"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần V: Bài Toán Không Lời Giải - Chương 1
artha và tôi đi khỏi San Francisco dưới bầu trời xám xịt, u ám. Tôi bật đài lên nghe dự báo thời tiết, cùng lúc phải đối mặt với tình trạng ùn tắc giao thông thường nhật.
Khi đang nảy tưng tưng trên phố Portrero, tôi nghĩ đến Sếp Tracchio. Hôm qua, khi gặp nhau tại Toà thị chính, ông ta đã yêu cầu tôi trở lại làm việc, và tôi rộn ràng như thể ông ta mời tôi đi ăn tối vậy.
Tất cả những gì tôi phải làm là bắt tay đồng ý.
Nếu tôi làm vậy, sáng nay tôi đã lái xe đến Sở, phát biểu vài câu với cả đội là phải tiến lên, lại chìm ngập trong đống giấy tờ và những vụ án còn dang dở. Lấy lại quyền chỉ huy của mình.
Nhưng, tuy sếp rất van nài, tôi đã từ chối.
— Tôi vẫn còn ít thời gian nghỉ phép, Sếp ạ. Tôi phải tận dụng nốt.
Sếp nói ông ta hiểu, nhưng ông ta hiểu thế nào được? Đến tôi còn chẳng biết bản thân mình muốn gì, và tôi có cảm giác mình sẽ mãi mãi không biết cho đến khi tìm được ra sự thật về những vụ giết người ở Vịnh Nửa Vầng Trăng.
Những vụ án mạng còn dang dở này là một phần của cuộc đời tôi.
Trong thâm tâm tôi biết rằng nếu tôi cố hết sức, nếu tôi kiên trì, tôi sẽ tìm ra thằng khốn đã giết John Doe và tất cả những người khác.
Ngay lúc này, đó là tất cả những gì tôi quan tâm.
Tôi hướng theo đường 280 chạy về phía nam, khi đã ra khỏi thành phố, tôi hạ kính xe và chuyển kênh.
10 giờ sáng, gió thổi bay tóc tôi, và trên đài, Sue Hall đang cho phát những bản nhạc yêu thích của tôi trên sóng 99.7 FM.
— Sáng hôm nay trời không mưa - cô ấy nói. - Mồng 1 tháng 7, một ngày âm u tuyệt đẹp của San Francisco, mây bồng bềnh bay. Và chẳng phải chính những đám mây làm cho chúng ta thêm yêu San Francisco sao?
Rồi, bài hát tuyệt vời vang lên qua loa: - Hãy bay như một con đại bàng.
Tôi cùng hoà theo bài hát, lồng ngực căng phồng, và tâm hồn tôi lên đến tận chín tầng mây.
Tôi tự do.
Phiên toà kinh khủng đã chỉ còn lại trong gương chiếu hậu, và tương lai của tôi bỗng rộng mở như con đường xa lộ trước mặt.
Cách thành phố 18 dặm tôi dừng lại bãi đỗ xe của Taco Bell ở Pacifica vì Martha cần phải xuống nghỉ. Đó là một công trình tồi tàn xây từ những năm 60 trước khi uỷ ban quy hoạch được thành lập. Giờ công trình xấu xí nhất thế giới này đứng sừng sững tại một trong những địa điểm đẹp nhất của bờ biển.
Không như phần lớn những con đường cao tốc khác, chạy cao hẳn so với mặt biển, quán ăn nhanh nằm bằng với mực nước. Những rặng đá phân cách mặt đường với bãi biển, và bên ngoài là Thái Bình Dương xanh thẳm chảy tới tận chân trời.
Tôi mua bánh quế rắc đường hấp dẫn đến chảy bọt mép và mang bịch càfê đen ra ngoài ngồi trên một tảng đá mòn. Tôi ngắm nhìn những chàng trai thân hình cuồn cuộn xăm trổ khắp mình đang lướt ván, lái những đợt sóng, còn Martha chạy trên cát xám long lanh cho đến tận khi mặt trời gần như xua tan những đám mây.
Khi khoảnh khắc tuyệt vời này đã khắc sâu trong tâm trí, tôi gọi Martha về lại xe. Hai mươi phút sau, chúng tôi đi vào vành đai của Vịnh Nửa Vầng Trăng.
Tôi lái xe qua gara của anh chàng lập dị và bóp còi liên tục cho đến tận khi Keith ló mặt ra khỏi văn phòng. Cậu ta bỏ mũ lưỡi trai xuống, giũ mái tóc vàng, lại đội mũ lên, cười toét và thong thả đi về phía tôi.
— Ái chà. Xem ai đến này. Người đàn bà của năm - Keith nói, đặt tay lên đầu Martha.
— Ồ, tôi đấy, đúng rồi - tôi nói, phá lên cười. Tôi rất mừng là mọi chuyện đã kết thúc.
— Ừ, tôi hoàn toàn hiểu cô. Tôi nhìn thấy Sam Cabot trên tivi. Nó thật đáng thương. Tôi thật sự rất lo cho cô, Lindsay ạ, nhưng giờ cô đã vượt qua rồi. Chúc mừng cô.
Tôi lí nhí cảm ơn vì anh ta đã quan tâm và nhờ Keith đổ đầy bình xăng. Trong lúc đó, tôi lấy cái nùi cao su trong xô ra lau kính.
— Nào, thế cô dự định sẽ làm gì, Lindsay? Cô có phải quay về chốn đô thị làm việc không?
— Ngay bây giờ thì không. Cậu biết đấy, tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Đúng lúc tôi còn chưa nói hết câu thì một chiếc xe đỏ chạy vù qua ngã tư. Lái xe cho xe chạy chậm lại, nhìn thẳng vào mặt tôi rồi lại rồ máy và vọt xuống phố Main.
Tôi quay lại thị trấn chưa đầy năm phút và Dennis Agnew đã lại xuất hiện.
— Tôi để chiếc Bonneville ở chỗ chị gái - tôi nói khi dõi theo vệt khói của chiếc Porsche. - Và tôi có một vài việc chưa giải quyết xong ở thị trấn này.
Keith quay sang, nhìn thấy tôi dõi theo chiếc xe của Agnew đang khuất dần xuống phố.
— Tôi không thể hiểu được - cậu ta nói, cho vòi xăng vào bình xăng, lắc đầu. Tiếng chuông kêu báo hiệu xăng đã được đổ đầy bình. - Hắn đúng là một gã công tử bột đểu cáng. Vậy mà sao phụ nữ lại thích những loại người như thế nhỉ.
— Cậu điên à - tôi nói. - Cậu nghĩ là tôi quan tâm đến thằng cha này à?
— Thế không phải à?
— Rất quan tâm. Nhưng không phải theo kiểu cậu nghĩ đâu. Tôi quan tâm đến Dennis Agnew hoàn toàn vì lý do công việc.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women