Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ondon lạnh, xám xịt và có chút gió. Bên ngoài Costwolds thời tiết khá là ảm đạm; những đám mây lớn đang ùn về chân trời xanh xám và đâu đó có một cơn gió lớn thét gào. Lái xe qua Minchinhampton Common, cao hứng và bị gió quật mạnh, Gabe nửa muốn thấy lũ cừu với bò bị quét đi rồi cuốn thẳng lên trời. Thậm chí những người trên sân gôn cũng đang cố gắng để đứng cho thẳng.
Theo Gabe thấy thì đây không phải tin tốt lành vì điều đó đồng nghĩ với việc Savannah Hudson chẳng có động lực gì mạnh mẽ để ra ngoài hết.
Căn nhà được xây ở trên một vị trí cao trên đồi, lùi lại một chút phía con đường hẹp quanh co từ chỗ giao nhau đến một thị trấn nhỏ miền quê Nailsworth. Dưới đường có một cái xe Peugeot màu xanh không mấy đặc biệt và trong nhà có thắp điện, đồng nghĩa với việc cô ta có thể đang ở trong đó. Khỏi cần nói, bên ngoài căn nhà không có chỗ đỗ xe; đường một làn với vài gờ đậu rải rác dọc đường. Gabe vừa đỗ xe vào một gờ đậu xe thì tiếng động cơ nổ bình bịch hướng lên đồi rồi một cái Fiesta vàng xuất hiện phía sau lưng anh, buộc anh phải tiến lên. Điều này đồng nghĩa với việc anh phải bỏ cái xe ấm áp của mình lại dưới đồi và dành cả buổi chiều núp dưới hàng rào ẩm ướt. Đây có lẽ là một trong những lí do Savannah Hudson chọn căn nhà này để ẩn náu. Nói thật, những người nổi tiếng trốn tránh ống kính như vậy thật ích kỉ.
Đỗ xe ở Nailsworth, Gabe vào một hàng bánh ngọt mua một lô bánh trái để sống sót và chống lại sự buồn tẻ. Anh bỏ một lon Coca với một chai nước vào túi áo khoác. Anh quay lại xe lấy máy ảnh, cẩn thận giấu nó để không bị ai nhìn thấy, đeo nó quanh cổ sau cái áo jean mài. Chúa ơi, làm ơn, hôm nay hãy để anh chụp được những kiểu ảnh tử tế để chứng minh với Collin rằng anh không phải kẻ chỉ ngồi cho chật chỗ.
Hai tiếng sau chân Gabe tê cứng. Anh đang phát điên lên vì chán. Trời sắp tối, anh đã ăn hết đám đồ ăn và rõ ràng là Savannah Hudson không định chui ra khỏi nhà. Thứ duy nhất tốt đẹp suốt cả buổi chiều là bánh ở cửa hàng kia rất ngon.
Chết tiệt, chung quy là anh sẽ không thể gây ấn tượng với Collin. Trừ phi anh đến gõ cửa rồi cầu xin Savannah Hudson thương hại mình. Có lẽ cô ta sẽ làm thế, và anh chỉ cần chụp nhanh vài kiểu giả như chụp trộm thôi mà…
Quỷ tha ma mắt, đáng để thử đấy chứ. Anh duỗi chân, phủi bụi quần áo rồi đi về phía căn nhà. Chắc chắn trong nhà có người, anh nhìn thấy bóng họ trên tấm rèm nhạt màu trong căn phòng được thắp điện.
Cố tỏ làm mặt quyến rũ nhất có thể – thứ không mấy có tác dụng lúc này – Gabe tự động viên bản thân gõ vòng sắt màu đen trên cửa.
Một người phụ nữ trung niên trong áo choàng rộng màu tím bằng nhung len ra mở cửa, tay cầm một cái khăn cùng bình nước chanh Pledge.
“A, chào bà,” cười quyến rũ, cười quyến rũ, “tôi đến gặp Savannah.”
“Xin lỗi, chàng trai, cô ấy không có nhà. Cậu là bạn cô ấy à?”
Gabe biết mình nên nói vâng, rồi anh có thể sẽ được mời vào nhà. Anh ngầm thở dài, đây là lí do tại sao anh căm ghét cái nghề này. “Không, không hẳn là bạn…”
“Vậy mời cậu đi cho, chàng trai ạ.” Biểu hiện của người phụ nữ thay đổi.
“Chờ đã, bà có biết khi nào cô ấy về không?”
“Có lẽ là mai hay ngày kia gì đó. Tạm biệt.” Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt anh.
Thế đấy. Nếu người phụ nữ đó nói dối và Savannah Hudson đang ở trong nhà thì giờ cô ta sẽ không ra ngoài nữa.
