Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 34
C
hiều hôm qua, lúc đến chơi nhà bác Huy đã quên hỏi Phong về việc anh đã gọi điện thoại cho mình buổi sáng. Chính vì vậy mà hôm nay, khi chàng muốn gặp Phong thì anh đã đi Nha Trang mất rồi.
-À, hôm qua bác nghe nó định rủ cháu đi chơi cho vui. Chắc là không gặp được nên nó quên mất -Mẹ Phong trả lời Huy.
-Anh ấy đi bao giờ thì về vậy bác?
-Bốn ngày nữa sẽ về. Nghe bảo nó cho nhân viên nghỉ bù hôm Tết.
Huy buồn bã ra về. Biết Phong ở đâu mà tìm đây? Mà đợi đến bốn ngày. Chắc là chàng chết mất...
Sáng nay, vừa gặp Thu Hà, Huy đã nhận được tin sét đánh:
-Em báo cho anh một tin buồn: Quỳnh Như đã lấy chồng rồi.
-Cái gì? -Huy tưởng Thu Hà nói đùa nên nhăn mặt- Hết chuyện để cô giỡn rồi sao?
-Anh xem thì biết! -Thu Hà chìa bức ảnh ra- Ngay hôm chụp hình, Quỳnh Như đã sinh con đấy.
Đúng là Quỳnh Như rồi! Nhưng sao lại có cả Phong ở đây? Huy thảng thốt nhìn Thu Hà:
-Ở đâu cô có bức ảnh này?
-Nhỏ Thu Minh làm chung với Quỳnh Như. Cả hai là "lính" của anh Phong -Thu Hà nhìn Huy chăm chú.
Huy lao đến bên điện thoại. Không có ai lên máy. Chàng hấp tấp lấy xe phóng thẳng đến nhà ông anh họ của mình. Không ngờ Phong vừa đi Nha Trang sáng nay. Chàng quay trở về công ty, xồng xộc lao vào phòng của Phú:
-Anh xem đi.
Phú nhìn trân trối vào bức ảnh, mãi lát sau mới nói được:
-Đúng là Quỳnh Như rồi! Cô ấu ở đâu vậy?
Huy ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi lắc đầu:
-Anh Phong biết nhưng anh ấy lại không có nhà.
-Cậu ấy đi đâu?
Phú hỏi và sốt ruột chờ câu trả lời. Nhưng Huy bỗng đứng dậy.
-Đúng rồi! -Chàng quay sang Hải cũng đang có mặt trong phòng- Anh chạy hỏi giùm tôi xem hôm nay có chuyến bay Sài Gòn – Nha Trang không? Nếu có mua cho tôi một vé.
Hải luýnh quýnh đến độ không còn nhớ đến việc tra danh bạ điện thoại để tìm địa chỉ liên hệ. Anh phóng xe thẳng đến phòng bán vé của VN Air-line, rồi quay trở về trong nháy mắt.
-Hôm nay không có chuyến bay.
Huy thẩn thờ nhìn vào bức ảnh. Đã lần ra tung tích của Quỳnh Như rồi, cần phải biết rõ mọi chuyện. Chàng đã đi hỏi Thu Hà về ngày tháng chụp ảnh và nhẩm tính...Rõ ràng đứa con của Quỳnh Như là của chàng rồi. Không thể có chuyện khác đi được.
-Anh Phú này -Hải khều nhẹ Phú- Có phải Quỳnh Như là... bạn của Thiên Kim không?
Đến lượt Phú ngạc nhiên:
-Cậu cũng biết Quỳnh Như à?
Hải gật đầu:
-Tôi biết cô ấy hơn mười năm nay rồi. Lúc Quỳnh Như mới học lớp 8.
Huy nắm từng mớ tóc của mình mà day:
-Sao tôi ngu thế kia chứ? Nghe Quỳnh Như bảo cô ấy học lớp 3 tôi cũng tin.
Hải trầm ngâm:
-Quỳnh Như thông minh, học giỏi nhưng hiền lành, nhút nhát lắm. Chơi với Thiên Kim, cô ấy nhường nhịn bạn tất cả.
