Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 34 - Tiền Từ Lương Tâm
D
ại tá đang ngủ ngon lành khi Pinto bổ nhào vào phòng ngủ với tin tức mới. Ông ta tỉnh táo trong một giây và ngồi dậy trên giường.
“Cái gì?” Ông ta hoài nghi hỏi.
“Selby bị tóm,” Pinto nói, giọng run run. “Lạy Chúa! Thật kinh khủng! Thật kinh hãi! Đại tá, chúng ta phải cuốn gói ngay hôm nay. Tôi đã nói với ông rằng họ sẽ nắm được chúng ta…”
“Cậu câm miệng một phút, được không?” Đại tá gầm gừ, vùng khỏi giường và tìm đôi dép lê với sự quan tâm nhạt nhẽo của một người xem mục tán nhảm của tờ tin buổi sáng. “Bằng chứng buộc tội anh ta là gì?”
“Có ý định phạm trọng tội,” Pinto nói. “Họ đã đưa anh ta đến đồn cảnh sát và lục soát túi của anh ta. Anh ta mang theo một túi du lịch chuẩn bị cho cuộc hành trình. Ông nghĩ xem họ đã tìm thấy gì?”
“Tôi biết họ tìm thấy gì,” Đại tá nói. “Một bộ dụng cụ trộm cắp đầy đủ. Tên ngốc đó chắc đã để túi trong tiền sảnh và dĩ nhiên Kẻ Hành Pháp đã sắp đặt những thứ đó. Quá đơn giản!”
‘Chúng ta có thể làm gì?” Pinto rền rĩ. “Chúng ta có thể làm gì?”
“Tìm luật sư tốt nhất có thể. Làm việc đó thông qua người quen của cậu,” Đại tá nói. “Vụ này sẽ khó cho Selby. Anh ta đã có một tiền án.”
“Ông có nghĩ anh ta sẽ khai báo không?”
Pinto trông vàng vọt và hốc hác, và phải cố hết sức để giữ cho răng khỏi va vào nhau lập cập.
“Không đến một hoặc hai ngày nữa,” Đại tá nói, “sau đó chúng ta sẽ đi. Crewe có biết không?”
Pinto lắc đầu.
“Tôi không có thời gian để chạy theo đồ con heo đó,” anh ta sốt ruột nói.
“À, tốt hơn bây giờ cậu nên chạy một chút,” Đại tá nói. “Chúng ta có lẽ cần chữ ký của anh ta cho thủ tục ngân hàng.”
“Ông định làm gì?”
“Tôi sẽ rút những gì chúng ta có. Tôi khuyên cậu cũng làm như vậy. Tôi nghĩ cậu cũng đã có những chuẩn bị nhất định để đào thoát, phải không?”
“Không có,” Pinto nói dối, nhớ lại với lòng biết ơn rằng, sáng hôm ấy anh ta vừa nhận được lá thư từ viên phi công Cartwright, nói rằng máy bay đã chuẩn bị tốt và sẵn sàng khởi động bất cứ lúc nào. “Không, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ trốn, Đại tá. Tôi luôn nói rằng tôi sẽ gắn bó với Đại tá…”
“Ừ hử!” Đại tá nói, và chẳng có lòng tin lớn lao nào vào Pinto thể hiện qua những lời lầm bầm của ông ta.
Crewe đến vào một giờ sau và dường như ít bị kinh động nhất.
“Đây, sổ chi phiếu,” Đại tá lấy nó ra từ một ngăn kéo. “Bây giờ, số dư chúng ta có,” ông ta tham khảo một cuốn sổ nhỏ bỏ túi, “là 81.317 bảng. Tôi đề nghị chúng ta sẽ làm tròn thành 80.000, chia ba phần và chia tay đêm nay.”
“Còn tài khoản riêng của ông?” Pinto hỏi.
“Đó là chuyện riêng của tôi,” Đại tá sắc bén đáp. Ông ta điền vào sổ chi phiếu, ký một chữ ký hoa mỹ và đẩy cầy bút cho Crewe.
Crewe viết tên mình bên dưới, thấy rằng tấm séc đã được chỉ định trả cho bất cứ người nào mang nó, và đây cuốn sổ cho Đại tá.
“Đây, Pinto.” Đại tá bóc tờ chi phiếu và thấm mực. “Bắt taxi mà đi, gặp Ferguson, mang tiền về thẳng đây. Hoặc, tốt hơn là, vào thành phố, đến Ngân hàng Đảm bao New York và đổi nó thành đô la.”
“Ông tin tưởng Pinto?” Crewe thẳng thắn hỏi sau khi người kia đã đi.
“Không,” Đại tá nói, “tôi không tin tưởng cả Pinto lẫn anh. Nếu Pinto có nhiều thời gian, tôi sẽ không mong gặp lại số tiền ấy. Nhưng cậu ta phải trở lại đây sau vài giờ nữa, và tôi không nghĩ cậu ta có thể trốn thoát trước đó. Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại,” ông ta ngẫm nghĩ, “Pinto sẽ không chạy trốn vì cậu ta không biết tình hình nghiêm trọng thế nào.”
