Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 33: Chim Choi Choi Ai Cập
M
ột chiếc xe cảnh sát đỗ cạnh cửa tòa nhà Harry ở, và một chiếc khác chặn ở chỗ rẽ từ phố Dovregata vào phố Sofies.
Tom Waaler đã ra chỉ thị không bật còi hú hay đèn.
Qua máy bộ đàm, anh ta hỏi lại xem mọi người đã vào vị trí chưa và nhận được những xác nhận rè rè, liến thoắng. Ivarsson thông báo rằng giấy xanh - lệnh bắt giữ và lệnh khám nhà - từ chỗ cố vấn luật pháp của Sở Cảnh sát đã gắn tới đúng bốn mươi phút trước. Waaler đã nói khá rõ ràng là anh ta không muốn nhóm Delta, anh ta sẽ tự mình chỉ đạo nhóm bắt giữ và đã có những người anh ta cần chờ sẵn. Ivarsson không kêu ca gì.
Tom Waaler xoa tay. Một phần là vì gió lạnh đang quét qua con phố từ sân vận động Bislett, nhưng chủ yếu là vì đang khoái chí. Bắt người là phần thú vị nhất trong công việc này. Anh ta đã nhận ra điều đó từ hồi còn nhỏ, khi anh ta và Joakim nằm trong vườn quả của cha mẹ mỗi tối mùa thu để rình bắt bọn lưu manh từ bên khu nhà tập thể lẻn vào ăn trộm táo. Và chúng tới thật. Thường đi theo nhóm từ tám đến mười đứa. Tuy nhiên, dù chúng có bao nhiêu đứa thì cũng chẳng có gì khác cả, vì khi anh ta và Joakim soi đèn pin và hét vào cái loa tự chế thì cả đám sẽ tự trở nên hỗn loạn. Hai đứa tuân theo nhũng nguyên lý giống lũ sói đi săn tuần lộc: chọn con nào nhỏ nhất và yếu nhất. Nhưng chính việc bắt giữ - dồn con mồi vào chân tường - khiến Tom phấn khích nhất, còn phần trừng phạt lại hấp dẫn Joakim, sự sáng tạo của nó trong lĩnh vực này đã tiến xa đến mức đôi lúc Tom phải ngăn nó lại. Không phải vì Tom thương xót lũ trộm, mà bởi vì, không giống Joakim, anh ta có thể giữ cho đầu óc mình tỉnh táo và lường trước hậu quả. Tom thường nghĩ không phải ngẫu nhiên mà anh ta và Joakim lại gắn bó với nhau đến thế. Joakim giờ đã là một Phó thẩm phán ở tòa án lưu động Oslo với một tương lai lấp lánh đang vẫy gọi.
Khi Tom nộp đơn xin gia nhập ngành cảnh sát, thứ hấp dẫn anh ta chính là ý nghĩ được bắt người. Bố Tom từng muốn anh ta theo học ngành y, hoặc thần học như ông. Hồi đi học, Tom thường được xếp hạng ưu trong trường, vậy thì tại sao lại làm cảnh sát? Bố anh ta từng nói rằng việc được học hành tử tế là rất quan trọng đối với lòng tự trọng của mỗi người, và kể với Tom về anh trai của ông, phải làm việc ở cửa hàng bán đồ sắt giữa đống ốc vít và căm ghét mọi người vì cảm thấy mình không ngang bằng với họ.
Tom đã ngồi nghe những lời răn dạy này của bố với nụ cười mỉa mai mà anh ta biết khiến ông rất khó chịu. Điều bố anh ta lo lắng không phải lòng tự trọng của Tom, mà là hàng xóm và họ hàng sẽ nghĩ gì về chuyện con trai duy nhất của ông sẽ trở thành một cảnh sát “quèn”. Bố anh ta không bao giờ hiểu được rằng dù đứng trên người khác thì anh vẫn có thể ghét họ. Vì anh ta là người tốt hơn.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay. Sáu giờ mười ba phút. Anh ta nhấn chuông ở tầng trệt.
“Xin chào,” một giọng phụ nữ cất lên.
“Cảnh sát đây,” Waaler nói. “Cô có thể mở cửa cho chúng tôi được không?”
“Làm sao tôi biết được các anh là cảnh sát?”
Một ả Pakistan, Waaler nghĩ, và bảo cô ta ngó ra ngoài cửa sổ sẽ thấy xe cảnh sát. Cái khóa ro ro mở ra.
“Và hãy yên trong nhà,” anh ta nói qua điện thoại nội bộ.
Waaler cử một người ra chặn ở phía sau tòa nhà, cạnh lối thoát hiểm. Sau khi xem sơ đồ của tòa nhà trên mạng nội bộ, anh ta đã nhớ căn hộ của Harry nằm đâu và biết không có cầu thang phía sau nên không phải lo.
