Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ắt đầu đi làm ở công ty mới đã là khoảng tháng năm.
Trời đã bắt đầu nóng, chiều muộn thỉnh thoảng còn có những cơn mưa rào. Mưa to đến bất chợt khiến cả thành phố đều có vẻ khó khăn bất tiện, những người đi đường trở tay không kịp vội vàng trú mưa, Tang Tử Quan vô cùng may mắn, nhưng kết quả vẫn bị ướt sũng.
Mắt đã trông thấy ký túc xá chỉ còn cách hơn trăm mét, thế nhưng chiếc ô trong tay cô lại bị gãy. Tang Tử Quan không thể làm gì hơn đành phải đứng dưới mái hiên của một cửa hàng nhỏ, chỉnh lại mái tóc và bộ quần áo đã ướt đẫm từ lâu.
Bỗng nhiên có một bóng người sải bước đi tới, trong mưa gió, anh ta khoác lên người cô một chiếc áo vest rồi gần như là cưỡng ép kéo cô đến vỉa hè.
Dù không thấy rõ mặt người đó và cũng chẳng cần suy đoán, cô biết... Tiêu Trí Viễn đã trở về.
Cửa xe mở ra, anh nhét cô vào ghế lái phụ rồi bản thân thì ngồi vào ghế lái, thành thạo khởi động xe. Quần áo trên người cô ướt hết lại bị gió thổi vào, cô lạnh đến run lên, Tang Tử Quan luống cuống cởi chiếc áo vest kia ra,làm mặt lạnh, đẩy cửa định xuống xe
Cửa xe đã bị khóa. Người đàn ông trẻ tuổi không để ý đến sự kháng cự của cô, nghiêng người sang đè lên người cô, giúp cô cài dây an toàn.
Có lẽ là vì rất lâu không gặp nên ánh mắt của Tiêu Trí Viễn vô cùng quyến luyến và dịu dàng, anh nói như đang an ủi một đứa trẻ: "Đừng làm loạn, Tử Quan, chúng ta nói chuyện một chút!"
Cô giận đến run người.
Nói chuyện?
Anh cứ như vậy ép buộc cô phải "nói chuyện".
Cô điên cuồng kéo cửa xe ra, kiên cường đưa lưng về phía Tiêu Trí Viễn, không nói một lời.
Tiêu Trí Viễn thở dài một cái chạm rãi dừng xe sát lề đường, nói từng chữ thật rõ ràng:"Tử Quan, buổi tối hôm đó là anh say. Thế nhưng giữa anh và chị gái em, thật sự chưa có chuyện gì hết, em phải tin anh."
Động tác của Tử Quan dừng lại nhưng không khống chế được mà cười nhạt, nếu như không tận mắt trông thấy, e rằng cô sẽ tin vào những lời thành khẩn ấy của anh mất. Đáng tiếc, cô không phải người mù, tin rằng một nam một nữ ôm hôn nồng thắm như vậy mà lại "chưa có chuyện gì hết".
"Tang Tử Quan, anh biết em không tin anh." Tiêu Trí Viễn thăm dò thử đưa tay đặt lên bờ vai đang run lên của cô, giọng nói trầm khàn và hòa hoãn: "Nếu như là Hạ Tử Mạn giải thích với em, em có tin không?"
Tang Tử Quan nghe thấy cái tên kia, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh lợi dụng điều đó mà cố gắng ôm lấy hai vai cô, bắt cô quay lại đối diện mình, nhìn thẳng vào hai mắt cô, nói với vẻ thành khẩn và chắc chắn: "Chị em cũng về nước rồi. Gặp cô ấy, em sẽ hiểu rõ tất cả. Tử Quan, tin anh!"
Ánh mắt của Tiêu Trí Viễn dịu dàng đặt lên cô gái mà anh cưng chiều nhất, họ đã xa nhau đã mấy tháng trời rồi. Ngày nào anh cũng nhớ cô, nhớ cô đến mức không thể kìm lòng nổi. Biết trong khoảng thời gian này cô bị giày vò cực khổ biết bao nhưng anh chỉ có thể tự dặn bản thân phải kiên trì, đợi thời gian này qua đi, đợi đến khi có được kết quả anh sẽ lập tức trở về tìm cô, dùng hết sức mình khiến cô quay lại.
Cuối cùng cũng nhẫn nại được đến ngày này.
Nhưng Tang Tử Quan trước mặt anh... tiều tụy hơn anh nghĩ. Vốn dĩ cô đã rất gầy hiện tại ngay cả những nét đáng yêu, trẻ con trên mặt cô cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một đôi mắt, to tròn u tối, trong đó chất chứa nỗi hận và đấu tranh, càng khiến anh xót xa hơn.
Anh phát hiện ra sự do dự và mềm yếu lúc này của cô vì vậy từng chút từng chút ôm cô vào lòng, nói nhỏ: "Anh nghĩ hai ngày nữa nhất định chị gái em sẽ đến tìm em. Đến lúc đó em có thể hỏi cô ấy tất cả mọi chuyện."
Vòng ôm của anh ấm áp mà rộng rãi, hơi thở chậm rãi của anh rơi lên bờ vai Tử Quan, không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác an toàn.
Tang Tử Quan không nói gì, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, dính lên ngực áo sơmi của anh.
Thực ra... bản thân cô lưu luyến sự ấm áp của người đàn ông này biết bao! Cô nghĩ ngợi, như vậy thì, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Nếu như... nếu như những điều anh nói là sự thực thì sao? Nhỡ đâu giữa anh và chị gái cô chưa từng xảy ra chuyện gì thì sao?
Tiêu Trí Viễn vỗ nhẹ lưng cô, thầm thì: "Tử Quan, sở dĩ anh muốn để chị gái em đến giải thích với em, là vì...như vậy sẽ càng tôn trọng cô ấy hơn. Em có thể thông cảm không?"
Dưới đáy lòng, Tử Quan vẫn cảm thấy bất an, suy nghĩ một hồi mới mở miệng "Anh nói là chị em... có phải cũng..."
Cô không thể nào nói ra miệng từ kia, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nếu như chị ấy cũng yêu Tiêu Trí Viễn thì sao? Cô phải làm sao đây?
Tiêu Trí Viễn hiển nhiên là đoán được suy nghĩ trong lòng cô anh chỉ mím môi mỉm cười, chợt buông cô ra bắt cô rồi nhìn thẳng vào hai mắt mình, anh nói: "Phải đó, Tang Tử Quan, nếu như, anh nói là nếu như chị gái em cũng yêu anh thì sao?"
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh đã thấy hối hận. Một vấn đề như vậy đối với Tang Tử Quan vừa bước vào đời, thậm chí còn có chút non nớt mà nói đúng là quá nặng nề. Một bên là người yêu, một bên là chị gái ruột, bất kể chọn lựa thế nào cô đều cảm thấy không dễ chịu.