“Ông sẽ đi đâu, Đại tá? Ý tôi là, sau khi ông rời khỏi đây?” Crewe tò mò hỏi.
Khuôn mặt to bè của Boundary nhăn lại vì cười.
“Thật là một câu hỏi ngu ngốc,” ông ta nói. “Timbuctoo, Tangier, Hoa Kỳ, Buenos Aires, Madrid, Trung Quốc…”
“Nghĩa là ông sẽ không nói. Tôi không trách ông,” Crewe nói.
“Anh sẽ đi đâu?” Đại tá hỏi. “Nếu anh là một thằng ngu, anh mới cho tôi biết.”
Crewe nhún vai.
“Đi tù, tôi đoán vậy,” anh ta cay đắng nói, và Đại tá cười khùng khục.
“Có lẽ anh đã trả lời câu hỏi mà anh đặt ra cho tôi,” ông ta nói, “nhưng tôi sẽ còn chiến đấu. Dan Boundary đã già đến tận xương và quá căm ghét vận động thân thể để sống sót trong không khí rét buốt và lao động cực khổ của Dartmoor - nếu chúng ta phải đến đó,” ông ta lầm bầm.
“Ông có ý gì?” Crewe thắc mắc.
“Ý tôi là, khi họ chụp ảnh Selby và lưu hành bức ảnh, chắc chắn ai đó sẽ nhận ra anh ta là người chuyền ly nước qua đầu đám đông khi Hanson bị giết..”
“Là Selby sao?” Crewe giật mình. “Tôi không dính dáng đến. Tôi không biết gì về chuyện này…”
Đại tá lại cười.
“Tất nhiên anh không dính vào,” ông ta nói. “Phải, đó là Selby, và có một ngàn phần trăm ai đó sẽ nhận ra anh ta lần nữa nếu họ nhìn thấy anh ta. Điều đó có nghĩa là… ái chà, họ không có đao phủ treo cổ ở Dartmoor.” Ông ta nhìn đồng hồ lần nữa. “Tôi nghĩ Pinto sẽ đi khoảng một tiếng rưỡi,” ông ta nói. “Anh thứ lỗi,” ông ta nói thêm với giọng lịch sự trau chuốt. “Tôi có rất nhiều việc phải làm.”
Ông ta dọn sạch các ngăn kéo bàn viết bằng quy trình đơn giản là kéo chúng ra và đổ ụp mọi thứ lên mặt bàn. Ông ta làm với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc, ném từng tờ giấy vào lửa, và vẫn đang làm việc này khi Pinto trở lại.
“Đã trở lại rồi sao?” Ông ta ngạc nhiên nói, và khi liếc nhìn khuôn mặt người mới đến, ông ta hỏi, “Chuyện tệ hại gì thế nhỉ?”
Pinto không thể mở miệng. Anh ta chỉ đặt tấm chi phiếu xuống bàn.
“Họ có trả tiền không?”
“Họ không thể trả tiền,” Pinto nói với giọng trống rỗng. “Trong đó không còn tiền.”
Đại tá nhặt tấm chi phiếu lên.
“Vậy là họ không có tiền mặt để chi trả?” Ông ta nhẹ nhàng nói. “Tại sao họ không có tiền để chi trả?”
“Vì nó đã được rút ra ba ngày trước. Tôi tưởng rằng…” Pinto nói không mạch lạc. “Tôi đã gặp Ferguson và anh ta nói rằng một chi phiếu được chuyển đến từ Ngân hàng Anh đã rút toàn bộ số tiền.”
“Được rút cho ai?”
Pinto hắng giọng.
“Cho Bộ trưởng Bộ Tài chính,” anh ta nói. “Đó là lý do tại sao Ferguson chấp thuận mà không cần hỏi han gì. Anh ta nói rằng nếu không thì anh ta đã báo cho ông biết.”
“Bộ trưởng Bộ Tài chính!” Đại tá gầm gừ. “Có thể là gì?”
“Xem đây! Chính anh ta đưa cho tôi.” Pinto lấy một tờ Thời báo trong túi áo và đặt lên bàn, chi vào đoạn văn với ngón tay run rẩy.
Đoạn văn nằm trong cột quảng cáo và rất ngắn gọn:
Bộ trưởng Tài chính mong muốn thừa nhận việc nhận được 81.000 bảng Anh, tiền từ lương tâm của Đại tá D. B.
Tiền từ lương tâm!
Đại tá ngồi lại xuống ghế và cười nhẹ. Ông ta thực sự khoái trá.
“Tất nhiên, chúng ta cũng có thể lấy lại nó,” cuối cùng ông ta nói. “Chúng ta có thể giải thích với Bộ trưởng Tài chính về mánh khóe đã chơi chúng ta, nhưng điều đó có nghĩa là chậm trễ, và tại thời điểm này, trì hoãn là rất nguy hiểm. Tôi cho rằng cả hai anh đều có tiền riêng? Tôi biết Pinto có. Anh thì thế nào, Crewe?”
