cái nhìn của cô nữa.
- Đáng lẽ cô phải nói với tôi điều đó - Anh lẩm bẩm
- Anh đã không để cho em nói lấy một lời. Cứ mỗi lần em định nói điều gì đấy thì anh đều trả lời là anh không quan tâm em đã làm gì. Anh đã nói là anh biết về em đủ rồi cơ mà.
Gordon không trả lời. Mary quay sang phía Joe, giọng sắc như dao.
- Còn anh Joe của chúng ta thì vẫn như vậy.
- Làm tất cả mọi chuyện chỉ cần có được một dollar. Tôi tin là lần này anh vớ bẫm đấy.
- Ấy, đừng vội nhấm nhắn lên như thế - Hắn nói và tiến lại về phía cô - Không khí trở lại trong sạch rồi. Giờ thì chúng mình có thể biểu diễn vở cũ được rồi.
Hắn định tìm cách nắm lấy tay cô. Cánh tay cô vung lên nhanh như chớp. Hắn nhận một cái tát cực mạnh. Bàn tay cô in trên mặt hắn nhưng vết trắng và đỏ.
- Con đĩ! - Hắn gầm lên và tức tối bước thêm một bước đến bên co - Tao sẽ dạy cho mày biết!
Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi cô.
- Cứ dạy cho tôi biết đi! - Cô thản nhiên đáp lại. Hắn dừng lại đôi mắt hướng vào tay cô lưỡi dao lấp lánh trong bàn tay cô. Hắn vội vã lùi lại một bước.
Gordon sửng sốt nhìn cô.
- Mary! - Anh hét lên.
Cô quay phắt người lại phía anh. Giọng cô đầy vẻ đau đớn và uất hận.
- Cả anh cũng tồi y hệt bọn này. Tôi thì anh không muốn nghe mà lại đi nghe chúng. Thế chúng có kể cho anh nghe bọn nó đã để tôi lại một mình không tiền, không quần áo chưa? Có thể cả anh nữa cũng có phần đấy!
Anh không trả lời nhưng đôi mắt lại nhìn vào cô.
- Nhưng bọn họ vẫn chưa kể hết cho anh nghe đâu - Cô giận dữ tiếp tục - Sau khi chúng biến đi mất tôi bị lâm vào cảnh cùng đường. Thế là tôi chẳng còn con đường nào khác nữa. Mà tôi còn phải trả tiền nhà, còn phải ăn. Tôi đã kiếm được không ít. Bốn mươi dollar một ngày. Đó chính là công việc của tôi trong ngày mà anh gặp tôi ở khách sạn đấy.
- Không thể thế được, Mary? - Anh rên rỉ.
- Vẫn còn chưa đủ khi tôi tránh gặp anh - Cô kêu lên - Anh phải theo đuổi tôi cơ. Anh còn phải từ đó tính chuyện lớn cơ - Đột nhiên giọng cô hạ xuống như kiệt sức, hầu như không còn nghe rõ được nữa - Tôi là đứa ngốc chứ không phải anh. Tôi cứ tưởng cuộc đời cuối cùng đã đem đến cho tôi một chút gì đó. Và tôi đã nhầm.
Mary quay người ra cửa. Gordon giữ lấy cánh tay. Anh cảm giác như mình có lỗi.
- Mary!
Cô nhìn anh và trong đôi mắt ánh lên một tia hy vọng yếu ớt.
- Anh muốn giữ em lại chăng, anh Gordon?
Anh không trả lời. Anh nhìn thấy tia sáng kia trong đôi mắt cô đột nhiên tắt ngấm. Cô gỡ tay anh ra. Cánh cửa sập lại sau lưng cô. Anh đứng đó, đờ đẫn nhìn theo cô một lúc rồi sau đó quay về phía hai người kia. Joe cố nặn ra một nụ cười.
- Không có cô ta còn tốt cho ngày hơn đấy, ông bạn ạ.