Tuyệt. Không một bức ảnh nào và trời bắt đầu mưa. Tốt hơn là anh nên quay về xe trước khi thiên đường mở lối.
Ít ra thì nó cũng ở dưới chân đồi.
Dọc đường đi, Gabe cố gắng tính xem mấy giờ mình sẽ về đến nhà. Đời sống xã hội của anh gần đây xuống dốc khủng khiếp bởi công việc, việc chăm sóc cô què phiền phức Sally và cả việc vượt qua vụ việc đau xé lòng với Jaydenna nữa. Có lẽ một đêm nghỉ ngơi là thứ anh cần, một vài giờ đồng hồ vô tư đi hộp đêm uống gì đó với bạn bè, trò chuyện với các cô gái, có lẽ là cả việc làm tình đã bị trì hoãn bao lâu nay… Ha, miễn là anh có thể đến chỗ cô ta vì nếu anh đưa ai đó về nhà ở đường Radley thì thể nào họ cũng bị làm phiền giữa chừng khi Sally gõ cộc cộc lên tường ngăn cách hai phòng, rồi thỏ thẻ: “Gabe, tôi thực sự rất khát mà chân tôi lại đau quá chẳng đi lại được, anh có thể làm ơnnnn mang cho tôi một cốc nước không?”
À phải, chân của cô ta đúng là phiền phức. Điều duy nhất dễ chịu trong chuyện này theo Gabe thấy là việc Sally bó gối trên sofa cả ngày đồng nghĩa với việc đống bừa bộn cô ta bày ra sẽ bó hẹp trong khu vực đó. Phần còn lại của căn hộ, hoàn toàn không bị bày bừa, thật ra là khá sạch sẽ và___
Quỷ tha ma bắt.
Đang vặn vẹo người, Gabe nhìn thấy ai đó trên đường đang hối hả hướng về phía anh một tay cầm túi đồ, một tay dắt chó. Não anh hoạt động hết công suất khi anh nhìn cái áo khoác quá khổ, đôi chân mảnh khảnh trong cái quần jeans bé xíu, mái tóc vàng giấu gần hết trong mũ trùm đầu của cái áo cùng cái khăn xám dày quấn quanh cổ….Quỷ tha ma bắt, là cô ta, Savannah Hudson đang đi về phía anh, cơ hội lớn của anh đây rồi.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cái ăng-ten diễn viên của cô ta đã phát tín hiệu cảnh báo từ xa. Mũ của cô bay lật về đằng sau, cô dừng lại giữa đường, như một con hươu nghe thấy tiếng lên đạn của người thợ săn. Gabe, tay đã với cái máy ảnh đeo quanh cổ, nhận ra cô ta đang định trốn nên gọi với: “Làm ơn, tôi có thể chụp một bức___”
Nhưng cơn gió át đi tiếng anh. Savannah kéo theo con chó lùi lại. Con chó, loại chó thuộc giống Jack Russel màu đen pha nâu, bắt đầu sủa điên loạn, chân nhảy chồm lên. Savannah kéo nó mạnh hơn, suýt nữa làm rơi túi đồ của mình. Rồi một cơn gió lớn ùa đến khiến cô mất thăng bằng, loạng choạng ngả sang vệ đường. Cô hét lên hoảng sợ khi hàng rào ven đường oằn lại, lắc lư, đám gai mắc vào cô như những ngón tay nhọn hoắt điên rồ.
“Nghe này, tôi xin lỗi.” Gabe hét lên át tiếng gió, tiến đến gần cô. “Tôi chỉ muốn…”
Từ ngữ yếu dần trong họng anh khi anh đứng chết trân, nhìn chằm chằm không thể tin nổi trong khi những cái gai điên cuồng vùng vẫy móc vào tóc cô, giật mạnh bộ tóc rồi vung vẩy nó như một thí sinh đang ở trạng thái xuất thần trong Supermarket Sweep[1]. Savannah Hudson buột ra một tiếng rên đau đớn và làm rơi túi đồ của mình trong khi cố gắng che chắn cái đầu trọc của mình – tách – khỏi Gabe. Thả sở dây xích giữ con chó ra, cô ta dùng nốt cánh tay còn lại túm lấy bộ tóc giả màu vàng trên đám gai nhọn – tách, tách – một cách bất lực.
Chúa ơi, cô ta trọc như quả trứng ấy. Đây quả là tin động trời, lớn hơn cả chuyện anh vạch trần Tom Dutton và Jessica Lee ở trạm xăng. Gabe sửng sốt, anh nhanh chóng lùi sang một bên khi con chó chạy lại phía anh hung hăng sủa.