Đúng là quan tâm quá mức mới có thể vội vã đến mức ngu xuẩn này... Tiêu Trí Viễn cười tự giễu rồi lại ôm cô vào lòng mình một lần nữa, dường như đang thề thốt: "Tử Quan, em hãy tin anh, giữa anh và chị em thật sự không có gì hết."
Mưa rào đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ còn những hạt mưa bay bay thỉnh thoảng rơi lên tấm kính thủy tinh mà thôi.
Tiêu Trí Viễn cũng biết lời cam đoan của mình không đủ để xóa đi tất cả mọi nghi hoặc trong lòng Tử Quan, nhưng anh không vội, bèn lái xe đưa cô đến cổng ký túc xá nhân viên, "Thay quần áo rồi đi ngủ sớm một chút."
Tang Tử Quan gật đầu, nhưng lúc xuống xe thì dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi một câu: "Tại sao anh biết em ở đây?"
Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Tiêu Trí Viễn ngây người, cứng họng, chật vật khác thường.
Tay Tử Quan vẫn đặt lên cửa xe như trước, bất giác run người lên, cười khổ rồi nhẹ giọng nói: "Giờ thì em đã hiểu tại sao công việc này lại dễ kiếm đến vậy!"
Tiêu Trí Viễn nhìn bờ lưng dần khuất xa của cô, gầy yếu và mỏng manh.
Đó thực sự chính là cảm giác yêu thương ư? Anh hít một hơi thật sâu, dường như chỉ có làm vậy mới có thể xoa dịu cảm giác đau đớn dưới đáy lòng. Xe khởi động rồi rời khỏi đó, anh bóp trán, nhưng trong lòng không kìm nổi mà nghĩ ngợi rốt cuộc thế nào mới là tình yêu?
Lo được lo mất, ý muốn chiếm hữu hay là không thể chống lại được?
Nếu đây là yêu thì anh thực sự đã lún vào quá sâu, quá sâu rồi...
Tang Tử Quan về phòng thay bộ quần áo ướt kia ra rồi cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng mình, ngồi lên sofa xem TV.
Từng hình ảnh vẫn nối đuôi nhau hiện ra, từng nhân vật hiện lên trước mắt nhưng cô lại không biết đến cùng là TV đang nói gì, đầu óc cô lộn xộn, chỉ nhiều lần nhớ tới câu nói kia của Tiêu Trí Viễn: "Gặp chị gái em, em sẽ hiểu tất cả."
Chị cô đã trở về thật ư? Chị ấy sẽ nói với cô điều gì đây? Tử Quan mím môi, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu. Những tiếng động phụt phụt từ nồi cơm điện phát ra cuối cùng cũng làm rời lực chú ý của cô, Tử Quan đi tới rút phích cắm ra, điện thoại liền reo lên.
Cái tên nhấp nháy kia là chị gái cô.
Cô hít sâu một hơi mới có đủ dũng khí bắt máy, gọi một tiếng "Chị"
Không ngờ đầu dây bên kia vô cùng ầm ĩ, có một giọng nam xa lạ vội vàng nói: "Tang Tử Quan phải không? Đây là xe cấp cứu của bệnh viện Tân Hoa. Chị gái cô bị tai nạn, lập tức phải đến bệnh viện cấp cứu, mời cô lập tức đến làm thủ tục."
Tang Tử Quan run lên hai giây rồi cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra, miễn cưỡng dựa vào bàn để đứng thẳng người: "Tôi... sẽ đến đó ngay. Chị gái tôi có sao không?"
"Cô ấy và cả cái thai trong bụng đều rất nguy hiểm."
Điện thoại bị ngắt luôn.
Tang Tử Quan mặc áo rồi ra ngoài đường gọi xe, trái tim cô vẫn đập cực nhanh, dường như chỉ cần chậm lại một giây cũng sẽ không chịu nổi mà nổ tung. Cô vào ghế hàng ghế sau trên xe taxi, giục tài xế hết lần này đến lần khác: "Xin hãy đi nhanh hơn!"
Có lẽ là thông cảm cho cô gái trẻ này nên tài xế cũng không nói gì, chỉ là lúc chờ tắc đường bèn bất đắc dĩ nói: "Cô à, ở đây chỉ cần đi bộ hai phút là tới bệnh viện, hay là cô xuống xe đi bộ vậy?"
Tang Tử Quan gật đầu, lúc tìm tiền trong túi áo tay cô vẫn không khống chế được mà run lẩy bẩy. Trời âm u, từng vầng mây đen đè lên bầu trời, nặng nề đến mức không thể thở nổi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Cô đứng trên dòng xe cộ, chạy xuyên qua lối đi dành cho người đi bộ, vừa đến cửa phòng cấp cứu thì đã trông thấy Tiêu Trí Viễn đứng chờ ở cửa.
Y tá, bác sĩ khiêng bệnh nhân từ trên cáng xuống, trong đó có một người không nhịn được đẩy đẩy Tử Quan: "Phiền tránh ra một chút, cấp cứu."
"Cô ấy là chị gái tôi." Tang Tử Quan hoảng hốt nói một câu như vậy, nhưng âm lượng quá nhỏ, không ai nghe thấy.
Nhưng người nằm trên cáng không còn nằm im nữa mà giật giật người, dường như cảm nhận được điều gì đó.
"Chị..." Tử Quan hô lớn, cô không dám ngăn cản việc cấp cứu nên chỉ có thể kéo tay bác sĩ: "Tôi là em gái của bệnh nhân, chị gái tôi, chị ấy thế nào rồi?"
"Chị gái cô mang thai tám tháng rồi, tình huống lúc này rất nguy hiểm, phải phẫu thuật ngay lập tức." Bác sĩ kéo tay Tang Tử Quan, ngữ điệu đầy an ủi, "Cô kí tên làm thủ tục đi, chúng tôi sẽ cố gắng."
Tang Tử Quan gật đầu lia lịa, nhắc nhở mình phải tỉnh táo hết lần này đến lần khác. Lúc cô định mở miệng hỏi thì người ta vẫn chưa kéo xe đẩy vào phòng phẫu thuật, y tá sốt ruột mà quay lại: "Tới đây, tới đây, cô này có lời muốn nói với cô."
Tang Tử Quan lảo đảo chạy lên phía trước, cô thấy người chị đang thở bằng bình hô hấp của mình mặt mày tái nhợt, trên người chị, trên giường chị nằm chỗ nào cũng là những khoảng máu loang ra thật lớn. Cô nắm tay chị cố gắng kìm nén nước mắt, "Em ở đây, chị ơi, em ở đây!"
Hạ Tử Mạn không nói được, chỉ có thể mở miệng để hiện lên khẩu hình, rất chậm, rất lâu mới nói được: "Giúp chị... chăm sóc... em bé!"
