Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 3
N
oda Tatsuo và Konakawa Toshimi chăm chú nhìn chiếc DC Mini, trông nó chẳng khác nào một chấm xám nhỏ trên nền khăn trải bàn trắng. Hai người đàn ông không giấu nổi vẻ hoài nghi, một vật nhỏ bé thế này lại có được công năng mạnh mẽ vượt xa trí tưởng tượng của con người. Ba người đã ăn tối xong xuôi, bây giờ thong thả trò chuyện trong một căn buồng kín ở một nhà hàng nhìn từa tựa như phòng khách của tư gia. Tranh sơn dầu của Noma Hitone treo trên bức tường màu nâu đỏ trong căn phòng lờ mờ tối. Chiba Atsuko kể hết câu chuyện trong khi nhẩn nha thưởng thức miếng steak thịt bò Kobe hảo hạng, tươi rói, không phải đồ đông lạnh. Vai cô thả lỏng, áp lực trong lồng ngực cô tan biến, bụng cô thỏa mãn bởi bữa ăn ngon. Noda hỏi ý Atsuko trước khi châm thuốc lá, quay sang mời Konakawa một điếu. Thỉnh thoảng não bộ cũng cần chút kích thích từ khói thuốc. Chẳng mấy chốc mùi hương nam tính lâng lâng phảng phất khắp căn buồng nhỏ, Atsuko cũng xin Noda một điếu.
“Tranh chấp nội bộ”, Noda mở lời khi người bồi bàn đi khỏi, “không phải chuyện gì hiếm gặp, đặc biệt trong những tổ chức đoàn thể.”
“Đúng thế”, Konakawa đồng tình, khẽ gật đầu với Atsuko để trấn an cô.
Nhưng nói thế cũng chẳng giúp Atsuko nghĩ ra được kế sách nào cả. “Trong trường hợp này, theo các anh tôi nên làm gì?”
“Theo lẽ thường, cô phải thẳng thắn trình bày sự việc với các Ủy viên Hội đồng quản trị có tiếng nói, kéo họ về làm đồng minh của cô”, Noda thản nhiên. “Đừng viết thư, cô nên nói chuyện điện thoại ấy. Hoặc tốt nhất là đi gặp trực tiếp.”
Atsuko thở dài. Lấy đâu ra thời gian làm mấy chuyện đó bây giờ?
“Tôi nghĩ có một sự thông đồng giữa Công ty Điện lực Giken, Thư ký Katsuragi và Viện phó”, Konakawa nói. “Nếu kế toán viên Yamanobe cũng là người của Inui thì chỉ cần kiểm tra sổ sách là phát hiện ra sai sót ngay thôi.”
“Hai anh”, Atsuko buồn bã, “toàn bàn những chuyện tôi làm không nổi thôi.”
“Đương nhiên chúng tôi sẽ giúp cô chứ”, Noda cười. Ông tỏ vẻ hào hứng tham gia “trận chiến”, sự tích cực ấy làm Atsuko yên lòng.
“À, cô Chiba. Mà không, Paprika này”, Konakawa vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị thường trực, rút từ trong ví ra một bức ảnh. “Cô xem thử đi.”
“A, đại sứ quán xuất hiện trong giấc mơ của anh đây mà”, bức ảnh kích thích một phần quan trọng trong trí nhớ của Atsuko. “Vậy chứng tỏ tòa nhà này có thực ngoài đời nhỉ.”
“Cô có thấy nó ở đâu chưa?”
“Tôi cảm giác đã thấy nó ở đâu đó rồi, nhưng mà…”, Atsuko giật mình khi nhìn thấy tấm biển trong bức ảnh. “Bệnh viện Inui! Đúng rồi. Tôi có lái xe qua đây một lần, nhưng không nhớ rõ được chi tiết như hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của anh Konakawa đâu.”
“Hôm qua tôi cũng mới tạt qua bệnh viện đó lần đầu. Thấy lạ quá nên tôi phải chụp cả ảnh”, Konakawa nhìn thẳng vào mắt Atsuko, chầm chậm nói, cố giữ nhịp điệu thoải mái nhẹ nhàng của cuộc trò chuyện. “Paprika này, nếu vậy thì hình ảnh đó không tự nảy ra trong giấc mơ, cũng không phải ký ức của cô truyền từ máy thu sang não bộ của tôi?”
“Vâng, là do Inui và Osanai đã sử dụng DC Mini”, Atsuko quả quyết. “Nhưng vào cái giờ đáng lẽ ra ai cũng phải đi ngủ lâu rồi như thế, hai kẻ đó dùng DC Mini để làm gì mới được cơ chứ?”
“Nếu những hình ảnh có thể truyền từ DC Mini sang máy thu thì ngược lại, Osanai và Inui hoàn toàn có khả năng theo dõi việc điều trị của cô.”
“Lúc Inui xuất hiện trong giấc mơ, tôi đã quát vào mặt hắn đúng không nhỉ?”
“Đúng rồi, lúc đó nhìn bộ dạng hắn hoảng hốt lắm.”
“Chúng đã biết DC Mini không có chức năng vô hiệu hóa truy cập, nhưng tôi đoán hai kẻ đó đều không ngờ được chúng có thể dùng DC Mini để đi vào giấc mơ của tôi, không những nhìn trộm mà còn có thể xâm nhập được hẳn vào đó nữa. Nhưng cũng giống máy thu thôi, nếu muốn đi sâu vào giấc mơ, chúng phải ngủ thật say, hoặc ít ra là bị thôi miên kia.”
“Vậy là sau này hai kẻ đó cũng có thể gián đoạn việc chữa trị tại gia của cô”, Noda lo lắng. “Gì thì gì, chúng cũng phải nhuần nhuyễn việc xâm nhập vào giấc mơ rồi.”
“Đúng thế, nhưng khi đó chúng ta sẽ có cơ hội phản công. Tôi bây giờ cũng có DC Mini, mà xâm nhập giấc mơ khi đối phương ở trong trạng thái bị thôi miên vốn là sở trường của tôi. Nhưng trước khi tung chiêu, tôi cần phải biết chúng dùng DC Mini cho mục đích gì đã.”
“Paprika này, Osanai Morio sống ở tầng mười lăm của khu chung cư à?”, Konakawa trầm ngâm nhìn lên trần nhà và đặt câu hỏi.
“Vâng.”
“Thế thì tôi gặp một lần trong thang máy rồi. Cậu ta đẹp một cách kỳ quái.”
“Thì sao?”, Noda thấy bạn mình để ý đến Osanai như vậy bỗng đâm tò mò.
“Buổi trị liệu đầu tiên, chẳng hiểu vì lẽ gì mặt Inui tự nhiên xuất hiện. Mặt hắn to lắm, tôi sốc đến mức tỉnh dậy luôn.”
“Đến tôi còn ngạc nhiên nữa mà”, Atsuko nói thêm, “Tôi cứ tưởng anh Konakawa biết Viện phó chứ.”
“Cô có nhớ lúc ấy hắn đang cười không?”, Konakawa nói với Atsuko đầy ẩn ý.
“Vâng, lần đầu tiên tôi thấy mặt Viện phó hiền hậu đến thế.”
“Hiền hậu ư?”, Konakawa nghiêng đầu. “Tôi thấy điệu cười của hắn có vẻ dâm đãng nhiều hơn.”
“Ý anh là sao?”, Atsuko không hiểu Konakawa đang nghĩ gì. “Buổi trị liệu thứ hai, tôi mơ thấy Inui nằm ngủ cạnh tôi trên giường.”
“Vậy là…”, Atsuko bắt đầu hiểu ra mạch suy nghĩ của Konakawa. “Đó là những hình ảnh truyền từ DC Mini của người ngủ cùng với Viện phó ư?”
Konakawa lặng lẽ đáp, “Tôi nghĩ Inui và Osanai có quan hệ đồng tính luyến ái.”
“Ơ kìa, ông nói thật ư?”, Noda hiểu bạn mình không phải kiểu người có thể bỡn cợt về một chuyện như thế, ông tròn mắt ngạc nhiên. “Kinh khủng quá.”
“Vì anh Noda chưa biết Osanai đẹp thế nào thôi”, Atsuko cười, cô bắt đầu bị thuyết phục bởi phỏng đoán của Konakawa. “Hợp lý đấy, nếu nghĩ theo chiều hướng đó sẽ giải thích được rất nhiều điều. Mặt Osanai dạo này trông càng ngày càng giống Viện phó.”
“Người ta bảo tướng phu thê, yêu nhau càng nhiều mặt càng giống nhau mà. Vậy có nghĩa là, hai người đó cài DC Mini lên đầu rồi ngủ với nhau sao?”, Noda sầm mặt lại.
Với một cặp tình nhân, hẳn việc sử dụng DC Mini sẽ làm cuộc yêu thêm phần hoan lạc. Atsuko nhớ về những trải nghiệm của cô và Tokita khi thiết bị PT vẫn đang trong giai đoạn thực nghiệm. Thứ tình cảm đồng tính luyến ái mà Inui và Osanai phải che giấu trước con mắt người đời lại càng được thể cháy bùng lên trong ngọn lửa đam mê đen tối. Những xúc cảm nhục dục khi Paprika bước vào giấc mơ ông bỗng chốc vụt hiện về trong tâm trí Noda, ông nghĩ tới niềm khoái cảm thăng hoa khi được mơ cùng một giấc với người mình yêu, được ân ái cùng đối phương khi phiêu du trong thế giới mộng tưởng. Những suy nghĩ ấy ắt hẳn là nguyên do cho vẻ khổ sở trên gương mặt Noda lúc này.
“Họ dùng DC Mini càng nhiều, thiết bị càng phát triển tính quá mẫn. Hai người đó không cần phải ngủ chung giường vì ở xa cũng có thể bước vào giấc mơ của nhau”, Atsuko giải thích ngắn gọn cho Noda và Konakawa về tính quá mẫn.
