Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 34/51
- T
hưa ba, con gọi tất cả các bạn là "bạn".
- Ðược rồi, con viết đi.
Rồi ông Nghĩa đọc: "Bạn Minh mến". Ông dừng lại và hỏi Quỳnh:
- Con xưng thế nào?
- Thưa ba, con xưng tên.
- Ðược, con viết nhé "Bạn Minh mến, trước tiên Quỳnh xin lỗi đã để Minh phải chờ đợi khá lâu. Và Quỳnh phải suy nghĩ kỹ để trả lời Minh cho đúng thật lòng Quỳnh.
Quỳnh rất cám ơn về những lời khen của Minh, Quỳnh thấy mình không xứng đáng như thế. Quỳnh cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Hiện nay Quỳnh không nghĩ gì khác hơn là việc học. Môn toán Quỳnh chưa được vững lắm..."
Chợt từ ngoài cửa sổ tối đen, 1 tia chớp lóe lên tiếp theo là 1 tiếng sấm. Gió lùa vào phòng làm bay những tờ giấy học trò làm Quỳnh không kịp đưa tay chặn lại. Cô đứng lên thì ông Nghĩa nói:
- Con cứ ngồi, ba nhặt cho.
Ông Nghĩa đi nhặt chúng, để trở lại trên bàn. Một vài giọt mưa rơi vào trang thư, ông Nghĩa nói:
- Ðóng cửa sổ lại con.
Quỳnh đưa tay kéo 2 cánh cửa sổ lại. Ông Nghĩa đọc tiếp:
"Nói như thế chắc là Minh hiểu lòng Quỳnh rồi. Quỳnh chưa nghĩ gì đến tình yêu hết. Thật ra Quỳnh chưa hiểu tình yêu là gì, chỉ biết đó là 2 từ rất đẹp đẽ, và Quỳnh nghĩ tình yêu phức tạp lắm, chứ không đơn giản đâu".
Quỳnh vừa viết xong câu "Tình yêu phức tạp..." thì đột nhiên đèn phụt tắt. Nhiều tia chớp sáng lóe bầu trời, và nhiều tiếng sấm nổi lên. Mưa rào rào trên mái ngói.
- Ba ơi, cúp điện rồi ba... Ðể con lấy diêm quẹt nhé.
Quỳnh kéo ngăn tủ bàn học và thò tay vào trong đó. Chỉ 1 lát là cô thắp sáng cây đèn dầu, đặt nó trên bàn. Ông Nghĩa lấy que diêm và đốt 1 điếu thuốc, rồi nói:
- Con đưa ba xem lại.
Quỳnh đưa tờ giấy học trò cho ba, cô chăm chú ngước nhìn nét mặt của ông.
Ông Nghĩa đọc xong, đưa trả tờ giấy cho Quỳnh, rít 1 hơi thuốc rồi nói:
- Tốt lắm, con viết tiếp nhé.
Rồi ông đọc tiếp: "Tất cả chỉ có thế. Bây giờ điều duy nhất mà Quỳnh nghĩ đến là học. Học để được lên lớp cuối năm, và học để sang năm thi tốt nghiệp. Rồi sau đó sẽ năm, sáu năm ở đại học. Con đường trước mắt còn dài lắm phải không Minh? Quỳnh rất lo sợ không giữ vững được việc học của mình. Ta đã là bạn và sẽ là bạn nhau thôi. Ðối với Quỳnh, tình bạn bao giờ cũng cao quý. Quỳnh xin lỗi nếu có vô tình làm điều gì cho Minh buồn. Chúc Minh tiến mãi trên đường học vấn. Mong rằng tình bạn trong sáng giữa chúng ta mãi mãi vững bền. Ký tên Quỳnh".
Chờ cho Quỳnh viết xong chữ cuối, ông Nghĩa hỏi:
- Ba đọc như thế có đúng ý con không?
- Dạ đúng.
- Con hãy mua 1 bao thư, bỏ lá thư này vào và để lại trong quyển sách, trả cho bạn con... Quỳnh, con nói là con không yêu Minh, ba tin là con nói thật. Còn việc Minh viết thư này cho con, cũng chưa chắc là Minh đã yêu con đâu. Nhưng ba hiểu dù sao, bức thư của Minh cũng đã tác động đến con nhiều lắm. Lẽ ra con nói ngay với ba ngay từ lúc con mới nhận được thư, như trước kia con vẫn làm, thì tình hình tốt đẹp hơn nhiều.