Chị tìm kiếm bàn tay cô, sau đó nắm thật chặt, dường như dùng hết sức lực cơ thể vào việc đó, cặp mắt đen láy kia nhìn Tang Tử Quan như đang cầu khẩn, tựa như đây là tâm nguyện duy nhất còn lại trên thế gian này của chị.
Tang Tử Quan gật đầu liên tục: "Vâng! Chị, em sẽ làm! Chị, chị cũng sẽ không sao hết!"
Hạ Tử Mạn mỉm cười, không biết vì sao nụ cười này trong mắt Tử Quan lại trần ngập thù hận nhưng lại buồn thương, đẹp đẽ và kiên quyết khác thường. Chị buông lỏng bàn tay em gái ra rồi cố gắng nói một câu cuối cùng: "Con... tìm Tiêu Trí Viễn!"
Cả một buổi tối, Tang Tử Quan đều ngơ ngác ngoài ngoài phòng phẫu thuật.
Nếu như cuộc đời là một dòng sông, có lúc chảy xiết, có lúc êm đềm thì giờ khắc này, Tang Tử Quan đã hiểu rõ, đêm nay chính là thời điểm sóng dữ đang cuộn trào, từng đợt, từng đợt, vỗ vào lòng can đảm của cô khiến nó vỡ tan tành, đau đến không thể kháng cự nổi.
Trong vô thức cô đi đến bên cửa sổ, nhìn sấm chớp chợt lóe lên trên bầu trời, tiếng sấm như gõ trống, gõ đến mức muốn bầu trời rách tan. Cô không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh chị cô cả người đầy máu... Giao thoa, dây dưa, rồi đến cuối cùng đã không thể phân biệt rõ cái gì là hiện thực, cái gì là ảo giác nữa...
Hồi lâu sau, tiếng sấm, tiếng mưa rơi dần dần lặng lẽ biến mất, nhìn đồng hồ đã là năm giờ sáng, bác sĩ xuất hiện với vẻ mệt mỏi, tháo khẩu trang xuống, thở dài: "Là con gái, vì sinh non nên bây giờ vẫn phải ở trong lồng ấp, phải quan sát thêm hai ngày nữa. Thế nhưng, chị gái cô..."
Tang Tử Quan ngẩng đầu, nhìn bác sĩ với vẻ trông đợi: "Chị tôi... chị ấy không sao phải không?"
Bác sĩ nhìn cô gái ăn mặc như một cô sinh viên này, vì suy nghĩ, vì lo lắng mà ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật từ đầu đến cuối, sắc mặt cô gần như đã chuyển thành xanh trắng. Nhưng ông lực bất tòng tâm, chỉ có thể vỗ nhẹ hai vai cô: "Hãy nén bi thương."
Tang Tử Quan ngồi phịch xuống ghế, tiếng va chạm giữa xương sống cô và cái tựa ghế bằng nhựa vô cùng rõ ràng. Cô ôm mặt dường như đang trở về tuổi thơ, cô lặng lẽ trốn sau cửa nhìn chị cô rời đi.
Họ thay cho chị gái cô một chiếc váy màu hồng phấn thật đẹp, nhiều tầng rất mềm mại và bay bổng giống hệt như một cô công chúa nhỏ. Người phụ nữ xinh đẹp đó ôm chị gái cô, yêu chiều thơm lên má chị một cái. Sau đó họ lên xe đi mất... Chỉ còn lại một mình cô vẫn đứng như trời trồng sau cánh cửa, nhìn mãi, nhìn mãi, đến tận khi trời tối mịt, không thể nhìn thấy thứ gì nữa mới thôi.
Bây giờ, chị gái cô lại đi.
Thật là nhanh chóng.
Cô sẽ không còn được gặp lại chị nữa.
Khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại từ dòng hồi ức, Tang Tử Quan suy nghĩ không biết tiếp theo cô phải làm thế nào đây!
Đi gặp mặt chị gái lần cuối, còn phải đến cho cảnh sát giao thông lấy lời khai, đi thăm em bé, bản thân cô... còn phải giải quyết hậu sự cho chị nữa!
"Tang Tử Quan, đây là túi xách của chị gái cô." Có người khiến cô tỉnh lại từ một trạng thái gần như là bóng đè, "Tai nạn giao thông này chúng tôi vẫn còn phải điều tra tiếp, mấy ngày nay có thể sẽ phải liên lạc với cô bất cứ lúc nào."
Tang Tử Quan nhận lấy, mở ra, bên trong có một túi hồ sơ,
Là giấy khám thai của tất cả các tháng từ đầu năm đến giờ, đều là tiếng nước ngoài, chắc là được làm tại nước ngoài.
Tang Tử Quan tiện tay giở giở vài tờ, trong đó, chữ kí trong phần xác nhận của người cùng đi kiểm tra, của cha đứa trẻ là nét chữ cô vô cùng quen thuộc
Đó là chữ kí của Tiêu Trí Viễn.
Tiêu Trí Viễn...
A, người đàn ông này luôn miệng thề thốt, cam đoan với cô, anh làm sao, làm sao có thể lừa gạt cô như thế?
Tang Tử Quan tuyệt vọng đến muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén dòng nước mắt sắp chảy ra... Tang Tử Quan, vốn dĩ mày không nên còn một chút hy vọng nào với người đàn ông này nữa. Cô hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân như vậy, dường như cô muốn giấu những lời này vào nơi yếu mềm nhất trong lòng mình. Cô nhét những thứ giấy tờ lộn xộn ấy vào trong túi, nhưng lại phát hiện điện thoại của chị gái cô lóe sáng, dường như là có một tin nhắn được gửi đến từ lâu nhưng chưa ai đọc.
Cô vẫn mở tin nhắn ra.
Trên màn hình là những con chữ của tin nhắn ấy
Cô xem xong, cả người run lẩy bẩy.
"Em đã đi tìm Tử Quan giải thích chưa? Chuyện chúng ta đã thỏa thuận anh chưa nói với cô ấy, nếu là vì muốn tốt cho cô ấy, anh muốn em có thể nghĩ ra một lý do khác hoàn hảo hơn."
"Anh mong em có thể giải quyết nhanh chóng. Thời gian của anh có hạn. Chuyện giữa hai chúng ta, Tử Quan không cần phải biết."
Còn tin nhắn trả lời cuối cùng của chị gái cô là: "Em đã đi tìm nó."
Máu trong người cô lúc này đông cứng lại, từng ngón tay cô cứng đờ như một thanh sắt. Hô hấp của Tang Tử Quan lúc nhanh lúc chậm, dường như trong miệng cô là thứ gì đó đắng chát.
Thì ra đây là mùi vị của tình yêu!
Tình yêu của Tiêu Trí Viễn, tình yêu thật sự, tình yêu kinh khủng.
Cô nên thụ sủng nhược kinh thế nào đây?
"Tử Quan!"
Giọng nói phía sau thật là quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy nó thật buồn nôn, Tang Tử Quan nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, chỉ có làm vậy cô mới có thể khống chế bản thân không xông lên liều mạng sống chết với anh.
"Chuyện của Tử Mạn anh vừa mới biết, em... đừng quá đau buồn." Có lẽ nhìn ra sự quái dị trên mặt cô, Tiêu Trí Viễn dừng bước: "Tử Quan, em..."
Tang Tử Quan ném chiếc túi xách đang cầm trong tay về phía anh, giấy tờ, điện thoại di động, tiền, chìa khóa... rào rào rơi ra. Cô khàn giọng hét lên với anh: "Chị ấy đã mang thai con của anh, thế mà anh còn ép chị ấy đến nói dối tôi ư?"
Có lẽ bị những lời này của cô dọa nên sắc mặt Tiêu Trí Viễn bỗng chốc trắng bệch, trong mắt là sự hoảng hốt và khó tin.
"Cô ấy nói là... là con của anh ư?" Anh hỏi lại.
"Anh có phải là con người không?!" Tang Tử Quan lùi về sau từng bước, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Tiêu Trí Viễn, anh có phải là con người không?"
"Không sao hết." Sau khi họ đối mặt nhau khá lâu, Tang Tử Quan chợt cười phá lên, "Không sao hết. Bây giờ đứa bé là của tôi, con của chị tôi sẽ nuôi lớn. Tiêu Trí Viễn, tôi thề cả đời này của tôi, chúng tôi sẽ không có một chút quan hệ nào với anh hết."
Cô chậm rãi ngồi xuống, thu dọn hết những di vật của chị cô trên mặt đất. Thực ra, đồ đạc không tính là nhiều nhưng đủ để cô tốn mất hơn mười phút, có thể là vì tâm trí hoảng loạn, nên có vài thứ nhặt mãi mà không được.
Tiêu Trí Viễn vẫn nhìn cô như thế, ánh mắt có vẻ hoảng loạn, rõ ràng anh nhìn cô thế nhưng lại như nhìn ra bầu trời, mãi đến khi cô đứng lên đi mất anh mới sải bước tới, vội vàng nắm chặt lấy tay cô, nói rất nhỏ: "Tử Quan."
Tang Tử Quan xoay người, đối mặt với người đàn ông cô đã từng yêu.
"Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là tôi nhất định sẽ quay về bên cạnh anh, bởi vì chị gái tôi rất nhanh sẽ tìm được tôi, giải thích với tôi rằng giữa anh và chị ấy chỉ là hiểu lầm, chị ấy mang thai đứa con của người khác... Tin nhắn cuối cùng chị ấy gửi cho anh chính là để anh yên tâm. Thế nhưng, Tiêu Trí Viễn, chỉ là thiếu một chút đó nên chị ấy mới xảy ra tai nạn xe." Tang Tử Quan sụt sịt mũi: "Anh có đắc ý không? Anh có vui vẻ không? Anh nghĩ... anh đối xử với chị tôi như vậy chính là anh yêu tôi à?"
Cô dùng từng ngón tay, từng ngón tay tách bàn tay của anh ra, nụ cười trên môi đã vỡ vụn đến không còn hình dạng: "Tiêu Trí Viễn, anh đánh giá tôi quá cao rồi. Tôi không gánh vác được tình yêu ấy của anh."
Cuối cùng anh không giải thích gì thêm nữa, cuối cùng anh vẫn không thể giữ cô lại, mắt mở to nhìn Tang Tử Quan rời đi khỏi tầm mắt mình, nhưng anh lại không thể làm gì được.
Y tá dẫn Tang Tử Quan đến xem em bé, nhưng thang máy chậm chạp chưa lên đến nơi.
"Hay là chúng ta đi cầu thang bộ?" Huyệt thái dương của Tang Tử Quan đột nhiên giật giật, cô chỉ cảm thấy bản thân sắp không chờ nổi nữa.
"Cô không sao chứ?" Y tá nhìn sắc mặt Tang Tử Quan, "Tình hình của em bé hiện nay khá tốt, cô đừng lo lắng quá."
Tang Tử Quan mỉm cười đầy miễn cưỡng, leo được lên đến bậc thang cuối cùng, bước chân cô bỗng nhiên hẫng một bậc, cô phải dừng lại vịn vào cầu thang.
"Cô có phải bị tụt huyết áp không?" Y tá đỡ lấy Tang Tử Quan, "Có muốn ngồi xuống không?"
Giọng nói của cô y tá lúc xa lúc gần, Tang Tử Quan nghiêng đầu nhìn cô ta một cái dường như là muốn xác nhận âm thanh phát ra từ đâu nhưng cuối lại đứng không vững, một cơn choáng váng kéo đến, trước mắt cô lại một màu đen nặng nè, u tối.
Khi Tang Tử Quan tỉnh lại, trong phòng bệnh không phải chỉ có mình cô.
Bác sĩ vẫn đứng bên giường ghi chép, dường như đã biết những chuyện cô vừa trải qua nên cũng đôi chút thông cảm: "Cô gái, cô bị tụt huyết áp, bị cảm nên hơi sốt, không sao đâu." Ông cúi người vỗ vai cô:"Trước hết phải tĩnh dưỡng thật tốt những chuyện khác bạn trai cô đã lo liệu hết rồi, phải kiên cường lên."
Không biết danh từ kia đã tác động đến Tang Tử Quan như thế nào, cô đột nhiên gào lên: "Tôi không có bạn trai."
Bác sĩ giật mình, sợ làm kích động đến tâm trạng cô nên nói luôn: "Được rồi, được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Em bé khi nào mới có thể xuất viện?" Tang Tử Quan hỏi luôn: "Bác sĩ, chờ xử lý xong chuyện của chị tôi, tôi muốn nhanh chóng đưa nó đi."
"Vài ngày nữa thôi." Ngữ khí bác sĩ mơ hồ, "Cô biết đấy, chị cô sinh non nên phải theo dõi thêm."
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Tang Tử Quan ép bản thân phải nhắm mắt lại, nằm một hồi, thấy bản thân đã có một chút sức lực bèn ngồi dậy. Đi bước nào cũng như đang bước trên mây, cô chậm rãi đi đến cửa phòng bệnh, đẩy mạnh cửa ra.
Trên hành lang chỉ có một bóng dáng cao gầy nhưng cô liêu, đứng rất im lặng không tiến lên và cũng không bỏ đi.
Nhưng cô không nhìn người đó, đi thẳng đến phòng y tá.
Rõ ràng là chỉ có hai ba tiếng không gặp vạy mà anh tiều tụy đi rất nhiều, giọng nói khàn đặc, "Tang Tử Quan."
Cô xua xua tay, ý bảo chẳng có gì để nói.
Anh sải chân bước đến, hung dữ chặn cô ở cửa.
Mùi thuốc lá nồng nặc... Người này dường như không còn là Tiêu Trí Viễn trong ấn tượng của cô nữa. Tang Tử Quan cũng không lùi bước, chỉ hơi nghiêng mặt vuốt tóc, phun ra một chút, "Cút đi."