Huy ôm lấy đầu rên rỉ:
-Có ai lại đi nhường nhịn hạnh phúc của mình kia chứ? Tôi biết Quỳnh Như yêu tôi mà! -Chàng ngẩn lên nhìn Phú- Cô ấy mang cả con của tôi theo mà không hề nói một tiếng.
-Sao? -Phú sửng sốt- Quỳnh Như có con à?
-Đúng như vậy đấy. Bữa nay con tôi đã được 4 tháng 8 ngày. Tại sao Quỳnh Như lại ác với tôi như vậy chứ?
Nghe giọng điệu của Huy thì cứ y như là xưa nay người bị ngược đãi là chàng chứ không phải Quỳnh Như.
Phú bỗng bật cười:
-Cậu mà còn lải nhải nữa, chắc tôi phải tống cậu ra khỏi phòng.
Huy đứng bật dậy, hỏi Phú:
-Anh có tiền mặt đó không?
-Cậu định làm gì vậy?
-Tôi đi Nha Trang liền bây giờ! -Huy quả quyết.
-Cậu có điên không? -Làm sao tìm được thằng Phong mà đi?
-Anh điên thì có! -Huy nhăn mặt- Sáng sớm cứ đi dọc các bãi tắm thì kiếm gặp thôi chứ khó khăn gì.
Phú đành phải nghe theo. Anh mở ngăn kéo:
-Có hai triệu thôi, đủ không?
-Bao nhiêu cũng được. Còn chuyện này nữa, anh đừng nói gì với ba mẹ nghen.
-Không nói sao được? -Phú trợn tròn mắt:
-Thì cứ bảo tôi đi đâu đó. Muốn nói sao đó thì nó i-Giọng Huy ngang phè- Không tìm ra tông tích QuỳnhNhư tôi không về đâu.
Nói rồi chàng bỏ đi ngay. Phú và Hải nhìn theo lắc đầu cười trừ:
-Cái thằng đến là kỳ quặc! -Phú nói- Hôm trước nó ghét Quỳnh Như không biết để đâu cho hết. Vậy mà bây giờ không có cô ấy nó lại như điên như khùng.
-Lúc người yêu tôi đi lấy chồng, tôi cũng phát điên lên như vậy -Hải trầm ngâm.
-Tôi chưa phải gặp cảnh của các cậu nên không biết mình sẽ ra sao -Phú lắc đầu.
Trong lúc đó, Huy đã về tới nhà, không thấy ai ở nhà chàng mừng quýnh vội đi ngay lên phòng lấy quần áo và mấy thứ cần thiết. Chiếc vali con nhẹ hẫng trong tay chàng.
-Ủa, sao con lại về vào giờ này?
Vừa xuống hết cầu thang, Huy bỗng nghe tiếng mẹ. Thì ra bà vừa đi chợ về. Cố lấy giọng thật tự nhiên chàng trả lời mẹ:
-Con bỏ quên giấy tờ ở nhà nên phải chạy về lấy. Thôi con đi nghen mẹ.
Chẳng biết bà Hiệp có nghi ngờ gì không mà bà đứng nhìn theo con trai cho đến khi Huy đi khuất hẳn.
Quay trở lại công ty, Huy căn dặn công việc cho mọi người rồi bảo Hải đưa mình ra bến xe.
-Chừng nào anh về? -Hải băn khoăn hỏi.
-Gặp được anh Phong là tôi về liền.Thôi anh về đi -Huy leo lên xe.
-Nhớ cẩn thận nghe anh Huy! -Hải quay xe còn dặn với lại.
Huy mỉm cười, chẳng hiểu chàng trợ lý dặn mình cẩn thận điều gì. Đối với chàng, Nha Trang hoàn toàn xa lạ nhưng cũng chẳng có gì để mà sợ.
So với việc chàng sắp gặp lại vợ con thì tất cả mọi chuyện rắc rối, phiền phức đều lùi lại phía sau.Chàng có một niềm tin rất mãnh liệt rằng Quỳnh Như vẫn chỉ ở có một mình.
Bất giác, Huy bỗng nhớ đến những ngày cuối cùng sống bên nhau. Lúc đó, chàng không hề nhận thấy sự cuống quýnh, vội vàng nơi Quỳnh Như. Những điều mà khi nàng đi rồi, chàng mới vỡ lẽ.
Một hôm, Quỳnh Như bỗng hỏi:
-Nếu em đi vắng anh có nhớ em không?