Rồi ông Nghĩa im lặng, nhìn ra cửa. Quỳnh cúi xuống bức thư. Ðầu óc cô lúc này trống rỗng. Hay đúng hơn, Quỳnh cũng không hiểu rõ tình cảm của mình. Dường như, qua những lời cha cô vừa nói, sự việc trở nên phức tạp hơn nữa. Cha cô nói Minh không yêu cô, tại sao anh ấy viết thư làm gì? Và thực ra, khi đọc thư Minh viết, Quỳnh thấy thương thương. Kiểm điểm lại lòng mình, Quỳnh thấy cô cũng có mến Minh. Nhưng rồi hình ảnh của Sơn xuất hiện, và ngay lập tức, cô đã quên Minh. Tại sao thế? Quỳnh không hiểu rõ lắm. Yêu là thế nào? Nhưng cô nghĩ là cô đã yêu Sơn. Thầy ấy có yêu cô không? Có thể ba cô nói đúng, tình yêu phức tạp lắm. Nhưng tại sao ba cô lại nói nếu cho ông biết sớm thì sẽ tốt đẹp hơn?
Ông Nghĩa bỗng nói tiếp, và giọng ông giờ đây trở nên thân mật, quen thuộc. Quỳnh hiểu là ông sắp sửa tâm sự điều gì đó. Quả thật như thế, ông nói:
- Quỳnh, ba muốn nói chuyện với con như nói chuyện với 1 người lớn, bởi vì con đã lớn. Tuổi trẻ tất nhiên là không thể chín chắn, mà lại nông nổi, vội vàng. Thật ba không sao hiểu được. Các con còn nhiều thời gian kia mà. Ba nghĩ tiếng "yêu" là thiêng liêng lắm. Ðể nói ra tiếng đó không phải dễ dàng gì. Ðó là 1 trong những tiếng mà người ta không được phung phí hoặc lạm dụng... Sau này con sẽ hiểu, đôi khi người ta không cần phải nói lên tiếng đó. Không, ba không muốn nói con, ba muốn nói Minh, bạn con kia. Nhưng điều quan trọng nhất là đừng bao giờ quên tuổi các con là tuổi ăn học. Con người có nhiều khả năng lắm. Nhưng làm bất cứ việc gì, cũng phải biết tập trung mới làm tốt được. Các con cần dồn hết tâm trí vào việc học thì mới học tốt được. Ðừng để bất cứ điều gì chi phối việc học của con. Con đồng ý chứ? Ba có thể đặt lòng tin nơi con không?
Quỳnh gật đầu:
- Thưa ba, con sẽ cố gắng.
- Tốt, thôi ba đi ngủ đây - Rồi ông Nghĩa nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Hơn mười giờ rồi, con đừng thức khuya quá nhé.
- Thưa ba, con học bài 1 chốc nữa rồi sẽ đi ngủ.
Ông Nghĩa đi ngủ rồi, Quỳnh đọc lại bức thư, rồi xếp lại, để vào giữa trang tập. Ðèn điện bỗng sáng lên. Quỳnh thổi tắt cây đèn dầu, mở cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Gió mát rượi, mưa đã ngớt. Cô để cửa, mở quyển tập.
Quỳnh cố tập trung để học. Nhưng không thể nào học được. Cô ngồi ở bàn 1 lúc lâu nữa rồi buông màn, đóng cửa, tắt đèn.
Khi phòng cửa sổ phòng Quỳnh tắt, ở vỉa hè bên kia đường, có 1 thanh niên đứng bên chiếc xe đạp, chăm chăm nhìn vào cửa sổ phòng cô. Không biết anh ta có mặt ở đó tự bao giờ. Nhưng anh ta vẫn đứng đó, bất động như 1 pho tượng. Nước mưa chảy thành giọt trên mặt anh.
Ðêm tối, trong màn mưa mịt mù, từ xa có tiếng động cơ và 2 đốm đèn xe như 2 con mắt tiến đến. Ánh đèn trở thành 2 vệt sáng dài, quét lên người anh thanh niên. Lúc này, anh ta như chợt tỉnh cơn mê, lấy tay vuốt mặt và quay đầu tránh ánh sáng. Cuối cùng, anh ta leo lên xe, lầm lũi đạp đi. Người thanh niên đó là Chữ.