Anh không buông cô ra, cầm tay kéo cô trở lại phòng bệnh, "Em không được đi đâu hết."
Cô muốn tránh khỏi anh nhưng bàn tay anh có lực mà kiên định, không chịu buông tha cô.
Tang Tử Quan không thoát ra được, viền mắt đã đỏ lên, ánh mắt quật cường mà phẫn nộ, giống như một con thú nhỏ bất cứ giá nào cũng có thể liều mạng, căm hận như muốn xông lên cắn xé.
"Tang Tử Quan, em không muốn nhìn em bé sao?"
Chỉ một câu nói đơn giản của Tiêu Trí Viễn cũng có thể khiến Tang Tử Quan trở nên bình tĩnh hơn. Anh dựa vào đó ôm cô đặt lên giường, cúi người nói: "Em hãy cứ nằm im ở đây anh bảo bác sĩ mang đứa bé đến cho em." Anh dừng một chút, ánh mắt thâm sâu khó lường, "nếu em dám đi, anh dám đảm bảo cả đời này em sẽ không thấy được con bé."
Y tá thực sự bế em bé tới.
Đây là lần đầu tiên Tang Tử Quan nhìn thấy cháu ngoại may mắn được sống sót của mình. Con bé vẫn nằm trong lồng giữ ấm, im lặng cuộn tròn người, da thịt màu hồng phấn, da mặt hơi nhăn nheo, nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cô cúi đầu xuống nhìn thật lâu, thật lâu, lâu đến mức trái tim vốn luôn lo lắng giận dữ của mình cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, mềm mại hơn.
Cô nhìn y tá đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể sờ nó không?"
Y tá mỉm cười: "Nhẹ tay thôi, đừng đánh thức nó."
Tang Tử Quan liền cẩn thận đưa tay ra, chạm lên gương mặt bé gái.
"Hừ... đừng chạm lên mặt con bé, nó sẽ chảy dãi đó." Y tá ngăn cô nàng không hề có kinh nghiệm này lại, Tang Tử Quan vội vàng chuyển tay đi, sờ lên cánh tay rất mềm mại của cháu gái.
Dường như bé gái đã bị đánh thức, giật mình rồi động đậy cánh tay, động tác đó đã nhẹ nhàng đánh thức sâu thẳm trái tim Tử Quan, khoảnh khắc ấy dường như tất cả mọi u uất trong lòng cô đều đã tan biến.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là chỗ dựa duy nhất của tiểu sinh mệnh này! Tang Tử Quan nhìn đứa trẻ ở xa xa nhưng vô cùng đang yêu kia không chớp mắt, trong lúc ấy, tất cả tuyệt vọng và bi thương đã qua đều biến mất dạng.
Tang Tử Quan, mày còn có cô bé này, mày phải kiên cường lên.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng thu tay về, lưu luyến đứng thẳng dậy, nói với y tá: "Cảm ơn cô."
Y tá bế em bé rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Tiêu Trí Viễn nhìn sắc mặt dần hòa hoãn của cô liền thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là vì muốn để cô yên tĩnh nghỉ ngơi nên anh không nói gì nữa mà xoay người định đi.
"Chờ chút." Tang Tử Quan gọi anh lại, "Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi."
Anh ngồi lên sofa, mười ngón tay đặt lên đầu gối, yên lặng nhìn cô.
"Tiêu Trí Viễn, ngay từ đầu anh đã không muốn đứa con này, phải không?" Tang Tử Quan cố gắng bắt mình phải bình tĩnh và hòa hoãn: "Tôi sẽ nuôi nó, coi nó như chính con gái mình."
"Giữa anh và chị gái tôi có chuyện gì, tôi không còn muốn biết nữa." Tang Tử Quan vô thức giắt lọn tóc rơi xuống mặt vào mang tai, "Còn chuyện giữa hai chúng ta, cả đời này tôi cũng không muốn nhắc lại. Cứ như vậy đi, sau này... chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Anh mỉm cười mà không nói gì, nụ cười mím môi thật nhạt, ánh sáng rực rỡ như sao đêm ở một nơi sâu trong đáy mắt đã tắt ngúm.
"Tang Tử Quan, em là một cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, em nghĩ em có bản lĩnh gì để nuôi sống một đứa trẻ?" Anh lạnh lùng nói, "Em mang nó đến ở ký túc xá cho nhân viên ư? Một tháng tiền lương thực tập của em là bao nhiêu nào?"
Anh nói không hề dễ nghe, Tang Tử Quan cắn môi, nhất thời không đáp trả được.
Dường như trông thấy vẻ mặt ấy của cô, ngữ khí Tiêu Trí Viễn dịu dàng hơn một chút, "Tử Quan, rất nhiều chuyện không phải em hứng lên nhất thời là có thể giải quyết được."
"Tiêu Trí Viễn, tôi không có cha mẹ từ nhỏ đến lớn cũng vẫn sống được, bây giờ con bé có tôi, sao mà tôi không nuôi nổi nó chứ?" Tang Tử Quan lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt là sự quật cường rất lớn, giọng nói cũng cao vút: "Nếu tôi đã quyết định nuôi nó, sao anh có thể nói tôi hứng lên nhất thời được?"
"Vậy em nói cho anh biết, con gái của Tiêu Trí Viễn anh, em dựa vào đâu mà mang nó đi? Để nó theo em sống cực khổ?" Anh vẻ mặt vô cảm, từng lời phun ra từ đôi môi mỏng kia đều như một lưỡi dao sắc nhọn, "Em dựa vào đâu, Tang Tử Quan?"
"Đứa bé là của tôi!" Tang Tử Quan phẫn nộ ngay cả câu cú cũng không hoàn chỉnh: "Tiêu Trí Viễn, anh không có tư cách!"
Anh vẻ mặt không đổi nhìn cô, khàn giọng: "Tang Tử Quan, chúng ta có thể cả đời này không gặp nhau, anh thề sẽ không đi tìm em, chỉ có điều em vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến có thể gặp lại con bé!"
Tay Tử Quan nắm thành đấm rồi lại thả lỏng, lườm anh thật sắc, viền mắt đã đỏ ửng nhưng không thể thốt ra một câu.
"Em định hỏi vì sao phải không?" Tiêu Trí Viễn lùi vào ghế sofa, vẻ mặt lãnh đạm:"Nếu đó là con gái anh, tất nhiên sẽ mang họ Tiêu, sau này anh kết hôn nó sẽ có mẹ thật sự, em cũng chẳng cần suy nghĩ gì, Tang Tử Quan."
Anh nói không nhanh nhưng lại vô cùng chăm chú nắm bắt từng chút biến hóa trong tâm tình cô, sự kiên cường ban đầu giờ đã không còn nữa, anh biết... cô suy cho cùng cũng vẫn chỉ là một cô gái mới vào đời mà thôi. Cô không có năng lực xử lý những chuyện rắc rối như vậy, sự quyết đoán cũng vô cùng yếu ớt.