Huy lắc đầu, giọng dứt khoát:
-Không nhớ.
-Tại sao vậy? Nàng hỏi với vẻ bình thản.
-Vì anh không bao giờ cho phép em đi đâu cả -Huy bật cười kéo nàng lại gần- Em ghét anh lắm phải không?
-Tại sao lại ghét anh? -Quỳnh Như hỏi lại:
-Anh giống như một tên cai ngục độc ác, khe khắc.
-Điều đó chỉ dành riêng cho em thôi! -Giọng Quỳnh Như buồn buồn.
-Em không muốn...ở chung với anh nữa phải không?
-Ngôi nhà này đối với em giống như... một cái quán trọ. Và anh đối với em cũng vậy.
-Em không xem khác đi được sao? -Huy lắc nhẹ tay nàng- Đây là tổ ấm của em kia mà.
-Em chỉ ở nhờ tổ ấm của người khác thôi -Quỳnh Như rụt tay lại- Anh nhìn mà xem.
Khắp phòng chỗ nào cũng có ảnh Thiên Kim! Nhưng điều đó bây giờ chỉ còn là sự lãng quên của Huy. Lâu lắm rồi, chàng không nhìn đến những bức ảnh đó. Sở dĩ nó còn tồn tại là vì chàng không nghĩ đến việc gỡ bỏ đi. Nó giống như nhũng bức ảnh đẹp để trang trí cho căn phòng.
-Anh không có thì giờ để nhìn ngắm những bức ảnh đó nữa, em thừa thông minh để nhận ra điều đó kia mà.
-Em không thông minh như anh tưởng đâu -Quỳnh Như lắc đầu- Em chỉ nói những gì em thấy, thậm chí chỉ nghĩ đến những điều đang hiện hữu trước mắt mình.
-Vậy thì em đúng là một kẻ ngốc nghếch -Huy mỉm cười- Một sự ngốc nghếch khôn ngoan. Bây giờ anh nói lại thế này: Nếu không có em thì anh sẽ nhớ em đến...chết queo! Chịu chưa?
Quỳnh Như nói thật khẽ:
-Em cũng vậy.
Huy đứng lên:
-Để anh dẹp mấy bức ảnh lố bịch này đi.
Nhưng Quỳnh Như đã ngăn chàng lại:
-Không cần thiết đâu anh. Đó mới chính là chủ nhân thật sự của căn phòng này.
-Nếu em còn nói như vậy nữa, anh sẽ không nghe đâu! -Huy bực bội xô Quỳnh Như ra xa.
Nàng thu người tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại để trên đầu gối, im lặng nhìn chàng. Trông nàng giống như một chú mèo con đang sợ hãi vì mới vừa bị chủ đánh đòn. Nàng cứ nhìn Huy như thế cho đến lúc chàng không cưỡng được phải ghì siết nàng vào lòng...
Bây giờ nhớ lại, lòng Huy quặn đau. Những ngày hạnh phúc ngắn ngủi ấy đã đơm hoa kết trái mà chàng không hề biết. Tôi lỗi ấy chàng biết lấy gì để gột rửa đây.
Có lẽ nỗi nhớ da diết đó đã giúp Huy rút ngắn quãng đường lại. Những kỷ niệm về Quỳnh Như cứ thay nhau tìm về khiến chàng chẳng có thời giờ nghĩ ngợi đến bất cứ chuyện gì khác hơn. Thậm chí chàng chẳng nhớ gì đến lời dặn của Hải.
Xe đến Nha Trang thì đã gần 11 giờ đêm. Huy bước xuống bến xe dáo dác nhìn quanh như để định hướng. Sau đó bỏ qua những lời mời mọc của mấy tay xích lô, chàng chậm rãi bước ra đường. Được đi bộ suốt cả ngày trời bó gối trên xe, Huy cảm thấy sảng khoái vô cùng. Chàng thong thả đếm từng bước chân và hít căng lồng ngực mùi hương ngai ngái, nồng ấm của gió biển.
Chợt...Huy nghe có vật gì đập mạnh vào gáy mình. Chàng ngã chúi về phía trước và kip nhận ra cảm giác đau buốt sau lưng...
Sau đó là im lặng và bóng tối bao trùm lên tất cả.