Waaler và hai cảnh sát khác rón rén đi lên cầu thang bằng gỗ đã mòn, mỗi người trang bị một khẩu tiểu liên MP5 khoác vai. Lên tầng hai, Waaler dừng lại và chỉ tay vào cánh cửa không có - và hầu như chưa bao giờ cần có - biển tên. Anh ta nhìn hai người kia. Ngực họ phập phồng dưới bộ đồng phục. Và không phải vì leo cầu thang.
Họ đội mũ trùm mặt vào. Các từ khóa là tốc độ, hiệu quả và kiên quyết. Cái từ cuối cùng thật ra có nghĩa là kiên quyết để tàn nhẫn, và nếu cần thì là để giết. Điều đó hiếm khi cần. Nói chung, ngay cả những tên tội phạm rắn mặt nhất cũng hoàn toàn tê liệt khi thấy một nhóm đàn ông đeo mặt nạ, mang vũ khí bất nhập vào. Nói tóm lại là họ sử dụng đúng những chiến thuật của bọn cướp ngân hàng.
Waaler ổn định vị trí rồi gật đầu với một cảnh sát khác, người này nhẹ nhàng gõ lên cửa bằng hai đốt ngón tay. Làm vậy là để có thể viết vào báo cáo rằng họ đã gõ cửa trước. Waaler đập nát tấm kính cửa bằng báng khẩu tiểu liên của anh ta, rồi thò tay vào trong mở cửa ra chỉ với một động tác. Anh ta hét lên khi cả toán cảnh sát ập vào căn hộ. Một nguyên âm hay chữ cái đầu của một từ, anh ta cũng không rõ nữa. Anh ta chỉ biết rằng anh ta thường hét lên như vậy khi anh ta và Joakim bật đèn pin lên. Đó là phần hay nhất.
○○○
“Bánh bao khoai tây,” Maja nói, dọn cái đĩa của Harry đi và nhìn anh với vẻ quở trách. “Anh không hề đụng tới.”
“Xin lỗi,” Harry nói. “Tôi không thấy muốn ăn. Xin chuyển lời chào của tôi tới đầu bếp, và bảo với anh ta rằng không phải do anh ta nấu dở. Lần này thì không.”
Maja cười phá lên rồi đi vào bếp.
“Maja…”
Cô ta từ từ quay lại. Có gì đó trong giọng Harry như điềm báo chuyện sắp xảy ra.
“Mang cho tôi cốc bia, được chứ?”
Cô ta lại tiếp tục đi vào bếp. Không phải chuyện của mình, cô ta nghĩ thầm. Mình chỉ phục vụ khách hàng thôi. Chẳng liên quan gì tới mình cả.
“Có chuyện gì vậy, Maja?” Người đầu bếp hỏi khi cô trút cái đĩa vào thùng rác.
“Không phải là cuộc đời của tôi,” cô ta đáp. “Mà của anh ta. Cái gã ngồi đó.”
○○○
Điện thoại ở phòng làm việc của Beate ré lên một tiếng chói tai và cô bèn nhấc ống nghe. Cô nghe thấy tiếng nói, cười va chạm cốc lanh canh. Rồi giọng người gọi vang lên.
“Tôi có làm phiền cô không?”
Mất một giây, cô cảm thấy không chắc chắn lắm. Giọng anh nghe thật xa lạ. Nhưng không thể là người nào khác được.
“Harry à?”
“Cô đang làm gì thế?”
“Tôi… tôi đang tìm manh mối trên mạng. Harry…”
“Vậy là cô đã đưa cuốn băng ghi hình vụ cướp chi nhánh ngân hàng trên phố Grensen lên mạng rồi à?”
“Vâng, nhưng anh…”
“Có vài điều tôi phải nói với cô, Beate. Arne Albu…”
“Được rồi, nhưng hãy nghe tôi nói đã.”
“Giọng cô nghe có vẻ hơi căng thẳng, Beate.”
“Đương nhiên!” Cô hét lên át cả tiếng rẹt rẹt trong điện thoại. Rồi bình tĩnh hơn: “Họ đang đi bắt anh đấy, Harry. Tôi đã cố gọi để báo cho anh biết sau khi họ đi, nhưng chẳng có ai ở nhà cả.”
“Cô đang nói gì thế?”
“Là Tom Waaler. Anh ta đã xin lệnh bắt anh.”
“Sao cơ? Tôi sắp bị bắt ư?”
Giờ thì Beate đã hiểu ra giọng Harry sao nghe lại khác như vậy. Anh đã uống rượu. Cô nuốt khan. “Nói cho tôi biết anh đang ở đâu, Harry, tôi sẽ tới đón anh. Rồi chúng ta có thể nói là anh ra đầu thú. Tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi chuyện này là thế nào, nhưng tôi sẽ giúp anh, Harry. Tôi hứa đấy. Harry? Đừng làm gì ngu ngốc đấy, được chứ? A lô?”
Cô ngồi đó, lắng nghe những tiếng nói, cười và chạm cốc, rồi tiếng bước chân đi tới và một giọng phụ nữ khàn khàn cất lên: “Tôi là Maja ở quán Schrøder.”
“Thế…”
“Anh ta đi rồi.”