Dù là rất yêu cô, anh cũng chỉ có thể ép buộc cô từng bước một như vậy.
Nếu anh không cẩn thận bước từng bước một, anh biết, anh sẽ mất cô mãi mãi.
"Đứa bé là của tôi, Tiêu Trí Viễn, anh đừng ép tôi nữa." Tang Tử Quan thì thào, "là chị tôi giao lại cho tôi."
Anh đứng lên từ trên cao nhìn xuống, "Tang Tử Quan, tôi nói lần cuối, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Hậu sự của chị em tôi sẽ lo liệu thật tốt, còn em, hãy mau chóng quên đứa bé này đi."
Anh xoay người định rời đi
Nhưng mới chỉ bước được một bước đã bị Tang Tử Quan níu lấy vạt áo: "Tiêu Trí Viễn! Con bé là chị tôi giao cho tôi!"
Anh dừng bước, hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Cô muốn nuôi nó ư?"
Tang Tử Quan ngẩng đầu, cơ thể run lên, đờ đẫn gật một cái.
"Tôi bày cách này cho cô." Tiêu Trí Viễn cúi đầu thở dài, cố gắng kiềm chế ý muốn xoa lên gương mặt cô.
MắtTử Quan sáng ngời, cô trông thấy anh muốn gỡ tay cô ra, rõ ràng là muốn bỏ đi nhưng cô vẫn cố gắng mặc kệ.
Anh không thấy được nỗi niềm ấy của cô, trong giây phút đó, anh hạ quyết tâm, giơ tay ra nâng cằm cô lên, khẽ chạm trán mình vào trán cô.
"Lấy anh, cùng anh nuôi lớn đứa trẻ đó."
Im lặng thật lâu, cô nhìn anh, ánh mắt không tiếng động mà trở nên lạnh lẽo, thì thào "Tôi vẫn không tin... Vì sao?"
Là vì anh quá yêu cô sao?
A... Đến ngày hôm nay, cô sớm đã không còn tin vào từ "yêu" ấy nữa...
"Em đang đợi một lời giải thích ổn thỏa sao?" Tiêu Trí Viễn cố gắng nâng cằm cô lên, dần dần mặt anh không còn cảm xúc nào nữa, "Hội đồng quản trị của Thượng Duy sắp tuyên cha anh trở thành tổng giám đốc điều hành chính thức của Thượng Duy... Anh cần gia tăng niềm tin của cha, anh có gia đình cũng có nghĩa là đã hiểu những trách nhiệm mà bản thân cần gánh vác. Có em và đứa con này, anh sẽ không cần lo lắng đến chuyện ấy nữa."
"Điều này em có tin không?"
Cô cần tìm một lý do để thuyết phục bản thân tin rằng giữa cô và anh chỉ là giao dịch mà thôi, cho nên Tang Tử Quan không suy nghĩ nhiều mà gật đầu luôn.
Hai trái tim cùng rơi xuống đáy vực, chẳng hề có sự vui sướng hay ngọt ngào nào hết.
Trong một ngày xảy ra biết bao nhiêu chuyện, dường như tất cả chỉ là một vết thương không bao giờ khép miệng, họ đã cùng nhau đồng tâm hiệp lực dùng hết lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác để băng bó lại, bên trong thì thối rữa mục ruỗng thế nhưng bên ngoài lại như không hề xảy ra chuyện gì.
Bên cạnh truyền đến tiếng khóc gián đoạn của trẻ con, bỗng trong lúc ấy, Tử Quan và Tiêu Trí Viễn không hẹn mà cùng ý thức được, những dự tính của bản thân họ với cuộc sống này đã thực sự bị phá vỡ hoàn toàn.
Từ một cô sinh viên mới ra trường biến thành bà mẹ trẻ, điều đó khiến Tang Tử Quan trở tay không kịp.
Cô xin nghỉ việc, ra khỏi ký túc xá nhân viên, bước vào căn nhà mà Tiêu Trí Viễn đã chuẩn bị tốt cho mình.
Căn nhà đó có hai phòng thông nhau, tầm nhìn trống vắng, mỗi thứ đồ đạc trong nhà đều vô cùng phù hợp với cuộc sống của đôi vợ chồng mới cưới, Tiêu Trí Viễn mời một cô y tá chuyên nghiệp để chăm sóc đứa bé, còn bản thân anh từ chối tất cả các buổi xã giao, hàng ngày đều về nhà đúng giờ, cùng Tang Tử Quan chăm sóc con gái.
Có thể là vì sinh non nên sức khỏe em bé không được tốt lắm, luôn bị bệnh, ăn không nhiều, ngủ không ngon thường tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi khóc nháo.. Tang Tử Quan dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, đối diện với đứa bé sơ sinh mềm mại đến mức ngay cả khớp xương cũng yếu ớt kia dù đã vô cùng nỗ lực học tập cách chăm sóc trẻ con nhưng cuối cùng bản than cô vẫn phải chịu một áp lực khá lớn, vài lần còn vào nhà WC lén lút khóc trộm.
Lần đó Tiêu Trí Viễn làm việc đến nửa đêm vẫn chưa đi ngủ, đi qua phòng ngủ xem con gái nhưng lại phát hiện Tang Tử Quan không có ở đó. Đèn đầu giường vẫn bật, chăn đệm lộn xộn, chứng tỏ cô mới rời khỏi chưa bao lâu.
Tiêu Trí Viễn ra phòng khách chợt nhìn thấy nhà vệ sinh bật đèn, còn loáng thoáng có tiếng khóc nức nở nữa.
Anh do dự một lát rồi tiến tới gõ cửa.
Tang Tử Quan rất nhanh đi ra ngoài, thần thái trấn tĩnh, chỉ có viền mắt hơi đỏ đã ít nhiều bộc lộ tâm trạng cô, cô chỉ nhìn anh một cái rồi lách người muốn đi.
"Sắp đến một trăm ngày rồi, anh muốn mang con về nói chuyện với cha."
Tiêu Trí Viễn đứng trong chỗ tối, cửa sổ dẫn ra cảnh đêm tràn đầy sắc màu bên ngoài khiến khuôn mặt cũng sáng lên vài phần.
Tối tăm và khó nắm bắt. Anh hôm nay đứng đối diện với Tử Quan, không còn cách biểu lộ như trước kia nữa, anh bây giờ chỉ còn là một người sống nội tâm, âm trầm và khó hiểu.
"Chuyện đi đăng kí cũng kéo dài đến tận bây giờ rồi, em chừng nào thì mới chuẩn bị xong?"
Tang Tử Quan dường như hoàn toàn tỉnh táo, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, mỉm cười áy náy: "Đúng vậy, còn việc đi đăng kí nữa nhỉ... Con bé ốm suốt, tôi cũng quên mất."
"Vậy ngày mai nhé." Tiêu Trí Viễn hờ hững nói rồi đưa tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô, "Ngủ sớm một chút đi, con bé không sao đâu."
Tang Tử Quan "ừm" một tiếng, chậm rãi kéo chân đi vào phòng ngủ.
Bảo bối hiếm khi ngủ ngon như vậy, nước bọt chảy dài xuống cổ áo, dính lên cả ngực. Tang Tử Quan ngắm nhìn một hồi rồi đi về phòng ngủ nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cần nói thêm rằng từ lúc bảo bối bị ốm đã sáu ngày nay cô không được ngủ ngon, đêm nay con bé đã ổn hơn nhiều nên Tiêu Trí Viễn lại nhắc đến chuyện kia, khiến cô càng thêm phiền lòng.
Cô lấy một viên thuốc ngủ từ tủ đầu giường, nuốt xuống rồi uống nước, lòng đầy tâm sự nằm xuống giường.
Rõ ràng là cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, vì sao... suy nghĩ lại không hề có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi? Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt, Tang Tử Quan buồn phiền ngồi dậy, lại bóc thêm một viên thuốc nữa, uống vào.
Đi đăng kí... Thật sự phải cùng người đó đi đăng kí.
Cô đã trì hoãn được ba tháng trời, lần này phải giải quyết thế nào đây?
Tang Tử Quan bật di động nhìn giờ trời đã sắp sáng rồi... Chết tiệt, vì sao vẫn không ngủ được? Lát nữa nên cho bé con bên kia ăn gì đây? Còn phải gọi bác sĩ đến thăm bệnh nữa... Cô phải ngủ một giấc thật ngon mới có sức lực chăm sóc con bé.
Tang Tử Quan lại ngồi dậy, lấy hộp thuốc trong tủ ra, dốc thêm vài viên nữa, uống tất cả vào bụng.
Như vậy là ngủ được rồi chứ? Cô nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại...
Cô khó nhọc mở mắt ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lo âu của Tiêu Trí Viễn. Đôi mắt anh đỏ sọc, nhìn cô chăm chú, cô có thể cảm nhận được trên mặt mình, trên cổ mình có từng hạt nước đang tí tách rơi xuống, là anh...hắt nước lên người cô sao?
"Em đã đồng ý kết hôn với anh bây giờ lại đổi ý, muốn chết sao?" Tiêu Trí Viễn gầm nhẹ, trên khuôn mặt anh tuấn là sự đáng sợ, "Tang Tử Quan, dù nghĩ cũng đừng có nghĩ tới."
Anh khom lưng muốn ôm lấy cô, thấy cô buồn ngủ đến mức hai mắt díp lại, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế nổi mà dữ dằn véo má cô một cái: "Tang Tử Quan, em dám đi tìm cái chết thử xem!"
Cô co vào lòng anh, mơ mơ hồ hồ, thật sự bị cái véo má ấy làm cho mơ hồ.
Sao như vậy được? Làm sao cô lại muốn chết cơ chứ? Cô còn con gái, cô rất muốn nhìn nó lớn lên nha! Vì thế Tang Tử Quan lắc đầu lia lịa, cố gắng giải thích với anh, cuối cùng anh không thèm nhìn cô một cái, bế thẳng cô vào ghế sau xe ô tô, bảo tài xế lái xe đi.
Từ tối qua trằn trọc đến tận sáng nay, dường như là... không bao giờ kết thúc.
Rửa ruột, kiểm tra cuối cùng còn bị bắt ở lại bệnh viện theo dõi.
Tang Tử Quan nằm im nhìn từng giọt nước muối chảy vào trong mạch máu mình. Suy nghĩ của cô đã rõ ràng hơn nhiều. Cô muốn nói chuyện với Tiêu Trí Viễn, nhưng anh lại nghiêng đầu đi, trên khuôn mặt đẹp trai chỉ có sự mệt mỏi chán nản, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn.
"Này, chúng ta... chọn ngày nào đó đi đăng kí đi." Cuối cùng Tang Tử Quan nói như vậy
Anh vẫn ngồi im ở đó, không có biểu cảm gì, ánh nắng mặt trời chiếu lên vai anh khiến anh nhất thời trở thành một pho tượng điêu khắc không hề có cảm xúc gì.
"Tiêu Trí Viễn, không phải tôi không muốn đi đăng kí... là... tôi không khỏe thật mà!"
"Không cần em đi." Tiêu Trí Viễn lạnh nhạt nói, "Anh thích ngày hôm nay, vì thế đã bảo họ đến đây làm thủ tục cho chúng ta."
Sắc mặt Tang Tử Quan trong giây lát tái nhợt, xanh mét đi, còn anh, mặt không đổi sắc, chỉ đứng lên đi tới bên giường cô, nhìn cô từ trên cao: "Biết vì sao anh thích ngày hôm nay không?"
Cô mờ mịt nhìn anh, lắc đầu.
"Tang Tử Quan, nhớ kỹ những lời này." Anh nói thật chậm, từng câu từng chữ, dáng vẻ kiêu ngạo mà thê lương, "Cho dù là em có chết đi, anh cũng không dễ dàng buông tha em."
Tới buổi trưa, kiểm tra hết một vòng, Tang Tử Quan thấy Tiêu Trí Viễn ra ngoài gọi điện thoại, có lẽ là vì cửa không đóng chặt nên cô nghe được không ít chuyện liên quan đến công ty.
"Cuối cùng Thượng Duy cũng đã hoàn toàn vượt qua cửa ải khó khăn rồi à?" Cô không kìm được mà hỏi một câu, "Nghe nói cha anh đã giao hết cho anh rồi."
Tiêu Trí Viễn từ chối cho ý kiến, nụ cười trên môi thật lạnh lùng, dường như nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô nên cũng không muốn giải thích.
Tang Tử Quan mệt mỏi mím môi, hối hận khi mình đã nhiều chuyện hỏi câu kia.
Đầu cô đè lên gối, liếc mắt nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Trí Viễn, trong thời gian này, vì chăm sóc con gái nên anh đã gầy đi thật nhiều. Trên phương diện công việc còn khó khăn mệt mỏi hơn nhiều, vì vậy anh thường làm việc suốt đêm, thỉnh thoảng mới ngủ bù vào buổi trưa. Có đôi khi cô cũng nhìn thấy đường nét trên gương mặt anh ngày càng rõ, nhìn rồi suy nghĩ, liệu người đàn ông này có mắc chứng lao lực không?
Ý nghĩ này ít nhiều cũng hơi ác độc nhưng cô thường tự làm bản thân cuốn vào nó, không thể nào kiềm chế được. Nhưng đôi lúc cô thấy hình ảnh anh cẩn thận bế con gái, rồi lại cảm thấy hổ thẹn... Ít nhất, lúc này họ cũng đã nên hoàn toàn quên đi chuyện kia... dù khó khăn hơn cũng vẫn phải làm, lý do duy nhất chính là bảo bối nhỏ.