Gordon không đáp lại ngay. Nhưng đến khi nói anh không còn nhận ra giọng nói của mình nữa. Nó cục cằn thô lỗ và chứa đầy căm hờn.
- Cút! - Anh hét lên - Cả hai cút ngay không tao giết chết chúng mày bây giờ!
Mary quờ quạng đi dọc con đường nhỏ như một người mù. Đôi mắt đẩm lệ và nước mắt chảy dài trên má. Một giọng nói dịu dàng vang bên tai cô.
- Tôi có cần gọi taxi cho cô không, cô Mary?
Cô ngước nhìn lên. Ông già da đen đang đứng bên cạnh cô, trong đôi mắt là một vẻ cảm thông sâu sắc. Cô lắc đầu.
- Không, cảm ơn bác Tom - Giọng cô khản đặc, đứt đoạn - Tôi.. Tôi thấy tốt hơn là đi bộ.
- Nếu cô cho phép tôi sẽ đưa cô một đoạn - Ông lão nói với giọng nhỏ nhẹ, lễ phép - Buổi tối ở ngoài này rất vắng vẻ.
- Chẳng còn gì xảy ra với tôi nữa đâu - Cô đáp lại - Tôi không còn sợ gì hết.
Ông già chậm chạp gật đầu.
- Cái đó thì tôi tin cô, cô Mary à. Cô là người đàn bà can đảm nhất từ trước đến nay mà tôi được thấy.
Cô nhìn ông lão đăm đăm, im lặng. Đột nhiên cô hiểu ra.
- Bác đã biết hết trong suốt thời gian vừa qua à? - Cô kinh ngạc hỏi. Ông gật đầu - Mặc dầu vậy bác không hề nói với anh ấy một tí gì? Tại sao thế?
Đôi mắt ông lão nhìn sâu vào mắt cô.
- Điều này thật ra tôi đã trả lời rồi. Cô mới đúng là một người đàn bà thực thụ. Còn cậu Gordon vẫn không hơn gì một chàng thanh niên. Tôi đã hy vọng cô sẽ là niềm hạnh phúc của cậu ấy.
Mary thở dài một cái.
- Xin cám ơn bác Tom! - Rồi cô chậm rãi bỏ đi.
Ông lão vội vã chạy theo.
- Tôi có một ít tiền cô Mary à! - Ông vội vã nói - Trong trường hợp cô gặp khó khăn.
Cô vội nắm lấy tay ông già giữ lại.
- Cháu sẽ qua được thôi, bác Tom.
Người đàn ông sụp đôi mắt xuống.
- Tôi thấy buồn, rất buồn, cô Mary!
Mary nhìn ông lão một lúc, vẻ vui mừng, cảm động thoáng hiện trên gương mặt cô.
- Cháu đã nghĩ lại rồi bác Tom. Bác có thể giúp cháu một việc.
Ông lão vội ngước lên nhìn cô.
- Gì vậy, cô Mary?
- Cháu muốn về nhà. Bác gọi dùm cháu một chiếc taxi đi - Cô yêu cầu.
- Vâng, thưa cô.
Cô nhìn theo ông lão đi dọc đường ra phố chính nơi có taxi thường chạy qua. Cô lấy một điếu thuốc trong túi ra và châm lửa. Rít một hơi thật sâu, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao sáng lấp lánh và mặt trăng đã xuống thấp cuối chân trời. Tiếng sóng vỗ rì rào yếu ớt vọng đến chỗ cô, và từ ngoài biển khơi một làn gió ấm dịu dàng thổi vào đất liền. Đột nhiên cô vứt điếu thuốc là xuống rãnh nước bên đường. Cô vừa có một quyết định dứt khoát. Đất Florida này làm cô chán ngấy rồi. Giờ thì cô muốn quay trở lại New York. Ở dưới miền Nam này những ngôi sao quá sáng.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu