Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 34
Chủ Nhật, ngày 15 tháng Bảy năm 2001
Belleville, Paris
Từ Waterloo, cậu ấy sẽ đến đây vào 15 giờ 55 ngày 15 tháng Bảy.
Emma Morley đến cổng nhà ga Gare du Nord đúng giờ và đứng giữa đám đông chờ đợi, những kẻ đang yêu bồn chồn lo lắng ôm chặt bó hoa trên tay, những gã tài xế bực bội, nhễ nhại mồ hôi trong bộ com lê với những tấm biển viết tay. Liệu có nực cười không khi cầm một tấm biển đề tên Dexter? cô tự hỏi. Có lẽ nên đánh vần sai tên cậu ấy? Việc đó có thể khiến cậu ấy cười sằng sặc, cô nghĩ vậy, nhưng thế có đáng không? Hơn nữa, lúc này tàu đã vào ga, đám đông chờ đợi đang hân hoan di chuyển về phía cổng. Một quãng đường dài trước khi các cánh cửa xuỵch mở, rồi hành khách túa ra sân ga, và Emma dồn về phía trước cùng với đám đông gồm bạn bè, gia đình, người yêu và tài xế, tất cả đều háo hức nhìn thấy những khuôn mặt mới đến.
Cô nở một nụ cười sao cho phù hợp. Lần cuối cùng cô gặp anh, nhiều chuyện đã được nói ra. Lần cuối cùng cô gặp anh, điều gì đó đã xảy ra.
Dexter ngồi tại chỗ của mình trong toa cuối cùng của chuyến tàu và đợi cho tất cả hành khách xuống trước. Anh không có va li, chỉ một chiếc túi ngủ nhỏ ngay cạnh chỗ ngồi. Trên bàn trước mặt anh là một cuốn sách bìa mềm có màu sáng, trên bìa là hình vẽ khuôn mặt của một cô gái dưới cái nhan đề Big Julie Criscoll Versus the Whole Wide World.
Anh đọc xong cuốn sách ngay khi tàu vào khu ngoại thành Paris. Suốt vài tháng qua đó là cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà anh đọc xong, khả năng trí tuệ của anh đã giảm sút bởi thực tế rằng cuốn sách được viết cho trẻ em độ tuổi từ mười một đến mười bốn và kèm cả hình ảnh. Đợi cho đến khi con tàu không còn người, anh mở tấm bìa sau một lần nữa để thấy tấm hình đen trắng của tác giả, nhìn nó chăm chú, như thể khắc ghi khuôn mặt cô vào tâm trí. Trong chiếc áo sơ mi trắng có vẻ đắt tiền, cô ngồi hơi ngượng nghịu trên mép chiếc ghế gập bằng gỗ, một tay che miệng vào đúng lúc cô sắp phá lên cười. Anh cũng nhận ra được biểu hiện và cử chỉ đó, bèn mỉm cười, đặt cuốn sách vào túi đeo, nhặt túi lên và cùng vài hành khác cuối cùng bước xuống sân ga.
Lần cuối cùng anh gặp cô, nhiều điều đã được nói ra. Và điều gì đó đã xảy ra. Anh sẽ nói với cô điều gì? Còn cô sẽ nói với anh? Đó có phải là một câu hỏi hay không?
Trong khi chờ đợi, cô nghịch tóc của mình, mong cho nó nhanh mọc dài ra. Ngay sau khi đến Paris, với cuốn từ điển trong tay, cô đã thu hết can đảm để đến một tiệm làm tóc - un coifeur - để cắt ngắn mái tóc của mình. Mặc dù xấu hổ khi nói ra điều đó, nhưng cô muốn mình trông giống Jean Seberg trong bộ phim A Bout de Souffle, bởi suy cho cùng, nếu định là một tiểu thuyết gia ở Paris, bạn phải làm điều đó thật đúng cách. Giờ ba tuần đã trôi qua, cô không còn muốn khóc khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương, nhưng dù thế thì tay cô vẫn cứ đặt lên đầu như thể đang điều chỉnh bộ tóc giả. Bằng nỗ lực tỉnh táo, cô chuyển sự chú ý đến hàng nút trên chiếc áo xám nữ tính mới toanh, vừa mua sáng nay tại một shop, không, một boutique trên đường Grenelle. Hai cúc áo không cài trông quá nghiêm túc, ba cúc áo không cài sẽ phơi bày một chút. Cô cởi cúc áo thứ ba, tặc lưỡi và chuyển sự chú ý đến hành khách. Đám đông lúc này đã thưa dần và khi cô bắt đầu tự hỏi liệu Dexter có nhỡ tàu không thì đã nhìn thấy anh.
Anh trông có vẻ đau khổ, hốc hác và mệt mỏi. Khuôn mặt anh râu ria lởm chởm chẳng thích hợp gì cả, một chòm râu kiểu phạm nhân, và cô chợt nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra điều gì đó bất hạnh từ cuộc viếng thăm này. Nhưng khi nhìn thấy cô,anh liền mỉm cười, rảo bước nhanh hơn, và cô cũng mỉm cười lại, rồi bắt đầu cảm thấy không tự nhiên khi đang đứng đợi ở cổng, không biết làm gì với hai tay hai mắt của mình. Khoảng cách giữa họ dường như xa tít tắp; cả hai cứ mỉm cười và nhìn chăm chú, mỉm cười và nhìn chăm chú từ khoảng cách năm mươi mét ư? Bốn lăm mét. Cô nhìn xuống sàn, rồi nhìn lên mái vòm. Bốn mươi mét, cô lại nhìn Dexter, nhìn xuống sàn. Ba mươi lăm mét…
Trong khi đang rút ngắn khoảng cách tưởng như bất tận này, anh ngạc nhiên nhận ra rằng cô đã thay đổi thật nhiều trong tám tuần kể từ lần cuối cùng anh gặp cô, hai tháng kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Tóc cô đã được cắt rất ngắn, một phần tóc ngang phủ trước trán, và cô đã hồng hào hơn; khuôn mặt mùa hè mà anh vẫn nhớ. Ăn mặc cũng đẹp hơn: giày cao gót, váy đen, áo sơ mi xám nhạt không cài khuy hơi trễ, để lộ phần da nâu và một hình tam giác với những nốt tàn nhang sẫm màu dưới cổ. Dường như cô vẫn không biết phải làm gì với hai tay hoặc không biết nên nhìn vào đâu, và anh cũng bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên. Mười mét. Anh sẽ nói gì, và anh sẽ nói như thế nào? Đó là câu trả lời có hay không?
Anh bước nhanh về phía cô, rồi cuối cùng, họ ôm chầm lấy nhau.
“Cậu không cần phải đón mình đâu.”
“Dĩ nhiên, mình phải đón cậu. Du khách ạ.”
“Mình thích cái này.” Anh chà ngón tay lên mái tóc ngắn của cô. “Nó có tên gọi phải không?”
“Nam tính?”
“Nữ tính. Trông cậu rất nữ tính.”
“Không giống đàn ông sao?”
“Không một chút nào?”
“Cậu nên nhìn thấy nó cách đây hai tuần. Mình trông như một cộng tác viên!” Khuôn mặt anh không thay đổi. “Lần đầu tiên mình đến một tiệm cắt tóc ở Paris. Thật kinh hãi! Mình ngồi trên ghế, cứ phải thầm nghĩ đên Arrêtez-vous, Arrêtez-vous(36) suốt. Điều khôi hài làm thậm chí ở Paris, họ cũng hỏi về kỳ nghỉ lễ của cậu. Cậu tưởng họ sẽ nói về múa đương đại hay liệu-con-người-có-thể-thật-sự-tự-do? nhưng họ chỉ nói ‘Que faites-vous de beau pour les vacances? Vous sortez ce soir?(37)’ ”. Khuôn mặt anh vẫn không có biểu hiện gì. Cô đang nói quá nhiều, đang cố gắng quá nhiều. Hãy bình tĩnh. Đừng có ngẫu hứng kiểu đó. Arrêtez-vous.