“Tôi có một ít,” Crewe nói, “Nhưng thực tình, tôi phải dựa vào phần chia từ quỹ của liên minh.”
“Còn ông, Đại tá?” Pinto hỏi đầy ý vị. “Nếu tôi được phép đưa ra đề nghị, chúng ta nên góp tất cả tiền lại và chia ba.”
Đại tá mỉm cười.
“Đừng có ngớ ngẩn,” ông ta nói cộc lốc. “Tôi nghĩ số dư ngân hàng của tôi còn vài ngàn bảng.”
“Nhưng còn két sắt cá nhân?” Pinto khăng khăng. “Chà! Ông không biết là tôi biết điều đó, phải không? Thực tế là Ferguson nói cho tôi biết…”
“Ferguson bàn luận cái quái gì về chuyện riêng của tôi?” Đại tá phẫn nộ nói. “Anh ta nói gì với cậu?”
“Anh ta nói với tôi rằng gói hàng đã được nhận và anh ta đã đặt nó cùng với gói kia trong két sắt của ông.”
“Gói hàng!” Giọng Đại tá thầm thì, gần như không nghe thấy. “Gói hàng đã được nhận! Gói hàng được nhận khi nào?”
“Hôm qua,” Pinto nói. “Anh ta nói rằng nó đã đến và anh ta đã đặt nó vào cùng những gói kia. Bây giờ ông có những gì…”
Nhưng Đại tá đã vội vã đi về phía phòng ngủ. Ngay lập tức ông ta xuất hiện trở lại với mũ và áo khoác.
“Đi với tôi, Crewe. Chúng ta sẽ tới ngân hàng. Anh ở lại đây, Pinto, và báo cáo bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Trên đường đi, ông ta nói với giọng tâm sự:
“Tôi có một ít tiền để dành, và tôi sẵn sàng tài trợ cho anh. Anh không phải một cộng sự tồi, Crewe. Vụ rắc rối duy nhất anh từng gây ra cho chúng ta là giới thiệu anh chàng đáng nguyền rủa Gregory Tuyết đó, và thậm chí anh cũng không phải là người đã làm điều đó, vì tôi đã gặp cậu ta trước khi anh đưa cậu ta từ Monte đến - điều này nhắc nhở tôi. Anh đã tìm hiểu được gì về cậu ta?”
“Tôi có một lá thư từ Oxford,” Crewe đút tay vào túi. “Tôi chưa mở thư khi Pinto đến. Nếu có bất kỳ tin tức nào trong đó, ông sẽ nhìn thấy thôi.”
Anh ta đưa chiếc phong bì và Đại tá nhét vào túi mình.
“Vậy là đủ,” ông ta nói. “Tôi đang nói chuyện gì? Ồ, phải, Gregory. Toàn bộ vụ án này xoay quanh Gregory. Gregory tạo ra Kẻ Hành Pháp, và Kẻ Hành Pháp đã hủy hoại chúng ta.”
Ông ta nhảy ra khỏi chiếc taxi trước cửa ngân hàng với những bước thoăn thoắt, đi thẳng đến văn phòng quản lý. Không có bất kỳ lời mở đầu nào, ông ta bắt đầu:
“Cái gói gửi cho tôi ngày hôm qua là gì, Ferguson?”
Người quản lý có vẻ ngạc nhiên.
“Đây là một gói bưu phẩm thông thường, tương tự như gói mà ông đặt trong két ngày hôm trước. Nó được niêm phong, bọc kín, và đề tên ông trên đó. Tôi khá băn khoăn rằng ông đã không tự mang tới, nhưng nó đã được đưa vào két sắt của ông trước sự chứng kiến của hai thư ký.”
“Tôi muốn xem nó,” Đại tá nói.
Ferguson dẫn đường xuống cầu thang đến hầm kho và mở khóa két an toàn số 20. Khi ông ta làm điều đó, Crewe ý thức được một mùi ẩm mốc mờ nhạt.
“Tôi ngửi thấy mùi gì đó,” anh ta nghi ngờ nói với Đại tá.
Ông ta đưa tay vào trong két và mở ngăn kéo. Ngay lúc đó, một đám khói bốc mùi bay lên từ trong ngăn kéo. tần đầu tiên Crewe nghe thấy tiếng Boundary rên rỉ. Ông ta lôi ngăn kéo ra dưới ngọn đèn sáng và nhìn vào. Không có gì ngoài một đống bột giấy màu đen, trong đó lấp lánh vài chục điểm sáng.
Với một tiếng gầm thịnh nộ, Đại tá lật úp ngăn kéo tiên mặt sàn đá của hầm kho và cào nó bằng đầu cây gậy chống. Những viên kim cương còn nguyên vẹn, và ít nhất chúng cũng đáng giá gì đó; nhưng phần lớn hơn 800.000 đô la tiền mặt không thể phân biệt được với bất kỳ loại giấy nào khác đã qua xử lý bằng một trong những loại axit có tính phá hủy mạnh nhất từng được biết đến trong hóa học.