Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ết quả là mọi xung đột đã được giải quyết trong chưa đầy năm phút. Lúc đó em đã tự nhủ với lòng rằng chị Irisu mới xứng đáng là trưởng ban."
Nếu Ibara không phải loại hay dành những lời khen cho người khác thì Satoshi cũng chẳng thường xuyên ca tụng một ai đến tận mây xanh như thế này. Và đây mới là phần thú vị này: Irisu Fuyumi sẽ phản ứng thế nào trước những lời tán dương? Tôi chờ nghe với một sự tò mò nhất định.
Nhưng đáp lại ánh nhìn ngưỡng mộ của Satoshi, chị hầu như không phản ứng gì mà chỉ nói: "Vậy à?"
"Irisu-san, hình như chị từng nói là không hứng thú lắm với chuyện trong trường nhỉ?" Chitanda hỏi và chị gật đầu.
"Fukube-kun đã tham dự Uỷ ban với tư cách hội trưởng thay mặt em nên chắc là có chuyện này thật, nhưng mà chị cũng đừng kinh ngạc vì những lời vừa nãy của cậu ấy nhé."
"Ồ không sao, chị cũng không thực sự kinh ngạc."
Satoshi trông nản thấy rõ khi chị nói như thế. Đến lượt Ibara hỏi Chitanda: "Chi-chan này, làm sao cậu quen chị ấy thế?"
"Irisu-san à? Gia đình của chúng tớ cũng khá thân thiết, và hồi còn nhỏ chị Irisu cũng hay chơi với tớ."
Vậy là nhà Chitanda cũng có kiểu "bạn bè thơ ấu" đây nhỉ, nhưng hẳn là theo một kiểu xa hoa mà nhà Oreki chưa bao giờ mơ tới. Các "gia tộc làm bạn" đó chắc chắn không giàu nhiều cũng giàu ít. Cơ mà... nhắc mới nhớ, hình như nhà Irisu cũng thuộc loại nổi tiếng thì phải, tôi không chắc lắm. Ít nhất thì tôi chưa từng nghe đến cái tên Irisu Fuyumi.
"Mà thôi."
Irisu trở lại vấn đề chính, chị cho chúng tôi xem cái vật hình chữ nhật đang cầm trong tay - một cuốn băng video.
"Các em được mời đến đây để xem cuộn băng này. Hẳn là Chitanda đã cho các em biết đây là đoạn phim do chính lớp chị quay phải không? Mong muốn của chị là sau khi xem xong các em hãy đưa ra lời nhận xét chân thật nhất của mình."
"Tụi em sẽ làm như vậy." Chitanda khẳng định
Vậy đây thực sự là một đoạn preview nghiêm túc về một bộ phim đây. Nhưng, yêu cầu thế là sao? Thắc mắc ấy đến không lâu trước khi tôi chủ động hỏi: "Chỉ thế thôi sao?"
Chị Irisu ngay lập tức nhìn tôi chằm chằm. Cảm thấy áp lực từ ánh mắt đó tôi thận trọng tiếp tục:
"Chỉ xem, rồi đưa ra nhận xét?"
"Điều này lạ lắm à?"
"Ý em là dù tụi em có phê bình đi chăng nữa thì chị cũng đâu có ý định sửa lại bộ phim, phải không? Dù sao thì đoạn preview này chỉ có vai trò quảng cáo, để giới thiệu lớp chị cho người ta biết mà thôi phải không?"
Irisu gật đầu, vì lí do nào đó trông chị có vẻ hài lòng.
"Một câu hỏi hay. Đúng là chỉ xem phim thì không được ích gì cả. Chị sẽ trả lời câu hỏi này, nhưng phiền em hãy xem đoạn phim này trước được chứ?"
Hừm, rõ là có cái gì bất thường ở đây. Nhưng đã trả lời như thế thì tôi không có lý do để nói thêm gì nữa.
Nhận thấy sự chấp thuận của tôi, chị Irisu tiếp tục: "Lớp chị vẫn chưa đặt tên cho bộ phim, hiện tại dự án được đặt tên là 'Huyền bí'. Khi đoạn phim này chiếu hết cũng sẽ có vài thứ chị muốn hỏi các em, vì vậy các em cứ xem xong đi đã nhé."
Ibara lên tiếng:
"Nếu được đặt tên là 'Huyền bí', vậy đây có phải là phim trinh thám không chị?"
"Sẽ không sai nếu gọi là vậy."
"Vậy tụi em có thể ghi chú khi đang xem phim chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, hãy ghi chú càng chi tiết càng tốt."