36. Thôi đi, thôi đi.
37. Kỳ nghỉ có gì hay không cô? Tối nay cô có đi chơi đâu không?
Tay anh chạm vào phần tóc ngắn ở gáy cô. “Mình nghĩ nó hợp với cậu.”
“Nhưng không chắc là mặt mình có hợp với nó không?”
“Thật đấy, khuôn mặt cậu hợp với kiểu tóc này.” Anh nắm lấy hai cánh tay cô, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới. “Trông như có một bữa tiệc hóa trang và cậu xuất hiện như một người Paris Sành điệu.”
“Hay một Gái gọi.”
“Nhưng là Gái gọi Cao cấp.”
“À, thậm chí còn tốt hơn ấy chứ.” Cô chạm đốt tay vào cằm anh, có phần râu mọc lởm chởm ở đó. “Vậy chuyện của cậu đến đâu rồi?”
“Mình đã trở thành một Người Ly hôn muốn Tự sát Khốn kiếp.” Lời nhận xét nghe liến thoắng và ngay lập tức anh thấy hối hận. Chỉ vừa mới xuống ga, anh đã làm hỏng mọi thứ.
“À, ít ra thì cậu không thấy cay đắng,” cô nói, đưa ra lời nhận xét đầu tiên hiện ra trong đầu mình.
“Cậu có muốn mình quay trở lại tàu không?”
“Không, chưa phải lúc.” Cô nắm lấy tay anh. “Thôi nào, đi chứ?”
Họ rời ga Gare du Nord để bước ra không khí ngột ngạt, đầy khói bụi ngoài trời; một ngày hè điển hình ở Paris, oi bức với những đám mây xám đầy đe dọa như báo hiệu một cơn mưa giông khắp tới. “Mình nghĩ chúng ta nên đi uống cà phê trước, ở gần bờ kênh này thôi. Khoảng mười lăm phút đi bộ, được chứ? Sau đó là mười lăm phút đi bộ nữa đến căn hộ của mình. Dù sao thì mình phải cảnh báo cậu trước, sẽ chẳng có gì đặc biệt cả đâu. Đề phòng trường hợp cậu tưởng tượng ra những tấm sàn gỗ và cửa sổ lớn và rèm cửa đung đưa hay đại loại thế. Đó chỉ là một căn hộ hai phòng nhìn ra một khoảng sân nhỏ.”
“Gác xép.”
“Chính xác. Một căn gác xép.”
“Gác xép của một nhà văn.”
Rất mong đợi về chuyến đi này, Emma đã hình dung về một cuộc dạo chơi giữa quang cảnh tuyệt đẹp, hoặc xinh đẹp ở mức có thể giữa giao thông đông đúc và khói bụi của vùng Đông Bắc này. Mùa hè này mình sẽ chuyển đến Paris để viết sách. Hồi tháng Tư, ý tưởng này có vẻ khác thường và thiếu nghiêm túc đến mức đáng xấu hổ, nhưng cô đã chán ngấy việc các cặp vợ chồng trẻ cứ luôn bảo rằng cô có thể đi Paris bất cứ lúc nào, vì thế cô quyết định biến nó thành hiện thực. Luân Đôn đã trở thành một cái nhà trẻ khổng lồ, vậy sao cô không thoát khỏi đám con cái của những người khác một thời gian để lao vào một chuyến phiêu lưu? Đến thành phố Sartre và De Beauvoir, Beckett và Proust, và cả ở đây nữa, cô sẽ viết truyện cho tuổi mới lớn, dù sách của cô đã đạt được thành công đáng kể về mặt thương mại. Cách duy nhất để khiến cho ý tưởng đó trở nên ít ủy mị hơn là đến sống tại một nơi càng xa thành phố Paris của khách du lịch càng tốt, tại quận 19 dành cho tầng lớp lao động, trên địa phận giáp giới giữa Belleville Ménilmontant. Không có điểm thu hút khách du lịch, chỉ có một vài địa danh…
“... nhưng nó thật sự sinh động, giá lại rẻ, và đa văn hóa, ôi Chúa, mình sắp sửa nói nó ‘đúng là’ rất...”
“Có nghĩa là gì, bạo lực à?”
“Không, chỉ là, mình không biết, đúng là rất Paris. Mình nói chuyện giống sinh viên quá phải không? Ba mươi lăm tuổi, sống trong một căn hộ nhỏ hai phòng hệt như đang trong thời kỳ làm công tác tình nguyện.”
“Mình nghĩ Paris hợp với cậu đấy.”
“Đúng thế.”
“Trông cậu rất khác.”
“Thật sao?”
“Cậu đã thay đổi.”
“Mình không. Thật sự là không.”
“Không, đúng vậy đấy. Trông cậu xinh ra.”
Emma cau mày, vẫn nhướn mắt nhìn về phía trước, và họ đi thêm một một quãng ngắn nữa, xuống các bậc cầu thang làm bằng đá trên Kênh St Martin, và một quán giải khát nhỏ cạnh bờ kênh.
“Trông như Amsterdam ấy,” anh ôn tồn nói, rồi kéo ghế ra.
“Thật ra nó là một đường dẫn công nghiệp cũ đến sông Seine.”Lạy Chúa, mình cứ như là hướng dẫn viên du lịch. ” Chảy qua quảng trường République, qua pháo đài Bastille, sau đó đổ ra sông.” Hãy bình tĩnh. Cậu ấy là một người bạn cũ, nhớ điều đó chứ? Chỉ là một người bạn cũ thôi. Họ ngồi một lúc nhìn mặt nước, và cô lập tức hối tiếc vì đã lựa chọn địa điểm có khung cảnh không tự nhiên này. Chuyện này thật khủng khiếp, giống như một buổi đi xem mặt vậy. Cô lúng túng tìm điều gì đó để nói.
“Vậy chúng ta dùng rượu nhé, hay...”
“Tốt hơn hết là không, mình đã bỏ rượu rồi.”
“Ồ, thật vậy sao? Bao lâu rồi?”
“Khoảng một tháng. Không phải đã đạt được hạng AA. Chỉ cố gắng tránh rượu thôi.” Anh nhún vai. “Nó chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả, chỉ có vậy. Chứ không có lý do gì to tát ở đây cả.”
“Ồ, được. Vậy cà phê nhé?”
“Chỉ cà phê thôi.”
Nhân viên phục vụ bước đến, xinh đẹp, tóc đen, chân dài, nhưng Dexter thậm chí không buồn nhìn lên. Hẳn có điều gì đó rất không ổn, Emma thầm nghĩ, khi cậu ấy thậm chí không thèm liếc mắt với người phục vụ. Cô gọi nước uống bằng thứ tiếng Pháp thông thường đầy khoa trương, sau đó mỉm cười ngượng nghịu khi nhìn thấy cái nhướng mày của Dexter. “Mình đang học ấy mà.”
“Mình nghe thấy thế.”
“Dĩ nhiên là cô ấy không hiểu được từ nào. Có lẽ cô ấy sẽ mang ra một con gà quay.”
Im lặng. Thay vào đó, anh ngồi lấy móng tay nghiền những hạt đường trên mặt bàn kim loại. Cô lại cố gợi chuyện, chuyện gì đó vô thưởng vô phạt.
“Lần cuối cậu ở Paris là khi nào?”
“Khoảng ba năm trước. Vợ chồng mình đến đây trong một kỳ nghỉ ngắn xa hoa. Bốn đêm ở George Cinq.” Anh búng nhẹ một viên đường hình vuông xuống dòng kênh. “Thật là lãng phí tiền bạc.”
Emma mở miệng định nói nhưng rồi ngậm lại. Chẳng có gì để nói cả. Trước đó, cô đã đưa ra nhận xét “Ít ra cậu không cảm thấy cay đắng.”
Nhưng Dexter chớp mắt lia lịa, lắc đầu rồi thúc tay mình vào tay cô. “Mình nghĩ những gì chúng ta sẽ làm trong vài ngày tới là cậu dẫn mình đi thăm thú một số nơi và mình sẽ chỉ đi loanh quanh và đưa ra những lời nhận xét ngu ngốc.”
Cô mỉm cười, thúc tay lại câu. “Thật không thể tưởng tượng được, những gì cậu đã và đang trải qua,” và cô đặt tay mình lên tay anh. Sau một phút, anh đặt tay lên tay cô, và cứ thế, họ đặt tay lên tay nhau, càng lúc càng nhanh, chẳng khác nào một trò chơi của trẻ con. Nhưng đó cũng giống như một phần việc của các diễn viên, khiến cô cảm thấy miễn cưỡng, không tự nhiên, và trong phút bối rối, cô quyết định giả vờ đi về sinh.
Trong căn phòng nhỏ, hôi hám cô nhìn trừng trừng vào gương, đưa tay giật giật mái tóc ngang như thể kéo cho nó dài ra. Cô thở dài, tự nhủ phải bình tĩnh. Chuyện đã xảy ra, sự việc đó, nó chỉ xảy ra một lần, không có gì to tát, anh ấy là một người bạn cũ. Cô xả nước bồn cầu để làm ra vẻ như mình đã đi vệ sinh thật rồi bước ra ngoài dưới ánh nắng chiều ấm áp. Nằm trên bàn ngay phía trước mặt Dexter là cuốn tiểu thuyết của cô. Vẻ thận trọng, cô ngồi xuống, gõ gõ ngón tay lên cuốn sách.
“Ở đâu ra thế này?”
“Mình mua ở nhà ga. Ở đó có rất nhiều. Cuốn sách này được bày ở khắp mọi nơi, Em à.”
“Cậu đã đọc nó chưa?”
“Chưa qua đến trang thứ ba.”
“Dex, không đùa đâu.”
“Emma, mình nghĩ sách rất hay.”
“À, nó chỉ là một cuốn sách thiếu nhi ngớ ngẩn.”
“Không, thật sự hay lắm. Mình tự hào về cậu. Ý mình là mình không phải một đứa con gái mới lớn, nhưng cuốn sách này thật sự khiến mình buồn cười. Mình đọc một mạch từ đầu đến cuối. Và mình nói với tư cách một người suốt mười lăm năm qua vẫn chưa đọc xong Howard’s Way.”
“Ý cậu là Howards End. Howard’s Way có nội dung hoàn toàn khác.”
“Gì cũng được. Mình chưa từng đọc bất cứ thứ gì từ đầu đến cuối như thế.”
“À, chữ in khá to.”
“Và đó chính là thứ mà mình yêu thích ở nó, chữ to. Và những bức tranh. Các hình minh họa buồn cười chết đi được Em à. Mình không thể nghĩ ra những điều đó.”
“À, cảm ơn...”
“Hơn nữa, cuốn sách thú vị và hài hước, mình rất tự hào về cậu, Em à. Thật ra...” Anh rút một cây bút ra khỏi túi. “Mình muốn cậu ký tên lên cuốn sách này cho mình.”
“Đừng có dở người thế.”
“Không, cậu phải ký. Cậu là...” Dexter đọc từ bìa sau của cuốn sách. “... ‘tác giả truyện thiếu nhi hấp dẫn nhất sau Roald Dahl.’
“Đó là cháu gái chín tuổi của ông chủ nhà xuất bản.” Anh lấy bút gõ gõ vào tay cô. “Dex, mình sẽ vẫn không ký đâu.”
“Thôi nào. Năn nỉ đó.” Anh đứng lên, vờ đi vệ sinh. “Mình sẽ để nó ở đây, và cậu phải viết điều gì đó đấy. Điều gì đó thật riêng tư, để ngày hôm nay nhé, phòng khi cậu trở nên cực kỳ nổi tiếng, và mình cần kiếm chác chút đỉnh.”
Trong căn phòng nhỏ, Dexter đứng đó tự hỏi mình có thể duy trì điều này được bao lâu. Vào một lúc nào đó, họ sẽ phải nói chuyện, thật điên khi cứ vòng vo như thế này. Anh xả nước bồn cầu để làm như mình đi vệ sinh thật, rửa tay và chùi lên tóc khô, sau đó bước ra vỉa hè, nơi Emma vừa gập cuốn sách lại. Anh bước đến đọc lời tặng, nhưng cô đặt tay lên bìa sách.
“Khi nào không có mình thì hẵng đọc.”
Anh ngồi xuống đặt sách vào túi, và cô chồm người qua bàn, như thể quay trở lại với công việc chính. “Giờ mình phải hỏi. Mọi việc thế nào?”
“Ồ, tuyệt. Thủ tục ly dị sẽ hoàn tất trong tháng Chín, ngay trước lễ kỷ niệm. Gần hai năm trong niềm hạnh phúc lứa đôi.”
“Cậu có nói chuyện nhiều với cô ấy không?”
“Không, nếu mình có thể tránh được. Ý mình là bọn mình đã không còn la hét nhục mạ và ném đồ đạc tung tóe nữa, giờ chỉ là có, không, chào, và tạm biệt. Ít nhiều thì đó là tất cả những gì bọn mình đã nói khi cưới nhau. Cậu nghe nói gì chưa, họ đã chuyển đến sống cùng ở chỗ Callum rồi đấy? Trong ngôi biệt thự dở người của hắn ở Muswell Hill, nơi bọn mình từng đến dự dạ tiệc...”
“Có, mình có nghe nói.”
Anh nhìn cô có vẻ gay gắt. “Từ ai? Callum hả?”
“Dĩ nhiên là không. Chỉ là, cậu biết đó, từ mọi người.”
“Mọi người cảm thấy thương hại mình.”
“Không thương hại, chỉ là... quan tâm.” Anh nhăm mũi tỏ vẻ không thích. “Đó không phải là điều tồi tệ, Dex, mọi người quan tâm đến cậu. Cậu đã nói chuyện với Callum chưa?”
“Chưa. Hắn đã tìm đủ cách. Cứ nhắn tin liên tục, giống như không có chuyện gì xảy ra. ‘Nào anh bạn! Hãy gọi cho bọn mình.’ Hắn nghĩ cả hai nên đi uống chút gì đó, và ‘nói rõ mọi chuyện.’ Có lẽ mình nên đi, nói đúng ra, hắn vẫn nợ mình ba tuần lương.”
“Cậu vẫn còn làm việc à?”
“Không hẳn thế. Bọn mình đã cho thuê ngôi nhà chết tiệt ở Richmond, và cả căn hộ nữa, vì thế mình sống bằng số tiền từ việc cho thuê đó.” Anh uống nốt phần cà phê còn lại và nhìn ra bờ kênh. “Mình không biết, Em à. Mười tám tháng trước mình có một gia đình, một sự nghiệp - không hẳn là một sự nghiệp, nhưng mình có nhiều cơ hội, lúc đó mình vẫn nhận được nhiều lời mời. Chiếc xe đa dụng, ngôi nhà nhỏ xinh đẹp ở Surrey...”
“... thứ mà cậu ghét cay ghét đắng.”
“Mình không ghét nó.”
“Cậu ghét chiếc xe đa dụng đó.”
“À, đúng, mình ghét nó, nhưng nó là của mình. Và giờ thì bỗng nhiên, mình đang sống trên một chiếc giường xếp ở Kilburn với nửa danh sách đồ dùng khi cưới và mình... chẳng có gì cả. Chỉ có mình và một đống đồ nấu nướng chết tiệt. Cuộc đời mình coi như chấm hết.”
“Cậu có biết mình nghĩ cậu nên làm gì không?”
“Làm gì?”
“Có lẽ...” Cô hít một hơi dài, nắm lấy các ngón tay anh. “Có lẽ cậu nên van xin Callum để được làm việc trở lại.” Anh nhìn trừng trừng và giật phắt tay ra. “Đùa thôi! Mình chỉ đùa thôi!” cô nói rồi phá lên cười.
“À, mình mừng vì cậu thấy buồn cười khi cuộc hôn nhân của mình kết thúc, Em à.”
“Mình không thấy nó buồn cười. Mình chỉ nghĩ tự thán có lẽ không phải là câu trả lời.”
“Không phải là tự thán. Đó là sự thật.”
“Cuộc đời mình coi như chấm hết?”
“Mình chỉ nói thế. Mình không biết. Chỉ là...” Anh nhìn xuống kênh thở dài não nề. “Khi mình còn trẻ, mọi thứ dường như dễ dàng. Giờ chẳng gì là dễ dàng cả.”
Emma, người giờ có một hoàn cảnh hoàn toàn đối lập, chỉ đơn giản thôi. “Chuyện không tồi tệ đến thế đâu.”
“Vậy là có một hướng sáng sủa phải không? Việc vợ mình chạy theo thằng bạn thân nhất của mình...”
“Và cậu ta không phải là bạn thân nhất của cậu, cậu đã không nói chuyện với cậu ta nhiều năm rồi, đó chỉ là, mình chỉ nói là... Được, đối với một sự khởi đầu, đó không phải là một chiếc giường xếp ở Kilburn, nó là một căn hộ hai buồng hoàn hảo ở West Hampstead. Hẳn mình sẽ sướng chết đi được nếu có một căn hộ như thế. Và cậu chỉ ở đó cho đến khi lấy lại căn hộ cũ.”
“Nhưng hai tuần nữa mình đã ba bảy tuổi! Thực tế là mình đã ở tuổi trung niên!”
“Ba bảy vẫn là ngoài ba mươi! Có thế thôi. Và không, lúc này đúng là cậu không có việc làm, nhưng cậu hoàn toàn không sống bằng trợ cấp. Cậu có thu nhập từ tiền cho thuê nhà, điều này may mắn đến mức không thể tin được nếu cậu hỏi mình. Nhiều người có thể thay đổi được hậu vận. Vất vả một thời gian ngắn cũng chẳng sao, vì lúc cậu kết hôn thì cũng có hạnh phúc lắm đâu hả Dex. Mình biết rõ mà, mình đã luôn phải nghe cậu ca thán điều này. Rằng ‘Bọn mình không bao giờ nói chuyện, không bao giờ vui vẻ, không bao giờ đi chơi...’ Mình biết chuyện này thật khó khăn, nhưng cậu có thể xem đây như một sự khởi đầu mới! Một sự bắt đầu hoàn toàn khác. Cậu có thể làm bao nhiêu việc ấy chứ, chỉ cần cậu quyết định thôi...”
“Như việc gì?”
“Mình không biết - truyền thông chẳng hạn? Cậu có thể thử làm lại công việc dẫn chương trình?” Dexter rên lên. “Thôi được, thứ gì đó đằng sau hậu trường? Nhà sản xuất hay đạo diễn.” Dexter nhăn mặt. “Hay, hay nhiếp ảnh! Đã có thời cậu luôn nói về nhiếp ảnh còn gì. Hay thực phẩm, cậu có thể, mình không biết nữa, nhưng có thể làm gì đó về thực phẩm. Và nếu vẫn không ưng thì cậu vẫn luôn có khả năng về bộ môn Nhân học để mà dựa dẫm vào.” Cô vỗ vỗ vào mu bàn tay cậu để nhấn mạnh: “Mọi người luôn cần đến các nhà nhân học.” Anh mỉm cười, đoạn chợt nhớ ra rằng mình không nên mỉm cười. “Cậu khỏe mạnh, có năng lực, tài chính ổn định, một ông bố khá hấp dẫn ở tuổi ngoài ba mươi. Cậu sẽ... ổn thôi, Dex à. Cậu chỉ cần lấy lại tự tin. Thế thôi.”