Không ngờ Tiêu Trí Viễn điều chỉnh giọng điệu, bình thản trả lời, "Ừ. Tổng quan mà nói thì tạm thời không thấy nguy cơ Thượng Duy bị người khác thu mua nữa."
Tang Tử Quan "ừm" một tiếng, "Chúc mừng anh!"
Anh vẫn im lặng như trước, giơ tay đặt một tập giấy lên đầu giường, "Em xem đi không có ý kiến gì nữa thì ký vào!"
Tang Tử Quan cầm lên, phần trên cùng là chứng nhận một phần bất động sản, căn nhà mà họ ở bây giờ đứng tên cô, mặt khác còn có một phần cổ phiếu, cùng với những tờ chi phiếu đã có chữ ký.
Tang Tử Quan giật mình khi nhìn thấy con số kia, nhíu mày không nói năng gì.
"Cứ coi như là lễ ăn hỏi đi. Việc lớn của đời người, lễ nghi rất quan trọng." Tiêu Trí Viễn đưa bút cho cô, "Ở đây còn cần chữ ký của em nữa."
"Tôi không cần nhiều sính lễ như vậy!" Tang Tử Quan cười lạnh một tiếng.
"Không sao." Anh nói đơn giản mà lạnh lùng, "Anh chỉ cần em."
Hàng mi dài của cô run lên, hàng mi đen càng làm nổi bật làn da trắng mịn, cầm bút đang định ký lại dừng lại: "Có cần viết tên con gái không?"
"Phần của nó đương nhiên là anh đã chuẩn bị rồi, em không cần phải lo." Khóe môi anh hơi nhếch lên, "Còn nữa, tên của con gái còn phải sáp nhập vào với dòng họ nữa. Ngày nào em vẫn chưa chịu đi đăng ký với anh, anh chẳng có cách nào làm hộ khẩu cho con bé."
Hô hấp của Tang Tử Quan hơi gấp, cô ngẩng đầu lên, khóe mắt như một bông hoa tuyết, lóe lên thứ ánh sáng nhạt mờ không biết có phải lại sắp khóc nữa không? Nhưng Tiêu Trí Viễn chỉ nhìn cô, ánh mắt đáng sợ như một thứ áp lực vô hình, khiến cô không còn chỗ ẩn náu.
Tang Tử Quan nghiến răng rồi ký tên mình.
Anh thản nhiên bỏ giấy vào túi hồ sơ, "Anh sẽ để nó trong két sắt ở nhà, password em biết rồi đó. Muốn sử dụng vào đâu, như thế nào không cần hỏi anh." Nói xong lại đưa cho cô một phong thư nho nhỏ: "Thời gian trước bận quá, cũng chưa bàn bạc với em về chuyện sau khi kết hôn. Đây là hai chiếc thẻ ngân hàng, một cái là thẻ phụ của anh, còn cái kia, cứ mồng một hàng tháng sẽ có tiền chuyển vào, coi như là tiền chi tiêu trong nhà. Anh nghĩ thế là ổn rồi."
Tang Tử Quan trầm mặc nhìn anh để chiếc phong bì cạnh gối đầu của mình, mở cửa phòng ra rồi ngoái đầu lại, nói thêm: "Em thay quần áo đi, họ sẽ đến chụp ảnh, đến ngay lập tức đấy."
Đến khi cô thay xong quần áo, quả nhiên có người đã bố trí xong dụng cụ chụp ảnh trên hành lang, đã kết nối xong vào máy tính, cười khanh khách nói với cô: "Cô Tang, chụp cùng anh nhà một bức ảnh nhé."
Tang Tử Quan chậm rãi tiến lên đứng cạnh Tiêu Trí Viễn. Đèn flash lóe lên một cái, nhưng lại đúng lúc cô chớp mắt.
"Chụp lại nhé." Người đó nói, "Bị nhắm mắt rồi."
Tiêu Trí Viễn ôm lấy thắt lưng cô, không hề có vẻ sốt ruột nào, "Được."
Cơ thể Tang Tử Quan lại khẽ run lên, cô phát hiện bản thân không cách nào cười nổi nữa, hoảng hốt quay mặt đi, "Chờ chút! Chúng tôi còn có chuyện chưa nói xong."
Anh nhìn cô, nụ cười dần biến mất hoàn toàn, nhưng lại gật đầu với người chụp ảnh, "Phiền anh chờ một lát."
Họ quay lại phòng bệnh một lần nữa, Tang Tử Quan chậm rãi nói: "Tôi còn có một yêu cầu."
"Em nói đi."
"Chuyện kết hôn, tôi muốn có thể được giữ bí mật." Ánh mắt cô rơi vòa một trang báo, rồi nói tiếp: "Tôi không muốn giống như anh cả tổ chức một lễ cưới thế kỷ khiến xôn xao dư luận."
Khóe môi Tiêu Trí Viễn là nụ cười châm chọc, "Đã lấy tôi rồi mà vẫn không thể đối diện với chuyện này ư?"
Tang Tử Quan nghĩ tới một lý do, nhưng là nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tôi không muốn từ bé con gái đã phải sống dưới ánh mắt của thiên hạ. Tiêu Trí Viễn, anh nói kết hôn chỉ muốn khiến cha anh yên tâm, chúng ta không lừa gạt ông ấy là được rồi."
Khóe môi hơi cong lên của anh giật giật một cái rồi lạnh lùng nói: "Giữ bí mật phải không? Em không sợ sau này sẽ phức tạp sao?"
Tử Quan hiểu ý của anh, anh cả mới kết hôn được có nửa năm, lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối như vậy mà ba tháng sau đã xuất hiện scandal rồi. Người đàn ông độc thân hoàng kim như Tiêu Trí Viễn có lẽ scandal phải đến ùn ùn ấy chứ.
"Đổi lại, tôi cũng đảm bảo với anh, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì trong cuộc sống của anh." Tang Tử Quan trịnh trọng nói, "Sau này anh gặp được người anh yêu cũng được, ghét bỏ tôi cũng được, chỉ cần anh đồng ý để tôi đưa con gái đi khỏi, tôi sẽ đồng ý ly hôn mà không lấy bất cứ tài sản gì của anh."
Anh đứng như trời trồng ở đó, mặt xanh mét, ngay cả khóe mắt cũng co quắp. Thế nhưng anh vẫn có thể khống chế tâm trạng của mình. Dường như là đang nghe được một câu chuyện cười hay nhất, anh lạnh lùng nhướn môi: "Được, tôi cam đoan với em."
"Đi thôi." Cuối cùng Tử Quan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hiện trên môi, thậm chí còn chủ động khoác tay anh, vì con, cô sẽ cố gắng sống qua ngày.
Cứ như vậy ở bên nhau, kết hôn cũng chỉ có như vậy...
Nhớ lại, đúng là có một chút oanh liệt...
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em