“À ra vậy, cũng giống như chứng dị ứng sứa của tôi vậy”, Noda nói. “Hồi còn thanh niên tôi bị sứa cắn. Sau đấy cứ đến gần sứa là tôi nổi mẩn dị ứng. Dạo gần đây đi nhà hàng Trung Hoa cũng không ăn nổi các món chế biến từ sứa nữa.”
“Chính là quá mẫn đấy.”
“DC Mini có sáu chiếc tất cả nhỉ?”, Konakawa hỏi lại. “Một cái cô cầm, một cái đã dính chặt vào đầu Himuro. Chứng tỏ kẻ địch đang có trong tay bốn cái còn lại.”
“Giá như có thêm cái nữa thì hay biết mấy”, Noda nói. “Tôi và anh Konakawa có thể bước vào giấc mơ của cô và hỗ trợ cô nếu cần.”
“Hai anh không thể làm những chuyện liều lĩnh như vậy được đâu”, Atsuko ngạc nhiên, “Dù tôi rất cảm kích vì sự nhiệt tình của các anh.”
“Bọn mình là dân không chuyên, sao làm nổi việc đó”, Konakawa buồn bã.
“Nhưng chắc Inui và Osanai cùng dùng DC Mini để quan sát quá trình Paprika điều trị cho ông rồi còn gì.”
“Ừ.”
“Thế thì chúng cũng biết tỏng ông là cảnh sát cấp cao rồi. Việc ông đi vào giấc mơ của kẻ địch trong thế phản công có khả năng sẽ kìm hãm được chúng.”
“Nếu chỉ một lúc thôi có lẽ cũng không nguy hại gì, chúng ta có thể áp dụng chiêu đó để lật tẩy tội ác tày trời và những âm mưu trong tương lai của chúng”, Atsuko đồng tình với ý kiến của Noda. “Chắc chắn sẽ có lúc tôi phải nhờ cậy hai anh.”
“Lúc nào tôi cũng sẵn sàng mà”, Konakawa gật đầu. “Thường thì tôi sẽ coi đây là một vấn đề cảnh sát bắt buộc phải can thiệp rồi tịch thu chỗ DC Mini kia luôn, nhưng mọi chuyện không đơn giản thế.”
“Cả thiên hạ sẽ nháo nhào lên ngay”, Noda ủ rũ. “Xã hội cũng đảo điên theo luôn. Ông đừng để cảnh sát dính dáng gì vào vụ này. Chúng ta phải tự lực cánh sinh thôi.”
“Biết vậy nhưng mà”, Konakawa lại nhìn Atsuko. “Cô hãy để tôi chỉ định cấp dưới trông nom Viện trưởng Shima và anh Tokita.”
“Ừ, cái đó thì đúng là không làm khác được”, Noda gật đầu với Atsuko. “Cô đồng ý đi nhé? Đằng nào cô cũng không thể ở trong phòng với hai người đó mãi được. Mà nếu có người đáng tin cậy để ý Shima và Tokita rồi, cô có thể yên tâm ra ngoài.”
Atsuko biết mục đích thực sự của Konakawa là bảo vệ không những chỉ riêng Tokita và Shima mà cả bản thân cô nữa, hẳn Noda cũng ngầm hiểu như vậy.
“Cảm ơn anh nhiều, tôi rất mừng vì được các anh giúp đỡ”, Atsuko cúi đầu, nhưng lại nghĩ mình làm vậy có phần khách sáo quá nên mau chóng quay trở về với dáng vẻ thân thiện.
“Nhưng hai, ba ngày tới thì chưa cần đâu. Tôi còn phải chữa trị cho họ nữa mà.”
“Paprika, tối nay cô nghỉ ngơi đi đã”, Noda lo lắng. “Mắt cô có quầng thâm rồi kia kìa.”
“Tình hình làm gì cho phép để ý đến mấy thứ như quầng thâm dưới mắt kia chứ”, Atsuko bật cười. “Nhưng tôi sẽ nghe lời anh, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai sẽ điều trị tiếp. Nếu tiến hành chữa trị vào ban ngày, chắc cũng không bị kẻ địch quấy rối đâu.”
“Thế thì tốt”, Konakawa nhẹ nhõm gật đầu.
“Mà này Paprika, cô có danh sách Ủy viên Hội đồng quản trị của Viện không?”
Noda hỏi, Konakawa lại hướng ánh nhìn về phía Atsuko.
“Về nhà tôi sẽ đưa cho hai anh.”
“Vậy giờ về phòng cô đã”, Noda vội vã đứng dậy. “Tôi biết Ishinaka và sáu Ủy viên Hội đồng quản trị khác nữa. Nhìn danh sách xong có lẽ còn lọc ra được nhiều cái tên quen thuộc hơn. Kiểu gì cũng có người quen của Konakawa cho xem.”
“Ừ, thể nào cũng có”, Konakawa đứng dậy. “Chúng ta phải gom các đối tượng đó lại và liên lạc với họ gấp. Đêm nay bắt đầu hành động.”