Anh thở dài, nhìn ra bờ kênh. “Vậy đó có phải là lời động viên của cậu không?”
“Chính nó. Cậu nghĩ sao?”
“Mình vẫn muốn nhảy xuống con kênh này.”
“Có lẽ chúng ta nên đi thôi.” Cô đặt tiền lên bàn. “Căn hộ của mình chỉ cách đây khoảng hai mươi phút đi bộ về hướng kia. Chúng ta có thể đi bộ, hoặc đi taxi...” Cô đứng lên nhưng Dexter vẫn không nhúc nhích.
“Điều buồn nhất là mình rất nhớ Jasmine.” Emma ngồi trở lại. “Ý mình là nó khiến mình muốn phát điên lên dù mình cũng chẳng phải là một người cha tốt hay đại loại thế.”
“Ồ, thôi nào.”
“Em à, mình không, mình là kẻ hoàn toàn vô dụng. Mình cảm thấy phẫn nộ. Mình không muốn ở đó. Hầu như lúc nào bọn mình cũng giả vờ là một gia đình hoàn hảo, mình luôn nghĩ rằng đây là một sai lầm, điều này không phải dành cho mình. Mình từng nghĩ chẳng phải sẽ tuyệt vời khi được ngủ như trước, được đi chơi vào cuối tuần hoặc chỉ cần đi ra ngoài, thức khuya tận hưởng vui vẻ. Được tự do, không bị ràng buộc trách nhiệm. Và lúc này, mình đã có tất cả những điều đó, nhưng những gì mình làm là ngồi thinh lặng với đống đồ trong những chiếc hộp các tông và nhớ con gái mình.”
“Nhưng cậu có thể gặp nó nhiều hơn, cậu có thể yêu cầu...”
“Mình sẽ làm thế! Nhưng ngay cả lúc này, cậu có thể nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong mắt con bé khi mẹ nó lái xe đi; đừng để con lại với con người buồn bã kỳ cục này! Mình mua cho nó rất nhiều quà, thật là thảm hại, có cả đống quà mỗi lần con bé đến, giống như đón Giáng sinh mỗi sáng thức dậy, bởi nếu không mở quà thì mình không biết làm gì với nó. Nếu mình không mở quà thì con bé sẽ bắt đầu khóc toáng lên đòi mẹ, mà theo nó thì mẹ ở đây có nghĩa là mẹ nó và cái tên Callum khốn kiếp kia, mình thậm chí không biết mua gì cho con bé, bởi mỗi lần gặp, nó lại khác trước. Kiểu như khi quay lưng đi độ một tuần, hay mười ngày là mọi thứ đã thay đổi rồi! Ý mình là nó bắt đầu biết đi, vì Chúa, và mình không được nhìn thấy điều đó xảy ra! Sao có thể thế được? Sao mình có thể bỏ lỡ điều đó được? Mình muốn nói rằng đó là việc của mình? Mình chưa làm bất cứ điều gì sai, và bỗng nhiên...” Giọng anh run lên một lúc, và anh nhanh chóng chuyển sang giọng đầy giận dữ: “... và trong khi đó, dĩ nhiên là tên Callum chó chết kia có mặt ở đó với họ, trong ngôi nhà to lớn của hắn ta ở Muswell Hill chết tiệt...”
Nhưng cơn giận dữ không ngăn nổi giọng anh vỡ òa. Anh đột ngột ngừng nói, ấn hai tay vào hai bên mũi và mở to mắt như thể cố ngăn một cái hắt hơi.
“Cậu không sao chứ?” cô hỏi, đặt tay lên đầu gối anh.
Anh gật đầu. “Mình sẽ không như thế này suốt cả tuần đâu, mình hứa đấy.”
“Không sao đâu.”
“Nhưng mình thấy có sao. Nó làm mình... mất phẩm giá.” Anh đột ngột đứng lên nhặt túi xách. “Nào, Em. Hãy nói chuyện gì khác đi. Kể cho mình nghe gì đó đi. Kể mình nghe về cậu ấy.”