“Suỵt, không sao đâu, đừng làm thế.” Gabe cúi xuống với cái dây xích chó trước khi có cái xe nào đi tới rồi cán chết nó. Rồi họ cùng nhau tiến tới hàng rào nơi Savannah đang vật lộn gỡ bộ tóc giả ra. Đó là một hàng rào táo gai với những cái gai thì sắc nhọn như kim. Mắt đẫm lệ, cô cúi mặt xuống rồi chùn lại vì bị gai cào vào cổ tay khi Gabe đến gần.
“Nào, để tôi. Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi. Để tôi giúp,” Gabe nói. “Cô chỉ cần giữ sợi xích thôi.”
“Làm ơn,” giọng cô vỡ òa, “xin hãy để tôi yên. Bunty, shhh.”
Bunty, thật là một cái tên hay cho một con chó ham sủa. Thực sự thì những tiếng sủa làm anh nhức cả tai. Phớt lờ vết cứa trên tay mình đang lớn dần ra, Gabe dứt khoát gỡ đám tóc khỏi đám gai tai quái và cuối cùng anh cũng trả tự do cho mái tóc giả màu vàng dù trông nó như vừa bị kéo lê…không, không, đây tuyệt đối không phải lúc có thể nói đùa.
“Cảm ơn anh.” Nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng bệch của Savannah Hudson, cô tức giận quẹt chúng đi.
“Xin lỗi,” Gabe nhắc lại khi thấy cô ấn mạnh bộ tóc giả lên đầu, che đi mảng đầu trọc rồi kéo thêm cái mũ áo khoác lên. Anh nhặt lại cái túi bị rơi trên một lùm cây tầm ma nhọn đã chết dưới mương rồi đưa trả lại.
“Xin lỗi? Thật ư? Tôi nghi ngờ điều đó đấy,” môi Savanah cong lên nhạo báng. “Tôi còn tưởng tượng ra cảnh anh nhảy cỡn lên vì sung sướng kia. Anh đã có thứ mà mình muốn rồi, đúng không?” Cô ám chỉ cái máy ảnh đeo trên cổ anh rồi nói mỉa mai: “Tôi hi vọng anh tự hào về bản thân mình.”
Gabe với cái máy ảnh; lúc trước phản xạ vô điều kiện đã khiến anh chỉ biết rằng mình phải chụp ảnh. Nhưng – anh kiểm tra lại – đúng, chúng đây rồi, rõ như ban ngày trên màn hình, sẵn sàng hé lộ bí mật của Savannah Hudson cho cả thế giới.
Giờ cô quay lưng đi, hối hả đi về phía cuối đường tay cầm túi đồ và dắt con chó kì quặc ham sủa của mình.
“Chờ đã,” Gabe gọi với. Ba mươi giây sau anh đuổi kịp cô, đưa một cánh tay ra kéo cô lại.
“Làm ơn, xin hãy để tôi yên.” Savannah gạt tay ra nói không một cảm xúc. Và đừng có động vào tôi không tôi kiện anh tội hành hung đấy.”
“Được rồi, được rồi, dừng lại một chút rồi nhìn tôi đây. Không suy nghĩ về những gì mình định làm nữa, Gabe đợi đến khi cô ấy chú ý. Tay anh run rẩy giơ đám ảnh trên màn hình ra cho cô xem. “Được rồi, cô nhìn thấy nút xóa chứ? Cô nhấn đi.”
Nếu anh hi vọng cái miệng tươi như hoa của Savannah Hudson há hốc ra rồi cô quay lại phía anh phân vân rồi thỏ thẻ: “Thật à? Anh nghiêm túc chứ? Anh chắc không?” thì anh phải thất vọng rồi. Trong một phần tỷ giây, ngón trỏ của cô đưa ra, nhấn nút xóa vĩnh viễn những bức ảnh.
Tèn ten, thôi rồi. Vậy đấy. Và nếu Gabe kì vọng là cô là sẽ lao vào anh khóc lóc biết ơn: “Ôi Chúa ơi, người hùng của em, cảm ơn anh, cảm ơn anh,” chà, thì anh cũng đành thất vọng thôi. Thay vào đó, cô ta quay lưng đi, lẩm bẩm: “Và đừng có nói với ai đấy.”
Anh nhìn theo Savannah Hudson lê bước về căn nhà cùng con Bunty vừa đi bên cạnh vừa sủa. Họ đến chỗ rẽ rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Cơn mưa nhỏ lạnh buốt lộp bộp rơi trên mặt anh và anh run lên nhận ra mình vừa làm điều gì.
Tốt nhất là anh không nói chuyện này cho ai biết. Nếu không, người ta sẽ gọi anh là thằng ngu mất thôi.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