Cơ mà, đồ đạc chúng tôi đã để lại hết ở phòng Địa Chất. Khi Ibara chuẩn bị hỏi liệu có thể về đó để lấy cặp ngay không Satoshi đã chen vào:
"Để tớ lo phần ghi chép cho."
Rồi nhanh chóng lấy ra cuốn tập để trong cái túi dây bất ly thân của hắn... công nhận cái túi chứa được nhiều thật.
Irisu nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạc được thiết kế đơn giản của mình và nói: "Vậy chúng ta hãy bắt đầu. Mời các em ngồi."
Được hướng dẫn, chúng tôi ngồi vào bốn ghế gần nhất. Satoshi mở tập ra trong khi chị Irisu đi về phía phòng máy. Trước khi bước qua cánh cửa sắt chị quay lại và nói:
"Xem phim vui vẻ."
Tiếng kim loại va chạm vang lên khi cánh cửa được đóng lại. Một màn hình trắng từ từ hiện lên trước mắt chúng tôi. Cả bốn đều chỉnh trang thế ngồi và tựa lưng về phía sau nhiều nhất có thể.
Có vẻ như chị Irisu chưa chuẩn bị đầy đủ để tiếp đón chúng tôi thì phải. Chí ít cũng phải có bắp rang bơ chứ?
Thông thường một bộ phim sẽ chẳng bao giờ được công chiếu khi mà chưa có tên, ấy vậy mà hình ảnh đầu tiên của nó đã xuất hiện - chẳng nơi đâu xa lạ mà là ngay tại trường Kamiyama quen thuộc của chúng tôi. Hình ảnh đầu là cảnh một lớp học có bàn ghế được xếp rất ngay ngắn. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy lúc đó trời đã về chiều.
Giọng khàn khàn của người dẫn truyện bắt đầu vang lên:
"Tất cả đều bắt đầu khi một nhóm học sinh kiên định của lớp 2-F quyết định tham gia vào hội Kanya để cùng tạo nên những kỉ niệm đẹp thời học sinh. Vào một ngày kia, sau giờ học họ đã thảo luận với nhau để quyết định phải làm gì."
Chút thông tin bên lề, "Hội Kanya" là biệt danh của Lễ hội văn hoá trường cao trung Kamiyama. CLB Cổ Điển chúng tôi không dùng từ này, và vì sao thì lại là một câu chuyện dài khác.
Một nhóm học sinh xuất hiện trên màn ảnh. Xung quanh mấy cái bàn được xếp vào nhau có tổng cộng sáu người đang ngồi, chắc đây là buổi "thảo luận" mà người dẫn truyện đã nhắc đến. Camera bắt đầu lia sang từng người trong khi người dẫn truyện bắt đầu giới thiệu.
Diễn viên đầu tiên tên là "Kaitou Takeo", một nam sinh lực lưỡng có lẽ là thành viên của một đội võ thuật nào đó. Với một cái đầu húi cua anh là người cao nhất trong nhóm.
Người thứ hai là "Sugimura Jirou", một anh chàng mảnh khảnh và cũng là người đeo kính duy nhất trong nhóm. Chắc vì bị cái camera dính chặt vào mặt nên trông anh không được bình tĩnh cho lắm.
Thứ ba là "Yamanishi Midori", một cô gái da ngăm với mái tóc nhuộm nâu phủ ngang vai. Cảnh này dù có mấy giây nhưng chắc là phải quay nhiều lần vì tôi có thể thấy tóc chị dài ra.
Tiếp theo là "Senoue Mamiko", một cô gái nhỏ nhắn. Nét bụ bẫm nổi bật lên từ khuôn mặt tròn trĩnh của chị.
Sau đó đến "Katsuda Takeo", một anh chàng khá bảnh. Dù nhuộm một cái đầu đỏ choé nhưng anh trông có vẻ là một học sinh nghiêm túc.
Và cuối cùng, "Kounosu Yuri", mặc một chiếc đầm giản dị và trông khá thoải mái dù đang bị camera chiếu thẳng mặt. Chị cũng là người thấp bé nhất trong nhóm.
Satoshi nhanh chóng ghi lại những cái tên lần lượt được xướng lên. Hầu hết những cái tên là tự đoán, bởi chúng không được chú thích trên màn ảnh.
Sau phần giới thiệu cảnh chuyển tới anh bốn mắt Sugimura, anh lên tiếng:
"Thế chúng ta đi đến làng Narakubo nhé?"
Hỡi ôi!
Tôi có thể nghe thấy tiếng rên của Ibara và hiểu vì sao nhỏ lại như vậy. Anh chàng này đọc lời thoại của mình mà chẳng có tí xúc cảm nào.
"Làng Narakubo à?" Chị Yamanishi, người da ngăm có mái tóc thay đổi độ dài qua từng phân cảnh hỏi. Người trả lời là anh tóc đỏ Katsuda: "Tớ nghĩ mình biết chỗ này, ở gần thị trấn Furuoka phải không?"
"Chính xác, một ngôi làng làm nghề khai mỏ bị bỏ hoang. Được dựng lên khi phong trào khai khoáng đang diễn ra, bây giờ thì chẳng ai còn sống ở đó."
Một chuỗi hội thoại vô cảm đến phát sợ, nhưng đó là điều đã lường trước. Chitanda đã nói đây là những người bên thể thao muốn góp vui trong Lễ hội truyền thống, nên chả có lí do gì để trông mong họ diễn tốt như CLB Kịch.
Đến lượt anh Kaitou lực lưỡng giơ tay để phát biểu,
"Tới một ngôi làng bỏ hoang à? Nghe hợp với tớ đó."
"Có tiềm năng để đáng đi một lần lắm chứ. Một ngôi làng với lịch sử huyền bí, nghe thật là thú vị!"
Chút an ủi là ít ra chị Yamanishi có thể đưa cảm xúc của mình vào lời thoại, có lẽ đây là cảm nhận thật. Ngay sau đó chị Sanouchi có khuôn mặt bầu bĩnh cũng đáp lại khá ổn: "Ý tưởng thì hay, nhưng là một nơi bị bỏ hoang à? Tớ không thực sự kết lắm."
Chị Kounosu, người từ nãy giờ chỉ cúi mặt xuống chen vào: "Tớ biết đường đi đến làng Narakubo... Nó ở khá sâu trong núi đấy. Nếu đi bộ từ trạm dừng xe bus gần nhất thì chúng ta sẽ đến trong vòng một tiếng."
"Hở?"
Chị Yamanishi tỏ ra không vui, chắc đây là tuýp nhân vật hay than thở. Trái lại anh Kaitou lực lưỡng lại trông khá thoải mái.
"Chỉ một tiếng thôi mà. Hoặc chúng ta có thể đi xe đạp, hoặc tổ chức một buổi picnic ở đó chẳng hạn."
"Vậy quyết định thế đi. Chúng ta sẽ chung vui với Lễ hội văn hoá bằng chuyến tham quan truy tìm lịch sử làng Narakubo."
Anh bốn mắt Sugimura không đồng tình, với lý do chỉ đi "thăm quan" ngôi làng thì chưa đủ thú vị. Ngay lập tức anh được chị Yamanishi da ngăm tóc-thay-đổi hậu thuẫn vì chị muốn đi nơi khác. Chị Senoue mặt bầu bĩnh đã đề xuất thay đổi "góc nhìn" của cuộc đi chơi để khiến nó thú vị hơn. Khi được hỏi là thay đổi thế nào thì anh Sugimura bốn mắt đề nghị biến chuyến đi thành một cuộc thám hiểm - điều mà ngay lập tức bị bác bỏ bởi quá "truyền thống". Sau đó chị Kounosu ít nói đưa ra ý tưởng về việc truy tìm những huyền bí trong làng, lần này thì đề xuất được đồng tình. Dù vậy anh Sugimura lưu ý rằng cần phải tìm hiểu thêm vì chưa có một câu chuyện đáng sợ nào liên quan đến khu vực đó cả... Tiếp theo vẫn lại là một chuỗi bàn ra luận vào nhiệt tình giữa các thành viên về việc ý tưởng nào lấy, ý tưởng nào bỏ, vân vân. Phần đầu của đoạn phim đã kết thúc như thế.
Khi khung cảnh bắt đầu mờ đi, giọng của người dẫn truyện vang lên:
"Một tuần sau, nhóm bạn khởi hành đến làng Narakubo ở thị trấn Furuoka."
Hoạt cảnh hiện lên trở lại, bấy giờ ngôi trường đã bị thế bởi cảnh núi rừng đẫm trong cái nắng gay gắt giữa mùa hạ. Không nghi ngờ gì đây chính là làng Narakubo.
Tôi biết thị trấn Furuoka. Cách thành phố Kamiyama khoảng hai mươi cây số về phía bắc, nơi đây từng là một đô thị phồn vinh nhờ vào nghề khai thác chì và các kim loại khác từ các mỏ quặng gần đó. Nhưng cũng chịu chung số phận với các đô thị chỉ dựa vào một ngành để phát triển, thị trấn Furuoka đã rơi vào khủng hoảng khi các khu mỏ cạn kiệt tài nguyên. Nhưng còn làng Narakubo thì...
Đây là chủ đề mà Ibara và Satoshi đang thảo luận.
"Fuku-chan từng nghe đến làng Narakubo chưa?"
Không ngạc nhiên là hắn biết.
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá